Chương 3: Hầu Cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Takemichi con mau lại đây đi"

Phu nhân Hanagaki phấn khích gọi Takemichi tới, biểu cảm trên khuôn mặt không giấu gì sự vui vẻ tột cùng.

Takemichi ngoan ngoãn đi tới, ánh mắt em trầm ngâm nhìn mẹ mình, lại nữa rồi, mỗi lần bà ấy bày ra biểu cảm này thì chắc chắn đã tìm được hay có được thứ có lợi cho gia tộc Hanagaki rồi.

Vỗ nhẹ vào lưng em, phu nhân Hanagaki cười híp mắt bảo:"Giới thiệu với con, hai đứa trẻ này sau này sẽ trở thành hầu cận của con đấy"

Hóa ra ngay từ đầu trong căn phòng này không chỉ có mỗi mình bà, mà con có hai con người khác, một cặp nam nam ngồi trên ghế Sofa, một tóc vàng nhạt, một tóc đen.

Ba con người, ba cặp mắt cứ thế mà nhìn chằm chằm vào nhau, bầu không khí vốn vui vẻ đột nhiên trở nên khó thở hơn bao giờ hết.

Em nhìn chúng bằng cặp mắt lạnh nhạt, len lỏi bên trong là vài tia chán ghét, bọn chúng là người mà mẹ em giới thiệu.

Tóc vàng từ trên ghế nhảy xuống, đứng trước mặt em mà đưa tay ra bảo:"Chào cậu chủ Hanagaki, tôi là Inui Seishu, trưởng nam của gia tộc Inui"

Takemichi im lặng nhìn bàn tay đang chìa ra của Inui, trong lòng có chút dè chừng, đứa trẻ này không đơn giản, thật đáng sợ, em dường như cảm nhận được sát khí của cậu nhóc này.

Miễn cưỡng đưa tay ra bắt tay với Inui, Takemichi gượng gạo cười nhẹ:"Chào Inui, tôi là Hanagaki Takemichi trưởng nam của gia tộc Hanagaki cũng là người sẽ trở thành cậu chủ của cậu kể từ lúc này"

Bề ngoài nhìn có vẻ cả hai đang rất hòa hợp nhưng những người trong cuộc mới hiểu, Inui đang dùng lực mà bóp chặt lấy bàn tay của Takemichi.

Em đương nhiên là đau rồi, bàn tay quý giá vốn đang còn chi chít những vết thương chưa lành hẳn do chơi đàn quá lâu, Takemichi lúc này có cảm giác vết thương đang bị rách ra vậy.

Cắn răng nhìn anh, nụ cười của em lúc này trông thật méo mó.

Chợt cậu bé tóc đen từ sau đi đến, huých tay Inui nói:"Ở đây còn người đấy Inupee"

Inui lúc này cũng để ý đến vị phu nhân Hanagaki cao quý vẫn còn ở trong phòng, anh hơi cau mày lại, miễn cưỡng bỏ tay ra.

Cậu bé tóc đen thấy bầu không khí đã giảm đi phần nào sự căng thẳng, cậu cũng giống như Inui mà đưa tay ra trước mặt em giới thiệu:

"Xin lỗi vì hành động thiếu lịch sự của cậu bạn của tôi. Tôi là Kokonoi Hajime, trưởng nam của gia tộc Kokonoi"

Nụ cười híp mắt vừa lịch sự lại vừa dụ hoặc, Takemichi bất giác nuốt một cái ực, nó không phải thèm khát mà chính là sợ hãi, cậu nhóc này có vẻ còn đáng sợ hơn cậu nhóc Inui kia.

Takemichi thầm nghĩ mẹ mình đưa hai người này về làm hầu cận cho mình là muốn tốt cho em, cho gia tộc Hanagaki hay là điều gì khác?

Mẹ à, không lẽ mẹ muốn giết con tới mức đó ư?

Sự tiêu cực bắt đầu lấn át tâm trí em, mọi thức trước mắt bất chợt bị bẻ cong một cách đáng sợ, Takemichi ôm đầu, nước mắt có chút ứa ra mà chạy đi.

Kokonoi bất ngờ, hắn nhìn lên bàn tay của mình xong lại nhìn về phía em vừa chạy đi, trong đầu liền hiện lên sự tò mò kì lạ..

Cậu ta đã từ chối bắt tay với mình, nhát gan, sợ hãi và bỏ chạy như một con chuột nhỏ, thật không giống với những lời đồn đại đó.

Inui đứng sau chứng kiến tất cả, anh chỉ im lặng mà tiếp tục thưởng thức trà, chức danh "hầu cận" chỉ là lớp vỏ bọc, lí do mà bọn họ có mặt ở đây còn đặc biệt hơn nhiều.

Phu nhân Hanagaki thấy con trai chạy đi liền có ý muốn đuổi theo, bà muốn oán trách đứa con bất hiếu không chịu hiểu cho bà, hiểu cho cái công sức mà bà phải bỏ ra để mang được anh với hắn đi đến gia tộc này.

Tại sao con ngang bướng thế Takemichi, tại sao con lại không thể bằng được đứa em gái nhỏ của con vậy!!

Nếu Takemichi nghe được những lời này có lẽ em sẽ hét lên rằng:"Bởi vì con không phải em ấy!!"

Takemichi không phải em gái mình, em là chính em, một cậu bé yêu thích cái đẹp của hội họa, chỉ tiếc rằng gia đình của em sẽ chẳng bao giờ hiểu cho em.

Em với họ như hai đường thẳng song song, chỉ có thể nhìn nhưng mãi mãi không thể chạm vào.

Takemichi lúc này đã chạy về phòng mình, em vội vã ngồi lên bàn, muốn vẽ một thứ gì đó đánh bay cái suy nghĩ tiêu cực hiện tại.

Một khu vườn yên bình cùng những chú bướm..

"Lạch, cạch!!"

Takemichi kinh ngạc nhìn lên bàn, em đã đánh rơi cây bút chì quen thuộc, bàn tay thì đang không ngừng run rẩy.

"Ư...a..Híc!" Takemichi ôm chặt lòng bàn tay mà khóc, đau quá đi mất, nó còn đau hơn những lần em cầm đàn quá lâu nữa.

"Tại sao?" Takemichi thều thào, em gần như đã tuyệt vọng đến nơi rồi.

Em đã khóc, nước mắt lăn xuống gò má vô tình lại nhỏ lên trang giấy trắng đặt trên bàn, nó như đang thấu hiểu cảm giác của em lúc này vậy.

Trong căn phòng rộng lớn cô độc này, thứ an ủi duy nhất cũng đã biến mất rồi, em cứ khóc, khóc đến khi bản thân ngất đi thì thôi, đó có lẽ là cách tốt nhất lúc này.

Một giấc ngủ sâu xua tan đi mọi mệt mỏi ưu phiền.

Chúc ngủ ngon Takemichi.

#################

Tâm trạng của tôi hôm nay hơi xấu, có lẽ hợp để viết fic này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro