Part 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độc giả: Một cuộc đối thoại tùy chọn dẫn phát huyết án.

Editor: Lệ Cung Chủ

Nguy rồi... Eric có chút bối rối muốn xoay chuyển tình thế, hắn chân thành nhìn Đỗ Trạch cùng Tu.

"Phi thường thật có lỗi, đội hữu của ta rất xúc động, hắn cũng không có ác ý." Trong thanh âm Eric tràn ngập nồng đậm áy náy, thanh niên tóc vàng cố gắng biểu đạt cảm tình của hắn: "Ta rất yêu thích ngươi..."

Đỗ Trạch nháy mắt cảm thấy một loại cảm giác không rét mà run, vòng tay Tu siết chặt hắn đến mức giống như là giây tiếp theo sẽ đem đầu hắn bẻ xuống dưới.

"Ta hối hận." Thanh âm Tu không lớn, lại rõ ràng truyền vào tai mỗi một người: "Các ngươi ngay bây giờ đi chết đi, nhé?"

Âm cuối cùng hơi hơi lên cao tràn đầy ý tứ hàm xúc tà ác, ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Chu nho nho nhỏ nghiêng đầu về hướng nam tử tóc nâu bên cạnh, ra lệnh nói: "Giết bọn họ."

... Manh chúa ngươi làm sao vậy?

Tên độc giả xuẩn manh liều mạng hồi tưởng cuộc đối thoại lúc trước: Hoàn toàn không có vấn đề a, lời kịch hai người nói với nhau không phải rất tốt sao? Như thế nào nhân vật chính một bộ dáng bị chọt trúng điểm giận muốn bùng nổ—— chẳng lẽ G điểm của tinh linh và G điểm của Chu nho không giống với nhau sao! ? Vốn dĩ trong《 Hỗn Huyết 》 đặc biệt còn có chứa luyến ái hình thành thuộc tính trò chơi, nhân vật chính tiến công chiếm đóng trong hình thái không giống thì đối thoại tùy chọn cũng không giống luôn sao!

Sau khi nghe được mệnh lệnh của Tu, lão John bắt đầu hướng tiểu đội lính đánh thuê đi đến, lão vẫn như trước là vẻ mặt hiền hòa cùng tươi cười, ôn nhu nói: "Trên thực tế, ta không quá thích tử vong, tiểu chủ nhân hiện tại có chút tùy hứng..."

Thấy lão John tựa hồ nói chuyện không tốt, Eric tiếp tục ý đồ ngăn cản xung đột phát sinh: "Chúng ta cũng không phải muốn mạo phạm các ngươi, trong đây nhất định có hiểu lầm gì đó!"

"Tiểu chủ nhân nói, muốn các ngươi chết —— ta biết điều này nghe thực quá đáng." Trong thanh âm lão John lộ vẻ ôn nhu cùng cưng chìu: "Nhưng ta sẽ dung túng cho sự tùy hứng của y, đây chính là tiểu chủ nhân hiện tại duy nhất của chúng ta."

Eric trong nháy mắt á khẩu không trả lời được, đối mặt lão John trung thành và tận tâm, Enoch rút đoản kiếm, Barth rút đại kiếm, Camille từ trên vai Barth nhảy xuống.

Phượng hoàng vẫy vẫy cánh ly khai bả vai lão John, lão John lấy ra vỏ bao tay gai sắt đeo lên, lão nhìn tiểu đội lính đánh thuê, hơi hơi cúi hạ thắt lưng như đang cúi đầu tạ lỗi, hoặc như đang tạo lực xúc tác trước tiến công.

"Thỉnh vô cùng thông cảm."

Trong lúc lời nói ra, lão John cũng liền đạp chân, nhằm về phía tiểu đội lính đánh thuê. Bởi vì tốc độ của lão John thật sự quá nhanh, cho nên Đỗ Trạch nhìn nhận, cơ hồ là trong một khắc khoảng cách hai bên chỉ còn có mấy chục thước, ngay sau đó hai phe liền giáp lá cà.

"Tranh!"

Trong lúc điện quang hỏa thạch (nhanh như chớp), Barth dùng đại kiếm đón được tiến công của lão John, đấu khí màu đỏ bổ sung sức mạnh cho hắn, nhưng cho dù như vậy, Barth như trước bị lục tấn công của lão John đẩy trượt trên mặt đất một đường dài. Khi hai người tiếp xúc hình thành áp lực gió mãnh liệt, người chung quanh bị thổi làm lui về phía sau vài bước.

Barth thật vất vả ổn định thân thể, hắn nhìn chằm chằm nam tử tóc nâu thân hình không cường tráng lắm ở phía đối diện kia, đối phương như trước một bộ dạng người hiền lành cười tủm tỉm, có vẻ rất thoải mái. Cùng so sánh, Barth cảm thấy càng lúc càng cố hết sức, tráng hán tay nắm đại kiếm gân xanh nổi lên, ra sức quá mức làm cho mặt của hắn trướng đến đỏ bừng, mồ hôi càng nhiều.

Barth chỉ cảm thấy áp lực trên tay càng lúc càng lớn, hắn sắp trụ không nổi ——

"Leng keng!"

Enoch lăn lộn đến một bên, tránh được đại kiếm phi tới, hắn trừng mắt nhìn lão John trong trận đấu, lớn tiếng ồn ào: " Thông cảm, tới địa ngục đi! Thông cảm của ngươi là muốn chúng ta ngoan ngoãn đi tìm chết sao!"

" Enoch ngu ngốc!" Camille dậm chân."Đều tại ngươi, bé cưng ta đây cũng tức giận!"

Eric lo lắng chạy về phía Barth bị lão John ném ngã đến một bên, nâng tráng hán dậy: "Barth, không có việc gì chứ?"

"Eric, " Thanh âm Barth vô cùng khô khốc."Chúng ta mau rời đi đi, đối phương là một... Kiếm Thánh."

Enoch nháy mắt im tiếng, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn lão John.

Chênh lệch cấp bậc trong《 Hỗn Huyết 》là phi thường tàn khốc, càng đi về sau loại chênh lệch này càng rõ ràng. Với chiến sĩ mà nói, dưới điều kiện trang bị ngang nhau, mười kiếm sĩ đánh không lại một đại kiếm sĩ, hai mươi đại kiếm sĩ đánh không lại một Kiếm Sư, năm mươi Kiếm Sư đánh không lại một đại kiếm sư, một trăm đại kiếm sư đánh không lại một Kiếm Thánh, về phần võ thần, thì phải là một vũ khí hạt nhân. Duy nhất có thể phá loại định luật này, chỉ có đầy người đều là quải của nhân vật chính, vượt cấp khiêu chiến luôn luôn là đặc quyền của nhân vật chính.

Thực lực cùng tiềm lực tiểu đội lính đánh thuê Hoàng Kim quả thật rất cường đại, nhưng đối mặt một Kiếm Thánh, bọn họ vẫn là quá trẻ tuổi.

"Các ngươi không thể rời đi." Lão John hòa ái cười: "Ta phải thỏa mãn nguyện vọng của tiểu chủ nhân."

Eric rốt cục hết hy vọng, hắn rút ra vũ khí của hắn, đó là một thanh kiếm giống như làm từ ánh sáng, thân trường kiếm thon dài tràn đầy một tầng ánh sáng nhạt. Cho dù ở trong loại tình huống này, thanh niên tóc vàng như trước thực thân sĩ mở miệng nói: "Đắc tội."

Quang nguyên tố bám trên người Eric, bổ sung vào chúc phúc cho hắn, hắn phi thường cẩn thận tiếp cận lão John. Barth tìm về đại kiếm của hắn, cũng gia nhập công kích. Enoch nhìn sang ba người đang đánh nan xá khó phân, lại xem xét hướng Tu cùng Đỗ Trạch, hắn nho nhỏ thanh âm đối Camille bên cạnh nói: "Nếu không ta đi xử lý Chu nho kia đi, như vậy liền —— ôi!"

Enoch ôm chân đau đến thẳng kêu, Camille hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, chú ngữ trong miệng thế nhưng không ngừng lại. Lão John đỡ kiếm của Eric, một cước đá vào trên khôi giáp của Eric, đá thanh niên tóc vàng văng xa dội lên bức tường bên cạnh quảng trường. Sau đó lão thân thể linh hoạt trở mình, tránh thoát đại kiếm của Barth, bắt được sơ hở dùng hai chân quấn quanh cổ của Barth, dùng sức ném một cái, đem Barth đồng dạng đưa đến trên vách tường. Làm xong hết thảy này, lão John nhẹ nhàng hô một hơi, lão không đuổi đến bên cạnh quảng trường bổ khuyết thêm một kiếm, mà là nhìn về phía Camille.

