Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rapunzel có mái tóc dài còn em thì không, vậy nên hoàng tử chẳng bao giờ bước đến bên em.

"Cậu rốt cục bị gì vậy?" Hinata lo lắng nói khi nhìn người bạn thân của mình nốc cạn ly rượu thứ tư.

"Thất tình!" Takemichi đáp, cô đang bổ sung ly thứ năm.

"Với ai?" Hinata hỏi rồi vỡ lẽ. "Lại là tên Sano đó sao? Takemichi ơi là Takemichi. Bạn quên phứt hắn ta đi. Với điều kiện của bạn, chỉ cần thông báo một tiếng thì người đến cầu thân xếp hàng dài hết cả con đường này rồi."

Takemichi mỉm cười chua chát, tay lắc lư ly rượu:

"Nếu anh ấy không đến xếp hàng thì có dài đến sao hỏa mình cũng không cần."

Hinata bức bối tặc lưỡi:

"Tại sao nhất định là anh ta? Tên đó ngoài cái mã đẹp trai ra thì có cái gì tốt chứ?"

"Anh ấy... cái gì cũng tốt. Chỉ cần là thuộc về anh ấy thì đều tốt hết."

"Cả việc lúc nào cũng xem cậu như cỏ rác à?"

Bàn tay Takemichi bỗng dừng lại, ánh mắt đượm buồn khôn tả. Thoáng chốc tâm trí cô quay về năm bảy tuổi, khi mối tình đơn phương này bắt đầu.

"Không phải lúc nào cũng thế đâu. Từng có lúc anh ấy rất tốt với tớ, khi đó... anh ấy rất tốt với mình."

"Khi nào?" Hinata hỏi. Theo cô nhớ thì đến một giây tên đó còn không muốn nhìn Takemichi. Không hiểu bị trục trặc chỗ nào mà Mikey lại đặc biệt lạnh lùng với cô gái này, trong khi Takemichi có thể nói là người đẹp nhất mà cô từng gặp.

"Khi mình cô đơn nhất." Takemichi lẩm bẩm câu trả lời rồi gục luôn xuống bàn.

--------------------------------------------------

Ánh sáng từ cửa sổ làm Takemichi chói mắt, cô lồm cồm bò dậy, đưa tay dụi mắt. Khi đã nhận ra đây là phòng mình thì cũng là lúc nhớ lại những gì đã diễn ra đêm qua. Takemichi bất giác đưa tay đặt lên trái tim mình, tự hỏi nó còn nguyên vẹn được bao nhiêu phần. Năm năm qua cô đếm từng ngày qua đi, tính từng phút mong nhớ. Đến khi anh quay về thì những gì có được chỉ là nỗi thất vọng.

Cửa phòng mở ra ngay lúc nước mắt Takemichi chực trào ra. Dì Haruhi lên tiếng hỏi:

"Con thấy sao rồi Ái? Sao lại uống say đến mức đó! May là Hinata điện thoại cho Y/n đưa con về. Nếu lỡ có chuyện gì thì sao đây?"

Takemichi quay mặt đi, hít sâu rồi nở một nụ cười hối lỗi với dì: "Tại buổi diễn xong rồi nên con vui quá đó thôi!"

"Ừ. Mà thay đồ nhanh rồi xuống nhà. Ông chủ vừa về!" Dì Haruhi nói.

Đôi mắt mơ màng của Takemichi mở ra to tròn. Đối với cô cha chính là phương thức tốt nhất khiến cô quên đi một nỗi buồn khác.

"Ba về? Ba con về?" Cô lập tức đứng dậy rồi làm vệ sinh cá nhân, thay một bộ váy xinh xắn với tốc độ nhanh nhất có thể. Xong xuôi thì chạy tọt xuống nhà.

Cha cô đang ngồi trong phòng ăn đọc báo, Takemichi vui vẻ chạy đến lên tiếng:

"Chào ba, ba đã về!"

"Ừ! Con ngồi xuống ăn sáng đi." Takao nói.

"Dạ." Cô nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh ông. Cũng đã hơn hai năm cả hai mới dùng bữa sáng cùng nhau thế này.

Cha cô xếp tờ báo lại rồi bắt đầu dùng bữa. Hai người cũng trò chuyện với nhau về công việc và cuộc sống gần đây. Trong chốc lát Takemichi bỗng như trở về khoảng thời gian trước năm bảy tuổi. Lúc ấy họ cũng là một gia đình đầm ấm như bây giờ. Nhưng sau đó mỗi lần ông về đều chẳng chịu nói gì nhiều, vậy nên hôm nay có thể xem là ngày đại hỷ của Takemichi.

Takao ôn tồn chuyển chủ đề:

"Ba có chuyện này cần bàn với con."

"Dạ. Là chuyện gì ba?" Takemichi hỏi, nụ cười vẫn chưa tắt.

"Là về hôn nhân của con và Mikey. Trước kia ba với bác trai có dự định đợi đến lúc Mikey nó tốt nghiệp thì cho hai đứa kết hôn. Giờ Mikey cũng đã học xong, vậy nên hai nhà muốn hai con đính hôn trước. Đợi đến lúc thằng bé ổn định công việc trong tập đoàn Sano thì kết hôn."

Nụ cười lúc này bắt đầu héo đi, đầu óc Takemichi hồi tưởng lại cảnh tượng tối qua. Anh ấy nhất định không muốn đính hôn lúc này.

"Anh Mikey nói sao hả ba?"

"Hôm nay bác trai mới hỏi. Mà Mikey nó rất nghe lời cha nên chắc không thành vấn đề. Con thấy sao?"

Takemichi đột ngột trở nên lúng túng. Nếu cô đồng ý thì anh sẽ khó xử lắm, còn như phản đối thì cha cô sẽ không vui. Hiếm khi ông về nhà thế này mà...

"Hay chúng ta đợi phía bác Sano xem sao đi ba!"

"Sao vậy? Ba tưởng con rất thích Mikey mà."

Takemichi gượng cười:

"Dạ. Nhưng có thể anh ấy mới về nước nên muốn chuyên tâm vào sự nghiệp hơn. Với lại con đang chuẩn bị đến công ty ba làm."

"Vậy nên mới đính hôn trước. Với lại..." Điện thoại ông bỗng reo lên nên cuộc hội thoại bị gián đoạn giây lát. Đến khi kết thúc thì ông Takao lòng thông báo. "Mikey nó đồng ý rồi! Bây giờ là tùy con thôi."

"Đồng ý sao?... À, ý con là thì ra anh ấy đồng ý. Nếu vậy tùy ba đi ạ!"

"Tốt. Vậy tối nay con ăn mặc đẹp một chút rồi cùng ba đi ăn cơm với gia đình bác Sano. Chúng ta cần bàn bạc về chuyện này nhưng ba lại không thể ở nhà lâu." Ông căn dặn. "Con ăn cơm tiếp đi. Dạo này con hơi gầy rồi!"

Takemichi khẽ gật đầu, mỗi miếng thức ăn đưa vào miệng lúc này đều thấy đắng chát.

-------------------

Buổi tối, Takemichi mặc một chiếc váy màu lam thanh lịch cùng cha mình đến điểm hẹn. Gia đình bác Sano đã đến trước, họ đều đứng dậy chào hai người. Takemichi nhã nhặn cúi đầu chào lại. Cô dễ dàng nhận ra tâm trạng không tốt của Mikey.

Khi tất cả đã an tọa, hai người đàn ông bắt đầu trò chuyện trong khi bác gái thì vui vẻ hỏi han cô. Takemichi rất lễ độ đối đáp nhưng đôi mắt vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của người ngồi đối diện mình.

"Takemichi. Mấy hôm con biểu diễn ở nhà hát bác bận việc không thể đến xem. Thật là tiếc quá!" Mẹ anh cười với cô.

"Dạ không sao! Con biết bác rất bận rộn. Khi nào bác có thời gian con sẽ đàn riêng cho bác nghe." Takemichi nói.

Bác gái cười vui vẻ:

"Con đúng là ngoan ngoãn hiểu chuyện. Có cô con dâu như vậy, bác thấy rất vui. Mà ông nội cũng rất hay nhắc đến con, hôm nào rảnh thì cùng bác đến thăm ông nha."

Cô nghe vậy thì lễ phép gật đầu. Phía bên kia, nét mặt Mikey ngày càng tối sầm lại. Cha cô cũng nhìn ra nét chán chường của anh.

"Mikey, con hình như không được khỏe?"

"Dạ con vẫn ổn. Cảm ơn bác!" Anh lễ độ đáp lại.

Bác Sano thấy thế thì lập tức giải thích:

"Chắc tại nó mới về nên chưa quen thời tiết ở đây thôi."

"Là vậy sao! À phải, Mikey con định khi nào thì đi làm?"

"Tuần sau con sẽ bắt đầu ạ." Mikey trả lời.

"Thật trùng hợp. Tuần sau con gái bác cũng sẽ đến An Vĩnh. Con bé chưa có kinh nghiệm gì nên bác định cho nó làm từ thấp lên." Cha cô nói, ông không hề để ý thấy nét xao động trong mắt Takemichi.

Bác Sano gật đầu rồi vui vẻ hỏi chuyện Takemichi:

"Vậy có phải hơi thiệt thòi cho con không? Con vừa học đàn lại vừa có thể tốt nghiệp loại ưu ngành quản trị kinh doanh. Năng lực tốt vậy mà."

"Con chỉ cố gắng thôi ạ. Ba nói làm từ thấp mới nắm rõ được hoạt động của công ty." Takemichi mỉm cười đáp, cố gắng thả lỏng hết sức có thể.

Đến khi bữa ăn gần kết thúc thì người lớn hai nhà bắt đầu bàn đến chủ đề chính. Takemichi không biết nói gì, chỉ có thể lắng nghe. Mikey thì vẫn mặt lạnh như tiền.

"Vậy thì cứ quyết định cuối tháng sau đi! Một tháng cũng đủ chuẩn bị rồi." Bác Sano hài lòng nói.

Cha Takemichi gật đầu chấp thuận: "Tôi cũng thấy được. Có điều thời gian này tôi hơi bận rộn nên phải nhờ anh chị sắp xếp giúp."

Khắp nơi không khí nồng hậu vui vẻ lan tỏa, chỉ ở phía đối diện đang có bão rét. Thấy anh như vậy lòng Takemichi ngày càng chùng xuống, cô không khỏi có cảm giác bản thân đang bức hôn anh.

--------------------------------------------------

Khi bữa ăn kết thúc, Takemichi không về với cha mình mà đi cùng Mikey bởi bác gái nói hai đứa nên có thời gian riêng. Đi được một khoảng xa, Takemichi mới cẩn trọng mở lời:

"Em muốn biết một chuyện. Sao anh lại đồng ý?"

"Cô nghĩ là tôi đồng ý sao?" Giọng anh lãnh đạm, cũng chẳng hề quay sang cô,

Takemichi ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, âm sắc chắc chắn:

"Chính vì em biết anh không đồng ý nên mới hỏi. Thái độ của anh như vậy... xem ra đúng là anh bị ép rồi."

Mikey bật cười:

"Có gì khác đâu? Dù muốn hay không tôi vẫn phải cưới cô đó thôi."

"Dĩ nhiên là có. Ít nhất cảm giác của em sẽ khác bây giờ... Anh dừng xe lại phía trước đi. Em muốn mua vài thứ. Anh cứ về trước!" Takemichi nhẹ nhàng nói. Cô đâu phải không hiểu Mikey không thích mình, chỉ là muốn tự nỗ lực khiến anh thay đổi.

"Tôi đã nhận lệnh đưa cô về." Anh nói khi chiếc xe dừng lại bên đường.

Takemichi nhìn anh giây lát rồi đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó. Cô vốn không muốn mua gì nên cứ lấy bừa một chai nước ngọt, tính tiền rồi đi ra với nụ cười nhẹ trên môi. Cho dù là bị ép buộc, chỉ cần anh chịu chờ... "Vậy là đủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mitake