Đoạn 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kể từ cái ngày tồi tệ ấy, tôi bị giam lỏng ở phòng cách biệt, vì họ cho rằng tôi không kiềm chế được cảm xúc.

đúng là một lũ ngu xuẩn, thử hỏi mà xem, người tôi yêu thương bị cướp đi mất, kẻ đó còn ngang nhiên bảo sẽ thay tôi chăm sóc anh. tôi có thể dửng dưng đứng nhìn?

cảm xúc của tôi bây giờ thật hỗn độn. tức giận, buồn bã, đau đớn . lại còn ở nơi hoang vắng và cô đơn như thế. thật sự kang daniel đã khiến tôi đau khổ đến nhường này. nhưng tôi không thể ngừng yêu anh. nói cho chính xác, tôi tôn thờ anh ấy.

rồi sẽ tới lúc, kẻ cướp đi hạnh phúc của tôi sẽ phải trả giá.

và daniel, tôi sẽ sớm tìm về với anh ấy, tôi chắc chắn anh vẫn còn yêu tôi thật nhiều . chẳng qua park jihoon chỉ là người thay thế trong lúc tôi ở đây mà thôi.

chị joo đưa thuốc cho tôi, và tôi vẫn giấu chúng đi như mọi ngày . chỉ có điều khác, chị ta quên vật gì đấy ở trong phòng nên quay lại lấy, và bắt gặp tôi với đống thuốc bị nhét lộn xộn dưới nệm

chị nhăn nhó nhìn tôi, rồi toàn bước đi. nếu tôi để chị đi, chị joo sẽ báo cho bác sĩ và họ lại chuyển tôi đi nơi khác , một nơi tồi tệ và kinh khủng hơn chỗ này.

tôi không cho phép.

ngay sau đó, tôi nhanh chóng chạy tới và dùng hết lực giật ngược tóc chị ta ra sau để ngăn cản . joo chống cự dữ dội, đạp vào bụng tôi thật mạnh , nhưng chẳng đau mấy. tôi tiếp tục đè chị xuống nền nhà lạnh buốt, có tiếng kêu cứu yếu ớt phát ra từ cuống họng chị.

làm sao để nó dừng lại?

phải rồi, một ý nghĩ nảy lên, tôi dùng hai tay bóp cổ chị , mạnh , rất mạnh và xiết chặt. móng tay chị ta cào lên da tôi đến tươm máu. tiếng kêu the thé chỉ dừng lại hẳn khi chị ta ngất đi trong khuôn mặt tím tái và đôi mắt trợn ngược lên đến đáng sợ. mà hình như không phải ngất đi.

chị ta chết rồi.

tôi đứng lên, chả quan tâm đến cái xác nằm đó, suy nghĩ của tôi ngay lúc này là

tìm kang daniel .

______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro