36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


v

[BTS][VKook] Butterfly[Chap36] Hội tụ


Hiện tại, Kel đang đứng trước biệt thự Jeon gia nghi nghi ngờ ngờ.

"Anh chắc là em có thể sống trong đây sao?"

"Em nói không có nhà mà? Hay muốn đến Byun gia sống với Hoseok?"- JungKook đeo kính râm đứng cạnh nó nở nụ cười nham nhở.

"Em muốn sang Kim gia sống cùng anh."-Kel nhếch mép nhìn JungKook rồi bắt chước nụ cười của cậu.

"Anh biết em đang nói đùa."-JungKook thu lại sự cợt nhả của mình, cậu búng trán Kel. Con bé này nói lời nào cũng như nhét chân vào cổ họng người ta ấy, chẳng thể nói lại nó câu nào.

"Đương nhiên, em biết anh không thể kiếm cho em tấm thẻ bạc thứ tư."- Kel hừ lạnh mặc kệ Jungkook mà lạnh lùng kéo vali vào bên trong.

"Từ từ, anh quên chưa giới thiệu hai người nữa..."-JungKook chưa kịp nói xong thì Namjoon đã xuất hiện.

"Bớ người ta, ma quỷ."- Namjoon đi đổ rác vừa nhìn thấy Kel đã hét lên sợ hãi xong ngất xỉu.
Mặt Kel đen ngòm nhìn xác Namjoon dưới chân hận sự có mặt của JungKook ở đó nếu không chỉ với gót giầy nó sẵn sàng xiên bạn Namjoon luôn.

Cậu nhe răng cười ái ngại đẩy Kel vào bên trong nhà, vừa đi vừa gọi.-"Jimin a, em xuống dọn hộ thằng con hiệu trưởng vào nhà giúp anh với. Nó trúng gió rồi."

"Hôm nay trời lạnh, gió đâu ra mà gió."-Jimin lầm bầm loẹt quẹt đôi dép lông từ trên gác xuống, mắt vẫn mang cặp kính hình như cậu ấy đang đọc sách bị làm phiền nên hơi khó chịu. Jimin nhìn thấy Kel liền cúi đầu chào hỏi lịch sự rồi ghét tai Jungkook hỏi:-"Xin chào, đây là?"

"À, em ấy là Jeon Kelly em họ anh. Em ấy hơn em hai tuổi đấy. Từ từ làm quen nhé..."- JungKook mỉm cười giúp Kel kéo hành lí lên gác.

"Chào em, từ nay chúng ta cùng nhà rồi. Giúp đỡ nhau nhé."-Kel gật đầu nhẹ, nó tháo giầy để cẩn thận lên kệ rồi mới vào nhà.
"Nhà này có những hai người con trai. Em thì không có sao, chị không cần để tâm nhưng anh Namjoon và Hoseok thỉnh thoảng có sang chơi hơi mất trật tự với lại bản tính có chút du côn nhưng rất nghĩa khí và phóng thoáng. Em mong chị đừng để bụng."- Jimin gãi đầu cười cầu tài, hai ông kia sống hoang dã lắm chỉ sợ dọa bóng hồng trong nhà lại khổ Jimin đi xin lỗi thì mệt lắm.

"Chị gặp bọn họ rồi. Không sao, em cứ tiếp tục công việc của mình, kệ chị."-Kel mỉm cười nhẹ, nó đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà chợt dừng lại ở phòng khách.

"Anh Namjoon xem đá bóng, có chút bừa, chị thông cảm."-Jimin vừa è cổ kéo Namjoon vào phòng khách tiện thể giải thích.

Kel không nói gì, chỉ rót đầy một cốc nước đi tới chỗ Namjoon từ từ đổ xuống đầu anh ga.

"Chị à, Namjoon rất hung dữ."-Jimin trợn mắt ngạc nhiên, lông mao toàn bộ dựng đứng hết lên.
Namjoon cảm nhận được thứ ướŧ áŧ đang dội vào người mình, tỉnh tỉnh mê mê mở mắt.

"Quỷ a."- Hắn vừa mở mắt nhìn thấy Kel trước mặt co rúm người về phía sau hết hồn.

"Anh còn ngất nữa tôi tống anh ra ngoài đường phơi sương."- Kel ngồi đối diện Namjoon nhếch mép đe doạ.

"Cái khỉ gì? Tại sao cô ta lại ở đây?"- Namjoon chỉ Kel lắp ba lắp bắp.

"Em họ anh Jeon chuyển đến nhà chúng ta sống."- Jimin đứng bên cạnh vã mồ hôi hột giải thích vấn đề.

"Hở?"- Namjoon mất hồn ngồi thẩn thơ chuẩn bị nhắm mắt.

"KIM NAMJOON... Tôi cấm anh ngất."-Kel vỗ má Namjoon tỉnh dậy chỉ lên bàn ở phòng khách:-"Anh khẩn trương dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa đi. Tôi kị nhất bẩn thỉu và không ngăn nắp."

Kel định dừng lại thì Jimin đằng sau Namjoon đang ôm tai nhăn mặt ra ám hiệu:-"À, cấm ồn ào quá mức nữa. Anh nhớ cho kĩ đấy, nếu không phiền anh biến ra ngoài dùm."
Jimin ôm tim thở phào, cuối cùng con quỷ Namjoon cũng có thánh trừng phạt rồi. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Namjoon khi nghe lệnh Kel đi, chộ ôi, mát lòng dễ sợ. Vậy là từ mai cậu thoát khỏi mấy cái loa cụ tổ đập inh tai nhức óc một ngày hai tư giờ rồi. Cảm tạ thần linh đã gửi Kel đến cuộc đời của Park Jimin cùng Kim NamJoon này.

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"- Namjoon vốn nóng tính, hắn bật dậy lớn tiếng.

Vừa dứt lời, một lưỡi dao găm phóng qua mặt Namjoon cắm phập vào tủ gỗ gần đấy trúng chính giữa núm nhỏ để mở cánh tủ, con dao đó chỉ cách khuôn mặt của Namjoon xấp xỉ một centimet. Jimin giật bắn mình, nhìn lưỡi dao sáng loé mà rớt tim, cậu ta lùi lùi dần về phía cầu thang rồi chạy bắn lên phòng khoá cửa chùm chăn không dám thò mặt ra ngoài. Còn bạn Namjoon đờ một lúc rồi xỉu luôn.
"Tôi cho anh ngất năm phút sau đó dọn dẹp gọn gàng mấy thứ anh bầy ra ngay cho tôi."- Kel cất tiếng mỏng nhẹ như lá trúc, nó phủi tay rồi đi lên phòng mà JungKook đã chỉ định trước.

JungKook xuống nhà thấy con dao cắm vào cánh tủ cùng một xác người nằm trắng bệch dưới sàn không khỏi thở dài. Hai người này như nước với lửa, chỉ có mỗi Jimin là đất, mong rằng Jimin có thể can hai con người này.

______________

Ổn định chỗ ở cho Kel xong, JungKook thi xếp đi về nhà chăm mẹ, Taehyung nói anh ấy có việc gấp nên phải đi.

"Con về rồi."- Cậu thấy bà Kim đang tựa lưng vào thành giường ngâm nga hát theo chiếc đài cổ.

"Ừ, công nhận ốm thế này cũng thích thật, mỗi ngày được ở cạnh con trai và con dâu, được chăm sóc và nuông chiều tinh thần cũng thanh thản hẳn. Ngồi rảnh thế này mới nhớ ra món quà ông Kim tặng năm xưa, nghe lại thật hay."- Bà Kim cười:-"Tuổi già rồi, xuống quây quần với ông Kim phía suối vàng thôi. Ông ở đấy đơn lẻ lâu ngày chắc đang đợi tôi xuống đúng không? Sẽ chẳng lâu nữa đâu, chúng ta sẽ gặp nhau."
Bà nói rồi lại ngâm nga theo tiếng đài đã rè rè, tâm trạng của bà thật không tồi tệ, ngược lại bà cảm thấy thanh thản khi Kim gia đã leo lên đứng đầu toàn MMc, đó chính là ước muốn của ông Kim khi còn sống. Bà hoàn thành nhiệm vụ rồi, nhắm mắt xuôi tay không có gì là hối tiếc.

JungKook cởϊ áσ khoác vắt lên móc, một tay kê ghế ngồi lại gần giường của bà tiện tay bổ vài thứ quả trên bàn.

"Mẹ an tâm để Kim gia mà muốn đi vậy sao?"

Bà Kim dừng hát, đem ánh nhìn đặt lên cậu.

"Mẹ tin Kim gia có con sẽ hưng thịnh hơn trước kia."

JungKook nghe đến đây giật mình, tay vô tình chạm vào lưỡi dao chảy máu.

"Mẹ biết rằng dù con có cố gắng thế nào thì trái tim Taehyung cũng không phải là của con mà. Kim gia là của Taehyung, mẹ không nghĩ đến chuyện nếu mẹ mất đi thì Taehyung sẽ tống con ra khỏi Kim gia sao? Anh ấy yêu Yohye."- Khoé mắt JungKook cay cay nhìn xuống tia máu đỏ đang chảy từ từ trên ngón tay trắng mịn của mình, tay cậu không đau nhưng trong lòng lại đau như cắt. Hai chữ "tình yêu" chính bản thân cậu không cho phép cậu đọc lại nhưng Kim Taehyung, cơn gió ác độc vây chặt lấy trái tim của cậu buộc cậu không thể làm khác.
Ban đầu cậu và Taehyung vốn là kì phùng địch thủ, hắn ta đã từng cảnh báo cậu nên tránh xa hắn nhưng cậu không nghe. Thời gian dần qua, cậu kì lạ rằng Taehyung đối xử với mình giống như người nhà, ân cần hỏi han và gần gũi với cậu làm cậu lơ là cảnh giác. Cuối cùng là hắn thắng, hắn đã đẩy cậu vào lưới tình nà hắn chăng sẵn. Đúng vậy, cậu giống con bướm xinh đẹp mắc vào mạng nhện chờ ngày xử lí, cuộc đời cậu một lần nữa lại phụ thuộc vào Kim Taehyung.

"JungKook, con còn Byun gia và Jeon gia, hai khối thế lực sẽ bảo vệ cho con. Yên tâm đi, Taehyung sẽ không thể làm gì được con đâu."- Bà Kim lấy băng gạc băng lại chỗ chảy máu cho JungKook.

"Không thể đâu mẹ."-JungKook lắc đầu, lau nhẹ đi giọt nước mắt.

"Tại sao?"

"Con yêu Taehyung rồi. Con không muốn làm tổn thương anh ấy. Nếu chọn lựa giữa hạnh phúc của Taehyung và niềm vui của con, con thà chọn rời khỏi để anh ấy hạnh phúc."- JungKook nhìn bà Kim chân thành nói:-"Cuộc sống của con vốn thảm hại nhờ mẹ mới có thêm chút sắc màu, bây giờ trở lại như trước kia cũng không sao đâu mẹ."
"JungKook, ta quên mất con vốn dĩ là con người giàu tình cảm."-Bà Kim thở dài, khoé miệng bà có chút cười:-"Ta vẫn còn cách để Taehyung không thể rời bỏ con và cũng không thể rước đại hồ li kia về."

"Dạ?"-Đôi mắt của JungKook rung lên một nhịp.

"Kim gia chắc chắn chỉ chấp nhận con ruột của Kim thiếu phu nhân làm người thừa kế. Chỉ cần con có con át chủ bài trong bụng, chắc chắn không chỉ Taehyung mà cả Kim gia đều thuộc về con."- Bà vỗ vỗ lên bụng phẳng lì của JungKook cười ôn nhu.

Con người của bà Kim, đúng là sắp ra đi mà vẫn vô cùng minh mẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123