Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<tiếp>

Cố Vân Nhu hoàn toàn giật mình, sợ hãi nói không nên lời, chưa kịp trả lời câu hỏi của hắn, Cố Vân Dã đã buông cô ra đứng lên.

Hắn như con thú dữ tức giận, đi tới đi lui trong phòng, một mặt cực kỳ phẫn nộ nói: “Chết tiệt! Theo như em nói, cô ta dĩ nhiên đã tự tay hủy sự tin cậy của anh đối với cô ta, uổng công anh đối với cô ta…” Dường như nhận thấy bản thân theo như lời nói, hắn xoay mình nhìn lại, sau đó ánh mắt mới chuyển sang nhìn Vân Nhu, ánh nhìn lập tức chuyển thành ôn hòa, “Vân Nhu, em đừng nghĩ ngợi lung tung, đại ca mãi mãi là anh trai thương yêu nhất của em, anh sẽ nói rõ ràng với Vũ Thường.” Vừa nói xong, hắn đi ra khỏi cửa phòng như một trận gió.

Cố Vân Nhu vẫn còn ngây ra lo lắng, trong lòng cảm thấy bất an vô cớ. Lúc này, Lữ Thiên Dung đi tới.

“Rốt cục con và anh trai nói những gì với nhau? Tại sao nó lại nổi giận đùng đùng, cơm cũng không ăn, bỏ chạy ra ngoài?” Lữ Thiến Dung vẻ mặt lo lắng hỏi.

Cố Vân Nhu chậm rãi phục hồi lại tinh thần. “Mẹ! Hình như con đã gây ra họa lớn! Làm sao bây giờ? Con không có chủ ý muốn hại Vũ Thường.” Vừa nói xong, cô không khỏi che mặt bật khóc, tuy rằng cô đố kỵ Vũ Thường, nhưng vẫn xem cô ấy là người bạn tốt của mình, chẳng qua là vì cô tức giận quá. Nhưng tại sao sự tình lại biến thành như vậy?

Lữ Thiến Dung yêu thương ôm con gái nói trấn an: “Đừng khóc, nói rõ sự tình cho mẹ đi, để chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết.”

Mạc Vũ Thường cả người mệt mỏi trở về nhà khi đã gần chín giờ.

Ngày hôm nay nàng thử mang thiết kế lễ phục áo cưới mùa đông của mình đến chỗ ở của Thẩm Hồng. Hai người cùng nhau nghiên cứu, thảo luận nên dùng loại chất liệu vải vóc nào để phối hợp chế tác, để có thể tạo nên một bộ lễ phục hoàn toàn đặc sắc. Sau khi bàn bạc xong xuôi, nàng mới thở dài một hơi, giao nửa đoạn sau của công việc chế tác cho Thẩm Hồng phụ trách.

Thực ra, nàng đã cố gắng chọn lựa thời gian Cố Vân Dã đi vắng để xử lý chuyện này. Bởi vì nàng không muốn cho hắn biết, muốn cho hắn một bất ngờ. Bộ áo cưới này với nàng mà nói, vốn có ý nghĩa đặc biệt lớn lao, đó là lý tưởng và đam mê của nàng, ngoài ra nàng trước sau đều hy vọng sẽ có một ngày được mặc thiết kế của mình gả cho người mình yêu dấu.

Bộ lễ phục này, mỗi một chi tiết, mỗi một đường may khéo léo tinh xảo đều là tình cảm yêu thương không dứt của nàng đối với Cố Vân Dã. Nàng chăm chỉ thiết kế lễ phục bằng tâm tình của một tân nương chờ gả. Bộ lễ phục này đối với nàng mà nói thì như một giấc mộng, giấc mộng xinh đẹp mà người khác không nhịn được chờ mong.

Mạc Vũ Thường mở cửa căn hộ, một luồng sáng lay động đập vào mắt, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì mới phát hiện ra Cố Vân Dã đang ngồi ở ghế sô-pha.

Nàng lập tức buông đồ cầm trong tay, trên mặt hiện lên một vẻ ấm áp, vui vẻ, chạy lại phía hắn, “Không phải anh về ăn cơm với Vân Nhu sao?” Nàng khó nén nổi vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ hỏi.

Câu hỏi của nàng không được đáp lại, chỉ thấy Cố Vân Dã hé ra khuôn mặt lãnh đạm, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Vũ Thường. Ánh mắt kia vừa lạnh lại vừa sắc bén, trong còn âm ỉ tia phẫn nộ, hắn chỉ nhếch mép cười, trước sau không nói một câu mà chỉ chăm chú nhìn nàng.

Dường như nhận ra được tâm trạng kỳ lạ của hắn, Mạc Vũ Thường cả người đột nhiên căng thẳng, một tim bắt đầu đập loạn lên. Nàng hơi hạ mí mắt, nhìn trộm hắn qua hàng mi dày rậm “Anh… Anh làm sao vậy? Có phải Vân Nhu xảy ra chuyện gì không?”

Câu vừa hỏi hiển nhiên chạm vào sự tức giận của Cố Vân Dã, đột nhiên hắn như một con báo đen nhanh nhẹn không gì sánh được, bất ngờ tấn công Mạc Vũ Thường vẫn chưa kịp chuẩn bị, kéo cánh tay mảnh khảnh của nàng.

“Cô vậy không phải hiểu rõ mà còn cố hỏi? Chính cô làm chuyện gì thì trong lòng cô tự biết!” Hắn lạnh lùng nói, mỗi câu mỗi chữ đều đóng băng, trong mắt tràn ngập sự tức giận.

Mạc Vũ Thường hoàn toàn hoảng sợ, nàng gắng gượng mở miệng “Em… Em không biết anh đang nói chuyện gì.” Tiếng nói khàn khàn không ngừng khẽ run rẩy.

Trong nháy mắt, đôi con ngươi của Cố Vân Dã thu hẹp lại, bàn tay to đột nhiên giữ chặt cánh tay nàng, không mảy may để ý nàng có đau nhức hay không. “Cô đừng giả ngây ngốc một lần nữa! Cô nói cho Vân Nhu chuyện chúng ta ở chung, chuyện này coi như không tính, vậy mà cô lại còn nói ra thân thế của cô ấy.” Hắn nói phẫn nộ.

Mạc Vũ Thường nhíu ấn đường (*khoảng giao giữa 2 bên lông mày), cố gắng chịu đựng cơn đau do hắn gây ra. Nhìn hắn giống như buổi tối bốn năm trước – lạnh lùng, u ám, nộ khí đằng đằng, viền mắt của nàng đỏ lên, hai mắt ngập nước dường như muốn nhỏ lệ.

“Chuyện ở chung do chính Vân Nhu phát hiện ra, còn chuyện liên quan đến thân thế của cô ấy, em thực sự không nói.” Nàng vẻ mặt buồn rầu nhìn hắn, nghẹn ngào nói.

Cố Vân Dã khẽ cười một tiếng, bĩu môi nói: “Chuyện này chỉ có cô, tôi, với cha tôi biết, tôi với cha tôi tuyệt đối sẽ không nói ra, trừ cô ra, còn có ai có thể nói với cô ấy.” Hắn hiển nhiên không tin lời nàng nói, vẻ mặt càng lạnh lùng nghiêm nghị hơn.

Mạc Vũ Thường trợn tròn đôi mắt vô tội lấp lánh lệ, vội vàng biện bạch: “Em thực sự không có nói cho cô ấy! Hôm nay cô ấy có đến tìm em, em mới biết được cô ấy đã biết chuyện này. Lòng em thực cũng buồn bực, làm sao cô ấy lại biết được việc này.”

Trong một lúc lâu, Cố Vân Dã chỉ trầm mặc nhìn nàng, đôi mắt hiện lên tia đau đớn; cuối cùng hắn đẩy mạnh nàng ra, dường như xem nàng là bệnh dịch. Trong đôi mắt u tối là sự khinh miệt cùng xem thường.

“Cô biết không? Ngay trước đêm nay, dáng vẻ vô tội, tinh khiết của cô đã làm tôi động lòng, tôi gần như cho rằng đã yêu thương cô, thế nhưng, hoá ra cô chỉ là giả vờ thuần khiết, là một người đàn bà có suy nghĩ thâm trầm mà thôi.

Lời hắn nói như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm hồn yếu đuối của Mạc Vũ Thường, giọng điệu dứt khoát càng làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ không thôi. “Xin anh hãy tin tưởng em, em thực sự không nói gì! Bốn năm qua, em chưa bao giờ nói bí mật này với người khác, anh không được phép trách em vì chuyện mà em không làm.” Nàng khóc nức nở nói, khuôn mặt trắng bệch từ lâu đã đầm đìa nước mắt.

“Vậy sao? Nếu điều đó không phải do cô nói, chẳng lẽ là tôi hoặc là cha tôi tự nói sao?” Hai tròng mắt nguy hiểm của Cố Vân Dã nheo lại, tiếng nói mềm nhẹ như tơ, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao.

Mạc Vũ Thường xoay mình khẽ co rúm lại, “ Không… Em không có ý đó, em biết, bất luận thế nào anh cũng không làm tổn thương Vân Nhu.”

“Cho nên cô liền thay tôi quyết định bỏ đi phiền phức, nói ra chân tướng, làm tổn thương tình cảm của tôi và Vân Nhu? Cô cho rằng cô làm như vậy có thể được như mong muốn, quang minh chính đại bước vào gia đình họ Cố?” Hắn lạnh giọng cắt lời nàng, từng bước tiến về phía nàng. Sự giận dữ đã che mất lý trí của hắn, khiến cho hắn nói ra lời làm tổn thương người khác.

Mạc Vũ Thường vừa đau lòng vừa kinh ngạc, nàng không ngờ trong lòng hắn mình lại đê tiện, giả dối như vậy. Nước mắt bỗng như tràn ra như nước thủy triều, vô cùng đau khổ, cảm giác như ruột gan đứt ra từng khúc một, dường như không thể thở nổi.

“Anh… làm sao anh có thể vu tội cho em như vậy. Em… Em cho tới giờ cũng không dám hy vọng xa vời là anh sẽ yêu em. Từ đầu đến cuối em đều biết rằng, trong lòng anh cũng chỉ có Vân Nhu, em chỉ mong có thể ở bên anh thêm một ngày, một đêm cũng là tốt lắm rồi…” Lời nói của nàng vỡ òa, thân thể nhỏ bé yếu ớt không ngừng run rẩy, giống như ngọn cỏ lau yếu đuối trước cơn gió lớn.

Nhìn nàng tan nát cõi lòng, dáng vẻ uất ức, trong tâm Cố Vân Dã thấy thương đau, dữ dội siết chặt lại. Hắn gần như muốn bước về phía trước kéo nàng vào trong lòng, lau nước mắt của nàng đi, an ủi nàng; nhưng trong lòng vẫn còn bóng ma nghi ngờ, khiến cho hắn không bước tới phía trước. Hơn nữa khuôn mặt đẫm lệ của Vân Nhu không ngừng tại hiện trong đầu, hắn không thể nào tin vào lời nói của nàng.

“Thành thật nói cho cô biết! Những năm gần đây, tôi đối với Vân Nhu chỉ là tình cảm huynh muội, hay đúng hơn là đối với cô ấy hơn một tý là thương tiếc cùng với nuông chiều, nhưng cũng chưa từng nảy sinh tình cảm khác trong đầu.” Cố Vân Dã dáng vẻ nổi giận, giọng nói lạnh nhạt, dừng lại một hồi lâu, hắn nhìn thật sâu vào Mạc Vũ Thường tiếp tục nói: “Cô không phải lo lắng việc Vân Nhu trở thành vật cản trở chúng ta, tôi vẫn cho rằng cô thật sự là một cô gái có tâm hồn lương thiện, ngàn lần không nghĩ tới cô cũng sẽ khoe khoang tâm trí, làm ra cái sự tình này sau lưng tôi.”

Giọng nói của hắn đầy đau xót, dường như là không thể chịu đựng thêm khi thấy nàng như vậy, hắn bỗng dưng bước ra lấy áo khoác, không quay đầu lại mà bước ra khỏi cửa nhà.

Theo tiếng đóng cửa, hồn phách Mạc Vũ Thường dường như bay mất. Nàng ngây ra như phỗng mà giật mình hồi lâu, mơ hồ cảm thấy chuyện vừa phát sinh như là một giấc mộng, không thể nào là thật! Tại sao nàng mới thoáng chốc vui vẻ như trên thiên đường mà giờ đã rơi xuống? Biến cố bất ngờ dường như làm tan nát lòng nàng.

Căn phòng vắng vẻ, ánh sáng chiếu rọi tấm thân lạnh lẽo của nàng, trên mặt nước mắt vẫn còn chưa cạn khô, nàng không thể kiềm chế cơn run rẩy lần nữa, cơ thể gục xuống ghế sô- pha ai oán thì thào khóc nấc lên.

Chương 10

Mạc Vũ Thường tim đập loạn nhịp, ngẩn ngơ nhìn bộ váy cưới đã hoàn thành

của mình chuẩn bị tham gia cuộc thi mẫu thiết kế.

Bộ váy cưới đặc sắc phô bày vẻ đẹp hoàn mỹ, được may bằng tơ lụa tự nhiên

phối hợp với voan ren màu trắng, thuần khiết, mềm mại mà tinh tế như trong mơ, mỗi

một đường nét đều hết sức quyến rũ lay động lòng người. Cho dù ai nhìn thấy đều

không nhịn được mà yêu thích, chờ mong một ngày nào đó mình có thể mặc vào

người.

Mạc Vũ Thường chậm rãi đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt từng chỗ một của chiếc

váy, ánh mắt chan chứa vẻ say mê và thê lương, một tiếng than nhẹ tựa lông hồng

không tự chủ được bật ra khỏi môi.

Thật là trêu ngươi, nàng đã dùng hết tâm huyết của mình để thiết kế hoàn thành

chiếc áo cưới này, nhưng chuyện của nàng và Cố Vân Dã cùng lúc cũng kết thúc. Sau

trận cãi vã ngày đó, nàng vốn vẫn mang một tia hy vọng, hy vọng mọi việc có thể lộ

chân tướng rõ ràng, và hắn sẽ quay lại tìm nàng. Suốt hơn nửa tháng, mỗi ngày nàng

đều trở về nhà đúng giờ chờ đợi, hắn rốt cục không hề xuất hiện, khiến nàng chờ đến

lòng đã nguội lạnh và… mệt mỏi.

Càng khiến nàng đau lòng hơn là có vài lần, hai người ở công ty không hẹn mà

gặp, hắn như không nhìn thấy nàng giống như nàng là một người trong suốt. Đợt này

công ty sắp tổ chức buổi biểu diễn giới thiệu trang phục mùa đông, vốn nàng là người

mẫu chính nhưng lại không ngờ bị thay thế bởi một người mẫu đàn em. Nàng không

hề để ý đến chuyện danh lợi nhưng chỉ có điều nàng rõ ràng cảm nhận được Cố Vân

Dã đã sắp xếp việc này, không chỉ hắn muốn đem nàng ra khỏi trái tim hắn, mà cũng

muốn nàng đi khỏi tầm mắt của hắn.

Nghĩ đến đây, Mạc Vũ Thường thấy trong lòng quặn đau, hai mắt phút chốc đã

lưng tròng, bóng ma bi thương bám lấy nàng, nàng không biết nàng còn có thể chịu

đựng được bao lâu nữa. Đối với tình yêu say đắm này, nàng rốt cục không thể giữ

mình an toàn thoát ra.

“Thế nào? Vô cùng hoàn mỹ phải không? Đây là bộ váy cưới khiến người ta

yêu thích nhất, động lòng nhất mà cô từng thấy. Cô dám cam đoan cuộc thi lần này là

cháu thắng chắc!” Thẩm Hồng không biết tự khi nào lặng lẽ đứng sau lưng nàng, hưng

phấn nói.

104

Khác với sự phấn chấn của Thẩm Hồng, Mạc Vũ Thường chỉ suy tư không nói,

thân hình mảnh khảnh từ đầu đến cuối đều bất động. Ý nghĩa vốn có của bộ váy cưới

này đã mất đi, đem đến cho nàng nỗi bi thương vô tận và sự đau đớn xé nát tâm can.

Phát giác ra vẻ bất thường của nàng, Thẩm Hồng đi tới trước mặt, còn chăm chú

nhìn nàng. “Cháu có tâm sự!” Đôi mắt thạo đời của Thẩm Hồng còn chứa đựng sự

quan tâm thân thiết.

Mạc Vũ Thường lãng tránh ánh mắt của bà, “Không…không có gì, cô đừng bận

tâm.”

Thẩm Hồng bỗng dưng ôm lấy Mạc Vũ Thường, “Đừng dối cô nữa! Mấy ngày

này cháu gầy đi thật nhiều, sắc mặt cũng rất tiều tụy, cả người cứ đâu đâu, cô còn sợ

cháu sắp thành tiên luôn đó.”

Nghe Thẩm Hồng nói như vậy, đôi mắt Mạc Vũ Thường dường như mờ đi,

nàng cố hết sức nuốt sự nghẹn ngào xuống cổ họng nhưng vẫn trầm mặc cúi đầu

không lên tiếng.

Thẩm Hồng nhìn nàng hồi lâu, như là nghĩ ra điều gì, gật gật đầu, “Cháu và Cố

tiên sinh gần đây đều rất kỳ quái. Cô rất bực bội, buổi biểu diễn trang phục mùa đông

lần này vì sao anh ấy vô duyên vô cớ bỏ cũ thay mới, đổi người khác làm người mẫu

chính! Hai người rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Yên lặng hồi lâu, Mạc Vũ Thường cuối cùng mở miệng: “Hiện tại và sau này

cháu cùng anh ấy ngoài quan hệ ông chủ và nhân viên thì không có gì khác. Anh ấy

muốn người nào làm người mẫu chính là quyền tự do của anh ấy, không có quan hệ tới

cháu.” Giọng nói bình thản có một chút thê lương không dễ phát hiện ra.

Câu trả lời hiển nhiên không làm Thẩm Hồng thỏa mãn, bà không khỏi vội vàng

hỏi: “Chuyện rốt cục nghiêm trọng thế nào, cháu đừng ngại nói ra, có lẽ cô có thể giúp

cháu nghĩ cách.”

Mạc Vũ Thường ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hồng, đôi mắt trong suốt long lanh

lệ như ẩn như hiện. Nàng chậm rãi lắc đầu, “Không ai có thể giúp được cháu! Nếu cô

thật sự muốn giúp cháu thì đừng nhắc tới anh ấy trước mặt cháu.”

Nhìn bộ dạng đau khổ của nàng, Thẩm Hồng thở dài, lấy cái gật đầu thay thế

câu trả lời, “Chiếc áo cưới này vẫn tham gia cuộc thi nha! Thật vất vả mới làm xong,

không thể cứ như vậy mà từ bỏ?” Bà hỏi.

Câu hỏi của bà chạm đến nỗi đau của Mạc Vũ Thường. “Không… bộ áo cưới

này đối với cháu mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi! Cháu không muốn cho nó

tham gia cuộc thi.” Nàng ảm đạm đau thương trả lời.

105

Lời của nàng làm cho Thẩm Hồng hoàn toàn sửng sốt, không kịp phản ứng gì

thì Mạc Vũ Thường đã cầm lấy túi xách bước ra khỏi nơi ở của Thẩm Hồng, đi vào

màn mưa tầm tã trong sắc thu hiu quạnh….

* * *

Cố Vân Nhu trong lòng bất an đi đến trước của phòng Cố Vân Dã.

Suốt hai tuần nay, nàng tận mắt thấy anh trai mình mỗi đêm đều uống say

khướt, khi về nhà đều giam mình trong phòng, cả người tiều tụy. Nàng trong lòng hiểu

rất rõ, mọi việc đều do mình mà ra. Cũng bởi vì lòng dạ hẹp hòi trẻ con lại tùy hứng

làm cho anh trai chịu khổ, như vậy tình cảnh của Vũ Thường càng thảm hơn.

Trải qua chuyện này, nàng thực sự thức tỉnh, cá tính kiêu căng không chín chắn

còn có sự tự ti buồn cười làm cho người thân bên cạnh nàng chịu khổ. Nàng bắt đầu

thay đổi bản thân, vì vậy đã cùng Đường Ngạn Hào nối lại tình xưa, cảm tình của hai

người thậm chí rất tốt. Điều duy nhất làm nàng không yên lòng là chuyện của anh trai

và Vũ Thường.

Nàng vẫn muốn tìm cơ hội giải thích mọi chuyện rõ ràng với anh trai nhưng

thiếu can đảm. Nhưng chuyện này không thể kéo dài, nàng không thể ngồi nhìn anh

trai tiếp tục đau khổ chìm đắm trong hơi men.

Hít sâu một cái, nàng đưa tay lên gõ cửa phòng.

“Ai đó?” Bên trong vọng ra tiếng nói thô lỗ của Cố Vân Dã, nghe giọng có vẻ

không kiên nhẫn.

“Anh Hai, là em, Vân Nhu!” Cố Vân Nhu nhẹ giọng. Qua một hồi lâu, cửa

phòng mở ra.

Cố Vân Dã bộ dạng lôi thôi, vẻ mặt chán nản, trên người còn phát ra mùi rượu,

cái cằm vốn nhẵn nhụi giờ đã rậm rạp, quả thực suy sút cực điểm.. “Có chuyện gì

không?” Hắn bình tĩnh hỏi, thân mình có hơi lung lay.

Cố Vân Nhu có chút luống cuống nhìn hắn, “Em có chuyện muốn nói với

anh…em vào được không?”

Cố Vân Dã lẩm bẩm một tiếng, lách người cho Cố Vân Nhu đi vào phòng rồi

lập tức quăng mình vào ghế sô pha trong phòng, hơi rượu bốc lên. Nhìn bộ dáng này

của hắn, Cố Vân Nhu vừa thấy đau lòng vừa ngại ngùng, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên.

“Anh hai…em thực xin lỗi anh…anh có thể tha thứ cho em không?” Nàng rốt cục

không kìm chế được, thầm nghĩ muốn hối lỗi.

“Đồ ngốc! Em không cần xin lỗi anh, là anh không tốt mới để cho em bị thương

tổn.” Cố Vân Dã mỉm cười.

106

Cố Vân Nhu mãnh liệt lắc đầu, kích động chạy tới bên người Cố Vân Dã,

“Không... em đã làm sai thật nhiều chuyện, em vừa tùy hứng vừa nhỏ nhen… Kỳ thật,

chuyện anh sống chung với Vũ Thường là em nhại lại lời nói của cô ấy, đến nỗi…”

Nàng nói chưa dứt liền bị Cố Vân Dã cắt ngang.

“Em không cần nói giúp cô ấy, anh không thể tha thứ, cô ấy không nên chưa có

sự đồng ý của anh mà tùy tiện nói ra thân thế của em, phản bội sự tin tưởng của anh

đối với cô ấy.” Vẻ mặt hắn lo lắng, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo.

Cố Vân Nhu càng thêm áy náy, nàng nghẹn ngào: “Không... Vũ Thường chưa

từng nói chuyện này với em. Em… biết được là từ mẹ. Anh Hai, anh nhất định phải tin

em, Vũ Thường là vô tội.”

Cố Vân Dã nghe thấy quắc mắt đứng dậy, vẻ mặt không dám tin nhìn Cố Vân

Nhu. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên cười điên cuồng, “Vân Nhu, em đừng nói giỡn với

anh, chuyện này ngay cả mẹ cũng không biết, làm sao nói cho em biết!”

Phản ứng của hắn làm cho Cố Vân Nhu phát hoảng, đang định giải thích lại cho

rõ ràng thì một tiếng nói ôn nhu vang lên. “Đúng là mẹ nói cho Vân Nhu biết!” Người

nói đúng là Lữ Thiến Dung, bà không biết từ khi nào đã âm thầm đi vào.

Cố Vân Dã phút chốc đã hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt hắn kinh ngạc nhìn mẫu

thân của mình. “Mẹ, làm sao mẹ biết? Chuyện này chỉ có con và ba biết mà thôi.” Hắn

khàn khàn hỏi.

Lữ Thiến Dung thở dài, âm trầm nói: “Mọi người nghĩ có thể gạt được mẹ sao?

Người ta nói mẹ con tâm linh tương thông, thân là mẹ, mẹ có cảm ứng rất mãnh liệt.

Sau đó, mẹ cũng từng lén đi tìm cô y tá để chứng minh, nhưng mẹ cũng không có ý

định vạch trần lời nói dối thiện ý của hai cha con. Huống hồ, mẹ cũng từng ngày yêu

thương Vân Nhu, đối đãi với con bé như con đẻ của mình.” Bà vừa nói, ánh mắt nhân

từ yêu thương cũng hướng đến Cố Vân Nhu.

Cố Vân Dã cảm thấy từng tiếng nói vang lên trong đầu, thì ra đây mới là chân

tướng sự việc, hắn tại sao lại sai nhiều như vậy! “Con.. con thật sự hiều lầm Vũ

Thường rồi!” Hắn gần như thì thào tự nói với mình.

Ánh mắt trách cứ của Lữ Thiến Dung nhìn thẳng vào người Cố Vân Dã. “Vũ

Thường tâm địa hiền lành lại dịu dàng, nói gì cũng sẽ không làm chuyện này, con thật

sự là không để cho cô ấy giải thích! Bởi vì con chìu chuộng Vân Nhu một cách mù

quáng hôm nay mới xảy ra chuyện hiểu lầm như vậy.”

Cố Vân Dã giật mình sửng sốt cả nửa ngày, hắn rốt cục đã làm gì đây? Đột

nhiên hắn xoay người đứng dậy, không nói một câu, liền xông ra cửa.

107

“Anh Hai, anh muốn đi đâu?” Cố Vân Nhu kêu lên sau lưng hắn, hiển nhiên là

hắn nghe thấy nhưng vẫn dồn chân chạy ra cửa.

“Đừng gọi! Nó nhất định là đi tìm Vũ Thường.” Lữ Thiến Dung mỉm cười, trấn

an.

Lúc này trong lòng hai mẹ con bà đã buông xuống một tảng đá lớn, không khỏi

nhìn nhau mỉm cười.

* * *

Cố Vân Dã lấy xe, nóng vội như điên phóng về căn hộ. Giờ phút này hắn quả

thực không thể nào suy nghĩ được, khuôn mặt đẫm nước mắt ai oán của Mạc Vũ

Thường cứ quẩn quanh trong đầu hắn.

Hơn nửa tháng nay, hắn cố ý trốn tránh nàng, trong lòng hỗn loạn đến cực điểm,

căn bản không biết nên làm sao bây giờ. Suýt nữa hắn đã có thể gặp nàng, nàng mỗi

ngày vẫn si khờ chờ đợi hắn, hy vọng hắn sẽ hiểu rõ nàng vô tội cùng tấm chân tình

của nàng.

Trời ơi! Hắn thật sự yêu nàng quá sâu đậm, từ trước đến nay nàng luôn cố chấp

mê muội yêu thương hắn thế mà hắn lại gây cho nàng sự bi thương và tra tấn vô tận.

Cố Vân Dã đột nhiên đẩy nhanh tốc độ xe, hận mình không thể lập tức bay đến

bên người nàng, sám hối và nói với nàng rằng, “Anh yêu em.” Những lời này hắn để ở

trong lòng đã lâu lắm, sau khi trải qua chuyện này, hắn không thể lại tiếp tục ẩn giấu

nữa. Hắn biết nàng luôn mềm lòng, nhất định sẽ tha thứ cho hắn. Chỉ cần nghĩ đến đôi

mắt sáng trong dịu dàng của nàng, tim hắn không kiềm chế được dâng lên một tình

cảm ngọt ngào và lo lắng.

Rất nhanh chóng xe đến căn hộ, Cố Vân Dã không kịp dừng xe mà chạy vội vào

tầng trệt của tòa nhà thậm chí hắn quên cả dùng thang máy. Khi hắn thở hổn hển và

kích động mở cửa căn hộ thì không ngờ, chào đón hắn chỉ là sự yên lặng u ám đầy

nhà.

Trong lòng Cố Vân Dã nảy sinh một cảm giác bất an, hắn nhanh chóng bật công

tắc đèn rồi mới tiến đến phòng ngủ. Căn phòng trống rỗng lạnh tanh càng không có

bóng dáng người. Hắn cố gắng đè nén để không gào khóc lên, hai tay run run mở tủ

quần áo, quả nhiên những gì thuộc về nàng đều biến mất, nàng quả thật đã rời khỏi nơi

này.

Cố Vân Dã thất thần, thân mình thoáng cái ngồi sụp xuống giường, đôi mắt sâu

thẳm đau đớn kịch liệt chậm rãi nhìn quanh căn phòng. Nàng đã thu dọn rất kỹ càng,

cơ hồ không tìm thấy một chút dấu vết tồn tại vừa qua của nàng. Nhưng trong không

khí vẫn tràn ngập hương thơm hơi thở của nàng, mỗi một góc phòng cũng phảng phất

lưu lại hình bóng xinh đẹp của nàng.

108

Cuối cùng hắn không nhịn được bỗng nhiên một tiếng kêu như dã thú bị thương

thoát ra khỏi miệng, tiếng kêu bi ai thống khổ khiến người không khỏi lắc đầu thở dài.

Cứ như vậy, hắn mờ mịt đau khổ không ngừng ngồi chết lặng. Thời gian trôi qua từng

phút từng giây, cho đến khi tờ mờ sáng ánh mặt trời xuyên vào nhà, hắn mới hồi phục

lại tinh thần.

“Sẽ không… nàng sẽ không di, ta sẽ không cho nàng rời khỏi ta như vậy.” Cố

Vân Dã không ngừng thì thào với mình. Nàng với Thải Phong đã ký hợp đồng, ngày

mai vẫn phải đến công ty làm, tin rằng nàng không đến nỗi dám hủy hợp đồng, tiền bồi

thường nhất định nàng không gánh nổi.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn yên tâm hơn một chút. Đầu tiên hắn phải sửa soạn

lại bản thân, bộ dạng lôi thôi lếch thếch như thế này rất dễ dọa người khác. Hắn nhanh

chóng đi vào phòng tắm rửa mặt chải tóc, chuẩn bị trời sáng liền khẩn trương lấy xe

đến công ty.

* * *

Cố Vân Dã lòng như lửa đốt đi đi lại lại trong văn phòng, giờ phút này quả thực

hắn ngồi không yên.

Hắn đã bảo cô tiếp tân nếu thấy Mạc Vũ Thường đến lập tức điện thoại báo cho

hắn nhưng bây giờ đã gần chín giờ vẫn không thấy gọi.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Cố Vân Dã vui vẻ hô lên: “Mời vào!”

Giọng nói lo lắng gấp gáp khiến chính hắn cũng bật cười.

Người vào là La Minh.

Mặt Cố Vân Dã nháy mắt trầm xuống. “Có chuyện gì không?” Hắn nóng nảy

hỏi.

La Minh vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn đột nhiên nói: “Cậu và Mạc Vũ Thường

đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Vân Dã hơi giật mình một chút nhưng lập tức khôi phục vẻ mặt thản nhiên,

“Sao cậu lại hỏi như vậy?” Hắn ra vẻ lạnh nhạt nhún nhún vai.

La Minh không kiên nhẫn hừ nhẹ một tiếng, “Đừng ra vẻ không chuyện gì, cậu

biết không? Hôm qua cô ấy tìm tớ, hỏi tớ có thể hủy hợp đồng được không, ngay cả

buổi biểu diễn trang phục mùa đông lần này cô ấy cũng không tham gia.” Giọng nói

của anh ngoài vẻ lo lắng còn ẩn chứa một chút oán giận.

Lời nói của La Minh làm cho Cố Vân Dã khựng lại, đôi mắt sáng ngời bỗng

chốc lại ảm đạm. “Cô ấy đừng nghĩ như vậy là thoát khỏi mình… Mình sẽ không cho

109

cô ấy được như ý.” Hắn vừa phẫn nộ vừa đau lòng nói nhỏ, nhanh chóng ngẩng đầu

lên nhìn La Minh. “Nói với cô ấy, muốn hủy hợp đồng thì phải trực tiếp nói với mình.”

La Minh bất đắc dĩ lắc đầu, “Vô dụng! Cô ấy nói không muốn bàn bạc với cậu,

chỉ bằng lòng thương thảo thông qua mình thôi.”

Cố Vân Dã đấm tay xuống bàn, đôi mắt phừng phừng lửa giận, trong lòng thắt

lại đau đớn, không ngờ ngay cả nhìn mặt hắn nàng cũng không muốn.

“Nói với cô ấy, nếu muốn hủy hợp đồng thì phải hoàn thành buổi biểu diễn

trang phục mùa đông lần này. Nếu không cô ấy phải bồi thường toàn bộ hợp đồng.”

Cố Vân Dã mệt mỏi nhíu chặt mày, giở ra chiêu sách cuối cùng.

La Minh chần chờ trong chốc lát, đang định nói gì thì Cố Vân Dã tỏ rõ thái độ

quả quyết: “Đừng nghĩ sẽ nói giúp cô ấy, chuyện này không còn đường nào khác để

thương lượng, nếu cô ấy không trở lại hoàn thành buổi biểu diễn lần này thì gặp nhau

ở tòa án đi.” Giọng nói của hắn như chém đinh chặt sắt không còn cách cứu vãn.

La Minh thở dài một hơi, khẽ gật đầu, không nói lời nào xoay người đi.

Đợi La Minh đi xong, Cố Vân Dã giống như một quả bóng cao su xì hơi, cả

người xụi lơ ngồi xuống. Hắn không ngờ một người si tình ấm áp như Mạc Vũ

Thường lại quyết liệt như thế. Nhưng nàng đừng mơ tưởng cứ như vậy rời bỏ hắn, hắn

là người kiên nghị bất khuất, không đạt mục đích sẽ không bỏ quan. Chỉ cần nàng trở

về buổi biểu diễn lần này, hắn nhất định dùng mọi thủ đoạn giữ nàng bên người, không

cho nàng rời bỏ hắn. Lần này, hắn quyết định dùng phương cách thật tình cảm. Vũ

Thường luôn luôn mềm lòng hơn nữa lại cố chấp, đây là cách công kích có lợi nhất

cho hắn.

Đắc ý, đôi mắt vốn ảm đạm, hậm hực nháy mắt lại dấy lên hy vọng vô vàn, đôi

môi kiên nghị cũng không kìm chế được gợi lên ý cười gian xảo.

* * *

Hôm nay, buổi biểu diễn trang phục mùa đông của Thái Phong tại Khách sạn

Tinh Hoa chính thức bắt đầu. Đại sảnh rộng lớn đã sớm được bố trí thỏa đáng, sân

khấu hiện đại có hình giọt nước phối hợp với những ngọn đèn rực rỡ lộng lẫy, tạo nên

một bầu không khí hiện đại, thời thượng và thịnh hành.

Đến tham dự buổi biểu diễn có đầy đủ các nhân vật nổi tiếng là chính khách,

doanh nhân giới nghệ sĩ cùng các khách quý khác. Những trường hợp long trọng, rực

rỡ như thế nào không khỏi khiến người ta cảm thấy hưng phấn và khẩn trương.

Lúc này Mạc Vũ Thường đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi phía sau sân khấu

chờ đợi ra biểu diễn, nàng khẩn trương đến run rẩy. Đây là lần đầu tiên nàng trình diễn

110

trang phục trên sân khấu, khi nghĩ đến sắp phải đối mặt với nhiều ánh mắt chăm chú

bình luận như vậy dưới khán đài, nàng không khỏi run cả người.

Mà tất cả những chuyện này đều là do Cố Vân Dã ban tặng! Thậm chí ngay cả

khi nàng yên lặng bỏ đi hắn cũng không cho, Mạc Vũ Thường bất đắc dĩ nhớ lại, số

tiền bồi thường hợp đồng kia nàng quả thật không gánh nổi, nên phải ngoan ngoãn trở

về thực hiện xong buổi biễu diễn lần này.

Những người mẫu khác đều đã lần lượt ra sân khấu chỉ còn lại một mình nàng.

Mạc Vũ Thường vẫn ngồi yên, cả trái tim đều đặt trên người Cố Vân Dã. Đã một

tháng rồi nàng không gặp hắn, nhưng vẫn nhung nhớ mãi không nguôi. Nàng biết rõ

rời khỏi hắn là con đường duy nhất nhưng đối với hắn vẫn nhớ thương, không thể

quên, nàng hy vọng biết bao nhiêu có thể gặp lại hắn một lần!

Mạc Vũ Thường buồn rầu thở dài, nàng thực sự là hết cứu chữa được rồi.

Đang lúc nàng chìm vào suy nghĩ của mình thì Cố Vân Dã đã đến bên cạnh

nàng không một tiếng động.

“Anh biết em nhất định sẽ trở về!” Hắn tràn đầy tự tin, nói đùa giỡn.

Mạc Vũ Thường ngẩng mạnh đầu lên, đối diện với cặp mắt trong suốt tràn ngập

ý cười hơi gian tà của hắn. Chuyện này thật kỳ quái! Hắn không phải vừa giận vừa hận

nàng sao, hiện giờ làm sao lại có vẻ mặt tươi cười ôn hòa với nàng?

“Em…Anh biết rõ em không thể nào gánh nổi số tiền bồi thường hợp đồng,

ngoài cách trở về, em còn có thể làm sao?” Nàng một mặt trả lời, một mặt lảng tránh

ánh mắt của hắn. Mặc dù hắn đã tổn thương nàng sâu như vậy nhưng khi đối diện với

khuôn mặt cương nghị tuấn tú tươi cười của hắn, tim nàng không khống chế được mà

cứ nhảy nhót lên.

Cố Vân Dã khẽ cười, lấy tay nâng cằm của nàng khiến cho nàng nhìn thẳng vào

mặt hắn. “Đừng tự dối mình lừa người khác, nguyên nhân chủ yếu khiến em trở về là

vì em không nỡ xa anh.” Môi hắn bất giác nhếch lên một nụ cười gian tà quyến rũ,

giọng nói trầm thấp tràn đầy tình ý.

Mạc Vũ Thường cả người run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong nháy

mắt đỏ bừng giống như một trái táo đỏ.

“Anh… anh đừng nói bừa…” Xấu hổ, nàng không nói nên câu, trong phút chốc,

những yêu thương cùng sự oan khuất mấy năm qua dâng lên trong ngực. Chớp mắt,

một giọt nước trong suốt như thủy tinh dâng lên trong đôi mắt sâu của nàng.

Hắn nói đúng, nàng yêu hắn yêu đến bất trị, giống như một kẻ ngốc si tình cho

nên hôm nay hắn mới có thể đem chuyện này ra làm trò tiêu khiển, cười cợt nàng.

111

Nhìn nàng chực khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn ngấn lệ, Cố Vân Dã vừa đau lòng

vừa hoảng hốt. “Đừng khóc, vừa rồi chỉ đùa với em thôi, chút nữa em lên sân khấu,

khóc sẽ làm mặt mũi khó coi lắm.” Hắn dịu dàng an ủi.

Mạc Vũ Thường cố gắng nuốt nước mắt vào lòng, quay mặt đi không muốn

nhìn Cố Vân Dã. Cố Vân Dã buông tay ra lấy một xấp giấy tờ đưa cho nàng. “Đây là

biên bản hủy hợp đồng, xem như là quà của anh cho em, bù lại những thương tổn mà

anh đã gây ra.” Hắn khàn giọng nói.

Mạc Vũ Thường chậm rãi xoay người, nhận văn bản kia. Trong đầu nàng

thoáng chốc trống trải, con tim.. vừa hoảng vừa đau, hắn cứ để nàng ra đi như vậy,

ngay cả một câu giữ lại cũng không, hoàn toàn làm lòng nàng tan nát.

“Tốt lắm.. vậy từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ.” Nàng đột nhiên hít

một hơi, ra vẻ kiên cường nói.

Ai ngờ, hắn bất thình lình ôm chặt nàng, đôi môi bỏng cháy bỗng dưng bắt lấy

nàng, cuồng nhiệt mạnh mẽ kịch liệt mút máp đôi môi màng. Mạc Vũ Thường kinh

ngạc đến không thể phản ứng, chỉ có thể trợn mắt lên nhìn hắn. (aaa hỏng son người ta

mà T_T )

Sau một lúc lâu, hắn buông nàng ra, đôi mắt thâm trầm rực sáng như pháo hoa,

chân thành thâm tình nhìn nàng. “Đừng nghĩ rằng có văn bản hủy hợp đồng này là có

thể thoát khỏi vòng tay của anh, anh có cách rất hay để khóa chặt em bên anh suốt

đời.” Hắn ở bên nàng thấp giọng thầm thì.

Mạc Vũ Thường nhìn hắn không hiểu gì cả, hoàn toàn bị hắn làm cho hồ đồ mất

rồi.

Cố Vân Dã lại nhanh chóng ấn lên môi nàng một cái hôn, rồi thúc giục nàng:

“Đợi lát nữa em sẽ hiểu, bây giờ em chuẩn bị ra sân khấu đi.”

* * *

Cả buổi biểu diễn tiến hành vô cùng thuận lợi, hơn nữa lời bình luận tốt đẹp

như nước thủy triều, giới phóng viên truyền thông dưới khán đài chật như nêm, những

tia sáng của máy chụp ảnh từ đầu đến cuối lóe lên không ngừng.

Mạc Vũ Thường hai chân hơi run run quay trở lại phòng nghỉ, chuẩn bị cho

phần biểu diễn cuối cùng – trang phục áo cưới mùa đông. Nàng vừa ngồi xuống hít

thở, liền nhìn thấy Thẩm Hồng ôm một bộ áo cưới đi tới. “Có một số việc nhất định là

đúng mục tiêu, cháu muốn tránh cũng không tránh được.” Vẻ mặt bà sâu xa khôn

lường.

Mạc Vũ Thường khó hiểu nhìn bà.

112

Thẩm Hồng càng vui vẻ cười thật kỳ lạ, rồi bỗng dưng bà giơ bộ váy cưới trên

tay lên. Mạc Vũ Thường chăm chú nhìn lên, đây đúng là bộ áo cưới do chính nàng

thiết kế vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Dường như nhìn thấu nghi vấn của nàng, Thẩm Hồng cười nói: “Thực sự có lỗi,

cô đã giấu cháu mang váy cưới đi tham dự cuộc thi, kết quả không ngoài dự đoán của

cô, tác phẩm của cháu trót lọt vượt qua và đoạt giải nhất!”

Mạc Vũ Thường một lần nữa sửng sốt kinh ngạc, hôm nay thực sự là một ngày

kỳ quái. Đầu tiên là Cố Vân Dã, rồi đến chuyện bộ váy cưới này, nàng cảm thấy trong

đầu là một đám hỗn độn, quả thực không có cách nào suy nghĩ ra.

Thẩm Hồng không hề để ý đến bộ dạng ngây ngốc của nàng, tự động cởi bỏ y

phục trên người nàng, nhanh tay giúp nàng mặc vào bộ lễ phục cưới.

Mạc Vũ Thường giống như một con búp bê xinh đẹp, tùy ý Thẩm Hồng sắp

xếp, sau khi thay xong lễ phục, bà nheo mắt nở nụ cười vừa lòng. “Lễ phục này mặc

trên người cháu chẳng những đẹp mắt mà còn có ý nghĩa thật đặc biệt.” Trong lời nói

của bà hình như có ý gì đó.

Lời nói của bà làm cho Mạc Vũ Thường đang trong trạng thái mơ hồ chợt tỉnh

lại. “Không... không còn ý nghĩa đặc biệt gì nữa rồi.” Nàng buồn rầu nói nhỏ.

Thẩm Hồng vứt cho nàng một ánh mắt cực kỳ thâm sâu. “Chuyện đời khó đoán!

Nói lời tạm biệt thật quá sớm!”

Mạc Vũ Thường run lên hơi sợ hãi. Nàng cảm thấy Thẩm Hồng hôm nay thật

kỳ lạ, tâm tình dường như rất tốt, lời nói chứa đựng những đạo lý sâu xa làm nàng ngơ

ngẩn không thôi.

“Đừng ngẩn người nữa! Lại sắp đến lượt cháu đó, đây là phần trình diễn cuối

cùng, cố gắng lên.” Thẩm Hồng nhẹ đẩy Mạc Vũ Thường vẻ mặt vẫn đang mờ mịt.

Mạc Vũ Thường phút chốc hồi phục tinh thần, hít sâu một hơi, ưỡn vai chậm rãi

đi ra ngoài.

* * *

Trong tràng vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt của người xem, đang lúc Mạc Vũ Thường

chuẩn bị quay ra sau thì đột nhiên Cố Vân Dã đang ngồi ở hàng ghế khách quý đứng

dậy, mạnh mẽ đi lên sân khấu hướng về phía nàng. Cả phòng bỗng vang lên tiếng đánh

trống reo hò.

Mạc Vũ Thường đứng ngây người, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

113

Lúc này vẻ mặt Cố Vân Dã ôn nhu thâm tình, đôi mắt sâu thẳm chân thành tha

thiết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường. Hắn đi đến bên

nàng, nâng nhẹ tay nàng lên môi hôn, hoàn toàn không phát giác ra mọi người ở dưới

khán đài gần như đang sôi sục và xôn xao.

Hắn ôm lấy nàng cùng nhìn xuống khán giả dưới sân khấu, cất cao giọng nói:

“Hôm nay là ngày đặc biệt, tôi muốn cầu hôn cô Mạc Vũ Thường, các khán giả dưới

sân khấu đều là nhân chứng cho chúng tôi.” Nói xong, hắn lấy ra một chiếc nhẫn kim

cương sáng óng ánh đeo vào tay Mạc Vũ Thường.

Hành động này làm khán giả dưới sân khấu hô vang, tiếng vỗ tay chúc phúc

không ngừng vang lên. Ngồi ở hàng ghế khách quý, Lữ Thiến Dung và Cố Vân Nhu

không khỏi lộ ra vẻ vui mừng tươi cười. Chuyện tốt trọng đại này các phóng viên

truyền thông không thể nào bỏ qua, tia chớp sáng của máy chụp hình, quay phim lại

càng hoạt động tối đa.

Mạc Vũ Thường hiển nhiên là rất bị rúng động, kinh ngạc thất thần, rồi một lúc

lâu sau, nàng khẽ nhếch đôi môi anh đào, đôi mắt mở to nhìn Cố Vân Dã, cả người

dường như đứng không vững.

Bỗng dưng Cố Vân Dã vòng tay ôm lấy nàng, lui về phía sau hậu trường trong

tiếng reo hò của mọi người. Sau khi đi vào trong phòng nghỉ, hắn nhẹ nhàng buông

Mạc Vũ Thường ra, hai tay nắm chặt đôi tay nhỏ bé của nàng. “Từ hôm nay trở đi, em

chân chính thuộc về anh, anh sẽ đem hết khả năng của mình mà yêu thương em, chiều

chuộng em, cho em hạnh phúc vui sướng tột đỉnh.” Hắn chân thành thâm tình nói.

Mạc Vũ Thường bỗng nhiên tỉnh táo lại! Hắn vừa nói gì? Hắn nói hắn yêu

nàng… chuyện này có thể sao? Nàng nhớ rõ người hắn yêu chính là Cố Vân Nhu.

Nàng lắc đầu, nói nhỏ: “Anh…anh đừng trêu cợt em! Anh làm sao lại yêu em được!

Anh đối với Vân Nhu…”

Chưa nói dứt lời, Cố Vân Dã lập tức lấy đôi môi mình ngăn chặn cái miệng nhỏ

nhắn của nàng. Sau đó một lúc, đôi mắt đen thâm tình và ham muốn của hắn gắn chặt

lấy nàng, khàn khàn nói: “Từ đầu đến cuối, anh đối đãi với Vân Nhu như là em gái,

chính anh đã lẫn lộn chuyện này, đem cảm giác thương yêu cùng cảm kích nhầm lẫn

thành tình yêu.” Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Nhưng đối với em thì không

giống vậy, không lúc nào là anh không nghĩ đến em, đối với em vừa yêu lại vừa hận,

hận em đã dễ dàng lấy đi trái tim anh, khiến anh giống như thằng ngốc mới nếm trải

tình yêu, vốn không thể khống chế tình cảm của bản thân mình.”

Mạc Vũ Thường hai mắt mờ lệ nhìn Cố Vân Dã, nàng quả thực không thể tin

được đây là sự thật. Người nàng yêu thương nhiều năm lại thố lộ tình yêu với nàng.

“Nhưng… anh rõ ràng là giận em… Anh nghĩ rằng em đã nói với Vân Nhu

chuyện có liên quan đến thân thế của cô ấy.” Nàng cúi đầu xuống, tiếng nói như muỗi

114

bay. Nàng dường như muốn chứng minh tất cả những chuyện này là cảnh trong mơ mà

thôi.

Nhìn bộ dạng không dám tin, điềm đạm đáng yêu của nàng, trong lòng Cố Vân

Dã đau đớn không thôi. Ngực hắn tràn ngập sự áy náy cùng thương yêu, kéo nàng vào

lòng. “Đừng nói nữa! Chuyện đó là sai lầm của anh, em có thể tha thứ cho anh

không?”

Mạc Vũ Thường ngẩng đầu nhìn hắn một lúc lâu, nàng nhìn thấy vẻ đau đớn,

cùng với… tình cảm chân thành tha thiết trong đôi mắt đen trong suốt của hắn. “Em…

Em nói rồi, em vĩnh viễn không thể hận anh… bởi vì em yêu anh, yêu không thể kìm

chế được.” Tiếng thở dài của nàng nhẹ tựa lông chim.

Lời của nàng làm cho tâm trạng của Cố Vân Dã kích động mãi không thôi,

trong lòng đầy ắp những cảm xúc yêu thương sâu sắc. Hắn nóng bỏng hôn lấy nàng,

gần như làm nàng không thở nổi.

“Tất cả những chuyện này là cô Thẩm Hồng lên kế hoạch sao?”

“Không… là một tay anh bày ra rồi mới năn nỉ Thẩm Hồng giúp anh.” Hắn

không hề tập trung trả lời nàng. “Anh không nghĩ là sẽ tham gia tiệc mừng thành công

tối nay, còn em?” Hắn thì thào hỏi, hơi thở cực nóng thổi nhẹ bên cần cổ mịn màng

của nàng.

Mạc Vũ Thường tâm tình mê mẩn gật đầu phụ họa, đôi tay nhỏ bé của nàng

bám chặt lấy cánh tay rắn chắc của hắn.

Cố Vân Dã thở gấp nở nụ cười, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai nhạy cảm của nàng.

“Đêm nay anh đã đặt phòng tổng thống ở khách sạn này rồi, anh không thể đợi được

nữa mà phải yêu em thôi...” Tiếng nói của hắn khàn khàn nặng nhọc, kín đáo chứa đầy

ham muốn.

Mạc Vũ Thường gật đầu, mặt đỏ bừng, nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn của

mình chôn vào trong ngực hắn.

Lúc này, ở bên ngoài căn phòng tràn đầy hạnh phúc, các người mẫu dưới sự tận

tâm chỉ bảo của Thẩm Hồng, đã biết điều đứng hết ở bên ngoài phòng nghỉ để cho các

phóng viên bắt được dáng hình xinh đẹp của các cô. Trong lòng các cô không hẹn mà

gặp, đều nghĩ đến… có lẽ chuyện xưa, chim sẻ biến thành phượng hoàng, kế tiếp sẽ

đến phiên bản thân mình….

TOÀN VĂN HOÀN !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro