15, Người nhà họ Jung ai cũng xuất chúng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ mười lăm: Người nhà họ Jung ai cũng xuất chúng

Buổi chiều Lee Dong Hyuck lái xe đưa Mark Lee trở về nhà trước, sau đó mới tới JKing Holdings tìm Lee Tae Yong.

Hôm nay là cuối tuần, hơn nữa hôm qua Lee Tae Yong mới bị thương, nên Lee Dong Hyuck cũng không hiểu sao y lại tới công ty.

Lúc cậu đến đầu tiên là gặp được thư kí của Lee Tae Yong tên là Ning Yi Zhuo.

Ning Yi Zhuo là một người con gái vô cùng xinh đẹp với cặp má bánh bao, tính cách so với dáng người còn nóng bỏng hơn, tốc độ làm việc như sấm rền gió cuốn nhanh nhẹn gọn gàng, năng lực làm việc tốt đến độ rất nhiều gã đàn ông khó có thể sánh bằng.

Cô bước ra từ trong văn phòng của Lee Tae Yong, chân mang giày cao gót mười phân, đi trên đường cứ như mang theo một trận bão tố. Nhìn thấy Lee Dong Hyuck cô nàng nhanh chóng bước qua, giọng nói cao vút mà kêu lên một tiếng:

─ Dong Hyuck-ie.

Lee Dong Hyuck dùng hết sức nghiêng qua một bên mới không để mặt mình dính lên bộ ngực có kích cỡ khủng kia của Ning Yi Zhuo, liều mạng giãy giụa mà kêu:

─ Chị Ningning mau buông em ra!

Ning Yi Zhuo nhìn mặt cậu đỏ đến độ muốn xuất huyết song chẳng thấy có chút vui vẻ nào, sao lại có một người con trai ngây thơ đến như vậy cơ chứ, thật là đáng yêu muốn chết.

Cô véo mặt Lee Dong Hyuck hỏi:

─ Chị hỏi em, hôm nay chị có đẹp không?

Lee Dong Hyuck cũng không quan tâm hôm nay Ning Yi Zhuo trông như thế nào, vội vã gật đầu:

─ Dạ, đẹp đẹp đẹp!

Ning Yi Zhuo cũng không để tâm cậu chỉ khen cho có lệ, lại cười hì hì nhéo mặt cậu thêm mấy cái rồi mới buông tay.

Lee Dong Hyuck vừa thoát ra được thì giống như một chú gấu con nhảy ra xa mấy mét.

Ning Yi Zhuo ngoắc tay với cậu:

─ Tới đây.

Lee Dong Hyuck lắc đầu liên tục như đánh trống bỏi.

Mặt Ning Yi Zhuo nghiêm túc lại:

─ Tới đây đi! Nói chuyện chính với em nè!

Lúc này Lee Dong Hyuck mới miễn cưỡng mà bước qua một chút.

Ning Yi Zhuo hỏi:

─ Em tới đây tìm Giám đốc Lee à?

Lee Dong Hyuck gật đầu, vẫn là mang bộ dạng chuẩn bị để có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Ning Yi Zhuo vừa tức giận vừa buồn cười, mới bị cô ôm một cái đã hãi hùng thành như vậy? Có biết bao nhiêu người cầu xin cô ôm mà không được không? Cô chẳng thèm trêu chọc Lee Dong Hyuck nữa mà nghiêm túc hỏi:

─ Em có biết gần đây Giám đốc Lee đã xảy ra chuyện gì không?

Hôm nay cả đám người bọn họ đều bị bắt tới công ty tăng ca, là vì Lee Tae Yong muốn tiếp nhận một dự án thu mua mới.

Sản nghiệp của nhà họ Jung đa phần là bất động sản và khách sạn, nhưng mấy năm nay đã bắt đầu đặt chân vào ngành du lịch, đầu tư xây dựng một số khu nghỉ dưỡng, gần đây còn có kế hoạch mua lại công ty du lịch Custas. Công ty du lịch này thật ra không mang lại lợi nhuận cao, nhưng điều họ nhắm đến là nó có chi nhánh tới hơn một chục thành phố trên cả nước. Việc mua lại một công ty du lịch hiện tại dễ dàng hơn nhiều so với việc xây dựng một công ty mới.

Việc này đã được lên kế hoạch từ rất lâu rồi nhưng không phải do Lee Tae Yong phụ trách.

Dự án lớn nhất trước đây của y là hạng mục phát triển thành phố cổ ở phía Đông Seoul, dự án này vừa xong đột nhiên y lại muốn tiếp nhận thương vụ thu mua Custas, thật giống như là rảnh rỗi không có việc gì nên kiếm thêm chuyện để làm.

Hơn nữa phi vụ thu mua lần này không cần đến y phải trực tiếp ra mặt. Ning Yi Zhuo cảm thấy hành động của Lee Tae Yong có chút khác thường, nhưng anh sếp của cô là một người cuồng công việc cho nên cô nàng cũng chỉ hơi nghi ngờ mà thôi.

Trước nay Lee Dong Hyuck đối với chuyện của Lee Tae Yong đều giữ kín như bưng, cậu giống như xác vỏ sò đóng chặt lại, không một ai có thể moi ra chút tin tức từ miệng cậu. Cậu lắc đầu nói:

─ Em không biết đâu.

Ning Yi Zhuo không hề ngốc, hơn nữa cô còn là một người ưu tú như vậy, lời Lee Dong Hyuck nói là thật hay giả chỉ cần cô liếc mắt một cái thì sẽ biết ngay. Nhưng cô thông minh ở chỗ biết mình khi nào nên liều mạng, khi nào nên duy trì khoảng cách, nếu không cô đã không thể ở bên cạnh Lee Tae Yong lâu như vậy.

Ning Yi Zhuo không hỏi nữa, vỗ vai Lee Dong Hyuck nói:

─ Mau vào đi, nếu có thể em nên khuyên anh ấy nghỉ ngơi một chút, sắc mặt của anh ấy thật sự không ổn cho lắm.

Lee Dong Hyuck gật đầu, lại nói:

─ Cảm ơn chị Ningning.

Ning Yi Zhuo hơi mỉm cười, cảm ơn cái gì mà cảm ơn, Lee Tae Yong chính là cơm áo của cô, hơn nữa miếng cơm này dù có đốt đuốc đi tìm thì cũng không tìm được.

Quả thật khi làm việc với Lee Tae Yong có thể khiến cho người ta trầy da tróc vảy, nhưng mà khi phát tiền thì lại vô cùng rộng rãi, cho nên những người muốn đi theo họ Lee đúng là không hề ít.

Đặc biệt đối với Ning Yi Zhuo, Lee Tae Yong vẫn là một người có sinh hoạt cá nhân cực kỳ sạch sẽ. Lúc trước cô có nghe nàng Lily Morrow từng than thở, rằng cô ấy mỗi ngày đều phải giúp ông chủ của mình lên lịch hẹn với hơn một chục cô tình nhân, còn phải nhớ hết tất cả ngày sinh nhật và ngày kỷ niệm của bọn họ, Ning Yi Zhuo nghe xong thật sự muốn sụp đổ luôn.

Cô nhìn lại anh sếp nhà mình liền không khỏi thở dài một hơi.

Lúc Lee Dong Hyuck vào văn phòng thì Lee Tae Yong đang xem tài liệu về công ty Custas. Vết thương trên tay y thoạt nhìn không có vấn đề gì lớn, chỉ là sắc mặt trông cực kỳ khó coi.

Tâm trạng hứng khởi của Lee Dong Hyuck khi đến lấy đồ cũng nhanh chóng biến mất. Cậu tiến gần đối diện với Lee Tae Yong, nhìn y lo lắng nói:

─ Chú Tae Yong ơi, chú nghỉ ngơi một chút đi mà...

Lee Tae Yong không nói chuyện, lấy cái phong bì màu trắng để trên bàn đẩy qua cho cậu, Lee Dong Hyuck không rảnh để nhìn xem mà chỉ hỏi:

─ Chú đã ăn cơm chưa vậy?

Cuối cùng Lee Tae Yong cũng chịu ngẩng đầu lên khỏi bản báo cáo thật dày kia nói:

─ Ăn rồi, buổi trưa cũng đã nghỉ ngơi rồi.

Lời này của y chỉ là nói dối, cả ngày nay y không ăn chút gì, từ tối hôm qua đến giờ cũng chẳng nghỉ ngơi.

Nhưng điều này đã nằm ngoài tầm kiểm soát. Lee Tae Yong là một người có thể bình tĩnh mà kiểm điểm lại bản thân, y biết hiện tại tâm lý của mình có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Loại tình huống này trước kia cũng từng xảy ra, và y chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà tiếp tục chịu đựng.

Một khi Lee Tae Yong đã cố chấp thì không ai có thể lay chuyển được y. Lee Dong Hyuck cũng biết Lee Tae Yong đang nói dối, nhưng chính cậu cũng không có cách nào khác, cậu cũng sẽ không nhiều lời mà đi hỏi chuyện từ chỗ của Jung Jae Hyun, đó sẽ là hành vi rắc muối lên miệng vết thương của Lee Tae Yong.

Lee Dong Hyuck mở phong bì ra kiểm tra lại, trên mặt nở một nụ cười miễn cưỡng rồi thấp giọng nói:

─ Con cảm ơn chú Tae Yong.

Lee Tae Yong hỏi cậu:

─ Thế Mark Lee đâu?

Lee Dong Hyuck đáp:

─ Thiếu gia về trước rồi chú ạ.

Lời còn chưa nói xong đã vội vàng bổ sung:

─ Nhưng mà buổi tối bọn con sẽ cùng nhau ăn cơm!

Lee Tae Yong đối với Mark Lee vẫn luôn có ấn tượng không tốt, vì vậy Lee Dong Hyuck ở trước mặt y sẽ luôn cố gắng thể hiện ra rằng Mark Lee cũng đối xử tốt với cậu.

Lee Tae Yong không phản ứng gì thêm, chỉ mỉm cười nhẹ và nói:

─ Tốt rồi.

Sau đó lại hỏi cậu:

─ Trên người con còn đủ tiền tiêu không?

Lee Dong Hyuck vội gật đầu:

─ Đủ ạ.

Lee Tae Yong nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở ví tiền lấy ra một tấm thẻ cho cậu:

─ Giữ lấy đi, phòng ngừa trường hợp-

Lee Tae Yong còn chưa nói xong mà Lee Dong Hyuck đã chạy mất, vừa chạy vừa hét lên:

─ Chú có việc thì nhớ gọi điện thoại cho con! Nhớ là phải gọi cho con đó!

Lee Tae Yong nhìn tấm thẻ đen nằm chỏng chơ trên bàn nhưng chẳng có ai muốn lấy, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần mà lắc đầu cười.

Buổi tối tới giờ hẹn ăn cơm, Lee Dong Hyuck gọi điện thoại trước cho Mark Lee, Mark Lee nói tự mình sẽ lái xe tới, vậy nên Lee Dong Hyuck trực tiếp đến cửa nhà hàng Danbam tọa lạc tại con phố Itaewon chờ hắn.

Nơi này khá khuất. Nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy có gì đặc biệt, nhưng khi từ ngoài cổng bước vào sẽ thấy trong sân có cây cầu nhỏ nước chảy qua nhìn rất đẹp. Hơn nữa nơi này không mở cửa buôn bán với bên ngoài, những người giàu có đều đến đây để thảo luận về vấn đề kinh doanh hoặc là đặt bao trọn gói. Lee Dong Hyuck trước kia cũng đã từng theo Lee Tae Yong tới đây, nhưng cũng không có suy nghĩ gì khác mà chỉ cảm thấy nơi này phong cảnh không tồi kèm thêm đồ ăn cũng ổn. Tất nhiên cậu cảm thấy mang theo chút thức ăn ngon đi dã ngoại trên sông cũng có cảm giác hưởng thụ giống như thế, nhưng mà bình thường lúc cậu nói ra mấy lời này sẽ bị Lee Tae Yong liếc mắt mà nhìn.

Lee Dong Hyuck không chờ được bao lâu Mark Lee đã tới.

Bộ quần áo không phù hợp lúc trước đã được thay thế, hiện tại hắn mặc tây trang màu đen được cắt may thủ công, chiếc áo sơ mi trắng đi kèm bên trong, cộng thêm một cái cà vạt tối màu. Ngũ quan vốn đã vô cùng nổi bật kết hợp với biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt khiến cả người đều mang theo hơi thở của một doanh nhân thành đạt

Trước kia chú Tae Yong từng nói với cậu là gia đình họ Jung có bộ gene di truyền rất tốt, mỗi người đều có thể dựa vào việc bán nhan sắc của mình để kiếm sống. Đương nhiên những lời như vậy chỉ có Lee Tae Yong mới dám nói ra, đổi lại là lời từ trong miệng người khác thì chết như thế nào cũng không ai biết.

Mark Lee ném chìa khóa xe cho người phục vụ, bạn nhỏ cầm chìa khóa xe không dám ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng không chú ý, đi đến bên cạnh Lee Dong Hyuck đang đứng ngây ngốc nói:

─ Đi thôi.

Lúc này Lee Dong Hyuck mới hoàn hồn, vội vàng theo lời Mark Lee đi vào trong, vừa đi vừa lén lấy mu bàn tay lau nước miếng, sợ rằng vừa rồi mình nhìn đến ngớ ngẩn có khi nào nước miếng rớt rát xuống thật. Dĩ nhiên cậu không có suy nghĩ sâu xa lắm về hành động của mình, ai bảo thiếu gia nhà cậu đẹp trai đến mức người giận trời oán như vậy cơ chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro