Sau này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Trần Quan Tuệ cùng Trần Tư trong lúc du lịch có nhìn thấy một cửa hiệu bưu thiếp, lúc đi vào lại chỉ nhìn thấy một con mèo nằm trên quầy hàng.

"Tiệm này rất thú vị nha, mèo làm chủ"

"Lại còn rất đáng yêu nữa" Trần Quan Tuệ cẩn thận tiến lên trước một chút.

"Tiểu Ngải, em lại đây xem, tấm bưu thiếp này thật đẹp" Trần Tư nắm lấy tay Trần Quan Tuệ, kéo nàng tới quầy hàng trong cùng.
Hai người vừa nói chuyện vừa lựa chọn.

"Thật xin lỗi" Âm thanh vội vã dừng lại trước cửa tiệm, "Mấy tấm bưu thiếp đó không bán"

Vừa nói, người nọ vừa tiến đến, con mèo đang nằm trên quầy hàng cũng bật dậy, trực tiếp bổ nhào vào lòng ngực nàng.

Ngải Tư vội vã đặt thứ đang cầm trên tay xuống, hướng về phía chủ nhân xin lỗi.

"Không sao đâu, là tôi không ghi chú rõ, các bạn chọn cái khác đi, tôi sẽ giảm giá cho" Người nọ trên mặt lộ vẻ tươi cười.

2.

Trần Tư cùng Trần Quan Tuệ vốn định đến tham quan 2 ngày rồi sẽ rời đi, nhưng Trần Quan Tuệ thích cuộc sống nơi đây, Trần Tư thì mọi thứ đều nghe ý nàng, hai người liền quyết dừng chân tại nơi đây vài tuần.

Trong khoảng thời gian ở đây, ngọai trừ các điểm tham quan, nơi mà các nàng thường lui đến nhất là cửa hiệu bưu thiếp kia, cũng rất nhanh thân quen với bà chủ, thường ở trong tiệm uống trà, tâm sự đời.

3.

Chủ tiệm tên gọi Tôn Nhuế.

Con mèo trong tiệm tên gọi Duang Duang, luôn luôn nằm trên quầy hàng, bộ dạng lười nhát làm cho Tôn Nhuế bất lực.

Trong tiệm thường xuyên mở ca khúc 《Sau này》。

"Tôn Nhuế, em không nghĩ đến việc đổi bài khác sao?" Sau khi ca khúc phát đi phát lại một giờ, Trần Tư hướng Tôn Nhuế đưa ra kháng nghị.

Tôn Nhuế cúi đầu yếu ớt cười, "Không đổi."

Ngẩng đầu lên, trong mắt tựa hồ hiện lên chút lệ quang.

Ca khúc buồn đến như vậy, nghe thật làm người ta muốn khóc,
Trần Tư thầm nghĩ.

4.

Một ngày, Trần Tư mua được một cây ghita liền kích động ôm nó chạy đến cửa hiệu của Tôn Nhuế bắt đầu nghiên cứu.

"Ting ting ting, chị cứ ở đây ầm ĩ" Đã qua mấy giờ tà âm lọt vào tai, Tôn Nhuế không nhịn được mà phàn nàn, "Chị đem khách của em dọa chạy hết rồi"

"Nếu không thì em đàn đi!" Trần Tư học không được trong lòng đè nén nộ khí, tức giận ném cây đàn cho Tôn Nhuế.

Tôn Nhuế cầm đàn chăm chú nhìn thật lâu, đột nhiên mỉm cười, "Em chỉ biết đàn một bài a" Nói xong, đi đến trước mặt Trần Tư ngồi xuống.

Vẫn là ca khúc 《Sau này》 kia, Trần Tư nhịn không được mà hát theo.

Duang Duang luôn nằm trên quầy hàng giờ phút này cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tôn Nhuế.

Ca khúc chấm dứt, Tôn Nhuế vẫn đang cúi đầu gảy dây đàn, bả vai run nhè nhẹ, vài giọt nước mắt khẽ xuống đàn, Trần Tư không biết phải làm sao, chỉ có thể ngẩn người ngồi tại chổ.

Hồi lâu, Tôn Nhuế vành mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên, mang theo một chút nghẹn ngào, "Chị ca hát so với chị ấy thật đúng là không giống"

"Với ai?"

"Cô gái mà em thích"

Tôn Nhuế lại trầm mặc trong chốc lát, "Chị ấy tên là Khổng Tiếu Ngâm."

Ánh mặt trời hạ lên vai Tôn Nhuế, ánh mắt trong vắt như một thiếu niên.

5.

Khổng Tiếu Ngâm luôn nói Tôn Nhuế thẳng nam, tất cả những chiêu sáo lộ trước mặt nàng đều không có tác dụng, cho nên sau khi bạn bè xung quanh đều sa vào lưới tình, Tôn Nhuế vẫn đơn thân độc mã.

Những việc này đối với Tôn Nhuế không thành vấn đề, chẳng qua là những buổi họp mặt như thế này luôn làm nàng đau đầu, những lúc thế này nàng thường nói chuyện với người cũng độc thân giống mình, Khổng Tiếu Ngâm.

Khổng Tiếu Ngâm hiện tại vẫn còn độc thân cũng làm cho Tôn Nhuế có chút nghi hoặc, lén lút tra hỏi nàng.

"Không phải việc của em, lão nương kén chọn không được sao!" Khổng Tiếu Ngâm thuận tay tát vào mặt Tôn Nhuế một cái.

Tôn Nhuế bụm mặt đoán Khổng Tiếu Ngâm đến nay độc thân có thể vì quá bạo lực.

Ở cuộc họp mặt kia, Khổng Tiếu Ngâm điên cuồng uống rượu, thẳng đến khi say mềm.

Cõng Khổng Tiếu Ngâm trên đường trở về, nàng một mực lảm nhảm, đều là do rượu. Tôn Nhuế toàn bộ vào tai này ra tai kia, chẳng qua lúc sau động tĩnh của Khổng Tiếu Ngâm có điểm lạ, ở trên lưng nàng làm loạn, làm cho nàng không thể không gầm nhẹ một câu: "Đừng lộn xộn, chị lại té xuống nữa bây giờ"

Nói xong, cố gắng đem Khổng Tiếu Ngâm xốc lên lại ngay ngắn trên người mình.

Khổng Tiếu Ngâm im lặng trong chốc lát, lại tiếng đến bên tai Tôn Nhuế, "Phu quân~"

Hơi thở ấm áp bên tai làm Tôn Nhuế cảm thấy được có chút ngứa ngáy, "Khổng Tiếu Ngâm, chị đừng phá nữa."

"Không bằng hai chúng ta về với nhau đi, đừng đi hại người khác nữa."

Mùi rượu trên người Khổng Tiếu Ngâm vẫn rất nặng, trộn lẫn với mùi nước hoa nhàn nhạt, Tôn Nhuế có chút động tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#snh48