Cả ngõ mong ông Đăng chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngõ mong ông Đăng chê’t..
-
Lão Kiên gần nhà tôi, mới mua cho quý tử con Wave cờ biển 5 số, mới đét đèn đẹt. Ông con mới học lớp 10, đêm đe’o nào cũng thấy phóng xe ầm ầm qua nhà tôi.
Ông Kiên suốt ngày gầm gừ thằng con : " Đ.mm đi đứng cẩn thận đi trong ngõ thì chầm chậm thôi không đâ.m vào người ta tao đe’o có tiền đền đâu". Mặc kệ bố dặn, nó vẫn đóng xe ầm ầm.
Thế mà vẫn đe’o bị làm sao.

Một hôm, ông Kiên mượn xe con lên phố mua thuốc lào. Đe’o hiểu đi kiểu gì đâ.m vỡ con mẹ đâ'u ông già đi xe đạp !
Đen.

Ông bị đâ.m tên Đăng, nhà ở ngay đường tàu Lê Duẩn. Ông Đăng vỡ đâ'u nhưng đe’o chê’t hẳn, nằm thở oxy thoi thóp trên viện Bạch Mai. Ngày hôm đó có thấy người nhà ông Đăng vào bắt đền làm ầm lên. Ông Kiên giàu mà mất nết, đe’o chịu đền mặc dù ông đi sai.
Nhà ông Đăng sang đòi bắt đền, nhưng ông Kiên giở giọng cùn : Bố mày có cái da’i khô đây này mày có lấy thì lấy!".
Tất nhiên nhà ông Đăng đe’o cần da’i khô, cái họ cần là Tiền.
Cuối cùng lên phường, ông Kiên sai.
Sai thì phải đền.

Đền, có nghĩa là ông Kiên sẽ phải thăm lo cho ông Đăng trong suốt quá trình nằm viện. Ông Đăng chê’t, ông Kiên đền 1 cục, rồi thôi. Nhưng ông Đăng vẫn thở thì ông Kiên vẫn phải lo viện phí cho đến khi nào khỏi hẳn hoặc hẹo hẳn. Ông Đăng bị vỡ đâ'u thấy bảo nặng lắm, nguy kịch, khó qua khỏi.

Khỏi cần nói cũng biết ông Kiên chỉ mong ông Đăng chê’t mẹ đi.

Sáng sáng tôi thấy ông Kiên cắp cặp lồng đi ra đâ'u ngõ mua cháo, mặt như đâ.m lê. Cả ngõ nhà tôi đều biết chuyện, mỗi lần thấy ông Kiên lại hỏi chuyện làm quà :
- Thế giờ sao chú ??
- Cái đi.t mẹ thằng già nó đi sai còn ăn vạ, giờ tao phải lo tiền viện cho nó chứ còn sao nữa !!
- Thế có bị nặng không ??
- Vỡ đâ'u mà đe’o chê’t thế mới tài
Nói vài câu ông Kiên vội vã phóng lên Bạch Mai.

Tiền viện thì các bạn biết rồi đấy. Cảm cúm đểu thôi mà cũng ti tỉ loại tiền thuốc chứ đừng nói là vỡ gáo như ông Đăng. Nào tiền thuốc, nào tiền ma’u, nào tiền chăm ia? đa’i, nào tiền chụp chiếu,... đủ thứ tiền.
Tiền đó ai chịu ? Ông Kiên !

Ông Kiên nổi tiếng cư’t sắt, gặp phải vụ này đúng là thật hãm lô'n cuối năm. Rồi sáng nọ thấy ông Kiên vẫn cắp cặp lồng đi mua cháo, tôi chạy đến hỏi :
- Chú Kiên !! Sao rồi ?
- Vẫn thế
- Vẫn chưa chê’t à
- Chưa

Từ ngày dính vụ này ông Kiên tốn tiền đáng kể, mặt lúc nào cũng nhàu, người hom hem đi thấy rõ. Cả ngõ nhà tôi cứ ngồi buôn với nhau mong ông Đăng chê’t mẹ nó đi cho xong. Chiều chiều cứ thấy ông Kiên ngồi ngoài cửa thở dài, đứng lên ngồi xuống đi ra đi vào. Có khi ông Đăng chưa đi mà ông Kiên đã hẹo trước vì căng-thẳng.

Có hôm tôi mới rỉ tai ông Kiên bảo :" Chú ! Hay làm mẹ liều thuô’c chuô.t".
Ông Kiên mới đăm chiêu :" Có khi tao vào bo’p cô? thằng gia'".
Nói vậy thôi chứ cả tôi và ông Kiên đều biết giê’t ngươ'i thì tù mút chỉ.

Số ông Đăng cao, vỡ đâ'u, hôn mê cả tuần mà đe’o chê’t. Bà Lan già khu tôi suốt ngày ngồi buôn với mấy bà trong ngõ bảo :" Tiên sư thằng già, già khú rồi thì chê’t mẹ nó đi cho chú Kiên đỡ vất vả. Già đe’o gì mà sống dai thế?".
Nếu giờ ông Đăng chê’t, chắc chắn ngõ tôi ăn mừng.

Sáng sớm, lại gặp ông Kiên đi mua cháo, mọi người lại hỏi :
- Chê’t chưa ?
- Ông Kiên vẫn thở dài :
- Chưa chê’t.
Mua cháo xong ông Kiên lại lên viện.

Dầm dề 2 tuần, cứ thấy ông Kiên là mọi người hất đâ'u, có nghĩa là Chê’t chưa?, ông Kiên nhíu mày, lắc đâ'u, nghĩa là Chưa chê’t.

Dạo này ông Kiên hay mua đồ về thắp hương, khỏi cần nói tôi cũng biết ông đang cầu cho ông Đăng chê’t.

1 sáng nọ, đe’o thấy ông Kiên đi mua cháo nữa. Chiều tối mới thấy ông phóng xe về, mặt rầu rĩ :" Mẹ thằng già nó tỉnh rồi, nhưng bác sĩ kêu quả này sống thì cũng ngớ ngẩn. Thế là lại chê’t tao thôi chứ còn gì".

Ông Đăng đã dần hồi phục, có vẻ như ông Kiên sẽ phải nuôi ông Đăng dài lâu. Nhưng vài ngày sau thấy ông Kiên mặt phấn khởi lắm, hỏi ra mới biết ông Đăng càng ngày càng khoẻ, đe’o vấn đề gì. Nếu ông Đăng không việc gì, ông Kiên đe’o phải đền tiền nữa.
Càng ngày sức khoẻ ông Đăng càng tốt. Sáng chủ nhật tôi thấy ông Kiên đi lên viện, tôi hỏi :
- Chú ! Sao rồi ?
- Thằng già khoẻ rồi, tao lên nốt hôm nay hoàn thành thủ tục cho nó ra viện về nhà là xong đe’o có tiền că.c gì nữa hết haha
Ông Kiên cười phấn khởi, tôi cũng hoan hỉ. Vậy là vận hạn của ông Kiên cũng đã qua.

Đến tối hôm ấy, vừa về nhà thì ông Đăng tự nhiên lăn ra chê’t.
Dĩ nhiên, ông Kiên vẫn phải đền tiếp 1 cục to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ntn