38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap38] Mơ hồS

au khi mua đồ cùng Kel về, JungKook tiếp tục cắm mặt vào sách vở và máy tính trên bàn làm việc đến tận chiều tối, đến khi có người gõ cửa phòng cậu mới ngừng lại. Nhà có ba người, ngoài bà Kim đang bệnh ra còn ai nữa chứ? Cậu chỉ tò mò tại sao hắn lại chủ động đến phòng tìm cậu.

"Vẫn đang làm việc à? Không đói sao?"- Taehyung khi được sự cho phép của cậu liền mở cửa tiến về phía cậu.

"Hahaa không sao, em ăn r.."- Cậu chưa nói xong thì bụng cậu phản chủ đã kêu lên ọc ọc vài tiếng. Cậu xấu hổ quá, cúi thẳng xuống bàn phím không dám ngẩng đầu dậy. Cái gì vậy? Lúc nào không kêu lại kêu ngay khi hắn hỏi chứ?

"Anh đợi em ở ngoài, thay đồ đi rồi chúng ta ăn cơm. Mẹ ngủ rồi, không cần trông coi."-Taehyung chỉ cười, hắn quay ra ngoài bỏ cậu mặt đỏ như thoa phấn trong phòng.
Phải khá lâu sau đó cậu mới ra ngoài, thấy Taehyung đang dựa lưng vào ô tô đợi mình. Giữa màn trời đỏ đỏ cam cam của hoàng hôn, hắn đứng đơn độc ở đó giống như bức tranh thuỷ mặc vậy, thật sự rất đẹp. Vì quá đẹp, nên cái giá của nó cũng thật đắt nên người nhẹ giá như cậu khó có thể sở hữu được.

"Đứng ở đó làm gì? Xíu nữa cái bụng nhỏ đó sẽ không chịu nổi và làm loạn lên đấy."-Taehyung cười hì hì mở cửa ghế phụ mời cậu lên xe.

"Cái anh này..."- Cậu bĩu môi, vừa thấy anh ta đẹp giờ lại thấy đáng ghét rồi.

Taehyung đưa cậu đến nhà hàng Pháp cùng ăn. Cả hai cũng là chẳng có gì để nói, tập trung ăn rồi nuốt, ăn đến nỗi nghe thấy tiếng ợ sảng khoái của JungKook mới dừng lại.

"Đúng là đói ăn gì cũng ngon."-JungKook liếʍ mép.

"Đồ lợn, càn quét hết phần ba bốn người ăn."-Taehyung nhìn thấy bàn ăn trống trơn thầm cảm thán.
"Lâu lâu mới được ăn chùa, phải khôn chứ, đâu có phải tiền của mình đâu. Tích kiệm làm gì?"- JungKook uống thêm cốc rượu vang bên cạnh, uống như uống coca ực một phát hết mất tiêu.

"Phong cách của em so với ở nhà thật khác."- Taehyung bật cười.

"À, mẹ mà nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng, ăn phải được tự do mới ngon."-JungKook cười thích thú. Đúng là lâu lắm rồi cậu mới được ăn bữa no thế này, thường ngày toàn là ăn cùng bà Kim, nếu không thì tự xử qua loa cho có bữa nên dần dần gầy teo thế này.

Taehyung nhìn JungKook đang ăn hoa quả tráng miệng, trong tâm cảm thấy có chút cao hứng. Cậu không giữ ý với hắn nữa, thật tốt.

"Anh cười gì?"- JungKook thấy Taehyung nhìn mình bằng ánh mắt ấm áp ngập ngụa cùng nụ cười nhẹ nhàng như ánh xuân trong tim đập chệch một nhịp.

"Không có gì, chỉ là trưa nay xin lỗi đã làm em khó xử."- Hắn gãi đầu bối rối.
JungKook nhìn anh, khoé mắt giật kinh phong, cậu quăng luôn chiếc dĩa xuống đĩa. Đang ăn ngon, mất hết cả hứng.

"Em không sao, vấn đề là anh thôi. Em gái em cũng hơi quá đáng, mong anh cùng chị đừng để bụng."- Bậy bậy, nói ra câu này quả thật JungKook muốn cắn lưỡi tự vẫn, để bụng con khỉ. Oh Yohye dám để trong bụng sao? Còn có Taehyung, anh để bụng thì có ích thận bổ dương chắc. Xuỳ xuỳ... Nếu không phải cô ta quá thể trước thì Kel cũng đã không nói trả như vậy. Cậu rót đầy một cốc rượu vang, tu sạch sẽ cho bõ tức.

Taehyung thừa biết JungKook đang đi trái với lòng mình nhưng mà hắn cũng đành cười trừ, cậu không nói ra cũng là nể mặt hắn lắm rồi.

"Rượu đó rất nặng đó."- Hắn lên tiếng nhắc nhở.

"Em đang muốn tự tử đây. Rượu mạnh là cái gì chứ? Thuốc chuột để trước mặt em cũng muốn uống."- Cậu rót tiếp cốc thứ hai uống sạch.
"Nó rất đắt."- Taehyung thở dài.

"Đắt sao? Phục vụ, lấy thêm hai chai nữa."- JungKook hỏi như đùa, quay ra gọi phục vụ:-"Em biết anh cảm thấy có lỗi với em, hôm nay cùng nhau uống đi. Say thì kêu mẹ tới đón."- Cậu uống tiếp rồi cười hì hì.

"Công nhận lúc ngà say em thật vui tính."- Taehyung gật đầu, uống cạn một cốc rượu mà JungKook rót.

Hai người cứ người rót người uống, trò chuyện vui vẻ không thôi.

"Anh à, nếu thời gian dừng lại ở đây luôn thì thật tốt."- Hơi men đã bốc lên đầu JungKook, cậu đã mất dần ý thức gục đầu xuống bàn nói nhẹ.

"Tại sao tốt?"- Taehyung xoa đầu cậu.

"Bởi vì có anh bên cạnh."

Tay Taehyung dừng lại ngay giữa không trung, hắn ngạc nhiên nhìn cậu.

"Em sai rồi, gặp anh là sai lầm, làm dâu Kim gia cũng là sai lầm. Nhưng tất cả không là gì cả, chót lỡ yêu anh mới là sai lầm lớn nhất của cuộc đời em."- JungKook ngẩng mặt đối diện với Taehyung cười mà như không:
"Anh biết không? Oh Yohye trong ba năm gần đây không một ngày nào là không cho người của bang BTS nhà anh đến xưởng Jeon gia nhà em làm phiền, nhưng em là sợ anh tổn thương nên tất cả em đều bỏ qua. Vì cô ấy yêu anh trước nên anh cùng cô ấy ân ân ái ái ngay trước mắt em khiến trái tim em tan thành khói em cũng không thể làm khác ngoài quay lưng lại và đơn độc đi con đường của riêng em. Taehyung à, em không phải là không quan tâm đến anh, em càng không phải là bao dung độ lượng, nhưng em chỉ là người đến sau, là người thứ ba, em không muốn bản thân bỉ ổi chen ngang hạnh phúc của anh nên cầu xin anh, nếu đã không có chút tình cảm gì với em thì nên tránh xa em ra chút, ít ra cũng không khiến trái tim em đau đớn. Tình cảm của em đối với anh vẫn nên để em tự gặm nhấm thì hơn."-JungKook lại gục mặt xuống bàn, cậu không muốn đối mặt với đôi mắt to tròn lãnh đạm của hắn.
"Em say rồi."

JungKook say thật nhưng Taehyung thì không. Rượu đối với anh chỉ là thứ nước dùng để ngoại giao, lâu nay hắn quen rồi. Hôm nay nghe những lời này của cậu, tâm trạng hắn mông lung không thôi, trái tim hắn theo cậu mà đập lệch nhịp, chân tay theo đó cũng bủn rủn.

"Say quá rồi. Ăn no, uống say. Hôm nay là ngày vui."- JungKook đem đôi má phớt hồng lên nhìn hắn cười ngờ nghệch.

Cậu chưa bao giờ để mình trong tình trạng say cả, cậu luôn trong trạng thái tỉnh táo và đề phòng tất cả. Nhưng hôm nay là ngày tốt, nếu có Taehyung ở bên cạnh thì cậu có say một chút cũng không sao, kế hoạch của cậu sẽ diễn ra trôi chảy hơn.

"JungKook, anh đưa em về."-Taehyung dìu lấy cậu nhưng cậu cố tình giả chết không chịu mở mắt, cả người thả lỏng vô định tuỳ hắn. Hắn thở dài, đành bế cậu đem về nhà, dù sao cũng không thể kêu mẹ đến đón giống cậu đã nói được.
Khi về đến nhà, Taehyung đưa cậu lên phòng ngủ, đợi hắn đắp cho cậu lúc đó cậu mới tỉnh, mặt hắn cách mặt mình chưa đến một gang tay buộc ánh mắt của hắn đối diện cậu. Gương mặt của người say phiếm hồng giống như màn tuyết trắng được điểm cánh hoa đào thêm đôi mắt mơ hồ trong như nước của cậu như là nuốt trọn Taehyung vào bên trong ấy rồi vậy.

"Em đẹp. Đúng không?"-JungKook mở nhẹ khuôn miệng khiến mùi rượu nho cuốn quanh người anh khiến hắn hoa hết mặt mày, cùng cậu say nốt đêm nay.

JungKook mỉm cười nhìn Taehyung tròn mắt ngây ngốc, cậu kéo gáy hắn xuống dùng môi mình chạm vào đôi môi của hắn.

Môi cậu giống như chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mềm mại ấm áp lại rất thơm, mùi vị đơn thuần của cậu làm Taehyung mất kiểm soát, chạm vào rồi không thể lui nổi. Hắn cử động môi mình quấn lấy môi cậu một chút cũng không rời, cảm giác tê dại dần dần nuốt trọn lấy lí trí. Mọi việc đang trong đúng tầm kiểm soát của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123