55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap55] Nhường ngôiĐã thăm hết toàn bộ Kim gia, bé Mẫn xoa xoa đầu.

"Cái nhà này không khác gì cái mê cung, loạn hết cả đầu con rồi. Tại bố đấy."

Taehyung cười cười, lẽ ra là hôm nay hắn chỉ để con học đường tầng hai thôi, nhưng mà ai bảo sáng nay quân ta bán đứng quân mình nên hắn dẫn cả ba tầng luôn cho chừa.

"Âm mưu thâm độc. Con nhìn ra hết rồi nhé, cái này là lấy việc công trả thù tư nè. Tí con méc ba cho bố ngủ một mình lạnh lẽo một tuần luôn."-Bé Mẫn ngợ ra điều gì đó liền kéo Taehyung lại cười gian tà. Hắn chính thức giật mình, vội uốn lưỡi xuống nước xin xỏ nịnh nọt con.

"Mẫn à, cái này không phải chuyện đùa đâu. Vì con thông minh nên bố mới dẫn con đi liền một lần cho con rèn luyện đầu óc đấy chứ. Bố làm gì có ý kia đâu."

"Một chầu kem thì miễn cưỡng gọi là cho qua."-Bé Mẫn thấy quân mình đã rơi trúng kế quân ta liền giở mặt.
"Uầy, đây mới gọi là âm mưu thâm độc này. Thật kinh khủng."-Taehyung chép môi.

"Con là con gái ba JungKook đó. Nói nhanh cho vuông, bố là có hay không hợp tác đây?"- Bé Mẫn vỗ ngực.

"Thôi được rồi, lần này cứ cho là bị xỏ mũi đi."- Taehyung bật cười nhéo yêu mũi của bé Mẫn.

"Hê hê, đi xong rồi về mang ba đi cùng nữa."-Bé Mẫn kéo Taehyung đi khẩn trương, chỉ nghĩ đến chầu kem là bé Mẫn thèm muốn chảy nước miếng rồi.

"Đưa ba đi chứ không phải là "mang", con làm như ba con là đồ chơi không bằng."-Taehyung bĩu môi, bế Mẫn lên tay đi cho đỡ mỏi chân.

"Oa, bố con hôm nay lớn thật nha. Mẫn nói thế thử lòng bố thôi, bố thông minh thật đấy."- Được đà, Mẫn xoa xoa đầu Taehyung như một lời khen thưởng.

"..."- Cái này người ta gọi là cạn lời nè. Bác quản gia đi bên cạnh cũng bấm bụng nhịn cười làm hai má phây phây như quả cà chua, đủ biết là hai bố con nhà này lầy như thế nào rồi.
"Mẫn đọc cho bố nghe những gì con nhớ được đi."-Taehyung tạm lơ đi chuyện vừa rồi, bắt đầu kiểm tra bài cũ.

"Cái gì chứ đường đi thì Mẫn nhớ kĩ lắm. Tầng 1 dành cho công việc chính trong Kim gia, tầng 2 phục vụ cho những hội nghị Kim gia, tầng 3 là nhánh chính của Kim gia sinh hoạt, tầng 4 là nơi cất giữ sổ sách quan trọng nhất của Kim gia, hiện tại chúng ta đang đi lên tầng 5 nên chưa biết là cái gì. Nhưng tầng 1, có 150 phòng chia ra thành 10 bộ phận liên kết quản lí Kim gia, đứng đầu mỗi bộ phận chính là chủ nhân của các nhánh chính đứng dưới Kim Taehyung. Tầng hai là dành cho các cuộc hội nghị quan trọng, trẻ con không được phép lảng vảng ở đó. Tầng ba là chỗ ở của bé Mẫn không nói làm gì rồi. Tầng 4 chứa tài liệu ngoài ra còn phân chia các phòng máy quan trọng bảo vệ an ninh cho cả cái mê cung này,... Tóm tắt lại là thế."-Bé Mẫn nói xong lấy hơi.
"Vi diệu."-Bác quản gia há miệng ngạc nhiên, bác già này sống ở đây 40 năm còn mất tận 3 năm mới nhớ được hết tất cả ngóc ngách nơi đây, còn bé Mẫn chỉ mất có một tiếng.

"Xin cảm ơn bác."- Bé Mẫn gật đầu.

"Con của bố, con chính là con của Kim Taehyung, nhất định là con của Taehyung."-Taehyung ôm chặt lấy bé Mẫn khẳng định chủ quyền.

"Mặt con giống bố nhưng trí tuệ của con giống ba. Bố đừng nghĩ đi xa vậy chứ."- Bé Mẫn bĩu môi, biết ngay ông này lại ảo tưởng về trí tuệ.

"Mẫn, đừng học ba nữa. Dại cả mặt bố rồi."-Taehyung liếc nhìn quản gia không thể nhịn được nữa mà bật cười ha ha, xấu hổ chết đi mất.-"Con là con của bố, dù sao cũng là như vậy."

"Vâng, con là quân ta."- Bé Mẫn cười bố trẻ con quá thể, đành gật đầu cái cho bố vui.

"Đúng rồi, bố là quân mình. Quân ta phải bảo vệ quân mình chứ không được theo địch nữa nhớ đấy nhé."- Taehyung lầm bầm.
"..."-Bé Mẫn chỉ ôm cổ bố mà không nói, chỉ nghĩ:-"Mô phật, làm ơn nói rằng tôi không có cái bản tính trẻ con, cố chấp và bảo thủ giống bố của tôi đi."

______________

"Kính chào chủ tịch và tiểu thư."- Hai bố con đi đến đâu nhân viên cúi đầu chào đến đấy, ban đầu Mẫn cũng cúi đầu chào lại nhưng mà đông quá, chào không xuể đành bắt bố bế rồi gục đầu giả vờ ngủ cho xong chuyện luôn đi, đỡ phải chào nhiều mệt mỏi.

"Khôn hơn chấy."-Taehyung bật cười, tét nhẹ vào mông bé Mẫn.

"Nếu bố không muốn ra ngủ một mình thì yêu cầu hợp tác nghiêm chỉnh nhé."-Bé Mẫn nhắm mắt nói nhỏ.

"Ok."- Taehyung liền im, làm mặt lạnh đi lên thang máy.

"Mẫn, con gái mẹ."- Từ khi nào Kim Soyeon đã xuất hiện, hù bé Mẫn một phát làm bé giật mình tí thì rơi xuống.

"Chị họ, lần sau không cần nói to như vậy."-Taehyung vuốt lưng bé Mẫn lườm Soyeon.
"Vâng."- Soyeon mang tiếng là chị nhưng mà sợ Taehyung lắm, hắn chỉ cần ho một tiếng là tóc gáy chị dựng đứng lên rồi.

"Mẹ yêu."- Bé Mẫn cuối cùng cũng mở mắt nhanh chóng nhảy khỏi lòng Taehyung nhảy xuống đoàn tụ.

"Hế hế, áo mới mẹ chọn mặc đẹp nha. Mai mẹ phải bắt ba con mua thêm vài bộ nữa mới được. Mẫn thích màu gì nào?"- Soyeon ôm lấy bé Mẫn hôn hai bên má rồi tụ tập tâm sự.

"Màu gì lịch sự tí là được. Mẫn sắp làm chủ nhân Kim gia rồi. Là con người có trách nhiệm không thể ăn mặc loè loẹt giống tắc kè được."

Taehyung chính thức đập đầu vào tường vì câu vừa rồi. Ai dạy nó nói mấy câu "trách nhiệm" như vậy hả?

"Được rồi, thỉnh thoảng nhớ bảo ba đưa sang Jeon gia chơi nhé. Kel với Jimin nhớ con điên loạn rồi đấy nhưng mà không dám sang nhà con."- Soyeon gật đầu đồng ý.
"Tại sao lại không dám ạ?"- Bé Mẫn ngây ngô.

Soyeon liếc Taehyung đứng bên một chút rồi nói nhỏ.

"Nhà con chẳng khác gì cái mê cung cả."

"Kim Soyeon."-Taehyung lườm.

"Mẹ nói đúng rồi đó, khéo khi to hơn cả cái cung điện trong phim cổ trang Trung Quốc thần thánh ấy. Nhưng mẹ yên tâm, cứ sang chơi đi, con sẽ dẫn mẹ đi lên nhà con quẩy tung nóc. Phải không bố?"-Bé Mẫn kéo ống quần của Taehyung, khuôn mặt còn biểu cảm muốn nói:-"Bố muốn ngủ một mình thì cứ việc từ chối."

"Con gái yêu, nhà của bố cũng là của con nên muốn mời ai cũng được mà."- Taehyung mặt ngắn lại, treo đầy hắc tuyến. Bộ Kim gia nổi tiếng nghiêm khắc kỉ luật ai muốn đến là đến sao? Thôi bỏ đi, dù sao cũng chẳng khó chịu bằng chuyện ngủ một mình lạnh lẽo cô đơn.

"Thật á? Tốt quá rồi, chiều mẹ sẽ kêu Namjoon, Hoseok, Jimin và Kel đến chơi với con."-Soyeon vỗ tay nhiệt liệt nhéo má bé Mẫn rồi chạy đi làm việc.
Taehyung xuýt té xỉu, Hoseok với Namjoon thì biết rồi đấy, hai con người nghịch như ma quỷ lại còn ồn ào, cuộc đời Kim Taehyung kị nhất hai con người đấy, vậy mà. Xác định chiều nay bỏ trốn rồi.

"Chủ tịch Kim Taehyung, ngài đang khóc sao?"-Bé Mẫn ngó lên nhìn mặt bố.

"Không có thưa chủ nhân mới Kim gia."-Taehyung sụt sịt mũi, mãi mới cười được.

"Tốt lắm, chúng ta đi thôi."- Mặc kệ bố khóc mếu, Mẫn cầm tay bố cứ thế lôi lôi kéo kéo trở về nhà.

"Jeon JungKook, cứu anh." - Bất lực muốn khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123