"Chơi lửa không tốt, hài tử."

Camille vẫn không hồi đáp, tốc độ nàng ngâm xướng chú văn càng lúc càng nhanh. Hỏa nguyên tố bắt đầu tụ tập, trên không trung hình thành một con hỏa long dài tám thước.

"... Hỏa long thuật!"

Ở dưới khống chế của Camille, hỏa long thật lớn kia hướng lão John phóng đến. Lúc này không trung vang lên tiếng chim tựa như tiếng khèn, Hỏa phượng hoàng vỗ cánh bay về phía hỏa long. So với hỏa long lớn tám thước, phượng hoàng chỉ bằng cái móng vuốt của hỏa long, nhưng dưới ánh mắt mọi người, con chim màu đỏ sẫm kia dùng móng vuốt của nó khéo léo quắp lấy lưng hỏa long, sau đó dùng sức vỗ cánh dưới, hướng về phía trước bay lên.

Thực thể thuần túy cấu thành từ hỏa nguyên tố giống như hỏa long có lẽ nào chính là Hỏa phượng hoàng, Camille nhìn hết thảy này, mở to hai mắt: "Hỏa, Hỏa phượng hoàng?"

Ở trong thế giới này, Hỏa phượng hoàng hoàn toàn xứng đáng là thần thú hệ hỏa. Hỏa long như bị hấp thụ càng ngày càng co lại, mà lông vũ trên thân Hỏa phượng hoàng càng phủ kín một tầng kim hồng quang xinh đẹp, nó kêu to một tiếng, quạt cánh dưới. Hỏa nguyên tố nồng đậm từ giữa dòng lông vũ ào xuống, thẳng tắp nhằm phía Camille.

Barth trợn mắt muốn nứt ra: "Tiểu thư —— "

"Oanh! ! !"

Trên quảng trường sương khói tràn ngập, rất nhiều giấy trắng ở dưới sức nóng cực độ trực tiếp bị hóa thành than, bay lả tả rồi rơi xuống. Một thân ảnh chật vật từ trong tro bụi chạy ra, đó là Enoch đang cõng Camille.

"Khụ khụ! Sặc chết tên xảo trá đi !"

Camille ở trên lưng Enoch khóc đến lê hoa đái vũ: "Ô ô ô, còn nói với ông nội rằng sẽ không để cho một con chim khi dễ ta!"

Tim của Barth cùng Eric rốt cục buông xuống, nhưng mà bọn họ còn chưa kịp thở phào, liền nhìn thấy lão John mỉm cười đứng ở trước mặt bọn họ. Nam tử tóc nâu cái gì cũng chưa nói, nhưng bao tay gai sắt giơ lên cao đã muốn thuyết minh rõ ràng hết thảy.

Một đạo ánh sáng xẹt qua. Đạo quang kia như vô thanh vô tức, mà ngay cả lão John cũng thẳng đến sau khi đạo quang kia tiếp xúc đến thân thể lão, mới nhận thấy được sự tồn tại của đạo quang.

"Lộp cộp."

Lão John ấn lồng ngực bị phá vỡ của mình, hướng bên cạnh nhìn lại. Trên mặt tinh linh như trước không có biểu tình gì, nhưng mà dây cung trên tay hắn rung động thuyết minh hết thảy.

"Nguyên lai có một tiễn thánh a..." Lão John xem xét liếc mắt nhìn mũi tên đâm thủng lồng ngực mình, mũi tên kia không nghiêng không lệch xuyên qua chính giữa ngôi sao thứ ba trên ngực lão —— đây là vị trí trái tim của con người: "Phải phiền toái tiểu chủ nhân sửa chữa."

