chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì liên tiếp 2 ngày trôi qua mà yohan với hangyul vẫn không khỏi cảm sốt mệt , nên đành lòng eunsang với hyeongjun phải tách 2 tên bệnh ra mỗi người tự chăm sóc vì nghĩ bệnh lay bệnh cứ kéo dài thì 2 tên này cũng không khỏi được. Về phía 3 vị phụ hyunh thì đã lần lượt điện thoại nói về cuộc hôn nhân , eunsang trước đó đã điện thoại nói chuyện với ba mẹ hyeongjun dù gì song lão gia cùng song phu nhân cũng có ơn chăm sóc cậu từ khi mẹ mất nên suy ra họ cũng như là cha mẹ của cậu nên cậu muốn họ làm chủ ưng thuận tình cảm của mình. song lão gia cùng song phu nhân sau khi nghe qua cũng không hề ngăn cấm mà chấp nhận ưng thuận cho đứa con trai cùng đứa cháu của mình.

Phòng HANSANG.

-*Khụ, khụ* 
-Anh uống thuốc vào đi. - yohan đưa thuốc cho eunsang cùng ly nước.
-Anh không uống *khụ khụ* - yohan quăn chăn cương quyết không uống. Anh chính là đang giận cậu vì vụt anh ra rìa 2 ngày trời.

-Thôi mà , đừng giận nữa. Em chỉ muốn tốt cho anh thôi.- eunsang ngồi xuống giường tay lay lay người anh.
-Anh không uống. - Vẫn cương quyết.
-Thế em phải làm sao anh mới hết giận , mới chịu uống thuốc đây. - eunsang không ngồi lay nữa mà nằm đè lên anh luôn tựa như người không xương vậy.
-*khụ khụ* Em đút , anh mới uống. - yohan quay xuống nhìn cậu.
-Haizzzz rồi rồi em đút anh. - eunsang ngồi dậy. Tay mở lấy bịch thuốc , lấy thuốc ra rồi đưa thuốc cho yohan. Anh ngồi dậy nhưng nhìn không uống.

-Sao anh không uống? - Dù cậu có đưa tay đựng đầy thuốc trước mặt nhưng anh vẫn không ngó tới.
-Không phải đút bằng tay. - Lát sau anh lên tiếng.
eunsang nghe hiểu vấn đề nhưng anh như vậy không phải làm khó cậu sao , đây là một đống thuốc viên kêu cậu không đút bằng tay thì chỉ có dùng miệng nhưng như vậy không phải rất đắng sao. eunsang dở khóc dở cười, nhưng nhìn yohan mấy nay bệnh cứ ho cảm như vậy cũng thương. Liều mình , bỏ cả nắm thuốc vào miệng đưa tay kéo khuôn mặt anh lại. Hôn lên môi anh , anh như đúng ý nên há miệng cậu lúc này mới dùng lưỡi đẩy những viên thuốc sang qua anh. Thuốc trong miệng lâu đương nhiên sẽ đắng eunsang nhíu mày nhưng cũng cố chịu. Anh dường như không biết đắng cứ kéo sát cậu vào mình hôn không dứt , đến một lúc sau anh mới bỏ cậu ra. Lấy nước để nuốt trọn đống thuốc kia xuống, rồi đưa nước cho cậu uống. eunsang vì thuốc đắng mà nhíu mày.
- Đắng quá!!! - eunsang uống nước nhăn mày nói.
-Vậy sao , anh thấy ngọt nha.- yohan ôm eunsang vào lòng, buông lời trêu.
-Đáng ghét. - eunsang bĩu môi nói bộ dạng không thể nào đáng yêu hơn.

yohan như hổ đói 3 năm , như cá gặp nước lập tức nhịn không được mà đè eunsang xuống hôn lấy hôn để. Gặp eunsang từ trước đến ngủ cũng là áo sơ mi rộng do bị đè xuống mà cổ áo trệ xuống làm cái cổ trắng ngần ẩn hiện. yohan càng bị mê hoặc mà hôn dần xuống cổ khiến eunsang run rẫy tránh né.
-yohan!!! Dừng lại. - eunsang đẩy yohan ra thở dốc nói.
-Không dừng!!! - Bá đạo trả lời.
-Anh đang bệnh đó!!! - eunsang thời cơ hội đạp yohan ra kéo áo lại.
-Vận động nhiều mau hết! - Nghe yohan trả lời mà eunsang như chết trưng luôn.

-Em sẽ tống anh vào tù nếu anh còn nổi thú tính nha. - eunsang lấy cái gối ôm che đi trước ngực nhằm trách cho yohan nỗi thú tính lên.
-Có cần phải vậy không - yohan lấy một cái gối cũng ôm trước ngực nhìn eunsang.
-Cần!!! - eunsang nói lại.
-Được, như vậy là được chứ gì. - yohan nói nở nụ cười tà , lao lại chỗ Myungho mà ôm lấy.
- Em mà không cho anh ôm , anh đập đầu vào gối tự tử liền. - yohan làm nũng vuốt mái tóc eunsang.
-Tự tử khôn vậy hả? - Cậu cười vòng tay ôm lại anh.
- Anh mà đủ 18 tuổi thì em chết với anh , bất chấp dù em có đủ tuổi hay không!!! - Vâng câu nói thầm này làm eunsang xanh mặt , tái méc. Nói gì nói chớ cho dù có "xảy ra" việc gì thì cậu làm sao tống anh vào tù được trong khi cái tờ giấy kết hôn còn chữ kí rành rành kia. Hợp pháp mà nói cậu đã là vợ của anh , anh muốn làm gì mà không được.
(nhiên:WOW!!! sanglee anh biết vậy  ok rồi đó , cẩnthận MAI SAU nha!!!)

- eunsang !!! - Anh khẽ gọi cậu.
-Hửm??? - Cậu ngước nhìn anh.
-Anh tự hỏi , em thật sự sẽ ở bên anh?. - Giọng của anh tự nhiên nghiêm túc thẳng.
-Tại sao anh lại hỏi vậy??? - Cậu nhẹ giọng hỏi lại.
-Anh không biết , có cảm giác gì đó rất bất an. Ngày hôm đó , anh thật sự rất sợ. . .Anh sợ rằng em sẽ rời xa anh mãi mãi , nghĩ tới đó anh cảm giác mình như không thở nổi. - Anh nói , tay chạm vào má cậu.
Quả thật chuyện tối hôm đó xảy ra đã khiến anh tới tận bây giờ vẫn bàng hoàng, lo lắng. Cái cảm giác đau đớn , thắt chặt không thở nỗi kia khiến anh sợ hãi vô cùng. Anh không muốn mất eunsang , anh không muốn người mình yêu thương vụt mất. Càng không muốn bản thân vô dụng đến cả người mình yêu mà cũng không cứu được.
- yohan. . .nhìn em này. - Cậu nói , anh ngẩng đầu lên nhìn cậu. Ánh mắt lo lắng , dịu dàng của cậu đang nhìn anh. . .
-Anh có cảm nhận được nó không??? - Cậu nói , kéo tay anh từ trên má mình xuống đặt ở vị trí tim.
-Nó vẫn còn đập!!!. . . Là do anh cứu lấy.- Cậu cười nhìn anh.
-Cả dấu ấn này nữa. . .là do anh cố gắng mà nó xuất hiện. - Cậu vén vạt áo sang một bên ẩn hiện dấu ấn đen sắc sảo kia ra.
-Em sẽ không rời bỏ anh vì thế đừng lo lắng nữa có được không???
-Bởi vì chính em. . .chính em cũng rất sợ anh rời xa em. - eunsang ôm chặt lấy yohan.
- eunsang. . .- Anh vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu thật chặt, trong lòng không khỏi trách tự nhiên khi không lại khiến cậu lo lắng rồi.
- Anh yêu em. . .từ nay về sau anh sẽ thôi nghĩ lung tung nữa. Anh hứa. - Anh nói , tay vuốt mái tóc cậu trấn an.
-Anh hứa đấy nhé. 
-Ừm , anh hứa nên đừng có mà trưng cái bộ mặt lo lắng kia nữa. - Anh cười nhéo lấy hai cái má của cậu.
-Đau * rưng rưng* - eunsang bất ngờ chưng ra bộ mặt đáng thương khiến yohan hết hồn xem xét.
-Á. . .anh xin lỗi đau lắm sao? *xoa* *xoa* - Anh cuốn quýt xoa xoa hai cái má của cậu.
-Đồ đáng ghét anh!!! - Ây gu dỗi luôn rồi.
-Anh xin lỗi , thương nha *chụt* *chụt* hết đau chưa nào? - yohan lợi dụng hôn ngay vào hai bên má của cậu.
-*Phụt* đồ lợi dụng.- Cậu bật cười nói, anh cũng vì thế mà nở nụ cười.
( chài ơi...tao nói nó sến cmn súa á )
-Về dụ việc của tên bắt cóc cùng đồng bọn đã được dải về Hàn rồi. - Anh nói.
-Ừm , về rồi tính. - eunsang nằm trong lòng yohan nói , cậu chính là buồn ngủ mà yên vị nhắm mắt.
- Ngủ rồi sao? - Anh ngó xuống nhìn thấy cậu đã nhắm mắt nên mĩn cười.
Tối hôm qua , anh sốt cao không ăn được cứ nằm một chỗ ho, làm cậu cả buổi tối chạy đi chạy lại xem anh ra sao, điều khiển mọi thứ lấy khăn này nọ cho anh. Cũng chính vì điều đó mà anh mới nhận ra năng lực điều khiển đồ vật của cậu khi dùng nhiều sẽ làm cậu mệt và eunsang chưa bao giờ lạm dụng cái năng lực này. Số lần anh thấy cậu dùng ý nghĩ điều khiển vật chưa quá 10 lần. Cả đêm cậu vất vã nên anh sáng nay mới đỡ hơn , giờ cậu buồn ngủ cũng là chuyện bình thường mà thôi. Anh trượt xuống gối nhẹ di chuyển cậu để cậu trong lòng mình ngủ , tay eunsang cũng vô thức ôm lấy eo anh. Nhẹ đặt nụ hôn lên trán cậu rồi cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

PHÒNG GYULEM.

-Anh sao rồi , còn khó chịu không? - hyeongjun ngồi đút cháo cho hangyul  ân cần hỏi.
-Hết rồi. . .Có "vợ" chăm sóc mà háhá - Anh bật cười.
-Thôi nha , ai làm vợ anh. - Cậu lè lưỡi trêu.
-Giấy trắng mực đen nha. - Anh lại cười nói.
- Hứ!
- À , chúng được bắt đưa về Hàn rồi. - Anh nói.
- Thật không? Ây gu vậy anh mau mau khỏi bệnh đi còn về Hàn "coi phim" chứ!!! - hyeongjun mắt sáng rỡ hộc thẳng muỗi cháo vào miệng hangyul.
- "Coi phim" - Anh hỏi lại.
- Đúng , anh sẽ được chiêm ngưỡng một bộ phim "kinh dị" số dách . - hyeongjun nói vẻ mặt hưng phấn đưa ngón cái.
-Anh sẽ được chiêm ngưỡng Monster của Blood!!! - hyeongjun nói mắt sáng rỡ nhưng ngữ khí rất lạnh.

 Hàn Quốc

Trong biệt thự nhà eunsang có rất nhiều khuông phòng nhưng có một căn phòng mà "có cho vàng" cũng không ai dám vào đó là hầm chứa rượu. Nơi này chỉ có mỗi eunsang là ra vào thường xuyên còn hyeongjun lâu lâu mới bước vào. Sâu trong hầm chứa rượu tối đen như mực im ắng đột ngột ánh lên một màu xanh ma mị , là một đôi mắt xanh dần di chuyển vào sâu hơn. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro