58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap58] Nhường ngôiGã nghe Taehyung nói về bé Mẫn rồi lặng cả người nhìn theo cô bé nhỏ nhắn giống bố y như đúc, nó cẩn thận khử trùng qua rồi băng bó nhẹ nhàng và cẩn thận, hễ động tay liền nhanh miệng hỏi bố có đau không? Rồi có nhức chỗ nào không?... Nó quan tâm hỏi thăm bố nó từng tí một, đôi lông mày nhỏ vì lo lắng cho bố mà co hết cả vào, môi mím chặt rất tập trung băng bó, sợ sơ xuất làm bố đau.

"Ngày xưa tôi cũng có một đứa con gái, giờ nó còn sống chắc cũng hơn con anh một hai tuổi, nó ngoan lắm lại còn nghe lời nữa. Một hôm, tôi về nhà thấy vợ tôi ôm con nằm giữa vũng máu tôi mới thực sự hối hận. Tôi hối hận rằng đã lấy vợ sinh con, sau đó tôi đâm đầu vào trả thù. Đến giờ gặp anh và con gái anh thế này tôi mới biết rằng tôi nên hối hận vì không yêu thương con gái nhiều hơn, hối hận khi đi vào con đường tệ nạn thế này. Nhìn anh và con gái anh yêu thương nhau thế này làm tôi nhớ con tôi quá. Taehyung à, anh không những là người lãnh đạo tài ba mà còn là ông bố tốt. Bản thân tôi khâm phục anh."- Gã nói mà hai hàng nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, mấy tên đàn em cũng khóc theo. Taehyung hơi đần người nhưng rồi cũng cười nói.
"Chẳng có gì là khâm phục cả. Tôi nợ vợ tôi cả cái mạng sống này, vợ tôi không những không lấy mạng còn đem cái nợ của tôi trả lại cho tôi đứa con gái ngoan hiền. Tôi phải có trách nhiệm bảo vệ và yêu thương nó, giống như JungKook vậy. Con tôi nhỏ tuổi nhưng thông minh, lại biết nghe lời đó cũng là niềm an ủi đối với vợ chồng tôi. Bản lĩnh làm giặc thì ít ai có nhưng làm cha thì ai cũng có. Tôi chẳng phải ham sống sợ chết đâu mà tôi thật sự muốn khuyên cậu chân thành: Trở về cuộc sống bình thường đi, lúc đó hạnh phúc sẽ tự tìm đường đến với cậu."-Taehyung vuốt vuốt tóc bé Mẫn, cười thật sâu.

Mẫn và JungKook là hai mảnh ghép lớn nhất của hắn, mất tài sản sẽ lấy lại được nhưng mất người thân thì không bao giờ. JungKook đã dạy hắn rồi, không có gì hạnh phúc hơn là có một gia đình.
"Lin, lấy xe đưa họ về Kim gia. Chúng ta bỏ vụ này. Về lấy nhau đi em."-Hắn liếc nhìn cô gái kia nói.

"Dạ? Lấy nhau?"- Lin hơi bất ngờ, đôi mắt rớm nước, cô khẽ cười.

"Về rồi xây dựng một gia đình mới. Cảm ơn anh, Taehyung."- Hắn khoác vai Lin, cúi chào Taehyung rồi ra đi ở ẩn. Hắn nói đúng, chỉ cần quay trở lại khi không quá muộn là hạnh phúc tự đến thôi.

Hắn được Cẩu Bang đưa đến bệnh viện xem xét chân, họ còn cõng hắn vào tận phòng bệnh. Bé Mẫn xin đi về nhà với ba, bé sợ ba lo lắng, còn bố chỉ bị bắn ở chân không cần người ở lại cũng được.

"Ba, con về rồi."- Bé Mẫn chạy đến phòng họp ôm chầm lấy JungKook khóc nức nở.

"Mẫn, con gái của ba..."- JungKook thấy con khóc cũng khóc theo, cậu xoay bé Mẫn mấy vòng lo lắng hỏi:-"Mẫn không sao chứ? Bố đâu?"

"Con chỉ bị u đầu thôi, bố con bị trúng đạn. Được người đưa đến bệnh viện rồi."-Bé Mẫn vẫn tiếp tục khóc.
Tin này đối với JungKook chính là sét đánh ngang tai, cậu vội bế bé Mẫn lên chạy thẳng đến bệnh viện.

"Bố con nằm ở đâu?"

"Phòng 501."- Bé Mẫn chưa kịp nói xong JungKook đã phóng như bay với khuôn mặt nghiêm trọng, vì mặt ba lúc nghiêm trọng quá đáng sợ nên bé không dám nói tiếp, nuốt lại câu "Ba chỉ bị bắn ở chân" vào bụng tránh bị chửi.

_________

Vào đến bệnh viện, JungKook đặt bé Mẫn xuống chạy vào trong phòng bệnh.

"Kim Taehyung."-Vừa thấy hắn khắp người trầy xước, áo quần bẩn thỉu, khuôn mặt còn trắng bệch. Cậu sợ quá, chẳng kìm được nước mắt nữa, chạy tới ôm chặt lấy hắn dầm dề khóc.

Cứ tưởng tượng đến cảnh người thân tiếp theo của cậu ra đi, nếu lần này hắn mà bỏ cậu, cậu sẽ cùng bé Mẫn theo hắn để mọi người cùng đoàn tụ luôn nơi thiên đàng chứ cậu sống trong lo lắng thế này khổ lắm rồi.
Bé Mẫn từ ngoài đi vào thấy ba ôm bố khóc nhiệt liệt như vậy thấy làm lạ.

"Ba đâu bụng à? Quằn quại ghê gớm vậy?"

JungKook ôm luôn cả bé Mẫn khóc thút thít không nói được câu nào làm bé Mẫn thấy sợ sợ cũng khóc theo.

"Hai người nhầm phòng bệnh à? Đây đâu phải phòng tâm thần?"-Taehyung ngáp ngủ chảy cả nước mắt nhồm nhoàm nói.

"Anh chưa chết sao?"-JungKook sụt sịt hỏi.

"Em nghĩ anh chết nên mới khóc à?"-Taehyung đần mặt hỏi lại:-"Còn Mẫn sao con khóc?"

Bé Mẫn lau nước mắt đáng thương vô cùng:-"Con thương ba khóc nên con khóc theo ba."

"Em nghe anh bị trúng đạn cuống quá nên..."-JungKook lau nước mắt.

Taehyung lườm JungKook rồi lại lườm bé Mẫn:-"Hai người muốn tôi chết lắm à? Mới có trúng đạn một bên chân mà làm quá."

JungKook nghe xong câu này lại khóc:-"Anh đang nói em làm quá đấy hả? Không phải em lo cho anh nên mới vậy sao?"
Xong đến bé Mẫn:-"Bố hư, bố làm ba khóc rồi."

JungKook tự nhiên khóc to hơn trước, bật thành tiếng làm Taehyung hết hồn, vội bật dậy ôm lấy cậu.

"Anh nói gì đâu mà em ăn vạ kinh vậy?"

"Anh lại nói em ăn vạ nữa."-JungKook càng gào to.

"Bố hư, bố hư... Con không ở với bố nữa. Con ở với mẹ Soyeon và Jimin hiền lành cơ."- Vừa đúng lúc Jimin đứng ngoài cửa xem xét tình hình Kim gia, bé Mẫn liền lau nước mắt chạy ra ôm cổ Jimin:-"Min, chúng ta về nhà chơi điện tử, mặc kệ hai người họ yêu thương đằm thắm đi."

"Khóc rầm rộ thế kia mà đằm thắm sao?"-Jimin bế bé Mẫn thắc mắc.

"Đấy gọi là tình cảm cô đọng bây giờ mới bùng nổ. Thôi, đi đi. Đừng phiền họ nữa."-Bé Mẫn vỗ vỗ vai Jimin đẩy đi. Cậu ấy nhìn JungKook nằm trong vòng tay của Taehyung cũng yên lòng mà bỏ đi.

"Mà Mẫn này, chú là em trai của ba, cháu phải gọi chú là chú chứ."-Cậu nhắc nhỏ.
"Mẫn không thích gọi Min bằng chú, thích gọi Min bằng anh cơ, Min phản đối sao?"-Bé Mẫn nhéo nhéo má Jimin nghịch ngợm.

"Thôi được rồi, tuỳ Mẫn."-Jimin thở dài:-"Cứ thấy người ta hiền là bắt nạt."

"Min đáng yêu nhất."-Bé Mẫn thơm má Jimin một cái rất to:-"Mà Mẫn đói quá, Min về nấu cơm đi."

"Ừ, đi siêu thị đã."-Jimin cũng thơm vào trán bé Mẫn rồi cùng nhau đi.

Chà, đừng ai nói với tôi là Jimin luyến đồng còn bé Mẫn luyến lão nha. Khó tin à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123