Những Sự Thật Được Khám Phá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua, những cuộc gặp gỡ giữa Trần Phong Hào và Nguyễn Thái Sơn trở nên thường xuyên hơn. Họ gặp nhau tại quán cà phê sau giờ làm, cùng bàn luận về công việc, sở thích, và cả những câu chuyện đời thường. Mặc dù Phong Hào vẫn cố gắng duy trì hình ảnh lạnh lùng của mình, nhưng sự hiện diện của Thái Sơn đã khiến bức tường phòng thủ của anh dần dần lung lay.

Một chiều cuối tuần, Thái Sơn mời Phong Hào tham gia một buổi triển lãm nghệ thuật. Cậu đã tìm kiếm những tác phẩm mà Phong Hào có thể thích.

"Tôi nghĩ anh sẽ thích những bức tranh này," Thái Sơn nói, mắt sáng lên khi nói về nghệ thuật.

Phong Hào không chắc có nên đi hay không, nhưng một phần trong anh lại không thể từ chối sự nhiệt tình của Thái Sơn.

"Được rồi, tôi sẽ đi."

Trong buổi triển lãm, không khí tràn đầy sự sáng tạo và phấn khích. Phong Hào nhìn những bức tranh đầy màu sắc, nhưng không thể không bị thu hút bởi cách Thái Sơn hăng hái giới thiệu từng tác phẩm với anh. Cậu nói chuyện với một sự đam mê mà trước giờ Phong Hào chưa từng thấy.

Khi dừng lại trước một bức tranh trừu tượng, Thái Sơn hỏi: "Anh có biết người họa sĩ này không? Ông ấy là một trong những người tiên phong trong nghệ thuật đương đại."

Phong Hào cười nhẹ, "Tôi đã từng nghe về ông ấy. Tác phẩm của ông ấy thực sự rất độc đáo."

"Nếu có dịp, tôi sẽ dẫn anh đến một buổi triển lãm của ông ấy. Thực sự rất đáng xem," Thái Sơn hứng khởi nói.

Bất chợt, Phong Hào cảm thấy một cảm xúc gì đó len lỏi trong lòng — một cảm giác ấm áp mà anh đã lâu không trải qua. Nhưng sự kiêu hãnh của một Omega từng trải lại khiến anh chần chừ. "Cậu không cần phải quá quan tâm đến tôi như vậy."

Thái Sơn nghiêng đầu, ngạc nhiên. "Tôi chỉ muốn cùng nhau thưởng thức nghệ thuật thôi mà. Nếu không phải là điều mà anh thích, thì..."

Phong Hào nhìn vào mắt Thái Sơn, nhận ra có điều gì đó chân thành trong ánh mắt ấy. Anh nuốt nước bọt, không biết mình nên phản ứng ra sao. Thực sự, anh bắt đầu cảm thấy thích những buổi gặp gỡ này, nhưng lại không muốn thừa nhận.

"Tôi không có thói quen nhờ vả hay dựa dẫm vào người khác," Phong Hào nói, cố giữ vững lập trường của mình.

"Nhưng anh có thể thử," Thái Sơn cương quyết

"Cuộc sống sẽ thú vị hơn nếu anh chấp nhận sự giúp đỡ từ người khác."

Phong Hào im lặng một lúc, đầu óc rối bời. Anh không biết mình có nên mở lòng hay không. Rõ ràng, Thái Sơn là một Alpha khác biệt, nhưng sự bảo vệ bản thân khiến anh không dễ dàng thay đổi.

Cuối cùng, họ rời khỏi triển lãm trong im lặng, nhưng không khí giữa họ đã thay đổi. Phong Hào cảm thấy mình đang bắt đầu suy nghĩ về Thái Sơn nhiều hơn. Anh không còn chỉ nhìn cậu là một Alpha trẻ tuổi mà còn là một người bạn tiềm năng.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro