35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


v

[BTS][VKook] Butterfly[Chap35] Hội tụ          


"Em gái, cưng muốn làm anh giật mình cũng không cần phải đánh gãy tay em trai anh vậy chứ."- Jungkook được chiêu đãi như vị vua chúa, xung quanh hoa quả rồi rượu bia khiến cậu chóng cả mặt, day day hai bên thái dương cậu nửa đùa nửa thật trách cứ.

"Em không biết anh lại là chủ nhân Byun gia và nếu hắn không chán sống dẫn xác đến đây cản trở em thì em đâu điên mà đập hắn."- Kel cho người đưa Hoseok cùng Namjoon về tận nhà còn nó rót một cốc nước rất kính trọng mà đưa cho JungKook.

"Haiz, bỏ đi. Tính Hoseok thích nghịch ngợm vậy đó. Còn em, về MMc khi nào? Số đông ngoài kia là sao?"- JungKook uống một ngụm nước sau đó tròn mắt hỏi.

"Đầu tiên cảm ơn anh đã bố trí nhiều sự thuận lợi cho em khi em ở BBc, cũng nhờ vậy mà em được tập luyện mà không gặp cản trở gì nên thành tích của em cao nhất BBc. Sau khi em ra trường, em được một đại ca đứng đầu BBc nhận làm đệ. Ban đầu em đi theo hắn học hỏi và làm việc cho hắn, càng ngày em càng phát triển. Có lẽ hắn đã cảnh giác được điều đó nên muốn gϊếŧ chết em nhưng không ngờ người bị gϊếŧ lại chính là hắn. Cái mạng chó của hắn là sự trả giá cho nước đi ngu ngốc không biết điều. Hắn mất đương nhiên đệ của hắn rơi hết vào tay em, em chỉ đem một số ít về MMc, mọi người còn lại vẫn đang tập trung buôn bán và hoạt động ở BBc. Em muốn nuốt trọn hết hắc bang tại MMc, không ngờ Byun Hoseok lại dẫn người đến cản bọn em, nên bị em đập."-Kel thở dài bắt đầu kể về quãng đường dài mà nó đã trải qua.
"Vậy hiện tại còn bang nào mà em chưa phá không?"-JungKook cười ha hả, nếu cậu có Kel ở bên thì chắc chắn ba dòng họ kia có mọc cách cũng không dám làm gì cậu nữa rồi. Đây là giây phút cậu sung sướиɠ nhất trong ba năm dài đằng đẵng vừa rồi đó.

"Có bang BTS, bang đó của Kim gia nhà anh nên em không đả động đến. Nghe nói bang BTS đối đầu với bang Hobi của Hoseok nên em mới xử lí bang Hobi. Không ngờ bang Hobi lại mới là bang chính chống lưng cho anh đấy. Còn bang BTS lại chống lưng cho họ Oh. Em chẳng hiểu gì cả."- Kel chẹp miệng khó hiểu vè cái hệ thống dây mơ rễ má của mấy người có tiền có quyền, vừa mới về đã bị quay tromg đống mòng mòng làm nó phát cáu đỏ cả mặt lên rồi.

"Đúng là bang BTS là của Kim Taehyung nhưng một năm gần đây bà Kim đổ bệnh, anh ấy phải chăm sóc mẹ và cai quản tập đoàn nên nhường lại bang BTS cho Oh Yohye. Họ Oh bị họ Jeon đá ra khỏi top mười nên cay cú liên thủ cùng top bốn bang đứng đầu phá hoại anh. Năm xưa, anh đã từng cứu Oh Yohye, cô ta cũng từng cứu anh một mạng, không ngờ bây giờ lại chơi anh quả này. Nếu không có bang Hobi còi cọp nâng đỡ thì chẳng biết bây giờ Jeon gia buôn bán kiểu gì, cũng khá khó chịu đấy."- JungKook nghĩ tới Yohye bây giờ tức đến nghiến răng, ai ngờ cô ta ăn cháo đá bát. Nếu quay trở về ngày xưa, mặc kệ Oh Yohye giống JunKyun của cậu, cậu sẽ để cho bà Kim lấy của cô ta cái chân xem bây giờ cô có còn nhảy lên đầu cậu ngồi được nữa không.
"Oh Yohye? Hứng thú nha."- Đôi mắt Kel đỏ rực khát máu, nó liếʍ môi. Từ ngày JungKook đến cứu nó khỏi ông bố bê tha kia nó đã thề bán mạng cho JungKook và Jeon gia giống mẹ nó ngày xưa. Bây giờ có người chán sống dám đe doạ chủ nhân của nó há chẳng phải đang đe doạ cả nó hay sao?

"Đừng làm tổn thương Yohye, Kim Taehyung sẽ đau lòng."- JungKook nói xong câu này cụp mắt xuống cắn nhẹ môi. Cậu cũng chỉ vì lí do này mà ngàn lần chưa thèm đυ.ng đến Oh Yohye, chỉ vì anh thôi.

"Kim Taehyung? Chồng anh nɠɵạı ŧìиɧ với Oh Yohye sao?"-Kel khó hiểu nhìn Jungkook, ý là để thế cậu cũng để được hả? Phải Kel là nó tước lưỡi mang đi ngâm rượu rồi đấy.

"Họ yêu nhau trước khi anh đến, em cũng biết là anh bị ép gả vào Kim gia mà."-Nhắc đến chuyện của mình, cậu chỉ cúi đầu cười trừ thôi. Đối diện với ánh nhìn sắc lẻm của Kel như nhìn vào tấm gương ấy, nó phản chiếu lại hình ảnh ngu muội của cậu nên cậu có chút không dám nhìn.
"Bỏ qua vấn đề đó, vậy anh sợ tổn thương Taehyung nên mới không xử lí Oh Yohye. Chẳng lẽ anh đã..."- Kel nghiêng đầu nhìn ánh mắt buồn của JungKook ăn nói lấp lửng.

Ánh mắt JungKook loé lên nỗi khó xử cực hạn, cậu chớp đôi mắt nhìn Kel, nhẹ nhàng nói:-"Anh biết là anh không nên nhưng thực sự anh đã thích Kim Taehyung mất rồi."

_____________

Hôm nay, Jungkook mang tâm trạng hồn xiêu phách lạc về nhà. Câu hỏi mà Kel đưa ra là câu mà vạn lần cậu tự hỏi bản thân, sau khi trả lời câu hỏi đó lại có một câu hỏi khác của Kel đánh động vào lòng cậu mà cậu không thể trả lời được:

"Nếu Yohye tiếp tục làm khó anh và Kim Taehyung không thích anh thì anh sẽ làm thế nào? Không gϊếŧ Yohye thì cô ta sẽ gϊếŧ anh, còn gϊếŧ Yohye thì Taehyung sẽ đau lòng. Đáng lẽ ra anh không nên thích Kim Taehyung đâu anh à."
Câu nói của nó cứ vang vảng bên tai như tiếng chuông cảnh báo vậy. Cậu thở dài vỗ mấy cái lên trán cho đỡ đau đầu rồi cố gắng nở nụ cười như mọi ngày vào thăm phòng của bà Kim.

"Em về rồi à?"- Taehyung đang chỉnh lại chăn ga để mẹ yên giấc, thấy cậu vào hắn ôn nhu gật đầu xem như lời chào hỏi.

"Vâng, mẹ đỡ chưa anh?"-JungKook đi đến bên giường bệnh, nhìn bà Kim đang ngủ ngon lành trong lòng mới yên tâm được một chút.

"Em ra ngoài này một lát cùng anh, mẹ vừa ngủ, chúng ta không nên làm phiền."-Taehyung đứng dậy nắm nhẹ vai JungKook rồi đi ra ngoài trước.

"Vâng, đợi em một lát thôi."-JungKook gật đầu, nhìn bóng lưng anh đi ra khỏi cửa mới dám bịt miệng khóc.

____3 năm trước.

"Ta có một bí mật, nếu con chịu nghe lời ta... Ta sẽ cho con một ân huệ."- Bà Kim ghé sát vào tai JungKook nói
"Hiện tại ta đang có triệu chứng ung thư gan rồi, dùng thuốc chắc cũng sống được ba đến bốn năm nữa. Thời gian ta ở Kim gia không còn dài, ta muốn kiếm lấy một con dâu thông minh và tài giỏi có khả năng chèo chống Kim gia. Kim gia là tâm huyết của cụ tổ Taehyung để lại, ta còn ở còn thay được nó chăm sóc gia tộc, Taehyung không giống như bề ngoài lạnh lùng của nó xây dựng lên, thực chất nó chỉ là một đứa trẻ thiếu tình thương yêu, ta sợ Kim gia rơi vào tay Taehyung mà không có người ở lại giúp nó sớm muộn cũng sẽ mất thôi. Ta thật sự không có ý đồ gì đối với con cả, ta nghĩ rằng ông Jeon năm xưa tài giỏi tinh anh như vậy. Hổ phụ sinh hổ tử, chắc chắn con sẽ làm nên hi vọng cho Kim gia. Khi ta mất rồi, mọi thế lực của ta sẽ do con làm chủ, lúc đó người muốn sống, muốn chết đều do con định."
_______________

"Em khóc sao?"- Taehyung đợi ngoài cửa, thấy JungKook đi ra hắn vội hỏi.

"Không có đâu, mắt anh bị mờ đấy."- JungKook vẫy tay cười xoà cho qua chuyện, coi như không có gì hết nhưng Taehyung sống cũng xấp xỉ ba mươi năm, ai khóc hay cười chẳng lẽ hắn không biết sao?

Cậu muốn giấu, hắn cũng chẳng hỏi sâu làm gì cả. Bà Kim là mẹ của hắn, tâm trạng hắn so với cậu chỉ có hơn không có kém. Taehyung châm một điếu thuốc, hút một hơi phả ra một luồng khói xám bao trùm lấy cả cậu và hắn.

"Mẹ ung thư gan giai đoạn cuối do sử dụng rượu quá nhiều, mẹ giấu anh không muốn làm anh lo nên không lên tiếng, tự mình chịu những cơn đau quằn quại, tự mình đi khám, uống thuốc... Mẹ lúc nào cũng chăm sóc cho Kim gia, còn bản thân mẹ thì chẳng ai chăm sóc. Phận làm con như anh thấy mẹ nằm liệt giường mà không thể làm gì, hỏi trên đời còn ai bất hiếu hơn anh không? Bác sĩ bảo mẹ chỉ còn có thể sống nhiều nhất là nửa năm, nếu không có mẹ anh...thật sự không biết làm thế nào."
Taehyung khóc, những giọt nước mắt chảy xuống gò má lạnh. Đây là lần đầu tiên anh khóc kể từ khi bố mất tới giờ. Bộ mặt yếu đuối của anh hiện tại giống một con búp bê thuỷ tinh bị vỡ và mảnh vỡ ấy như đang cứa vào trái tim JungKook đứng kề bên.

"Kim gia không chỉ có anh và mẹ, còn em nữa mà, em sẽ chăm sóc anh. Đây mới chính là nhiệm vụ của em khi được gả vào Kim gia, suốt ba năm em xây dựng chỗ đứng trên thương trường cũng như địa vị gia tộc đến nay đã gần như hoàn hảo. Em không tin là một người như anh em không nâng đỡ nổi."-JungKook xoay người Taehyung đối diện với mình, cậu dùng bàn tay ấm áp lau sạch sẽ gương mặt đẹp trai của hắn, nhéo nhẹ mũi hắn một cái, cậu tiếp tục:-"Thời gian bên mẹ của chúng ta không nhiều, nếu anh cứ bày bản mặt buồn bã xấu trai này mẹ sẽ không vui đâu. Chúng ta phải khiến mẹ thật vui vẻ trong khoảng thời gian còn lại như vậy có ý nghĩa hơn ngồi đây buồn buồn bã bã."
Taehyung hít hít cái mũi, ôm chầm lấy cậu, khàn giọng nói:-"Cảm ơn em đã đến với thế giới của anh, JungKook."

Jungkook không nói gì mà chỉ vùi đầu vào ngực hắn, tham lam hít thở mùi vị đàn ông trưởng thành từ hắn vì chí ít trong giây phút này cậu cảm nhận được bên cạnh cậu lúc khó khăn và mệt mỏi nhất vẫn còn có người đàn ông này sánh bên. Không như trước kia, lúc nào cũng cô độc đấu tranh một mình mà chẳng có mục đích nào.

Càng ở lâu bên Taehyung, cậu càng cảm nhận được sự ấm áp trong con người này và hắn đã cho cậu sự bình yên và thân thuộc giống như người trong một nhà. Loại cảm giác chân thực này rất tốt, cậu muốn dừng thời gian lại không muốn nó trôi qua một chút nào vì khi buông tay không biết bao giờ mới có thể được bao bọc và cảm thông một lần nữa, cậu sợ chỉ cần cậu rời khỏi vòng tay này hắn sẽ đi mất. Thật sự rất sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123