Chị giáo viên đứng nặn lô bên hồ Văn Chương..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-
Giáo viên là nghề thiêng liêng, là người ươm mầm tương lai, là người tri thức và lịch sự.
Chị Quỳnh là giáo viên bổ túc, nếu không ai nói thì chắc mọi người tưởng chị Quỳnh là má mì chuyên lưa' đảo.

Chị Quỳnh trẻ, mặt chị trông điêu thuyền, mồm hay leo lẻo và chửi bậy như ranh. Chị thích buôn dưa lê cùng mấy bà già và đánh cơ' bạc khét mù!
Chồng chị Quỳnh đi làm công trình, có khi cả tháng mới về 1 lần. Lương chị Quỳnh 3 cọc 3 đồng. Và tất nhiên, cái tầm đã ngập vào cơ' ba.c thì đến lương tổng thống còn không đủ để thoả mãn chị, chứ đừng nói đến lương giáo viên.
Thế là chị Quỳnh đi múc ho., vay nă.ng la~i.

Có hôm chị chạy sang nhà tôi mặt hớt hải :
- Bơm Bơm !! Mẹ có nhà không em ??
Tôi thật thà trả lời :
- Mẹ em không có tiền đâu chị sang nhà bà Hà hỏi vay xem.
Chị Quỳnh cười kiểu cơm nguội chan nước lọc rồi quay lưng đi về, mặt như đâm lê.

Lúc sau chị lại chạy sang :
- Bơm ! Có tiền không cho chị mượn chị mua thuốc cho con bé! Mai anh nhà chị mới về mà chị hết tiền rồi, mai anh về đưa tiền chị trả em luôn ! Con bé nó ho nhiều quá từ tối đến giờ.

Ho lô'n. Tôi lạ đe’o gì văn của chị, chị vay tiền đóng ho. chứ thuốc men đe’o gì. Tôi lắc đầu kêu không có tiền, chị xui tôi về xin tiền bà già cho chị mượn. Tôi nhất quyết lắc đầu không cho, chị đành đi về.

Những hôm chồng chị về, chị lại có tiền, không phải lo xoay tiền đóng ho. nữa, chị đóng cửa ở lì trong nhà.
Có đêm chồng chị về, chị dắt con bé con sang nhà tôi, mặt đau khổ :
- Bảo mẹ cho chị gửi nhờ con bé ngủ ở đây 1 hôm đc ko đêm nay chị phải làm giáo án mai đến kỳ trường kiểm tra mà nó quấy quá chị không làm đc. Nó bảo cả khu này nó quý nhất bà Liên nên xin sang nhà bà Liên ngủ đấy chú Bơm ạ. Nhờ con nhờ, hôm nay con ngủ với bà Liên nhé cho mẹ còn làm..."

Tôi biết thừa là chị gửi con bé sang để chị với chồng phang nhau cả đêm chứ giáo án giáo vở quý báu đe’o gì. Đ.m hãm. Chồng về thì chị có tiền, chồng đi chị lại quay quắt.
Sáng nay tôi thấy nhà chị bị ném cư’t, thối um! Đó là dấu hiệu của sự khánh kiệt tài chính của chị Quỳnh.

Dạo này sắp Tết nên tôi thấy chị sốt sình sịch. Vì Tết thì chủ nơ. đến đòi nhiều.

Lại nhớ lại năm ngoái, cũng đợt sát Tết. Tết nên ho.c sinh đến nhà chị để thăm nom nhiều, cũng vì gần Tết nên chủ ho. đến thăm chị cũng-nhiều. Cứ 1 tốp ho.c sinh đến đóng tiền, thì 1 tốp chủ nơ. đến thu tiền. Lần đó chị mang cả hộp rượu chạy sang nhà tôi, mặt lấm lét :
- Bơm Bơm chị nhờ tí. Chị đang nhập quà Tết về bán kiếm thêm mà ế quá ko ai mua. Bơm mua ủng hộ chị đi chị bán bình thường là 500 nhưng giờ bán lấy gốc là 300 thôi. Đi, mua cho chị đi. Nhớ,? Mua ủng hộ chị nhớ !"
Và tôi cũng đọc con mẹ vị luôn đó là hộp rượu Tết ho.c sinh mang đến biếu chị chứ buôn bán gốc gác đe’o gì. Tôi lắc đầu :
- Trăm rưởi em mua cho. Đang hết tiền
- Úi giời thôi khiếp mặc cả phát nửa giá
- Thế thôi em cũng đang hết tiền.
- 200 nhé ?
- Thôi em vào nhà đây chị hỏi ai xem
- Ừ ừ ừ thế đây trăm rưởi cũng đc."

Tôi rút tiền cho chị và cầm hộp rượu. Tôi biết là tầm này có nói chị ăn cư’t chị cũng ăn chứ đừng nói là mặc cả trăm rưỡi. Vì chị đang quẫn rồi.

Cầm tiền xong chị chạy ra ngoài, tôi thấy giọng chị lanh lảnh nói với 1 thằng đang đứng đợi:
- Đấy khổ quá có phải chị không muốn đóng cho em đâu, tại thằng cu em nó nơ. tiê'n chị nó bảo là đến tối nay lấy đc mà nó đưa đc cho chị mỗi từng này. Tại nó đấy chứ có phải tại chị đâu. Thôi cho chị xin chậm 1 ngày nhé ? Mai chị lấy lương rồi chị gửi đủ cho. Nhé, em nhé..

Hôm nọ thấy chị Quỳnh ngồi buôn với mấy bà già, thở dài, mặt dài ra, kêu chán đời. Tôi hỏi xã giao :" Chắc lại hết tiền nên chán đời chứ gì ?". Chị lắc đầu bảo hôm nay thấy con bé con đang kêu dạo này bạn nó không đón đi ho.c nữa nên phải đi bộ, mà đi bộ rõ xa với cả mệt lắm. Nghĩ bụng muốn mua cho con cái xe đạp điện đi ho.c mà giờ nợ nần ngập đầu lấy đâu ra tiền mà mua. Đấy cứ mải mê cơ' ba.c rồi không quan tâm đc đến con, mẹ kiểu này thì tồi quá.
Nghe hết chuyện tôi mới bảo chị gọi điện thủ thỉ với chồng ấy, kiểu gì chả có. Chị gọi đi rồi em dẫn chị đi mua.
Chị gọi điện trình bày nguyên văn với chồng, ngay lập tức chồng chị chuyển tiền về, chị và tôi đi mua cho con bé 1 chiếc xe mới kíng coong.

Cả chị lẫn tôi và con bé vẻ mặt rạng rỡ, phấn khởi. Thấy mẹ con nhà chị vui mà tôi cũng vui lây.

Xế chiều hôm qua thấy con bé nhà chị Quỳnh đi bộ qua nhà, tôi mới ngạc nhiên hỏi xe đâu ????? Con bé đứng ngó nghiêng :
-  Mẹ cháu bảo mẹ cháu mượn xe đi chợ rồi chú ạ.

Tối hôm đó mọi người trong ngõ thấy chị Quỳnh đang thấp thỏm cầm điện thoại nặn lô bên hồ Văn Chương. Chị ngồi đó, mặt căng thẳng vãi lô'n, và đe’o thấy bóng dáng cái xe đạp điện đâu cả..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ntn