16, Ký sinh trùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ mười sáu: Ký sinh trùng

Bữa tiệc hôm nay là do Yu Jun Su tổ chức, những người được mời tới đều là những bạn bè ngày thường có quan hệ rất khá. Khi cậu ta nhìn thấy Mark Lee đến thì đôi mắt cười đến độ cong tít lên, còn chưa kịp tới bắt chuyện đã trông thấy Lee Dong Hyuck đang từ phía sau bám càng Mark Lee.

Nụ cười trên mặt Yu Jun Su thiếu chút nữa đông cứng lại, còn Lee Dong Hyuck ở phía sau vô tư vẫy tay nhiệt tình chào hỏi:

─ Cậu Jun Su!

Khóe miệng Yu Jun Su run rẩy một chút, tốt xấu gì cũng vẫn duy trì ý cười mà trả lời một tiếng.

Trong phòng riêng những người khác đều đã tới, Mark Lee thì bọn họ biết rất rõ, nhưng Lee Dong Hyuck lại là lần đầu tiên họ nhìn thấy. Có người đặt câu hỏi nên Mark Lee liền giới thiệu đơn giản:

─ Lee Dong Hyuck, bạn tôi.

Không đợi Lee Dong Hyuck cùng mọi người chào hỏi Yu Jun Su liền túm cậu qua, bộ dạng thần bí nói:

─ Mọi người chắc là biết Lee Tae Yong chứ, cậu này chính là cấp dưới của ngài ấy đó!

Lúc này có vài người vốn không để ý đến Lee Dong Hyuck cũng nhìn lại đây, Lee Dong Hyuck lúng túng vội xua tay nói:

─ Không không tôi chỉ là chân chạy việc vặt thôi.

Tên ngồi đối diện Yu Jun Su là con cháu của một vị cán bộ cao cấp, cũng là người giỏi nhất trong nhóm bọn họ, từ lúc Mark Lee đi vào hắn vẫn cúi đầu chơi di động. Lúc này mới ngẩng đầu lên lười biếng nói:

─ Lee Tae Yong à, đó là một người rất có tiếng tăm.

Bên cạnh có người hỏi:

─ Anh Mu Yeong, án tử của nhà họ Kang chẳng phải do cậu của anh làm thẩm phán sao? Bên trong có nội tình gì hay không anh mau nói cho mọi người biết một chút đi.

Jin Mu Yeong đem điện thoại ném lên bàn, lại châm cho mình một điếu thuốc, vẫn là bộ dạng thờ ơ lạnh lẽo đó:

─ Không có nội tình gì, chỉ có hai câu thôi: Đừng trêu ngươi người nhà họ Jung. Càng không được chọc vào Lee Tae Yong.

Mark Lee vẫn ngồi ở bên cạnh, Jin Mu Yeong lại ở ngay trước mặt hắn nói như vậy, căn bản chưa bao giờ xem hắn là người nhà họ Jung, hoàn toàn không để hắn vào tầm mắt.

Mark Lee sắc mặt không đổi nhưng Yu Jun Su cầm bật lửa trong tay ném qua:

─ Câm miệng đi, cậu thì biết cái gì!

Cậu hai nhà họ Jin này tính tình thất thường, bị cả cái bật lửa ném vào đầu nhưng cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Yu Jun Su một cái.

Vẫn còn một người chưa từ bỏ ý định, thấp giọng hỏi Lee Dong Hyuck:

─ Lúc trước đoạn video riêng tư của Thư ký Joo và nhà họ Kang bị lan truyền trên mạng, sau đó có cả những bức thư tố giác hắn, nghe nói đều là do Lee Tae Yong làm, là thật hay giả vậy?

Vẻ mặt Lee Dong Hyuck khiếp sợ nhìn người nọ, cậu chàng ngượng ngùng gãi đầu:

─ Có chuyện này sao, tôi không biết nha... Ngày thường tôi chỉ phụ trách đi đón người, giúp đỡ giao hàng hoặc thứ gì đó thôi.

Người nọ thấy Lee Dong Hyuck ngáo ngơ liền hơi thất vọng. Cảm thấy không khí có chút tẻ nhạt nên Won Cheong Bok vội vàng chuyển đề tài, hỏi Yu Jun Su:

─ Bác Yu không có chuyện gì chứ?

Kỳ thật câu hỏi này quá ư là vô nghĩa, Yu Seung Hyun mà có chuyện gì thì Yu Jun Su còn có thể ở nơi này nghe bọn họ nói đùa sao?

Yu Jun Su không chút để ý mà đáp:

─ Chẳng vấn đề gì, không bao lâu nữa là có thể ra rồi.

Yu Seung Hyun vốn dĩ đang ở trong tù, nhưng bác sĩ chẩn bệnh bao gồm có "Cao huyết áp, bệnh ở động mạch vành, có tiền sử tắc nghẽn máu não, bệnh tiểu đường, tim có khả năng bất ngờ bị nhồi máu và đột tử,..." Sau đó người được chuyển tới bệnh viện sống như vị đại gia. Tất cả đều chỉ là một nước cờ, ra tù sớm hay muộn chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trả lời xong rồi Yu Jun Su cũng không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, Mark Lee vẫn ngồi bên cạnh thì cậu trai trẻ này nào có tâm tình để ý tới ai đó khác.

Vừa xoay đầu đã nhìn thấy Lee Dong Hyuck vô cùng ân cần mà rót cho Mark Lee một cốc nước, còn xun xoe nịnh nọt hỏi:

─ Thiếu gia anh muốn ăn dưa không em giúp anh lấy?

Yu Jun Su vờ khụ hai tiếng mới nhịn xuống được, càng không thể để lộ ra biểu tình chán ghét trên mặt, cậu ta nắm chặt tay Mark Lee hỏi:

─ Ngày hôm qua thế nào, anh không uống nhiều chứ?

Quan hệ hai nhà Jung - Yu vốn chẳng ra gì, đã từng có một khoảng thời gian là đối thủ một mất một còn của nhau, cho nên tiệc mừng thọ của Jung Yun Ho tất nhiên không có vị trí dành cho Yu Jun Su.

Mark Lee trầm giọng đáp:

─ Vẫn tốt.

Lee Dong Hyuck vừa nghe xong, có hơi tức giận nói:

─ Tốt cái gì mà tốt, anh say tới bất tỉnh nhân sự! Những người đó vẫn luôn rót rượu cho anh em đều nhìn thấy được!

─ Lee Dong Hyuck!

Mark Lee gọi tên cậu đầy cảnh cáo.

Lee Dong Hyuck lập tức co rụt lại, Yu Jun Su là người bạn tốt nhất của Mark Lee cho nên cậu cảm thấy nói mấy chuyện đó cũng không có vấn đề gì, còn có thể khiến cậu và Yu Jun Su có chung một kẻ địch. Cậu nhìn hai người sắc mặt đều không tốt lại vội vàng bổ sung:

─ Nhưng mà cậu út yên tâm đi, sau đó tôi đã đưa thiếu gia về nhà của tôi, buổi trưa còn nấu cơm cho thiếu gia ăn!

Yu Jun Su tức giận đến độ thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu. Cậu ta cảm thấy Lee Dong Hyuck chắc chắn là cố ý, nhưng mà nhìn lại bộ dạng đoan chính kia thì thật sự không giống lắm, khẽ cắn môi rồi không mở miệng nữa.

Không bao lâu sau thức ăn được dọn lên.

Không giống như trong tưởng tượng của Lee Dong Hyuck, bữa tiệc tối này thật đúng là không ai chuốc rượu ai, mọi người đều cùng nhau chạm vào ly đầy ý tứ, đa số thời gian đều dành để nói chuyện. Lee Dong Hyuck hoàn toàn không thể xen lời vào, cậu cũng không muốn xen vào mà chỉ lo cúi đầu gắp thức ăn cho Mark Lee, khiến bát của Mark Lee được xếp thành một cái núi thức ăn nho nhỏ.

Qua ba ly rượu Yu Jun Su mới chính thức nói vào chủ đề của ngày hôm nay, cũng là mục đích cậu ta mở bữa tiệc này, cậu ta muốn lôi kéo mọi người cùng nhau hợp tác mở công ty.

Việc này chỉ mới được lên ý tưởng, còn cụ thể sẽ làm cái gì, quy mô lớn bao nhiêu, những chuyện đó đều chưa quyết định.

Một tay Yu Jun Su chống đầu, một tay gõ nhẹ vào cái ly pha lê, khuôn mặt vô tội mỉm cười:

─ Mọi người biết rồi đó, tôi thì cái gì cũng không hiểu, tôi chỉ có mỗi tiền mà thôi.

─ Chết tiệt...

Có người không nhịn được cười mắng ra tiếng, nhưng đúng thật là không ai dám phản bác.

Trong số những người đang ngồi ở đây thì bối cảnh xuất thân của Yu Jun Su không phải là tốt nhất, nhưng so về tiền bạc thì đúng là mấy người ở đây cộng lại cũng không bằng một góc của cậu ta. Chuyện này cũng không có gì lạ, Yu Seung Hyun là người hắc bạch đều chơi, dính vào hắc đạo tuy rằng nguy hiểm nhưng mà kiếm tiền rất nhanh. Hơn nữa Yu Seung Hyun lại là một con cáo già xảo quyệt, hợp tác với bên ngoài làm giả không ít chứng từ, ký kết hợp đồng mua bán hàng hóa sau đó đem tiền chuyển ra nước ngoài, hơn nữa còn đầu tư đa dạng trên các lĩnh vực, đen đều bị tẩy thành trắng. Ông ta còn lập một tài khoản đặc biệt cho Yu Jun Su, số tiền trong đó lớn đến nỗi có thể dọa chết người ta.

─ Cậu út muốn làm kinh doanh tôi đương nhiên sẽ cùng làm, cơ hội tốt như vậy có thằng ngốc mới không cần.

─ Tôi nói trước, đây là chuyện của riêng tôi, bố già tôi sẽ không quản.

─ Nếu đã không quản thì vừa hay chúng ta cùng nhau hợp tác đi.

Jin Mu Yeong cũng thả chiếc đũa xuống, nhàn nhạt nói:

─ Được rồi, tính luôn cả phần tôi.

Mark Lee không nói chuyện, Yu Jun Su liếc hắn một cái, cười hì hì nói:

─ Marky anh phải tham gia, tiền em cho anh mượn, lãi suất được tính riêng. Nếu anh không tham gia cũng được thôi, dù sao em cũng sẽ bắt anh tới giúp em quản lý công ty.

Mark Lee không thể so với bọn họ, hắn mới về nước không bao lâu, thật ra trên tay không có nhiều tiền như vậy. Hơn nữa cách làm của Yu Jun Su cũng không có gì đáng trách, trong số những vị thiếu gia ở đây chỉ Mark Lee là người có học thức thật sự. Hồi còn đi học hắn chính là cái tên vạn năm bất biến luôn đứng đầu bảng, sau đó lại được đi du học ở ngôi trường số một số hai thế giới, lấy hết toàn bộ học bổng có thể lấy, sau khi về Hàn Quốc cũng đã chuẩn bị mọi sự rất tốt, đem hắn kéo lên thuyền thật đúng là không uổng công.

Có người tiếp lời Yu Jun Su nói:

─ Đúng vậy, cậu Mark cũng đến chơi với chúng tôi đi, nếu không công ty này lăn lộn không được mấy ngày thì đã phải tan rã.

Mark Lee chỉ biết cười trừ mà không nói lời nào. Chơi, hắn có tư cách để chơi sao? Những tên này đều có cái bóng của bậc cha chú che chở nên có thể tùy tiện lấy mấy chục triệu thậm chí là mấy tỷ won ra để thử, còn hắn thì sao, ngay cả tổng bộ của JKing Holdings hắn còn không bén mảng vào được, hắn tính là cái gì?

Có người cực lực khuyến khích, có người lại thầm cười nhạo trong lòng.

Jin Mu Yeong mặt âm trầm nhìn Mark Lee một chút, sau đó vô cùng ngạc nhiên, thì bởi bày vẽ một cái vòng lớn như vậy hóa ra là vì cậu út Yu muốn dùng tiền kích thích thằng khốn họ Lee này, một lòng muốn giữ chặt nó lại bên mình.

Phía bên kia có người không phù hợp với không khí của bữa tiệc còn thêm cả Lee Dong Hyuck.

Cậu cúi đầu nghe bọn họ nói chuyện, cái gì mà tài chính, đầu tư mạo hiểm, rồi đàm phán ngân hàng này nọ, cậu không thể hiểu được dù chỉ một từ. Lee Dong Hyuck có chút buồn bã lấy đũa chọc chọc con tôm trong bát. Từ nhỏ cậu đã đặc biệt ngốc, hồi còn học tiểu học thi môn toán cũng không qua được, hơn nữa dù cậu có nghiêm túc học nhưng những thứ kia vẫn là xem không hiểu nổi. Đổi lại từ nhỏ thân thể cậu rất tốt, người khác chạy ba vòng nhưng cậu có thể chạy mười vòng, phản ứng cũng rất nhanh nhạy, đánh nhau cũng không biết mệt.

Chính Lee Tae Yong từng nói với cậu rằng nếu như học hành không giỏi thì không cần miễn cưỡng, tự mình hãy chọn lấy công việc yêu thích, cho nên cậu mới vào nhà họ Jung làm vệ sĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro