Part 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độc giả / nhân vật chính: MOAH

Editor: Lệ Cung Chủ

Thần thú ( đá hồi sinh ) đã bị dọa chạy mất... Lấy cái quái gì cứu vớt anh đây, nhân vật chính của ta?

Nhìn đến phản ứng vừa rồi của thần thú, Đỗ Trạch 100% xác định con mèo kia sẽ không chủ động xuất hiện nữa. Lại nghĩ đến tốc độ chạy trốn của nó, độc giả khổ sở thân mềm thể yếu lại còn hay ru rú ở trong nhà tỏ vẻ vô luận như thế nào cũng không đuổi kịp con mèo kia. Mắt thấy tử khí chung quanh nhân vật chính càng lúc càng mờ nhạt, Đỗ Trạch liều mạng lục lọi ký ức trong đầu về《 Hỗn Huyết 》, ý định tìm ra phương án khả thi cứu vớt nhân vật chính.

Tình tiết miền thất lạc trong《 Hỗn Huyết 》không có kể lại việc nhân vật được thần thú cứu như thế nào, chỉ nói rằng nhân vật chính của quần chúng vừa mở mắt ra thì đã hồi phục sống lại —— đây đối với một độc giả âm mưu thay thế thần thú đi cứu vớt nhân vật chính mà nói là một sự thật tàn khốc cỡ nào! Quỳ cầu kể lại quá trình trị liệu đi tác giả! Nếu như là hình thái con người thì cậu tốt xấu gì vẫn biết biện pháp hồi phục tim phổi vân vân, nhưng đối với bộ xương khô mà dùng hô hấp nhân tạo thì làm sao miệng mình có thể vừa với cái lỗ to như quả lê kia chứ... Khoan đã! Ánh sáng chợt lóe lên trong đầu Đỗ Trạch, tình tiết miền thất lạc của《 Hỗn Huyết 》tuy rằng không miêu tả nhân vật chính trong hình thái vong linh được cứu thế nào, nhưng tình tiết sau đó thì có nha!

Hậu kỳ 《 Hỗn Huyết 》 có một đoạn tình tiết như thế này, nhân vật chính bị một thế lực vô cùng cường đại ngược đến nỗi phải dùng "Bất tử" của hình thái vong linh mới thoát ra được, khi đó không có thần thú ở bên cạnh, nhân vật chính tuy rằng không chết, nhưng cũng cực kì yếu ớt. Dưới tình huống truy binh hùng mạnh đã sắp đuổi kịp, một muội muội đã cống hiến linh hồn của mình, giúp nhân vật chính nháy mắt khôi phục đến trạng thái tốt nhất, hơn nữa còn đột phá. Nhân vật chính giải quyết xong tất cả kẻ thù phía sau, hắn ôm thi thể muội muội, quyết định đi chinh phục Thiên tộc —— nghe nói Thiên tộc có thuật hồi sinh...

Muội muội kia là hậu cung mà Đỗ Trạch thích nhất ở trong《 Hỗn Huyết 》, bởi vì cô là người tốt duy nhất từ đầu tới cuối không hề có dụng tâm với nhân vật chính. Tuy rằng dưới ngòi bút của tác giả, thánh nữ Vivian là chính cung, nhưng Đỗ Trạch vẫn kiên định xem muội muội kia như là nữ chủ, không ai có thể thay thế. Cha chả, tóm lại đoạn tình tiết nữ chủ cống hiến linh hồn giúp nhân vật chính khôi phục, Nhất Diệp Tri Khâu thật sự có kể lại, nguyên nhân rất đơn giản.

Đã biết: đối tượng cần cứu: nhân vật chính; đối tượng trị liệu: nữ chủ.

Cầu: phương thức trị liệu.

Đáp: ... Hôn đi chứ còn gì nữa! Đối với tác giả có trình độ không tiết tháo không giới hạn bằng với độc giả kia, đây quả thực là sáng kiến tốt nhất để lấy cớ và điều kiện tiếp xúc thân mật. Càng cao trào càng tốt, càng mạnh bạo càng tốt, tuy rằng ai cũng biết hiến tế trị thương chẳng liên quan gì đến hành vi làm nhăn khăn trải giường ...

Đỗ Trạch có lẽ cảm thấy may mắn khi Nhất Diệp Tri Khâu chỉ viết một nụ hôn hiến tế thuần khiết nhất, hơn nữa thấm thía hành động lật bàn phím trước đây của mình khi nhìn thấy tác giả chỉ viết hôn môi.

Phương pháp đã tìm được, hơn nữa Đỗ Trạch so với nữ chủ còn ưu thế hơn: cậu có "0 giờ hoàn nguyên" cho nên đương nhiên không phải chết giống như muội muội kia thì mới có thể cứu sống nhân vật chính, nếu trong tình tiết, muội muội không có linh hồn vẫn có thể sống lại, vậy một nửa linh hồn của cậu cũng nhất định sẽ có thể hoàn nguyên. Canh thời gian cho nhân vật chính một nửa linh hồn, sau 0 giờ hoàn nguyên lại cho thêm một nửa, đây là chiến lược bảo vệ môi trường xanh để tái sinh tài nguyên của thế kỷ mới đấy ... Fuck, mắc ói vãi!

Vậy thì hiện tại vấn đề chủ yếu là, làm sao vượt qua chướng ngại tâm lý để tiếp xúc thân mật với một bộ xương khô.

Kỳ thật ở trong 《 Hỗn Huyết 》thiết định, hình thái vong linh của nhân vật chính cũng không phải bộ xương khô cấp thấp, hình thái chân chính của hắn là sinh vật phù thủy bất tử cực mạnh—— tuy nói vẫn là tử linh, nhưng ít ra còn có hình người sống động. Đối với phù thủy mà nói, chỉ cần giấu hộp sinh mệnh đi, chẳng sợ thân thể bị hủy hoại hay thanh trừ bao nhiêu lần, bọn họ vẫn có thể tái sinh sống lại —— đó mới là chân chính bất diệt bất tử. Nhân vật chính lúc thức tỉnh huyết mạch vong linh, căn bản chưa kịp có cơ hội giấu hộp sinh mệnh đi thì đã bị thần điện Quang Minh đóng đinh, cho nên mới buộc phải duy trì hình thái bộ xương khô, bị toàn bộ đại lục đuổi giết đến cùng đường.

Hôn phiên bản bộ xương khô của nhân vật chính cũng giống như hôn phiên bản phù thủy thôi mà... So sánh như vậy để tạo chút hảo cảm, Đỗ Trạch nhất thời trấn an, độc giả khổ sở tỏ vẻ, cậu hiện giờ bị ám ảnh —— trên trang truyện vong linh trong cuốn đồng nhân văn đang kẹp trong khuỷu tay cậu, nhân vật chính ( phù thủy ) và túc địch đang bắn tim tứ phía.

Tu lẳng lặng dựa vào thần tòa, hồn hỏa trong hốc mắt như sắp lụi tàn, nhưng hắn kỳ thật vẫn còn chút ý thức. Bởi vậy Tu thấy người kia mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào hắn, rồi đột nhiên bắt đầu đi về phía mình.

... Muốn tới giết chết hắn sao?

Bộ xương khô liều mạng vận động sức lực toàn thân, ý định đứng lên, nhưng mà thân thể lại như bị hoại tử, không có chút phản ứng.

Hắn... Không muốn chết...

Tu tuyệt vọng nhìn đối phương đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm người xuống ngang hàng cùng hắn. Người nọ tháo xuống mắt kính, lộ ra một đôi mắt đen thuần khiết, đáy mắt một mảnh kiên quyết. Tu cảm thấy được hắn như bị hai tròng mắt kia hút vào, đôi mắt đó đen láy, như là hồ băng sâu thẳm nhất, lạnh lẽo phản chiếu hình ảnh một bộ xương khô trắng bệch—— đấy chính là hắn.

Một vong linh đáng sợ, tà ác, kinh khủng.

Tu thống khổ muốn dời tầm mắt đi, nhưng thân thể tàn tạ đến nỗi ngay cả nguyện vọng nho nhỏ ấy cũng chẳng thể thực hiện, sau đó, Tu nhìn thấy hình ảnh bộ xương khô phản chiếu trong con ngươi u ám kia càng lúc càng lớn —— đến gần trong gang tấc. Lúc hàng lông mi rũ xuống che đi con ngươi u ám và bộ xương trắng bệch bên trong, Tu mới hoảng hốt kịp phản ứng, hắn bị chủ nhân của cặp mắt đen kia hôn môi.

—— người kia đang hôn môi một vong linh.

Đỗ Trạch đối diện với bộ xương khô vẫn cảm thấy tim đập loạn nhịp, tuy rằng cậu bị cận thị cao độ, sau khi tháo mắt kính xuống thì chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hai hình tròn màu đen trên một mảnh màu trắng, nhưng cậu vẫn cương quyết nhắm mắt lại, sau đó dựa theo miêu tả của 《 Hỗn Huyết 》tưởng tượng trong đầu mình có một ngọn lửa——thao tác phi thực tế giống như tìm kiếm dòng khí đan điền trong truyền thuyết thì có thể thành công không nhỉ?

Sau đó, ngọn lửa linh hồn thật sự xuất hiện. Đứng trước chủ nghĩa duy vật của người địa cầu, Đỗ Trạch cảm thấy thế giới quan của mình phút chốc nâng lên một tầm cao mới.

Đỗ Trạch gian nan dựa theo sự diễn tả của 《 Hỗn Huyết 》để tái hiện cách truyền linh hồn qua đường miệng cho nhân vật chính—— thật sự rất khó khăn, độc giả khổ sở phải moi móc hết kinh nghiệm nhiều năm đọc YY tiểu thuyết của mình, loại bỏ những tình tiết hôn môi dư thừa, không cần thiết trong hiến tế, áp dụng hiến tế thuần khiết, phản gay tình hóa —— tác giả à, ông lúc trước viết mạnh bạo và kích thích như thế để làm chi vậy! Q皿Q

Đầu lưỡi ẩm ướt của Đỗ Trạch cậy mở hàm răng của bộ xương khô rồi luồn vào, trong khoảnh khắc đó, Đỗ Trạch cảm thấy mình quả thực như đang liếm lên tảng băng, đầu lưỡi không chỉ bị đông lạnh đến mất cảm giác mà còn như bị dính vào đó. Lúc bắt đầu là do Đỗ Trạch dẫn đường, sau đó, tử khí nếm đến vị ngon ngọt nên bắt đầu chủ động hút mỹ vị đã dâng lên tận miệng. Tử khí sềnh sệch gắt gao cuốn lấy mềm mại ấm áp được truyền vào, chúng tham lam khát khao quấn quanh nó, theo bản năng hút vào. Theo dòng di chuyển của linh hồn, hồn hỏa màu lam sâu kín trong hốc mắt của bộ xương khô bùng cháy lên, cùng lúc đó, mi tâm (vùng giữa hai đầu lông mày), tứ chi và các đốt ngón tay của bộ xương khô đều có đốm sáng bay lên —— đó là cái đinh mà thần điện Quang Minh đóng vào trong cơ thể Tu bị bài xích ra ngoài, vừa tiếp xúc với không khí thì lập tức tan thành những đốm ánh sáng nhỏ phiêu tán chung quanh.

Đỗ Trạch chỉ cảm thấy đầu lưỡi run rẩy —— không biết vì bị đóng băng hay bị quấn lấy, cậu nhịn không được dùng hàm răng cạ cạ tưa lưỡi ngưa ngứa, muốn rụt lưỡi lại. Tử khí như phát hiện ý nghĩ của cậu, càng dùng thêm sức dây dưa không chịu để mỹ vị rời đi. Đỗ Trạch phát hiện tốc độ trôi qua của linh hồn càng lúc càng nhanh —— quá nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu căn bản không thể chống đỡ đến 0 giờ hoàn nguyên.

Đầu lưỡi đã bị quấn lấy gắt gao, Đỗ Trạch chỉ có thể vươn tay ý định đẩy đối phương ra để tạo khoảng cách. Nhưng mà ngay sau đó, Đỗ Trạch bị bộ xương khô mặc áo choàng đen ôm chặt vào trong lồng ngực, cánh tay phải xương xẩu dùng sức ấn gáy Đỗ Trạch, khiến hai người càng áp sát vào nhau —— tựa như muốn nhét cả thân thể tản ra mùi hương ngọt ngào kia vào bên trong khung xương trống rỗng mình, khóa lại không còn chút dấu vết nào.

Dưới thần tòa, bộ xương khô mặc áo choàng đen đang ôm hôn một thanh niên tóc đen, bóng râm bao phủ một mảnh trắng đen kia, vô số đốm sáng vờn quanh, tạo nên mỹ cảm tà ác kỳ lạ. Lúc này đây nhìn như ảnh nghệ thuật, độc giả khổ sở tâm tình khó có thể nói rõ, cậu mở to mắt trừng đối phương, ý định muốn nhân vật chính hiểu được hàm ý của cậu —— trong tiểu thuyết không phải thường hay miêu tả như vậy sao, XXX trong ánh mắt XXX hiểu XXX.

Nhưng câu trả lời của Tu chỉ là càng khát khao mút vào.

——kỹ năng " Đọc cảm xúc từ trong ánh mắt " của nhân vật chính vẫn chưa kích hoạt sao, đờ mờ!

Có lẽ ánh mắt Đỗ Trạch quá mức ai oán, ở trong tầm mắt lờ mờ, Đỗ Trạch mông lung nhìn thấy trong màu đen dấy lên màu xanh đại biểu cho hồn hỏa.

[... Ngươi là ai? ]

Đỗ Trạch sửng sốt trong chớp mắt, mới kịp phản ứng, nhận ra tiếng vọng thẳng vào trong đại não kia là của nhân vật chính. Nhân vật chính rốt cục nguyện ý nói chuyện với cậu, quá tốt rồi, hơn nữa cậu còn có thể hiểu ngôn ngữ này, nhưng hiện giờ mấu chốt chính là... Cậu hoàn toàn không biết phải trả lời lại làm sao, đệt! Cầu phương pháp nói chuyện trong đầu! QAQ

Vì thế độc giả khổ sở chỉ có thể lấy tay đẩy nhân vật chính, biểu đạt nguyện vọng muốn hắn buông cậu ra.

Tu trầm mặc, sau đó càng ôm lấy Đỗ Trạch mạnh hơn.

[—— ngươi hối hận sao? ] hối hận vì đã cứu một vong linh tà ác?

Không phải, mẹ kiếp —— cầu chậm chậm một xíu! Bên này kỳ thật là tài nguyên có thể tuần hoàn tái sinh, nhưng đừng chỉ thấy cái lợi trước mắt mà quên đi bất lợi có thể không ngừng phát triển đấy thiếu niên!

@ nhân vật chính, trong đệ trình... Hệ thống lỗi, thông tin thất bại.

[ Muộn rồi. ] Hồn quang sâu kín bùng lên mang đến cho người ta một loại lỗi giác dịu dàng, bộ xương khô trắng bệch nhếch miệng tựa như mỉm cười: [ ngươi có thể nghỉ ngơi rồi. ]

... Mọi người trước đây tuyệt đối từng nghe nói qua một câu chuyện, có tên là 《nông dân ngu ngốc và con rắn gian xảo 》—— bây giờ thì cậu chính là kẻ ngu ngốc đó! Biết rõ hiện tại nhân vật chính đã hắc hóa đến rối tinh rối mù, vậy mà còn ngu ngốc sáp đến tìm ngược! Giờ thì nhân vật chính nói rõ muốn hy sinh cậu, sau đó đi thống trị thế giới, thế méo nào mỗi lần nhân vật phản diện lúc âm mưu giết người diệt khẩu thì bao giờ cũng nói lời kịch kinh điển "Ngươi làm rất khá, có thể nghỉ ngơi rồi."! Còn nữa, tại sao khi cậu cảm thấy nhân vật chính định một hơi ăn trọn linh hồn cậu, thì phản ứng đầu tiên lại là quá lãng phí. Nhân vật chính à, anh thật sự không định cân nhắc một chút sao? Qua 0 giờ thì tử dược trên tay anh lại có thể tăng thêm một lọ mà... WTF! Cậu nhất định bỏ sót chỗ nào đó rồi!

Đỗ Trạch ý định lấy lại linh hồn đã bị cuốn mất, nhưng cậu hoàn toàn không phải đối thủ của Tu. Theo linh hồn trôi qua, Đỗ Trạch cảm thấy trong cơ thể mình càng ngày càng hư không, loại hư không này không phải trên vật chất, mà nó khiến Đỗ Trạch cảm thấy thân thể mình như bị thủng một lỗ lớn, có thể cảm nhận từng đợt gió lạnh ngắt thổi từ đầu đến chân—— cái lạnh đại biểu tử vong. Lạnh đến mức mà thân thể cậu đóng băng lúc nào chẳng hay, đầu tiên là chân, sau đó là đùi, thân thể... Cho đến đầu.

—— nếu tự truyện của cậu được viết thành một quyển truyện, tên cuốn truyện đó nhất định là《fan đen bi thương không dậy nổi 》, nội dung chính: ăn miếng trả miếng.

Đây là chuyện cuối cùng mà Đỗ Trạch nghĩ đến lúc ngã xuống.

******

******

Tu ôm thi thể của Ariel, trên mặt thiếu nữ vẫn còn nụ cười điềm tĩnh trước sau như một, hai mắt nhắm nghiền như là đang mơ một giấc mộng ngọt ngào —— giấc mộng về cái chết vĩnh hằng.

Tu không chút để tâm, hắn vuốt sợi tóc xơ xác của thiếu nữ, đám người Enoch xa xa hoàn toàn không dám đến gần. Đợi sau khi Tu sửa sang lại cho Ariel một kiểu tóc vừa lòng, hắn hơi hơi cúi xuống, như đang nói chúc ngủ ngon với thiếu nữ đã chìm vào mộng đẹp.

"Nàng làm rất khá. Nghỉ ngơi đi, công chúa của ta."

—— chờ ta tới cứu nàng.

Phù thủy mặc áo choàng đen đặt người con gái của hắn vào trong quan tài thủy tinh, lặng lẽ rời khỏi căn phòng. Còn người tên Eric đã hóa thành Kỵ sĩ tử vong chỉ biết ngây ngẩn theo sát đằng sau, không còn chút uy phong và hăng hái ngày xưa.

Tu nhìn về phía bầu trời xa xa, trong con ngươi sâu thẳm tối tăm, màu lam của dã tâm dục vọng đang sôi sục.

Nghe nói... Phía trên bầu trời, có một tòa thành?

——Trích đoạn《 Hỗn Huyết 》

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Nữ chúa đã bị dành đất diễn rồi!

Độc giả: Ông tưởng tôi muốn thế à?

Nhân vật chính: ... Ta muốn vậy đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammi