D

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Đại ca

Rất nhanh thức ăn đã được dọn lên, đang vào giữa hè, vẫn chưa tới lúc cua tươi ngon nhất, nhưng đã có thể ăn được. Món đầu tiên là hai xửng cua hấp, đi kèm với vài dĩa đồ nhắm, người phục vụ đến rót trà gừng cho ba người.

Trước mặt được bày một bộ dụng cụ tinh xảo để lột vỏ cua, gồm có móc, kéo bạc.

"Ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện." Đại ca Chung gia thoáng giơ tay lên, ý bảo Sở Khâm ăn cua.

Loại bữa ăn "ra mắt gia trưởng" này, nếu muốn bảo trì hình tượng tốt đẹp thì phải bớt ăn mấy cái thứ đồ có vỏ, không thôi trước mặt bày cả đống vỏ với xương, có vẻ rất ham ăn. Nhưng Sở Khâm lại không khách khí, cầm lấy một con cua bắt đầu lột vỏ.

Chung Nghi Bân cũng cầm một con, suy nghĩ một chút, trực tiếp bứt một cái càng cua ra, chấm giấm ăn. Càng cua có dư ra một phần thịt, mấy chỗ khác vẫn nằm trong lớp vỏ cứng rắn, anh liền há mồm cắn vỏ cua, ăn tiếp.

Chung Gia Bân nhìn bộ dáng này của đệ đệ, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, cúi đầu lột cua, "Nghe nói trong vụ bắt cóc này cậu cũng bị thương, tuần trước không có dẫn chương trình."

"Đúng vậy, bị chút ngoại thương." Sở Khâm một bên lột cua, một bên trả lời câu hỏi của đại ca Chung gia, "Chung tiên sinh cũng xem chương trình của tôi sao?"

Chung Gia Bân dừng một chút, không có đáp lời.

Loại tình huống này có chút lúng túng, là tổng tài của một tập đoàn, làm sao có thể có thời gian rảnh đến mức xem show truyền hình thực tế được, vốn dĩ Sở Khâm cũng chỉ nói đùa một chút mà thôi, không ngờ tới đại ca Chung gia lại nghiêm túc như vậy, không tiếp nổi lời nói đùa của cậu. Bất quá như vầy cũng không làm khó được Sở Khâm, cho dù không có ai để ý đến cậu, cậu cũng có thể nói liên tục suốt ba ngày ba đêm.

"Trước đây tôi chỉ được gặp Chung tiên sinh từ phía xa xa, lần này bởi vì lỗ lỗ mãng mãng nên đã xông vào nhà của ngài, nhờ vậy mới có vinh hạnh được nói chuyện với ngài. Hôm qua tôi đến đài truyền hình quay chương trình, đặc biệt muốn khoe khoang với bọn họ chuyện tôi được gặp tổng tài của tập đoàn, nhưng lại không thể nói, vẫn phải nhịn tới bây giờ đây." Sở Khâm cười nói, lúc cậu mím môi cười, sẽ để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ. Đồng tiền xuất hiện ở trên mặt nam nhân sẽ có vẻ nữ khí, nhưng khi nằm ở trên mặt Sở Khâm lại cực kỳ phù hợp, nhìn qua rất là đáng yêu.

Chung Gia Bân khẽ cười, đưa tay cầm lấy khăn ướt ở bên cạnh lau lau tay, đem một dĩa thịt cua đã được lột sẵn đến trước mặt đệ đệ. Tiếp ngay sau đó, Sở Khâm cũng bỏ thịt cua vào trong dĩa của Chung Nghi Bân, tay và dĩa đụng nhau trên không trung.

Chung Nghi Bân còn đang ngậm một cái càng cua chưa được lột vỏ, cúi đầu nhìn hai dĩa thịt cua để ngay trước mặt mình: "..."

Sở Khâm tách ra một đống thịt tán loạn, trực tiếp dùng tay bỏ vào dĩa của anh, tuy rằng loạn, nhưng nhìn qua lại có cảm giác ăn rất ngon; đại ca thì tách thịt cua hoàn hoàn chỉnh chỉnh, đã vậy còn để càng cua và kéo về lại vị trí ban đầu cứ như bị chứng cưỡng bách, thoạt nhìn y như một con cua đã lột sạch quần áo vậy.

Hai người đưa thịt cua đều dừng một chút, sau đó bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên bật cười.

Sở Khâm nghĩ, đại ca Chung gia cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng đâu.

Chung Gia Bân không nói gì, lấy hồ sơ ở một bên đưa cho Sở Khâm, trong tệp hồ sơ, chính là bệnh án của Chung Nghi Bân.

Sở Khâm nhận lấy hồ sơ được đựng trong túi da kia, lau lau tay, trực tiếp mở ra nhìn. Kết luận của bác sĩ không khác gì những lời Chung Gia Bân đã nói trước đây, là ký ức quá khứ bị tổn thương, không ảnh hưởng gì đến ký ức sau này, không còn tổn thương ở chỗ nào khác nữa. Thoáng thở phào nhẹ nhõm, không có tổn thương đến chỗ khác là tốt rồi.

"Bác sĩ không có kê toa thuốc sao?" Sở Khâm lật sơ qua bệnh án một lần, không tìm thấy toa thuốc.

"Uống thuốc vô dụng." Chung Gia Bân mím môi, kỳ thực bác sĩ nói có thể thử dùng thuốc kích thích, có lẽ sẽ có thể kích thích khôi phục ký ức, nhưng lại bị anh cự tuyệt. Thuốc kích thích không phải là thứ gì tốt, có thể không uống thì cũng không cần để cho đệ đệ uống.

Sở Khâm gật đầu, tỉ mỉ đọc một lần, có chỗ nào không rõ liền mở miệng hỏi.

Đại ca Chung gia không hề không kiên nhẫn chút nào, nhìn Sở Khâm cẩn thận cất bệnh án, anh trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên lại mở miệng nói: "Vụ án bắt cóc, cứ giao cho tôi xử lý đi."

"Hửm?" Sở Khâm ngẩng đầu nhìn anh.

Cái vụ bắt cóc này, có chút kỳ quặc, thân là người bị hại, Sở Khâm vô cùng rõ ràng, mấy người đó không lấy tiền, chỉ tuyên bố muốn chụp hình. Lúc đó không phản ứng kịp, sau này suy ngẫm kỹ lại, căn bản là chuyện này không hợp lý. Tuy Sở Khâm là nhân vật của công chúng, nhưng dù sao cậu cũng là một nam nhân, cho dù bị phát tán ảnh nude trên mạng cũng không thể làm dậy sóng kiểu gì được. Nếu dùng cách nói lấy ảnh chụp uy hiếp tống tiền cậu lâu dài là không thể thành lập.

Thế nhưng, hiện tại cảnh sát chỉ đưa ra lời khai này, hình như cũng định dùng nó để báo cáo lên trên. Bởi vì không có tống tiền, rất có khả năng vụ án này sẽ được xử theo giam giữ phi pháp, vậy tội trạng sẽ giảm đi rất nhiều. Cậu đoán chắc là đại ca Chung gia muốn báo thù cho đệ đệ, cho nên mới muốn nhúng tay vào đi?

Đối với Sở Khâm mà nói, chuyện này hệt như một cây đao treo trên đầu cậu, mấy ngày nay bởi vì phải chăm sóc cho Chung Nghi Bân, tạm thời không có thời gian suy nghĩ, nhưng một khi bình tĩnh lại, cậu vẫn nhịn không được đổ mồ hôi lạnh. Mục đích của mấy người đó tuyệt đối không chỉ là chụp hình mà thôi, nếu như lúc đó cậu không chạy đi, nhất định thứ đang chờ đợi cậu sẽ là chuyện càng đáng sợ hơn.

"Nếu ngài có thể ra tay giúp, là chuyện không thể tốt hơn được nữa." Sở Khâm cụng ly với đại ca Chung gia, loại quan hệ xã hội này, làm một MC nho nhỏ, cậu thực sự không có biện pháp nào khác cả.

Chung Nghi Bân ăn sạch hai dĩa cua, lúc này mới chú ý tới cuộc đối thoại, chờ đến khi anh muốn nói chuyện, hai người kia đã nói xong hết cả rồi, ai nấy đều bắt đầu cúi đầu ăn.

Chờ đến khi ăn cơm xong đứng dậy rời đi, Chung Nghi Bân mới nhớ tới, mình định hỏi ca ca vụ tiền đầu tư cho bộ phim. Cái bộ phim cung đình tranh đấu của Thịnh Thế kia, bởi vì tập đoàn cứ kéo tài chính, không có cách nào khởi động hạng mục, hiện tại nội bộ có khuynh hướng quay thành một bộ phim cẩu huyết.

"Em đi với anh đến tập đoàn một chuyến." Chung Gia Bân nghe xong vấn đề của đệ đệ, ra hiệu cho Chung Nghi Bân đi cùng với mình.

Sở Khâm có chút không yên lòng, nhưng cậu đi theo cũng không thích hợp.

Chung Nghi Bân không muốn tách khỏi Sở Khâm, đến khi nhận được lời đảm bảo của ca ca "Sau khi xong việc sẽ tống em về nhà Sở Khâm", anh mới lưu luyến đi theo đại ca.

Cũng không biết đại ca Chung gia đã tiến hành huấn luyện khẩn cấp cho đệ đệ nhà mình thế nào, sau khi trở về từ tập đoàn, tốc độ Chung Nghi Bân đọc mail tăng lên rất nhiều, đã có thể trực tiếp trả lời một vài mail rồi.

Buổi sáng cuối tuần, Chung Nghi Bân bị tiếng chuông di động đánh thức, thông báo cuộc gọi là "Ngũ Vạn", anh mới nhớ tới chuyện ngày đó chưa có trả lời điện thoại của Vũ Vạn.

"Nhị Bính, cậu còn sống hả?" Bên kia truyền đến thanh âm ồn ào.

"Chi vậy?" Chung Nghi Bân ôn hoà hỏi.

"Đậu má, hai tuần nay tìm không thấy cậu, mẹ cậu nói cậu đã ra nước ngoài rồi, Sở Khâm đang tìm kiếm cậu khắp thế giới kia kìa!" Vũ Vạn kêu la ở đầu điện thoại bên kia.

Chung Nghi Bân cúi đầu, nhìn Sở Khâm còn đang ngủ khò khò, đứng dậy đi tới phòng khách, kéo rèm cửa sổ ra. Bầu trời có hơi u ám, chắc là hôm nay sẽ có mưa, loại thời tiết này, ở nhà trùm mền ngủ là thích hợp nhất.

"Hôm nay là sinh nhật của Mông Mông, tổ chức tại khu biệt thự ngay suối nước nóng của cậu ta, cậu tới không?" Vũ Vạn ngáp một cái, bộ dáng rất là mệt mỏi, chắc là đã quẩy cả đêm, vậy nên mới có thể gọi điện thoại sớm thế này đây.

"Ai?" Chung Nghi Bân cau mày, Mông Mông là ai, Sở Khâm chưa từng kể cho anh nghe.

"Chu Tử Mông á!" Vũ Vạn cho rằng Chung Nghi Bân không nghe rõ, lặp lại tên đầy đủ một lần.

"Không đi, Sở Khâm khó chịu, phải nghỉ ngơi ở nhà." Chung Nghi Bân nói thản nhiên, muốn gặp mấy người bạn kia, phải dẫn Sở Khâm theo cùng, không thôi anh sẽ không biết ai là ai cả. Xương sườn của Sở Khâm còn chưa lành hẳn, mấy ngày này phải nằm nghỉ dưỡng, anh không có khả năng chỉ vì đi chơi mà để Sở Khâm phải chịu tội cùng.

Vũ Vạn ngốc lăng cúp điện thoại, cái tên Chung Nhị Bính này, từ khi nào đã bị Sở Khâm nói gì nghe nấy như vậy rồi?

Chu Tử Mông ở bên cạnh trang điểm xong, quay đầu hỏi hắn: "Nói sao rồi?"

"Không đến, phải ở nhà cùng Sở Khâm." Vũ Vạn nhào lên ghế sa lon duỗi người, nam sinh ở bên cạnh ngã trái ngã phải thuận thế nằm sấp lên người hắn ngủ khò khò.

"Sở Khâm mang thai hay bị trọng thương gì chứ? Quái đản!" Khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp của Chu Tử Mông xụ xuống, rất không cao hứng.

"Ai nha, cậu không hiểu rồi." Vũ Vạn đẩy anh em trên người ra, giật giật chân mày, nở một nụ cười đáng khinh, "Mới sáng sớm mà Sở Khâm đã khó chịu, nhất định là đêm qua Chung Nhị Bính quá phận rồi, hê hê hê."

Nghe nói như thế, sắc mặt Chu Tử Mông càng khó coi hơn, cười lạnh một tiếng: "Chỉ có cậu hiểu biết nhiều thôi."

Một đám bạn xấu tan cuộc, Chu Tử Mông về nhà, ba ả đang bàn bạc với thư ký về bữa tiệc của ngày mốt. Gần đây Chu gia chuẩn bị mở một hạng mục lớn, mời vài lão tổng của mấy tập đoàn đến tụ hội tại biệt thự cạnh suối nước nóng.

"Nghe nói tập đoàn Đại Ngư có hợp tác với Thịnh Thế, không bằng mình mời Sở Khâm đến làm MC đi ba?" Chu Tử Mông đứng ở bên cạnh nghe một hồi, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
==============================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Nhị Bính sẽ không bị lừa đi 》
Đại ca: Đến đây, chỗ của anh có cua bự nè
Nhị Bính: (⊙v⊙) không ăn
Mẹ Chung: Đến đây, chỗ của mẹ có đại mỹ nữ nè
Nhị Bính: (¬_¬) không cần
Ngũ Vạn: Đến đây, chỗ của tui có anh em tốt nè
Nhị Bính: _(: з" ∠)_ không muốn nhúc nhích
Sở Khâm: Đến đây, chỗ của em có em nè
Nhị Bính: ~\(≧▽≦)/~ Đến ngay nà

Chương 16: Tiệc tối

Sở Khâm ăn bữa sáng xong liền nhận được điện thoại của người đại diện Triệu Bách.

"30 vạn?" Sở Khâm bưng một chén trà nóng, khẽ nhíu mày. Không chỉ quay chương trình ở đài truyền hình, Sở Khâm còn có rất nhiều hoạt động thương nghiệp khác, thông thường mỗi khi dẫn chương trình ở bên ngoài, cậu sẽ ra giá cỡ chừng 18 – 20 vạn, đối phương trả 30 vạn, đúng thật là rất cao, thảo nào Triệu Bách không có trực tiếp đẩy.

"Ban đầu tôi nói gần đây thân thể cậu không khỏe, tạm thời không tiếp nhận dẫn chương trình, đối phương liền cho cái giá này, tôi nghĩ nên hỏi qua cậu trước." Triệu Bách nhìn đơn báo giá trong tay, có hơi do dự.

Nghe nói là một buổi tiệc tối của giới thượng lưu, Sở Khâm có hơi động tâm. Loại tiệc tối này, không giống với tiệc tối bình thường khác, lưu trình khá là đơn giản, không có tiết mục gì, chỉ cần nói chèn vào những lúc ca múa, nói lời mở màn và kết thúc, cũng không quá vất vả.

"Làm sao vậy?" Chung Nghi Bân đang cầm một ly trà cọ đến, thấy Sở Khâm cau mày, anh sáp tới hôn một cái lên chân mày của cậu.

"Tiệc được tổ chức ở đâu?" Vốn Sở Khâm đã định đồng ý rồi, không ngờ lại bị nụ hôn khẽ này kéo lý trí trở về, đa tâm hỏi thêm một câu.

"Ở khu biệt thự suối nước nóng Vân Sơn, thuộc sở hữu của Chu thị, tiệc tối cũng là do Chu thị tổ chức." Triệu Bách thành thật nói.

Chu thị, không phải là nhà của Chu Tử Mông Sao... Sở Khâm nhíu mày: "Triệu ca, anh đẩy giùm em đi."

