Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độc giả: meo meo ~

Editor: Lệ Cung Chủ

Đối với một điếu ti suốt ngày cứ ru rú trong nhà vọng tưởng cứu vớt thế giới mà nói, xuyên không = gặp gỡ bất ngờ = thực hiện giấc mơ = một đống bạch phú mỹ nhân ngồi chờ lâm hạnh = một đống cao phú soái ca ngồi chờ chơi gay ( ủa, có cái gì đó kỳ quái lẫn vào thì phải ).

Nhưng đối với Đỗ Trạch mà nói, xuyên không chính là một hồi bi kịch. Sau khi nhìn thấy hai mặt trăng, Đỗ Trạch đã hoàn toàn không còn vọng tưởng nơi này là địa cầu nữa. Nếu như xuyên không đến thế giới song song cận đại hoặc hiện đại thì cũng còn tạm, thân là một người rành rỏi công nghệ thì tốt xấu vẫn còn đường phát huy, cho dù là thế giới khoa học viễn tưởng trong tương lai cũng không sao; nhưng nếu xuyên qua đến thế giới võ hiệp cổ trang, cậu chỉ có thể ngồi uống trà suy diễn lịch sử tiến hóa. Chưa nói đến nỗi khổ tâm chính là, Đỗ Trạch tinh thông máy tính nhưng thời cổ đại thì làm quái gì có cái máy tính nào, với những giả thiết đã đặt ra ở trên, Đỗ Trạch thật sự gặp phải một hồi bi kịch: cậu ngoại trừ cặp kính cận cao độ có thể ném chết một người ngoài hành tinh ra thì, Đỗ Trạch yên lặng sờ sờ lỗ tai một chút, nơi đó đeo một cái tai phone, kiểu dáng màu xanh đậm thoạt nhìn rất phong cách, nhưng có khoe khoang hay làm màu (? ) thế nào đi nữa thì cũng không thể che giấu được sự thật, nó là một cái máy trợ thính.

Ai tới nói cho cậu biết, nếu chỗ này không có điện, một cái máy trợ thính cộng thêm một tên đã ăn hại còn bị cận thị thì phải làm sao sống sót ở thời cổ đại chứ... ?

—— Nhìn kìa, có ám khí!

——... Nhìn không thấy.

—— Nghe kìa, có tiếng bước chân!

——... Nghe, nghe cũng không được QAQ!

Cho nên, nếu khảo sát trong đám điếu ti về "Người không muốn xuyên không thời cổ đại nhất ", Đỗ Trạch tuyệt đối đứng thứ nhất, không ai sánh bằng.

Đồng thời khảo sát trong đám điếu ti đó về "Người chết nhanh nhất ở thời cổ đại", Đỗ Trạch vẫn như trước đứng thứ nhất, không ai sánh bằng.

Vừa nghĩ tới tương lai thảm hại vô cùng kia, Đỗ Trạch đẩy mắt kính, vẻ mặt nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra đang rất kích động... Lại mở đồng nhân văn ra.

Chết tiệt! Thứ này không phải đồng nhân văn đơn giản nha! Đồng nhân văn của đứa méo nào mà vừa đọc đã khiến độc giả xuyên không thế này! Cho nên, cho nên nhanh nhanh bắt tên đó update chế độ trở về đi!

Nhưng mà dù Đỗ Trạch ôm cuốn đồng nhân văn đầy cảnh 'Tiểu X tinh làm tình' kia, "A ~ a ~ a" lật qua lật lại đọc mấy chục lần thì cậu vẫn như trước không bị phản xuyên không, quay về ổ chó của cậu. Đỗ Trạch run rẩy khép đồng nhân văn lại, rồi nhìn mình, cậu thật đáng hổ thẹn khi phụ lòng người thầy già nua.

Tiết tháo của Đỗ Trạch bật khóc. (tiết tháo là đạo đức, trong truyện này hình dung đạo đức như 1 đồ vật luôn)

Độc giả khổ sở mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần, tuyệt vọng nhận ra sự thật rằng cậu xuyên không rồi thì không thể trở về, Đỗ Trạch bắt đầu đánh giá xung quanh, rốt cục lo lắng cho tình cảnh hiện tại của cậu.

Đập vào mắt là khung cảnh mênh mông vô bờ bến, mặt đất không phải bằng đất, mà bằng tinh thể trong suốt như băng. Đỗ Trạch cúi đầu, có thể nhìn xuyên thấu qua tinh thể dưới lòng bàn chân thấy được trời xanh mây trắng —— đúng vậy, là trời xanh và mây trắng, cậu như dẫm nát cả bầu trời dưới chân qua một tầng băng mỏng. Bầu trời dưới lòng bàn chân là trời nắng ấm xanh trắng, càng kéo dài về phương xa, màu xanh trắng dần dần chuyển sang màu cam vỏ quýt, tựa như từ giữa trưa chuyển sang chạng vạng, cho đến khi giao nhau với đường chân trời. Bầu trời trên đỉnh đầu Đỗ Trạch cũng như thế, bầu trời phía trên hắn đang là màn đêm đen tối, trong đó muôn vì sao lấp lánh, hai "mặt trăng" một tím một vàng tỏa sáng. Càng kéo dài về phương xa, màu sắc bầu trời từ đêm khuya chuyển sang sáng sớm, cho đến khi giao nhau với đường chân trời. Bốn phía đều rất trống trải, căn bản không phân rõ phương hướng, chỉ có một hướng tồn tại duy nhất đó chính là cột sáng khổng lồ chiếu thẳng lên trời.

Mặt đất băng tinh, bầu trời trên dưới, hai mặt trăng, cột sáng khổng lồ... Đỗ Trạch nhủ thầm: cảm giác cực kỳ quen thuộc là sao vậy ta? Cậu biết nơi này, nhưng phút chốc không nhớ ra được —— cái kiểu thiếu một chút nữa thôi thì sẽ có thể gọi lên được tên, nhưng Đỗ Trạch quằn quại mãi mà chẳng đâm thủng được lớp vỏ trứng mỏng đó nên chỉ đành âm thầm nội thương hồi lâu.

Nếu nhớ không ra, vậy cứ ném sau đầu đi, nói không chừng ngẫu nhiên sẽ nhớ ra thôi. Đỗ Trạch lặng lẽ nhìn cánh đồng bát ngát vô biên vô hạn, đột nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng: cậu bây giờ mới thấu hiểu được câu đầu tiên mà nam nhân vật chính trong 《thế giới bình điền》thốt lên khi nhìn thấy xung quanh trống trải không có một vật: nơi này đúng là một vùng đất cằn cỗi——

Thực, sự, cả, cọng, lông, cũng, Không! CÓ!

Q: Vậy là ý gì?

A: Chết tiệt! Tiểu sinh ăn cái gì bây giờ! ?

Trên đây là câu trả lời tiêu chuẩn về miếng ăn. Vì không thể nào trở thành con dân Thiên Triều đầu tiên bị chết đói ở dị giới, Đỗ Trạch chọn một hướng để đi —— bởi vì bốn phía đều trống trải giống nhau như đúc, chỉ có cột sáng khổng lồ làm vật dẫn đường, cho nên Đỗ Trạch rõ ràng phải đi về phía cột sáng, ý định tìm tới nơi có dân sinh sống. Cho dù không thông thạo ngôn ngữ cũng không sao cả, quan trọng là ...: có thể ăn. = =+

Tiết tháo của Đỗ Trạch vỡ tan tành.

Đỗ Trạch đi từ tối đến sáng —— nơi này vẫn có ngày đêm, hai bầu trời như bàn ăn xoay tròn, lên xuống thay phiên. Bầu trời sao trên đỉnh đầu Đỗ Trạch đã di chuyển xuống lòng bàn chân, còn trời xanh mây trắng dưới lòng bàn chân lúc này đã ở trên đỉnh đầu. Dọc theo đường đi, Đỗ Trạch hoàn toàn không gặp bất cứ sinh vật nào, ngay cả phong cảnh cũng vẫn cứ trống trải không hề thay đổi. Đỗ Trạch khổ sở nhìn tai phone trong tay, thời điểm cậu xuyên không ngay cả một chút dự báo cũng không có, lúc ấy lượng pin của tai phone chỉ có thể gắng gượng duy trì vào ban ngày, còn hiện tại đã hoàn toàn cạn pin.

Cầu đồ sạc pin! Cầu phích cắm! Cầu... Cầu thức ăn!

Đỗ Trạch ấn cái bụng đang kêu rột rột của mình, cột sáng khổng lồ nhìn như gần mà đi mãi chẳng tới, chỉ cảm thấy người xưa thật sự không gạt ta: Ngựa thảo nê nhìn núi chạy đến chết. (nghĩa là nhìn thấy núi đó nhưng nếu muốn đi đến phải mất một thời gian dài, câu này ý nói thực tế rất xa vời)

Mệt chết hay đói chết, đấy cũng là cả một vấn đề.

Thân được xưng là con dân Thiên Triều ăn gì cũng được, Đỗ Trạch chứng tỏ hậu nhân là một lũ không thể tha thứ, vì thế độc giả khổ sở chỉ có thể nhét tai phone hết pin vào trong túi áo, cắn răng tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Đỗ Trạch đã đi một ngày một đêm, bốn phía trống trải vẫn trống trải, cột sáng phương xa vẫn phương xa, độc giả khổ sở càng trở nên khổ sở. Không biết có phải vì đói bụng đến cực độ hay không, Đỗ Trạch ngược lại cảm thấy không còn đói bụng nữa.

Đi rồi lại ngừng, ngừng rồi lại đi, mệt mỏi thì nằm ngủ trên tinh thể, sau khi tỉnh dậy lại tiếp tục đi về phía cột sáng đi hoài, đi hoài, đi hoài——hành động trên lặp lại bốn năm ngày, cứ thế Đỗ Trạch ngớ ngẩn đến đâu cũng phát hiện có gì đó không ổn. Một người không ăn không uống nhiều nhất chỉ có thể sống năm ngày, Đỗ Trạch sau khi rơi vào thế giới này đừng nói ăn cơm, ngay cả nước miếng cũng không có mà nuốt. Ấy vậy mà bây giờ cậu vẫn hoạt bát, nhảy tưng tưng về phía cột sáng, tuy rằng trên đường đôi lúc cảm thấy đói bụng và khát nước, nhưng nhịn một thời gian thì cảm giác đói khát sẽ bất tri bất giác biến mất.

Đây là bẻ khóa (*) trong truyền thuyết? Xem ra Xuyên Không Đại Thần (ý nói người viết cuốn đồng nhân) vẫn đáng tin cậy, có chuẩn bị bàn tay vàng trong truyền thuyết cho cậu, nhưng mà... đừng có mà cho cái thứ chẳng ma nào biết vậy chứ! Đầu năm nay hứa sẽ làm từ thiện để lưu danh! Cho nên, cho nên quỳ cầu tặng kèm bản hướng dẫn!

(*bẻ khóa là mở ra khả năng thần kỳ tiềm ẩn)

Bởi vì Xuyên Không Đại Thần không tặng kèm bản hướng dẫn sử dụng bàn tay vàng, vì thế độc giả khổ sở chỉ có thể tự mình nghiên cứu. Đỗ Trạch ngừng đi về phía cột sáng, bắt đầu nghiên cứu dị biến của bản thân —— dù sao hiện tại xem ra thì cậu nhất thời sẽ không bị chết đói. Theo phương diện nhịn đói xem xét, bàn tay vàng của cậu nhất định có liên quan với phương diện tăng cường thân thể.

Đỗ Trạch đầu tiên thí nghiệm về sức mạnh, cậu nhìn khung cảnh xung quanh trống trải không một vật, trong thế giới này, thực thể duy nhất tiếp xúc với cậu chính là lớp băng dưới chân, nói trước luôn, lớp băng đó vừa nhìn đã biết đập không thể vỡ, hơn nữa cậu cũng biết việc đập bể lớp băng đó cũng chẳng có giá trị tham khảo gì.

Vì thế Đỗ Trạch yên tâm thoải mái rút đồng nhân văn ra: Vậy quyết định là mày đi, tiểu đồng! (PS: nguồn gốc từ pokemon trong quả cầu poke "Vậy quyết định là mày đi, pikachu!" )

Đỗ Trạch dùng tay nắm lấy gáy sách, hai tay đan xen rồi đột nhiên dùng sức ——

"Roẹt —— "

"! ! !"

Đồng nhân văn không chút mảy may lặng lẽ cười nhạo độc giả xúi quẩy đang ôm ngón tay nhảy lên nhảy xuống

Móng, móng tay bị gãy rồi hu hu hu ——Q口Q

Trò khôi hài này cuối cùng lấy hình ảnh độc giả phẫn nộ phanh thây quyển truyện làm kết cục.

Sau khi thí nghiệm về tốc độ, thể chất, linh mẫn vân vân..., Đỗ Trạch chỉ có thể dùng hai chữ để tổng kết: ha hả.

Thuở xưa có một độc giả, cậu xuyên không, sau đó có được bàn tay vàng, bàn tay vàng kia không phải dị năng cũng không phải võ công, mà là... Không chết đói.

—— Mẹ nó, thể loại bàn tay vàng này là cái méo gì đây! ? Sức mạnh nghịch thiên ở đâu hả... _(;3″ ∠)_

Đỗ Trạch lấy tay gối lên đầu mình ——đồng nhân văn vẫn dùng làm gối mấy ngày qua, trong phút giây đó đã bị cậu phanh thây —— Đỗ Trạch lòng đau như cắt chìm vào giấc ngủ.

Đỗ Trạch nằm mơ trở về thế kỷ 21, trở thành cao phú soái ca. Đồng thời mơ thấy cậu nói với lão tác giả bất lương rằng "Cho ông một cơ hội trở thành tiểu đệ của tôi... Nhanh viết lại《 Hỗn Huyết》mau! Mục tiêu của chúng ta là phải có manh chủ!" Thời điểm đó, cậu tỉnh dậy, sau đó thấy được một sự "kinh ngạc" to lớn.

Đỗ Trạch nhìn chằm chằm đồ vật kia, bình tĩnh tháo mắt kính xuống rồi dùng góc áo chùi chùi, lại chùi chùi, sau đó mang lên.

Đồng nhân văn vẫn còn nguyên vẹn lặng lẽ cười nhạo độc giả ngốc manh đang khiếp sợ vô cùng.

Đỗ Trạch đã hoàn toàn không thể tin được nó chỉ là một quyển đồng nhân văn 18+ bình thường! Đồng nhân văn của đứa méo nào mà hôm nay bị phanh thây, ngày mai đã có thể hồi phục nguyên vẹn! ?

—— Nói mau, mục đích của mày tới trái đất này là gì?

Đỗ Trạch run rẩy vươn ngón trỏ, muốn chọc vài cái vào cuốn đồng nhân văn đã xảy ra kỳ tích kia. Cậu bỗng dưng dừng lại, nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình: hôm qua, chỗ này móng tay bị gãy một mẩu thật lớn; bây giờ, móng tay đã bóng mượt còn nguyên trên đầu ngón trỏ.

Chẳng những đồng nhân văn phục hồi như cũ, móng tay của cậu cũng thế. Trong đầu Đỗ Trạch phút chốc hiện lên một suy nghĩ: đây quả thực giống như là ... Hoàn nguyên? (trở về trạng thái cũ)

Trong khoảnh khắc, Đỗ Trạch càng nghĩ càng cảm thấy được cậu rốt cục hiểu ra chân tướng. Vô luận là đồng nhân văn và móng tay phục hồi như cũ, hay việc nhịn đói lúc trước, đấy đều là ngọn nguồn của "Hoàn nguyên" —— cũng giống như quy luật "Hoàn nguyên" của máy tính: hệ thống thiết lập một giờ hoàn nguyên, thời điểm hệ thống bị hủy hoại sẽ sử dụng chức năng "Hoàn nguyên" và tự động khôi phục trạng thái đến giờ hoàn nguyên đã thiết lập ban đầu. Căn cứ tình huống mấy ngày nay xem xét, cậu có lẽ "Tự động" hoàn nguyên nhiều lần, nếu không đã sớm đói bụng đến chết đi sống lại, khóc la om sòm.

Đỗ Trạch đưa tay vói vào trong túi áo, lấy ra tai phone mấy ngày nay vẫn hoạt động, lượng pin biểu hiện bên trên chứng thật suy đoán của Đỗ Trạch—— bởi vì cậu "Hoàn nguyên", cho nên máy trợ thính vẫn ở trạng thái còn một chút pin.

Hiện tại, việc Đỗ Trạch cần phải làm chính là, tìm ra giờ và thời gian hoàn nguyên.

Đồng nhân văn lại phải gánh chịu thủ đoạn độc ác. Đỗ Trạch theo dõi quyển truyện đáng thương bị phanh thây từ sáng đến tối. Bầu trời liên tục thay đổi luân phiên, mặt trăng một vàng một tím lại chậm rãi di động đến trên đỉnh đầu Đỗ Trạch—— lúc này, Đỗ Trạch xem đúng là 12 giờ đêm.

Đỗ Trạch nhìn các trang sách rải rác, không biết có phải do nhìn lâu nên hơi mệt hay không, trong mắt cậu, trang sách rải rác chung quanh phút chốc tập hợp lại với nhau. Chờ đến khi Đỗ Trạch hoàn hồn đi qua xem, ở trước mặt cậu đã là một quyển truyện còn nguyên vẹn. Đỗ Trạch lập tức lấy ra tai phone, lượng pin biểu hiện bên trên đúng bằng lượng pin khi cậu rơi vào thế giới này.

Đỗ Trạch lại thí nghiệm thêm vài ngày, không chỉ dùng truyện, còn dùng mắt kính, tai phone thậm chí cả chính bản thân cậu để thí nghiệm, cuối cùng đều đạt được chung một kết luận: mỗi khi đến "12 giờ đêm", cậu và trang bị của cậu sẽ tự động hoàn nguyên đến trạng thái "Vừa tới thế giới này".

Giờ khắc này, Đỗ Trạch rốt cục mãn nguyện —— Yeah! Cậu nói bàn tay vàng này sao lại không có chút năng lực nào được chứ, thì ra nghịch thiên ở trong đây! Hiện tại xem ra cho dù cậu bị thiếu cái tay cụt cái chân, khi 12 giờ đêm cũng sẽ "Tự động hoàn nguyên", giống hệt như hồi sinh vô hạn.

Đỗ Trạch không dám thí nghiệm sau khi cậu chết có thể hoàn nguyên về điểm ban đầu hay không, nhưng cậu đã vô cùng thỏa mãn với tình hình hiện giờ. Đỗ Trạch vui vẻ bắt đầu cảm thấy tất cả xung quanh đều trở nên thuận mắt, vô luận là cột sáng phương xa lãnh diễm thanh cao không thể đến gần, hay gió nhẹ từ phương xa thổi tới, đều khiến cậu sảng khoái vô cùng.

—— Khoan đã, gió?

Độc giả ngốc manh rốt cuộc kịp phản ứng mình đã ngớ ngẩn bao lâu.

Không gian trống trải vắng tanh như vầy thì sẽ không có vật ngăn cản, nhưng gió có phương hướng đại biểu cho một chuyện: nơi đó có sinh vật tồn tại.

Đỗ Trạch: ... Quá ngược.

Đi theo hướng gió lưu động suốt năm ngày, Đỗ Trạch nhìn phế tích cách đó không xa gần như muốn khóc hết nước mắt. Đây là vật khác biệt đầu tiên mà cậu nhìn thấy kể từ mấy ngày qua. Không thèm nghĩ nhiều, Đỗ Trạch mừng rỡ phấn chấn đi thẳng về phía phế tích.

Gần đến nơi cậu mới phát hiện nơi này có lẽ là một thần điện bỏ hoang, chẳng biết tại sao lại xây dựng ở nơi hoang vu này. Thần điện bị phong hoá khá nghiêm trọng, nóc nhà gần như biến mất, chỉ còn lại có mấy cây trụ cao chót vót và những bức tranh trên tường đã không còn trọn vẹn. Đỗ Trạch đi vòng qua một trụ đá khổng lồ đã bị đỗ nát, cả người cứng đờ.

Ở trước mặt hắn, một tượng thần khổng lồ đứng sừng sững giữa thần điện, nó đã mất đi 2/3 thân thể, nhưng vẫn hiện ra sự uy nghiêm khiến lòng người kinh sợ. Tuy rằng thần tượng rất hút mắt, nhưng làm cho Đỗ Trạch cứng đờ, thậm chí cả não bộ đều trống rỗng chính là, người tựa vào bệ tượng thần.

—— Đó không thể gọi là người. Bộ xương khô mặc áo choàng đen ngồi tựa vào bóng râm dưới thần tượng, lưỡi hái tử thần to lớn bị nó kẹp trong khuỷu tay. Nó cúi thấp đầu, vẫn không nhúc nhích, còn giống tượng hơn cả tượng thần phía sau. Tử khí màu đen lượn lờ ở trên người nó, mỏng manh tựa như sắp tiêu tan.

Trong não bộ của Đỗ Trạch phút chốc bị chữ "Fuck" ào ào lấp đầy , cậu cứng nhắc quay đầu lại nhìn cột sáng và băng tinh phía xa xa, rốt cục hiểu được cảm giác quen thuộc lúc trước đến từ đâu: mặt đất băng tinh, bầu trời trên dưới, hai mặt trăng, cột sáng khổng lồ, thần điện phế tích, tượng thần đổ nát, bộ xương khô mặc áo choàng đen, lưỡi hái tử thần —— đây đặc biệt không phải là miền thất lạc trong tình tiết của《 Hỗn Huyết》sao! ? Cho nên, cho nên cậu xuyên không đến 《 Hỗn Huyết》? Thứ đối diện chính là... Nhân vật chính?

Đời này của ta thật đáng giá —— à không! Tiết, tiết tháo rụng mất rồi!

Lúc Đỗ Trạch nhặt tiết tháo của cậu lên, bộ xương khô như nhận thấy được sự hiện diện của người khác. Hồn quang sâu kín ở trong hốc mắt tối om bùng cháy, vì không thể nghe thấy nên nó phải ngẩng đầu lên, mắt hướng về Đỗ Trạch.

Hắn nhìn qua nhìn qua nhìn qua ——! ! !

Vẻ mặt Đỗ Trạch trống rỗng, trong đầu phút chốc hiện ra tình tiết miền thất lạc của《 Hỗn Huyết》: nhân vật chính trốn vào miền thất lạc, khi đó hắn bị thương nặng sắp chết, sau đó gặp...

Đỗ Trạch mặt không chút thay đổi nhìn bộ xương khô, tinh thần của cậu căng thẳng cực độ, gần như theo phản xạ đọc ra lời kịch:

"Meo meo ~ "

******

******

"Phù phù —— "

Tu nặng nề ngã vào trên bệ của tượng thần, cũng không thể nhúc nhích được nữa.

Nơi này chính là miền thất lạc trong truyền thuyết. Khoảnh khắc bước vào miền thất lạc, giống như tiến vào một không gian khác. Binh lính đuổi theo phía sau và tất cả đã không còn thấy nữa, chung quanh đều là một mảnh trống trải vô bờ bến. Tu dẫm lên tinh thể trong suốt, dưới chân trên đầu đều là bầu trời, còn có cột sáng khổng lồ ở phương xa. Nơi này không có truy binh, đồng thời cũng không có gì để hắn chữa trị vết thương. Hắn sống lay lắc qua ngày trong miền thất lạc vô biên vô hạn, cho đến hôm nay mới phát hiện một thần điện bỏ hoang, đồng thời hắn cũng đã sắp đến cực hạn ——

Nguyên tố ánh sáng nồng đậm đang ăn mòn thân thể hắn, thật không hỗ là vũ lực tột đỉnh nhất của thần điện Quang Minh, cộng thêm vết thương vẫn chưa khỏi hẳn lúc trước...

Lần này hắn thật sự phải chết sao?

—— Rất hận!

Hắn còn chưa bắt thế giới phải trả giá đắt, tại sao hắn có thể chết được chứ?

Bộ xương khô lẳng lặng ngồi ở trong bóng mát dưới thần tượng, vẫn không nhúc nhích, tựa như vĩnh hằng. Nếu ai đó có thể nghe được tiếng lòng của hắn, nhất định sẽ bị nỗi oán hận và tuyệt vọng sâu sắc nuốt chửng.

—— nếu ai đó có thể thực hiện tâm nguyện của hắn, cho dù là linh hồn, hắn cũng bán.

Liên tiếp vài ngày, Tu vẫn ngồi không động đậy như thế, nhưng hồn quang của hắn càng ngày càng mờ nhạt, tử khí trên người cũng mỏng manh sắp nhìn không thấy nữa —— đây là điềm báo tử linh tiêu vong.

Quả nhiên... Bị vứt bỏ...

Sẽ không có ai tới cứu hắn, không có ai cần hắn.

Hắn... Không muốn chết...

Vào giờ khắc này, Tu nghe thấy được, một thanh âm cực kỳ mềm mại.

"Meo meo ~ "

——Trích đoạn《 Hỗn Huyết》

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Thần thú bị cướp mất lời thoại rồi...

Độc giả: Phản xạ có điều kiện thôi QAQ!

Nhân vật chính: ... Manh quá đi. (rục rịch)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammi