Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngay lập tức, tôi chạy ra chiếc cửa sổ trong phòng bệnh. dùng hai tay nâng nó lên và leo ra ngoài.điều này quá đỗi dễ dàng bởi cái bệnh viện này vốn đã rất tồi tàn.

quả thật may mắn, bảo vệ trực cổng đang say ngủ, tôi nhanh chóng leo tiếp cổng bệnh viện và ra đến bên ngoài.

mọi người đi đường nhìn tôi bằng ánh mắt kì quặc.bởi lẽ tôi đang mặc độc nhất bộ quần áo bệnh nhân. mặc kệ, bây giờ tìm kang daniel là quan trọng nhất.

đường về nhà anh thì tôi nhớ rất rõ ràng, vì vậy tôi không ngần ngại mà đi bộ về . dẫu cho chân có mỏi nhừ vì đường nhựa đang dần nóng lên vì cái nắng mùa hạ , dẫu cho cổ họng có khô rát vì khác nước . tôi cũng sẽ quyết tâm tìm về với anh.

cuối cùng cũng đến nơi, ngôi nhà mà tôi đã từng xem là chốn hạnh phúc nhất đời, tôi nhớ nó. tôi nhớ anh.

tôi gõ cửa thật mạnh . có người mở cửa ra , nhưng không phải là kang daniel.

_ơ, ong seongwoo.

lúc ấy, tôi thấy trong nhà có rất nhiều những người thiết kế váy cưới , họ trông rất tất bật cho một bộ váy cưới màu xanh ngọc được cẩn thận đặt trong góc nhà .. tôi lặng người và chợt nhận ra rằng , bộ váy cưới ấy chính là bộ váy ngày xưa daniel đích thân chọn cho tôi. trong kí ức tôi lúc này ùa về những câu nói ngọt ngào của daniel dành cho tôi, rằng sau này anh sẽ lấy tôi làm vợ, chúng tôi sẽ cùng chung sống trong căn nhà hạnh phúc này. nhưng giờ đây những thứ ấy chỉ là quá khứ, tôi cũng chẳng thể làm được gì nữa .

jihoon nhìn tôi đầy nghi ngờ.về phần tôi thì chẳng quan tâm lắm, người tôi muốn gặp lúc này là kang daniel, nhất định phải là anh.

tôi đẩy cậu ta qua một bên và xông thẳng vào nhà . dù sao đây cũng là nhà của tôi và anh hoặc đã từng.nhìn căn nhà với hàng tá đồ vật lạ lẫm. từ lúc tôi đi, mọi thứ đã thay đổi thật rồi. chỉ mong sao tình yêu của anh dành cho tôi vẫn còn sót lại, dù chỉ một chút.

_daniel, em về với anh rồi.

tôi reo lên trong thích thú khi thấy anh đang ngồi trong phòng khách. anh mở to hai mắt nhìn tôi, có phần hoang mang và hoảng hốt.

_cậu làm gì ở đây?

anh toan đứng dậy, tôi vội vàng chạy đến ôm chầm lấy anh .hơi ấm này , cảm giác này , đã lâu rồi tôi mới được cảm nhận. thế nhưng daniel lại đẩy mạnh hai vai tôi ra, tránh xa tôi như người ta tránh một người điên.

trong khi tôi đâu có điên.

lúc đó, jihoon chạy đến bên anh. cậu ta cũng tỏ vẻ hoảng sợ không kém. anh nắm tay cậu ta trấn an, điều này làm tôi tức giận tột độ . trong khi tôi ngày một tiến đến gần cả hai thì anh và jihoon lùi ra phía căn bếp.

bất chợt, anh nhanh tay chộp lấy con dao nhọn sắc có chiếc cán dài đen bóng. daniel chĩa mũi dao về phía tôi, anh hét lên

_cậu mà tới gần, tôi giết !

tại sao anh lại nặng lời như vậy ?mũi dao chưa chạm tới người nhưng trái tim tôi đau tựa như đang rỉ máu.

tôi bật khóc nức nở.

tôi căm hận jihoon. daniel không còn tha thiết gì với tôi nữa, thậm chí ngay lúc anh còn muốn đâm chết tôi . tất cả mọi chuyện đều là tại cậu ta. thằng khốn jihoon đó.

tôi lao tới giằng lấy con dao trên tay anh . cuối cùng, phần thắng thuộc về tôi. con dao trong phút chốc loé sáng lên, tôi thấy được mặt mình phản chiếu trên đó.đôi mắt đỏ hoe và trên đôi gò má nước mặt đọng lại thành những vệt kì dị. nhìn tôi lúc này thật thảm hại.

anh đứng chắn trước jihoon. như muốn bảo vệ cậu ta.

tôi cầm con dao tiến đến

_tại sao anh lại bỏ rơi em?

thật lòng tôi chỉ muốn biết bản thân đã làm gì sai trái khiến anh quay lưng với mình như vậy .anh chau mày nhìn tôi .lại một lần nữa là toáng lên.

_vì sao ư?trong suốt mấy năm qua tôi đã phải kiên trì khuyên nhủ cậu đi khám bệnh ,thậm chí bắt ép cũng có. cậu cứ lải nhải mấy cái lời chết tiệt về cái tiếng thì thầm kia, khốn kiếp !tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời nào về nó nữa . và hơn hết , tôi không muốn yêu một thằng điên.

_em không có điên!

tôi gằn giọng, rồi sau đó lao vào người anh. mất đà, daniel bị té xuống sàn.tôi quỳ xuống bên cạnh , giơ con dao lên cao, khẽ thì thầm.

_em xin lỗi.

_đừng..

chẳng để anh nói hết, tôi đâm đầu dao nhọn xuyên qua áo anh , thẳng vào tim.

máu chảy ròng. nhiều và đỏ thẫm, thấm ướt cả một mảng áo và bắn lên tay tôi.chảy xuống cả một nền nhà, một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi khiến tôi buồn nôn.

thật ghê tởm, nhưng cũng thú vị nữa.một cảm giác khó tả.

tôi quay lại nhìn jihoon đang đứng yên như tượng,đôi mắt đẫm lệ . rồi khẽ mỉm cười , cậu ta thật vô dụng. mà có khi cậu ta chẳng hề yêu daniel, vì thế mới chấp nhận nhìn anh chết trước mắt mình như vậy.

rút con dao ra khỏi người anh , máu bắn đầy lên mặt tôi , nhớp nháp và tanh tưởi. tôi đi đến chỗ jihoon, cậu ta sợ hãi lùi lại, cho đến khi người chạm vào tường, không còn đường thoát , cậu ta bắt đầu khóc lóc cầu xin

_tôi xin cậu!làm ơn!

không có tiếng trả lời.

tôi đâm thẳng con dao vẫn còn đẫm máu qua cổ họng cậu ta. liền đó, một dòng máu trào qua đường miệng, nhỏ xuống mặt đất.

và rồi jihoon gục xuống, tôi mỉm cười ngồi bên cạnh cái xác vẫn còn mở mắt của daniel. tôi thầm nghĩ bản thân đã giết chết đi người mà mình yêu thương nhất, nhưng tôi không và sẽ không bao giờ hối hận.

Máu vẫn chảy tràn ra nền nhà, nhuộm một màu đỏ thẫm tanh tưởi

Hai xác chết , vẫn mở mắt.

________________________________
___________THE END___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro