Buổi sáng sau ngày tôi tự sát- Meggie Royer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng sau ngày tôi tự sát, tôi thức dậy.

Bữa sáng trên giường,
Trứng, muối và tiêu
Bánh mì bơ thịt
Nước bưởi chẳng nhiều

Cạo lớp tro tàn
Vương trong chảo rán
Quầy bếp phủi bơ
Gấp khăn, rửa bát

Buổi sáng sau ngày tôi tự sát, tôi đã yêu.

Không phải chàng trai dưới phố
Chẳng phải học trưởng cấp hai
Không phải anh chàng chạy bộ
Hay người xếp bơ mỗi ngày

Tôi yêu người mẹ vĩ đại
Yêu cách bà ngồi phòng tôi
Tay nắm chặt vài viên đá
Đến khi đá đổ mồ hôi

Tôi yêu người cha cần mẫn
Lúc ông ngồi ở ven sông
Thả trôi từng tờ giấy nhớ
Trong chai xuôi mãi theo dòng

Tôi yêu cậu em bé nhỏ
Cậu bé tin vào kỳ lân
Giờ đang ngồi ở lớp học
Vẫn tin chị còn trên trần

Buổi sáng sau ngày tôi tự sát, tôi dạo bộ cùng cô chó nhỏ

Đuôi em giật giật
Chim nhỏ bay qua
Thấy mèo trước mắt
Em chẳng bỏ qua

Bắt được cây gậy
Em chạy về nhanh
Còn ai ở đó?
Mắt em buồn tênh

Có người nào đấy
Vuốt ve em rồi
Như tôi ngày trước
Giờ còn em thôi

Buổi sáng sau ngày tôi tự sát, tôi trở lại sân nhà hàng xóm

Nhớ ngày tôi hai tuổi,
Từng in dấu chân lên
Muốn nhìn xem một chút,
Dấu vẫn còn, hay quên?

Tôi bứt vài cọng cỏ
Hái vài bông hoa hiên
Nhìn người phụ nữ ấy
Đọc báo ở bên thềm

Qua khung cửa sổ nhỏ,
Chồng bà lấy thuốc sang,
Còn bà vẫn đang đọc
Tin tôi chết, muộn màng...

Buổi sáng sau ngày tôi tự sát, tôi ngắm mặt trời lên

Từng mảng màu cam rực rỡ
Nở bừng như những bàn tay
Cậu bé vội vàng chỉ mẹ
Một đám mây đỏ đang bay

Buổi sáng sau ngày tôi tự sát, tôi quay về với thi thể trong nhà xác

Tôi nói chuyện với cô gái đó
Về trái bơ, tảng đá bên đường
Về dòng sông, và về cha mẹ
Về hoàng hôn, chó và đại dương

Buổi sáng sau ngày tôi tự sát,
Tôi đã cố trở lại thật lâu
Nhưng hóa ra, mãi là không thể
Cứu vãn được điều tôi bắt đầu…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tho