Tiểu đội lính đánh thuê cũng kinh ngạc như nhau, bọn họ không chỉ có khiếp sợ đội hữu của mình thâm tàng bất lậu, đồng thời cũng khiếp sợ nam tử tóc nâu đánh cùng bọn chúng đánh lâu như vậy cư nhiên lại là một con rối máy móc! Tinh linh nhìn dây điện cùng linh kiện ở miệng vết thương của lão John, sau đó đem ánh mắt chuyển qua Đỗ Trạch bên kia. Hắn giơ cung lên, lắp tiễn, lần này nhắm chính là Tu.

"Thúc thủ chịu trói đi." Tinh linh nói.

Tu buông lỏng Đỗ Trạch ra, y nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt thậm chí mang theo một chút hương vị thiên chân vô tà. (ngây thơ)

"Ngươi cảm thấy ngươi có khả năng sao?" Tu cong mắt mỉm cười."Ngươi có phải quên hay không? Nơi này chính là... Chu nho di tích."

"Tỉnh lại đi, Japhkiel." Thanh âm Tu rất mềm nhẹ, như là đang kêu gọi một tiểu hài tử ngủ say.

Nhận thấy được không ổn, tinh linh không chút do dự buông lỏng tay ra, nhưng mũi tên kia cuối cùng vẫn không bắn trúng mục tiêu, lão John lại dùng thân thể đỡ được mũi tên —— đối với con rối máy móc mà nói, bộ kiện trên người lúc nào cũng có thể thay mới, nhưng tiểu chủ nhân thì trăm triệu không thể bị thương tổn.

Tinh linh lại rút mũi tên ra, nhưng đã không còn kịp. Mặt đất kịch liệt chớp lên, toàn bộ quảng trường từ giữa nứt ra một khe hở lớn, một con rối máy móc vĩ đại màu ngân bạch từ dưới nền đất đi ra. Nó tuy rằng rất lớn, nhưng phi thường tinh xảo, trên ngực vẽ sáu ngôi sao, toàn bộ đường cong dị thường trôi chảy, mỗi một độ cung đều vừa đúng, giống như là một tác phẩm nghệ thuật.

Theo truyền thuyết, mỗi vòng tròn trong cây sinh mệnh Kabbalah đều có đại thiên sứ bảo hộ, bởi vậy nhóm Chu nho dùng tài liệu kiến tạo mười con rối máy móc sáu sao tốt nhất, phân biệt bằng tên đại thiên sứ trong truyền thuyết, đặt ở dưới từng quảng trường. Mỗi một con rối máy móc sáu sao đều tương đương với một... Võ thần.

Cho dù tiểu đội lính đánh thuê không biết truyền thuyết này của Chu nho, nhưng bọn họ vẫn như cũ cảm giác được nguy hiểm, con rối máy móc hoàn mỹ kia mang đến cho bọn họ cảm giác áp bách mãnh liệt, mà chỉ có từ nơi trưởng bối của bọn họ mới có thể cảm nhận được.

Con rối máy móc có tên Japhkiel dịu ngoan quỳ gối trước mặt thân ảnh Chu nho nho nhỏ, cúi xuống cái đầu ưu mỹ. Tu sờ sờ vỏ ngoài của nó, toàn linh kiện con rối máy móc trước mắt đều là dùng tài liệu cao cấp nhất làm thành, đây là kết tinh khoa học kỹ thuật cao nhất Chu nho tộc.

"Tiêu diệt bọn họ."

Japhkiel sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, ký hiệu trên vỏ ngoài màu ngân bạch trong nháy mắt đổ đầy màu xám, nó chuyển hướng tiểu đội lính đánh thuê, ánh sáng đôi mắt chuyển thành màu đỏ thẩm công kích.

"Thình thịch —— "

Chỉ một người đối mặt, Barth đã trọng thương mất đi năng lực chiến đấu. Mũi tên của Tinh linh vẫn chính xác bắn về phía đôi mắt cùng chỗ các đốt ngón tay của Japhkiel, nhưng căn bản phá không được phòng ngự. Tinh linh vẻ mặt luôn luôn thản nhiên rốt cục xuất hiện dao động, đó là sợ hãi cảm nhận được tử vong.

Tình hình càng ngày càng nghiêm trọng làm cho tên xuẩn manh đứng ngoài tình huống rốt cục kịp phản ứng: Ngả mã, nhân vật chính chẳng lẽ hiện tại thật sự muốn xử lý tiểu đội lính đánh thuê? Chờ một chút, trước tiên không nói đến túc địch Eric, Enoch trong tiểu đội lính đánh thuê hình như về sau chính là tiểu đệ của ngươi, còn có Camille bông hoa lài nhỏ kia cũng là một trong những hậu cung được đề cử! Nhân vật chính ngươi muốn hi sinh tiểu đệ cùng muội tử tiềm ẩn của ngươi sao! ?

Đỗ Trạch suy nghĩ lại suy nghĩ, vẫn là không tìm ra nguyên nhân nhân vật chính vì cái gì nhất định phải xử lý tiểu đội lính đánh thuê, chỉ có thể lại trở về cuộc đối thoại tùy chọn dẫn phát huyết án. (huyết án: vụ án giết người)

Tên xuẩn manh ý đồ cứu vớt nguồn tiềm lực này: "Bọn họ, phải chết?"

Nhân vật chính! Tiểu đệ của ngươi chết rồi thì ai tới hầu hạ ngươi, muội tử của ngươi chết rồi thì ai tới cho ngươi đẩy, túc địch của ngươi chết rồi thì ai cùng ngươi dây dưa cả đời —— cho nên nhân vật chính ngươi phải nghĩ lại đi a!

Nghe vậy Tu nghiêng đầu nhìn chăm chú tóc đen thanh niên bên cạnh, trong ánh mắt màu hổ phách mầu tràn đầy tình cảm đen tối.

"Nghe được lời của ngươi." Tu nói: "Ta cảm thấy được bọn họ phải chết."

"Thình thịch!"

Eric hung hăng đụng vào trên tường, tay phải của hắn đã bị gãy xương, máu từ trên đầu chảy xuống, bao trùm hơn một nửa bên mặt. Hắn nhìn con rối máy móc không lưu tình chút nào hành hạ đến chết đồng bạn của hắn, từ trên cổ kéo xuống một cái mặt dây chuyền thủy tinh hình con thoi. Trong cái mặt dây chuyền kia tràn ngập chất lỏng kim hoàng sắc, trung gian bao vây lấy một cái ký hiệu nguyên tố. Không chần chờ chút nào, Eric nghiền nát mặt dây chuyền.

"Mau tới đây —— "

Tia sáng màu vàng chói mắt nháy mắt bạo khai, Đỗ Trạch còn đang trầm tư suy nghĩ hàm nghĩa trong lời nói của Tu liền không kịp đề phòng vừa vặn bị chiếu sáng, thống khổ nhắm hai mắt lại. Nhưng mà lúc này Đỗ Trạch lại cảm thấy được trên người căng thẳng, một người bắt lấy hắn nhanh chóng lui về phía sau.

Tu vươn tay, nhưng ngay cả góc áo Đỗ Trạch cũng chưa bắt lấy. Y trừng mắt nhìn Enoch đột ngột xuất hiện đem Đỗ Trạch mang đi, trong thanh âm tràn ngập phẫn nộ: "Japhkiel ! ! !"

Japhkiel với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai chộp tới Enoch, nhưng mà sau khi nó bắt được Enoch lại tạm dừng một chút, con rối máy móc nghi hoặc giang hai tay ra, trên tay nó cái gì cũng không có. Ở một phương hướng khác, thân ảnh Enoch dần dần hiện ra, hắn mang theo Đỗ Trạch, vọt vào khe hở vây quanh đám người Eric.

Cường quang hiện lên, trên quảng trường không còn bóng dáng tiểu đội lính đánh thuê, đồng thời cũng không còn bóng dáng thanh niên tóc đen. Tu nhìn nơi bọn họ biến mất, móng tay của y ghì thật sâu vào trong da thịt, thân thể nho nhỏ run rẩy đứng lên.

******

******

Không được nhìn, không được nghĩ, không được chạm vào!

Người này là của ta.

——【Hộp Đen 】

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Túc địch: Ta rất yêu thích ngươi...

Nhân vật chính: Ngươi có thể chết rồi. ( triệu hồi máy móc )

Độc giả: Một cuộc đối thoại tùy chọn dẫn phát huyết án.

***

Độc giả: Ta rất yêu thích ngươi...

Nhân vật chính: Thật là trùng hợp, ta cũng vậy. ( bổ nhào về phía độc giả )

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammi