Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seokjin là một người bạn trai tốt. Một anh bạn trai tuyệt vời. Anh thậm chí nghĩ mình không cần cải thiện thêm điều gì vì bản thân anh đã quá hoàn hảo. Tất nhiên khi anh khoác lác về điều này, Yoongi đưa anh ánh nhìn của sự khinh bỉ trong khi khóe môi cong lên,lầm bầm vài câu về sự ngớ ngẩn của anh, nhưng sự thích thú không thể giấu nổi sau đôi mắt. Seokjin luôn thấy chúng, bởi vì ừm anh là người bạn trai tuyệt vời nhất mọi thời đại, anh có thể đọc được suy nghĩ của cậu bạn trai với tính cách tsundere có trời mới hiểu nổi.

Bởi vì Seokjin là một người bạn trai chu đáo nên anh luôn sắp xếp mọi thứ với Yoongi trước khi quyết định làm việc gì.

"Anh đã nghĩ đến việc đi chơi xa vào cuối tuần này," anh nói trong khi mồm đang gặm miếng thịt sườn lớn. ". Anh muốn đi bộ, thả lỏng trí óc của mình một tí. Liệu em có ổn khi ở một mình không? "

Yoongi chế giễu và lau tay bằng khăn ăn, từng ngón một. "Em không phải là một đứa trẻ."

Seokjin ậm ừ với chiếc muỗng trong miệng và nhún vai. "Anh nghĩ thời gian đó em sẽ ở trong phòng thu. Nên chắc em không nhớ anh đâu. "

"Hm." Yoongi chỉnh tư thế và nhìn Seokjin ngấu nghiến phần còn lại của bữa ăn. "Em thậm chí sẽ không nhận ra anh đã đi rồi."

Yoongi không thể tự lừa bản thân.Cậu nhận ra rằng Seokjin đã biến mất. Và cậu chắc chắn Seokjin cũng biết điều đó. Cuộc điện thoại đầu tiên reo lên vào lúc bảy giờ sáng khi Seokjin đang lái xe trên đường cao tốc vắng hoe.

"Yoongi?" Seokjin hỏi ngay khi anh bật loa ngoài điện thoại.

"Cái vớ yêu thích của em đâu rồi?", Yoongi hỏi, giọng cậu hơi khàn nhưng không lung lay.

"Em định làm gì vào giờ này ?"

"Em cần những đôi vớ của mình để viết nhạc, chúng khơi gợi nguồn cảm hứng cho em."

Seokjin không thể không bật cười. Anh hít thở sâu để lấy lại nhịp thở bình thường, nhưng nụ cười vẫn còn giữ trên đôi môi. "Có thể chúng đang được treo trên giá đồ khô. Anh đã giặt chúng tối hôm qua. "

"Ah, em biết rồi. Được rồi, cảm ơn hyung, chúc anh có chuyến đi vui vẻ . "

Yoongi gác máy và Seokjin đã nghĩ đó là kết thúc.

Cho đến khi, cuộc gọi thứ hai về việc cái thước dây cuốn được cất ở đâu reo lên. Seokjin muốn hỏi tại sao Yoongi lại cần thước dây , nhưng anh chỉ mới bước vào khu cắm trại và anh không muốn nghe bất cứ thứ gì khiến anh phải quay đầu xe . Anh quyết định bảo Yoongi nhìn qua ngăn kéo chứa vật linh tinh và giả vờ lờ cậu đi.

Seokjin nhanh chóng cân nhắc về việc chỉnh điện thoại của mình qua chế độ im lặng, nhưng anh lắc đầu và nhét nó vào túi. Yoongi ắt hẳn sẽ phá kỉ lục về những cuộc gọi được thực hiện liên tiếp. Seokjin đã đúng, theo một cách nào đó, bởi vì mười phút sau anh nhận được một tin nhắn, chứ không phải một cuộc gọi.

Seokjin trông như sắp ngất khi nhìn vào bức ảnh Yoongi nhắn qua cho anh, toàn bộ đồ trong ngăn kéo trải đầy trên sàn nhà. Thước dây không có ở đây, Yoongi nhắn anh sau bức ảnh vừa chụp.

Em đang làm cái quái gì vậy Yoongi? Seokjin nhanh chóng gõ máy đáp lại.

Em đang tìm thước dây.

Seokjin hắng giọng trong sự tức giận và gọi cho Yoongi. Điện thoại reo hẳn năm lần - năm lần - trước khi Yoongi nhấc máy.

"Có gì không anh?" Yoongi hỏi một cách ngây thơ.

"Tại sao những món đồ trong ngăn kéo lại rải đầy trên sàn nhà rồi?" Seokjin hỏi khi hai hàm anh nghiến chặt.

"Anh nói thước dây nằm trong ngăn kéo chứa đồ linh tinh. Nó không có ở đó. Anh sai rồi."

Seokjin thở mạnh và ngước đầu lên trời để tìm lại kiên nhẫn. "Khi anh về nhà, anh mong mọi thứ sẽ nằm ở đúng vị trí của nó. Trong ngăn kéo. "

"Hmm." Seokjin có thể tưởng tượng ra cái nhún vai tỏ vẻ không quan tâm của Yoongi. "Khi nào vậy anh?"

"Khi nào gì?"

"Khi nào anh về nhà?" Yoongi dừng lại và chờ Seokjin trả lời. "Em hỏi trước để tính coi mình có thể không dọn dẹp trong bao lâu."

"Yoongi, em có thực sự ở một mình được không?" Seokjin chậm rãi hỏi.

Yoongi khịt mũi. "Tất nhiên. Cái gì đó, anh nhớ em? Em không biết là anh bị thiếu hơi em ."

Seokjin giơ tay còn lại lên xoa trán và thở dài.

"Đáng yêu đó," Yoongi nói.

"Được rồi, tốt, chỉ là - tại sao em lại cần thước dây?"

"Em đang trang trí lại." Yoongi bất ngờ reo lên. "Ah! Tìm thấy rồi. Em gác máy đây. Cố gắng không gọi cho em nhé, em sẽ bận rộn một lúc."

"Đừng có làm đổ bức tường nào!" Seokjin nói nhanh trước khi điện thoại của anh ngắt kết nối. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, nhìn nó mờ dần, hy vọng khi anh trở về căn hộ vẫn còn nguyên vẹn.

Seokjin loay hoay đến ba giờ chiều trước khi anh nhận được một cuộc gọi khác từ Yoongi. Anh bắt đầu tự hỏi liệu Yoongi có bị một người ngoài hành tinh phát cuồng với điện thoại bắt cóc cậu hay không, bởi vì anh chưa bao giờ thấy Yoongi gọi cho anh quá một cuộc một ngày.

"Nồi cơm điện không hoạt động," Yoongi nói ngay khi Seokjin nhấc máy.

Seokjin chớp mắt. "Hôm qua nó vẫn dùng được."

" Nhưng bây giờ nó không hoạt động ."

"Tại sao em không đi ra ngoài ăn, hoặc nấu ramen? Em luôn ăn ramen mà."

Yoongi lầm bầm. "Em muốn cơm . Anh luôn bảo em phải ăn những thứ dinh dưỡng hơn và em đang cố-"

"Được rồi, được rồi. Em đã cắm nó vào chưa?"

Seokjin không nghe gì ngoài một khoảng im lặng dài.

"Yoongi?"

Có âm thanh của nồi cơm điện bật lên và giọng của người hướng dẫn sử dụng vui vẻ phát ra.

Yoongi hắng giọng. "Tất nhiên là em đã cắm nó vào. Tự nhiên nó hoạt động lại rồi, kì lạ. Hãy tận hưởng hành trình của hyung nhé."

Seokjin mỉm cười với điện thoại.

Chúng ta có kim chi không? Yoongi nhắn anh mười phút sau đó.

Trong tủ lạnh, Seokjin trả lời.

Làm thế nào để chiên trứng?

Seokjin lại cười. Em tách lòng đỏ với lòng trắng và chiên nó. Trong chảo, làm ơn , không phải đổ trực tiếp lên bếp.

Duh, ai lại làm điều đó?

Seokjin nghĩ đến thời anh còn chia sẻ căn hộ với Namjoon. Tin Seokjin đi, nó đã xảy ra.

Seokjin nhét điện thoại vào túi, nghĩ rằng cuộc trò chuyện của họ cuối cùng cũng kết thúc cho đến khi nó lại rung lên trong đùi. Anh nghĩ anh nên lờ nó đi, nhưng những ngón tay của anh đã rút điện thoại ra trước.

Anh đã ăn gì chưa? Yoongi gõ máy.

Seokjin chạm ngón tay vào màn hình và một nụ cười nở trên mặt anh . Em nhớ anh hả Yoongichi?

Phải mất năm phút để Yoongi trả lời. Việc đó có tệ không?

Seokjin không nghĩ nhiều sau đó. Anh thu dọn lều, quay trở lại chiếc xe của mình và chạy về đường cao tốc đông đúc.

Khi anh về nhà, anh lặng lẽ tháo giày và đặt túi của mình bên cửa. Anh lê bước vào bếp và chau mày khi nhìn thấy đống lộn xộn trong bồn rửa, chảo trải khắp bếp và nhiều vật dụng từ ngăn kéo vẫn còn nằm rải rác trên sàn. Anh đi đến phòng khách và tìm thấy Yoongi đang nằm trên ghế, lướt điện thoại của mình.

Lời khiển trách đã treo trên đầu lưỡi Seokjin, nhưng anh đã nuốt nó ngay khi anh nhìn thấy biểu cảm của Yoongi - một nụ cười dịu dàng và đôi mày nhướn lên trong trìu mến. Seokjin không muốn biểu hiện đó của Yoongi biến mất ngay lập tức.

"Em đang làm gì vậy?" anh nhẹ nhàng hỏi, trượt trên chiếc ghế dài để ôm cậu bạn trai của mình.

Yoongi nảy lên và úp màn hình điện thoại vào ngực. Mắt cậu nheo lại. "Anh không phải đang cắm trại hay gì đó sao?"

Seokjin nhún vai và nhấc chân đặt lên đùi Yoongi, tay gác dưới đầu. "Anh đã cắm trại. Nhưng anh lại quen một cậu bạn trai thiếu hơi, người đã nhớ anh quá nhiều."

Yoongi cau mày và dựa vào phần bên kia của chiếc ghế. "Em chưa bao giờ nói là em nhớ anh. Em hoàn toàn ổn nếu anh không ở đây."

Seokjin bĩu môi và nhún vai, dựa lưng lên ghế và quay đầu nhìn Yoongi. "Em đã nhớ anh, mặc dù không nói." Anh cười toe toét. "Thừa nhận đi."

Yoongi cau có. "Anh đúng là đồ tự luyến."

"Hmm." Seokjin nắm lấy tay Yoongi và đột nhiên rút điện thoại ra khỏi tay cậu. "Anh tự hỏi em đang nhìn cái gì." Nụ cười của anh nở lớn hơn khi anh mở màn hình và nhìn thấy tấm selca mình gửi cho Yoongi ba tuần trước. Anh ồ lên và vẫy điện thoại trước mặt Yoongi. " Em có nhớ anh."

Yoongi lườm anh. Cậu quay lưng về phía Seokjin.

Seokjin nghiêng người về phía Yoongi. "Này, Yoongichi," anh thì thầm.

"Tại sao anh lại gọi em như vậy?"

Seokjin ấn môi mình lên cổ Yoongi. "Anh cũng nhớ em."

Khuôn mặt của Yoongi dịu lại và cậu kéo cánh tay của Seokjin quấn quanh eo mình. Cậu dựa vào ngực Seokjin và nhắm mắt lại. "Em mệt rồi."

Seokjin ôm Yoongi chặt hơn và hôn lên cổ cậu. "Thừa nhận em đã nhớ anh đi."

Yoongi chế giễu và nhắm mắt lại. "Em sẽ thừa nhận nó trong hai mươi năm tới."

Seokjin cười và vùi mặt vào hõm cổ Yoongi. "Thỏa thuận."

fin

--

5 chiếc fic trong chưa đầy 1 tháng uhuhu tôi ngầu ghê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro