57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap57]Nhường ngôi"Jeon JungKook có phải chính cậu bắt cóc con trai của tôi?"- Kim Ken như thú xông vào phòng họp, chỉ tay vào thẳng mặt JungKook mà hét lên.

"Tại sao anh lại nghĩ là tôi?"- JungKook điềm tĩnh nhấc li trà lên uống.

"Chỉ có cậu, chẳng phải HyeMin bị bắt cóc hay sao? Cậu bắt con tôi để không ai tranh cướp vị trí thừa kế với cậu chứ gì?"-Kim Ken định xông vào túm áo JungKook nhưng bị Kel cầm cổ kéo lại.

"Con tôi bị bắt cóc bao giờ? Tôi đâu có nói là nó đã bị bắt cóc? Anh biết rõ như vậy, có phải hay không chính anh là người bắt cóc nó?"-JungKook uống một ngụm trà cuối rồi ném chiếc li vào tường làm nó vỡ tan nát.

"Tôi..."-Kim Ken câm nín, không nói được thêm câu gì. Vì lo lắng cho con trai mà gã quên mất việc này nên bị cậu bắt thóp rồi.

"Tôi nói cho mọi người ở đây biết. Tôi là dạng người như thế nào cả MMc này đều biết rất rõ, tôi đã phải trải qua những cái gì để trèo lên vị trí Kim phu nhân. Hôm nay, tôi đã ngồi chắc ghế, một mạng người đối với tôi không là gì cả. Các người đừng tưởng liên kết lại với nhau là có thể bắt nạt được Jeon JungKook này. Ai bắt cóc bé Mẫn, cũng được, bắt bao lâu cũng được nhưng cứ thử để nó bị mất một cọng tóc xem, tôi lấy của các người một cái đầu. JungKook này không biết nói chơi, các người cứ cẩn thận. Người đầu tiên tôi giữ là con trai Kim Ken, người thứ hai sẽ là cháu gái của bà YoHwa. Nếu các người không đem con trả cho tôi thì từng người trong Kim gia này tôi sẽ gϊếŧ sạch. Chúc các người một buổi tối vui vẻ. Hahaaa..."
Jungkook cất giọng cười vang vọng và chua ngoa y như một bà phù thuỷ độc ác, cậu đi xa tiếng cười của cậu vẫn vang vẳng bên tai của từng người một nhà họ Kim, người nào người nấy gai ốc nổi lên rần rần, mau chóng gọi hết người nhà đi tìm bé Mẫn. Nếu không tất cả người nhà của họ, tính mạng e rằng khó giữ.

"Phải làm sao đây? Con tôi vừa gọi về nói cháu tôi mất tích rồi."-Bà YoHwa cuống hết cả tay chân, kéo áo ông Ahoon.

"Đúng rồi đó, nếu con tôi mà có mệnh hệ gì tôi sẽ chết mất."-Kim Ken dậm chân.

"Im ngay, nếu các người mà nói ra thì tôi và các người đều chết hết đấy. Đã phóng lao rồi phải theo lao thôi. Đến nước này rồi quay đầu không kịp nữa."-Ahoon tháo vài cúc cổ áo rồi gọi điện cho đàn em:-"Đừng gϊếŧ chết hai người họ, có lệnh tôi xử lí sau."
______________

"Bố à."-Bé Mẫn lắc lắc cái đầu đã sưng thành quả ổi lay Taehyung đang bị trói ở góc căn phòng nhưng không có động tĩnh.

"Đã tỉnh rồi sao Kim tiểu thư?"-Một giọng nói tởm lợm nửa nam nửa nữ vang lên khiến bé Mẫn giật mình, nép chặt về phía Taehyung.

"Đừng bắt cháu mà, cháu sợ lắm."-Bé Mẫn khóc oà lên, túm lấy Taehyung mà ôm thật chặt.

"Tạm thời ta sẽ không gϊếŧ hai người, đợi Kim Taehyung tỉnh dậy ta sẽ gặp lại cháu sau, ngoan ngoãn nha."-Hắn dí quả đầu đỏ lòm về phía bé Mẫn, nó còn ngửi thấy mùi thuốc lào hôi ơi là hôi bốc ra từ miệng hắn. Thật kinh khủng.

"Cháu muốn về nhà."-Bé Mẫn vẫn nức nở cho đến khi tên kia đóng cửa nhà kho đi ra, không nghe thấy tiếng bước chân nữa, bé Mẫn mới nhón ra khỏi chỗ đứng áp tai vào cánh cửa xem xét.

"Đại ca, chúng ta gϊếŧ hai người đó được chưa?"
"Không được manh động, nghe nói là bây giờ Jeon JungKook đứng lên làm chủ Kim gia rồi lại giữ con trai và cháu gái của ông chủ nữa. Tên này thâm thật đấy."

"Bây giờ phải làm thế nào ạ?"

"Ông chủ nói là đợi Kim Taehyung tỉnh dậy bắt hắn chuyển hết tài sản sang tên của SeokJin thiếu gia, lúc đó muốn gì mà không được."

Bé Mẫn nghe đến đây liền hiểu vấn đề, nó nhìn ngó xung quanh. Ở đây giống như một căn phòng bình thường, có nhà vệ sinh và giường ngủ. Bé Mẫn lấy dao cứa dây cởi chói cho Taehyung trước, sau đó vào nhà vệ sinh dùng khăn thấm nước vắt vào mặt Taehyung đến khi hă s tỉnh.

"Mẫn, con..."-Taehyung mở mắt liền nói.

"Suỵt."-Mẫn ra dấu im lặng rôid chỉ về phía nhà vệ sinh:-"Con thấy ở nhà vệ sinh có cánh cửa thông gió ra bên ngoài, cỡ bố nếu cởϊ áσ khoác ra cũng qua được. Nhưng cao quá, con đi tìm ghế, bố đi vào đấy đi."-Bé Mẫn nói nhỏ vào tai Taehyung rồi lọ mọ đi tìm, căn phòng này kì quái quá không có cái ghế nào.
"Mẫn, con đứng tránh ra để bố bê cái tủ này, chứ chẳng có cái ghế nào đâu."-Taehyung mò không ra nên đành thôi.

"Để lên nóc bồn cầu mới leo được bố ơi."-Bé Mẫn chỉ huy:-"Để con giữ tủ, bố leo lên tháo đinh vít đi. Dao gọt hoa quả vừa rồi đây ạ."-Bé Mẫn dơ con dao lên đưa Taehyung.

"Ok, cũng may là thân hình bố eo ót con ạ."-Taehyung tháo xong cửa rồi bế bé Mẫn định thả xuống nhưng cao quá.

"Bố cứ thả con xuống đi, ở quê con leo nhiều cây cao hơn thế này nữa, ngã một phát cũng chẳng sao đâu."-Bé Mẫn bỏ tay Taehyung ra khỏi người tự nhảy xuống, tiếp đất bằng chân hơi đau đau nhưng rồi cũng tạm hết, Taehyung cũng nhanh chóng leo xuống nhưng anh vừa trèo ra thì cái tủ nó đổ rầm xuống.

"Uầy, cái tủ nó kêu to thế thì lộ hết rồi. Chạy thôi..."-Bé Mẫn kéo Taehyung chạy vội.
"Bố bế con."-Taehyung cắp bé Mẫn lên tay rồi cong chân chạy.

"Pằnggg..."-Tiếng súng vang lên cũng là lúc Taehyung ngã xuống.

"Chạy mà dễ à? Đem người vào trong."-Tên đại ca lên tiếng.

"Bố à."-Bé Mẫn hốt hoảng lay lay người Taehyung.

"Đạn trúng chân thôi, không sao đâu."-Taehyung gật đầu báo an toàn, hắn ngồi lì một chỗ ăn vạ bắt cả lũ kia cõng hắn về mới chịu.

____________

"Nhìn anh bạn quen quen, bang chủ Cẩu Bang à?"-Taehyung hỏi tên đại ca ăn mặc dị hợm kia.

"Đúng."- Gã gật đầu.

"Sao dạo này xuống cấp thế?"-Hắn nhìn gã từ trên xuống dưới rồi tặc lưỡi mỉa mai.

"Từ khi bang JK lên chúng tôi không ngày nào lo đủ, tất cả là tại ba mày."-Hắn cầm cổ bé Mẫn làm nó sợ gần chết.

"Cháu là con Kim Taehyung, cháu không biết gì hết."-Bé Mẫn che mặt. Hê hê, cái gì không giỏi chứ bán phản bội người nhà là nghề của Mẫn.
"Được rồi, còn nhỏ, tha."-Gã nhìn bộ dạng khúm núm của bé Mẫn cũng không nỡ ra tay nên thả bé chạy về với bố.

"Thoát một kiếp."-Bé Mẫn thở phào, may mà mình khôn chứ không...nó không dám nghĩ tới nữa.

Nếu Taehyung nói chuyện bình thường với tên đó như thế này thì chứng tỏ giữa họ không có hiềm khích, bé Mẫn nghe gã nói về ba mình đay nghiến liền nhận ra, tiếp tục giả bộ ngu ngốc:-"Chú ơi, chân bố cháu đau, có thể sơ cứu cho bố cháu không ạ?"

"Bọn tao không rảnh."-Hắn hừ một tiếng.

"Vậy cho cháu mượn đồ sơ cứu cũng được. Các chú đẹp trai sáng sủa thế này mà không nỡ cho đi mấy cái băng gạc thì quả thật rất chán nha."-Bé Mẫn hơi bĩu mỏ nói.

"Lấy cho nó đi."-Tên đại ca nghe xuôi xuôi tai đành gật đầu cho đàn em đi lấy:-"Kim Taehyung, ngươi muốn sống thì giao nộp hết tài sản ra đây. Nếu không ta gϊếŧ chết cả hai."
Taehyung nghe đến câu này móc luôn túi quần lôi ra cái chìa khoá xe né. cho gã:-"Đi vội quá, quên không mang ví. Với lại ở nhà vợ quản chặt không cho mang vàng đi làm sợ mất, chỉ có cái xe ô tô được thiết kế riêng thôi. Tặng luôn cho cái đồng hồ theo mười năm nay nữa này. Có cần nhẫn cưới không? Cho luôn?"

"Khỏi cần."-Tên đó đen mặt:-"Ý ta là chuyển nhượng tài sản cơ mà."

"Ồ, đem giấy tờ và bút lên tôi kí."-Taehyung gật đầu nhanh chóng.

"Sao ngươi thoáng thế?"-Gã cũng giật mình, tất cả tài sản Kim gia chứ có chơi đâu mà hắn nói nhanh thế.

Taehyung liếc bé Mẫn, miệng mỉm cười:-"Cậu thử có đứa con gái như bảo bối nhà tôi xem. Tôi chắc chắn rằng không chỉ tài sản mà cả tính mạng cậu cũng sẵn sàng hi sinh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123