37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap37] Mơ hồ.Đêm nay Jungkook không buồn ngủ, ngồi dựa vào lan can tầng ba ngắm những ngôi sao to nhỏ cùng lấp lánh trên bầu trời.

Câu nói hôm nay của bà Kim ít nhiều có ảnh hưởng đến cậu. Trước đây cậu từng ước ao có một đứa trẻ để chăm sóc nuôi nấng dạy dỗ nó thành một người lịch sự, thông minh và tinh tế. Cậu sẽ yêu thương con bằng cả mạng sống của mình, không để con chịu bất cứ thiệt thòi nào hết. Là con cậu nhưng cậu sẽ không để con giống cậu ngày xưa, dù một mình hay hai mình chăm sóc con cậu cũng không màng nhưng tình thương của cậu dành cho con chắc chắn sẽ không bao giờ ít hơn bất cứ ai.

Nghĩ đến đứa trẻ của mình, JungKook mỉm cười hạnh phúc.

Taehyung a Taehyung....

Có anh cũng được, không có cũng chẳng sao

Nhưng đứa bé này nhất định tôi phải có.
___________

"Mẹ tìm con."- Taehyung nhẹ nhàng mở cánh cửa đi vào trong phòng.

"Ừ, ngồi xuống đi, mẹ có chuyện muốn nói với con."-Bà Kim vỗ vỗ xuống tấm nệm ý chỉ Taehyung ngồi xuống cùng bà.

"Con nghe."-Hắn gật đầu.

"Tình hình sức khoẻ của mẹ, mẹ biết rất rõ. Mẹ không trụ được lâu nữa rồi. Nay mẹ có thỉnh cầu, mẹ muốn con giúp mẹ. Không, giúp Kim gia."- Bà Kim vỗ vỗ bàn tay của Taehyung nói.

"Mẹ cứ nói đi."- Taehyung mỉm cười nắm lấy bàn tay của bà.

"Kim gia là một gia tộc lớn nhất MMc, người thừa kế là con cũng đã ngoài ba mươi, con nên có kế hoạch với người thừa kế tiếp theo sau này."- Bà Kim nhìn sắc mặt Taehyung không có chuyển biến gì đặc biệt cả, hắn chỉ cười mỉm.

"Nếu Yohye mang trong mình dòng máu của con mẹ có chịu không?"- Hắn nói.

Bà Kim đã lường trước được câu trả lời này của hắn rồi, bà cũng thẳng tính đánh gãy hắn luôn.
"Con trai à con trai, dù Kim gia là của con nhưng vợ lẽ hay vợ không chính thống có con riêng, con nghĩ sao mà con của con được lên làm người thừa kế Kim gia vậy? Ta là người đầu tiên không đồng ý, còn nữa nếu con không có con với vợ chính thống thì dù con của con và Oh Yohye có thông minh, tài năng thế nào cũng không bao giờ trụ nổi trong trận cuồng phong của người họ Kim, họ sẽ nhanh chóng đá con ra khỏi gia tộc. Ngày xưa có ta sau lưng con nên bọn sói phía dưới không dám động đến chủ nhân Kim gia dù chỉ là một cọng tóc, bây giờ ta ốm cả gia tộc được loạn lạc một phen nếu không nhờ JungKook có quyền lực đứng trong top năm và top mười gia tộc quyền lực thì vị trí của con hiện tại đã sớm lung lay. Ta nói cho con hay, Oh Yohye mà vào Kim gia, giả sử được lên làm Kim thiếu phu nhân đi nữa thì cái đầu của ả không bảo vệ nổi bản thân đâu mà nói đến bảo vệ con của chính mình. Con cũng biết người thừa kế bị rình rập thế nào mà. Ngoài JungKook ra ta tin rằng không có ai còn khả năng bảo vệ con của mình đâu."
"Nhưng mà JungKook không yêu con."- Taehyung cụp mắt.

"Nó là vợ con, dù yêu hay không thì sinh con cũng là nghĩa vụ."- Bà Kim lớn tiếng cười:-"Mà con chắc rằng con không có chút tình cảm gì với JungKook chứ?"

Taehyung im lặng không trả lời câu hỏi này, cảm giác của hắn với Yohye và với JungKook không khác nhau. Từ Yohye là sự nuông chiều đặc biệt đối với hắn, còn JungKook là một thứ cảm giác khó nói, muốn gặp mặt, muốn tiếp xúc, sự ấm áp của cậu dành cho hắn quả thật hắn muốn tham lam mà giữ nó lại bên mình. Hắn cũng cảm nhận thấy bản thân có bỉ ổi đi, có người này còn muốn thêm người khác, hắn lại không muốn bản thân mình trở lên ham hố như vậy nên muốn đẩy JungKook ra xa hắn, nhưng sức quyến rũ của cậu quá lớn, cuối cùng là hắn đang bị chói giữa hai sợi dây chun, đầu nào buông cũng đau đều. Bảo hắn quyến định sự việc này quá khó khăn.
"Ta nói con nghe, JungKook là người chỉ quan tâm vào trọng điểm, chỉ cần con và cậu ấy có một đứa trẻ thì con muốn làm gì miễn vào tầm kiểm soát thì JungKook đều không quan tâm. Ngày xưa con từng muốn gϊếŧ nó nhưng con nhìn bây giờ xem, nó không phải vẫn ở đây và chăm sóc chúng ta sao? Mạng sống của bản thân JungKook còn không màng con nghĩ một Oh Yohye nhỏ bé đủ làm lay động tâm trí của nó sao? Nằm mơ."- Bà Kim cốc nhẹ vào đầu Taehyung, bà nói tiếp:

"Trọng điểm chính là có ngay đứa trẻ cho mẹ, không khéo được bồng cháu mẹ lại vui quá sống thêm được vài năm nữa."

Nghe bà cười ha hả vui vui vẻ vẻ, lòng Taehyung cũng nhẹ được phần nào.

Đúng là làm dâu trưởng Kim gia phải có nghĩa vụ sinh ra người thừa kế. Không quản gái trai, chỉ cần năng lực thật tốt có thể cai trị Kim gia là đủ rồi. Dù nam nhân cùng nam nhân sinh con hơi khó hơn là cùng nữ nhân nhưng mà đến nước này phải cố gắng thôi.
Vấn đề là mở lời với JungKook thế nào kìa.

_____________

Sáng hôm sau, JungKook đi cùng Kel ra phố mua vài vật dụng cùng quần áo cho nó. Nghĩ cũng khổ, từ nhỏ Kel đã sống giữa "bầy chim" nên không có lấy ai đi mua sắm cùng nó cả, JungKook cũng đang chán nản nên cùng nó đi gϊếŧ thời gian dù sao cũng cần thêm quần áo để mặc nữa nên không thành vấn đề, đi cùng ai cũng vậy a.

"Ô kìa, JungKook à..."- Giọng nữ nhân vang lên làm gai ốc của JungKook nổi lên rần rần. Đó là Oh Yohye, đi bên cạnh còn có Taehyung.

"Vâng, xin chào."- JungKook quay lại khả ái mỉm cười, ánh mắt của hắn nhìn cậu khẽ rung động nhưng rồi cũng gật đầu cười.

Kel quay lại nhìn JungKook và hai người kia, khoé miệng khẽ giật giật. Đây là màn kịch gì mà khó coi vậy?

"Dạo này em khoẻ chứ? Còn ai đây? Người tình nhỏ bé sao?"- Yohye huých vai JungKook như người bạn thân, cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "người tình" như nhát búa đập vào tim của JungKook cũng như Taehyung đứng cạnh.
"Cô nương xinh đẹp à, đừng có nghĩ ai cũng giống cô đi làm người tình của người đã có chủ vậy chứ."- Kel nhếch miệng, hồ li tinh cay độc kia đối với anh trai JungKook của nó là không chấp nhặt nhưng đối với Kel thì còn lâu, nó phải bảo vệ chủ nhân Jeon gia của nó đó nha.

Yohye bị một câu của Kel đánh gãy, nhìn hai người đàn ông bên cạnh đã tránh xa đi xem đồ đạc không quan tâm gì đến cuộc đối thoại của chị em phụ nữ cô càng điên hơn. Nhưng Yohye cũng không phải dạng tầm thường đi, một giây sau cô đã lấy lại tính khí vui vẻ ban đầu, mỉm cười nói:

"Ô, vậy là không phải à? Xin lỗi nha."-Cô dơ bàn tay trắng trẻo ra muốn bắt tay xin lỗi.

Kel nhìn vào bàn tay đó một lúc rồi nhìn thẳng Yohye.-"Không sao, tôi cũng không hi vọng được người cao quý như cô để tâm. Cô cứ xem quần áo tự nhiên nhé, tôi xong rồi. Anh JungKook, không phải anh muốn mua bánh rán cho Jimin sao? Tí muộn sẽ không còn đâu. Em ấy sẽ giận đó."
*Hắt xì* Jimin ở nhà đang uống nước mà buồn hắt xì, tội nghiệp bé nước sặc tận lỗ mũi.

"Xin phép."- JungKook mỉm cười với cả hai người rồi kéo Kel đi mất. Con bé này làm cậu hả dạ chết đi được, phải năng đưa Kel đi cùng mới được, đổi lại là đưa Jimin đi cùng chắc chắn thằng bé lại sướt mướt khi gặp được người yêu ngày xưa mất.

Yohye thu lại đôi tay lơ lửng trên không của mình, gượng cười với JungKook và Kel chào tạm biệt.

Khi hai bóng lưng đi khá xa, cô mới lấy lại tâm trạng vui vẻ.

"Hai họ thật dễ thương a, em yêu hai đứa trẻ đó chết mất."

Có trời mới biết cô nghĩ gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123