"Được thôi, thân thể quan trọng, tiền thì lúc nào kiếm cũng được." Triệu Bách cũng không khuyên nữa, anh biết thương thế của Sở Khâm còn chưa khỏe hẳn, tốt nhất là đừng đi thì hơn.

Cúp điện thoại, Sở Khâm có hơi xót ba mươi vạn. Lương của cậu ở Thịnh Thế một năm cũng chỉ hơn 30 vạn, đợt này trúng được một đơn hàng cao giá như vậy, có thể mua cả một cái đồng hồ đeo tay cho Chung Nghi Bân luôn đó nha.

Vừa mới cúp máy, bên Chung Nghi Bân liền nhận được điện thoại của ca ca.

"Ngày mai đi với anh đến Vân Sơn một chuyến, Chu gia có tiệc tối." Bởi vì trong hạng mục mới của Chu gia, Chung gia cũng có tham dự, lần này lại có không ít người tới, Chung Gia Bân muốn dẫn đệ đệ đến làm quen với mấy người này.

Chung Nghi Bân có chút không muốn đi, bị ca ca dạy dỗ vài câu, lúc này mới bất đắc dĩ đồng ý.

Buổi tiệc tối này, cũng có mời anh em Chung gia, mà lúc này Chu gia lại ra giá cao mời cậu đến dẫn chương trình... Sở Khâm chậm rãi siết chặt nắm tay, đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Triệu Bách từ chối thay Sở Khâm xong, thấy đối phương có hơi mất hứng, vậy là anh liền đề cử Lâm Tiếu Tiếu. Lâm Tiếu Tiếu và Sở Khâm có cùng một người đại diện, theo cái nhìn của Triệu Bách, hai người này không có gì khác nhau cả.

Đối phương chính là thư ký của ba Chu, ông chủ muốn mời Sở Khâm, chỉ là bởi vì tập đoàn Đại Ngư có hợp tác với Thịnh Thế, sẽ dễ tìm đề tài nói với tổng tài của Đại Ngư hơn, mời Lâm Tiếu Tiếu cũng không khác gì nhiều so với mời Sở Khâm cả, vậy nên thứ ký cũng đồng ý. Bất quá bởi vì đổi người, nên liền bị ép giá, cuối cùng chốt giá 25 vạn.

"Triệu Đại Bảo, tốt xấu gì anh cũng ráng nâng lên 26 vạn chứ, 25 có bao nhiêu khó nghe chứ hả!" Lâm Tiếu Tiếu nghe người đại diện báo giá, tức giận đến mức mũi lệch qua một bên.

"Đừng kêu tôi là Triệu Đại Bảo!" Triệu Bách có chút mất hứng, vốn anh có tên là Triệu Đại Bảo, lúc đến Bắc Kinh công tác sâu sắc cảm nhận được tên này quá xấu hổ, nên liền lấy tên là Triệu Bách, mỗi lần Lâm Tiếu Tiếu bất mãn chuyện gì liền kêu cái tên này ra, "Nếu cô ghét bỏ con số này, vậy liền đổi thành 24 vạn đi."

"Ấy ấy, đừng mà!" Lâm Tiếu Tiếu vội ngăn lại, khó nghe thì cứ khó nghe đi, dù sao đó cũng là tiền mà.

Hôm tổ chức tiệc tối, thư ký của đại ca đưa hai bộ lễ phục tới, lỡ như Chung Nghi Bân không chịu tách khỏi Sở Khâm thì cứ để Sở Khâm đi cùng. Nhưng mà Sở Khâm vừa mới dùng lí do thân thể không khỏe để từ chối tiệc tối kia, lúc này đi cùng Chung Nghi Bân, không khác gì đang đánh vào mặt Chu gia cả, vậy nên chỉ có thể để Chung Nghi Bân tự đi một mình thôi.

"Các quý bà, quý ông, chào buổi tối! Hoan nghênh đã đến với tiệc tối của tập đoàn Chu thị, tôi là MC Lâm Tiếu Tiếu." Lâm Tiếu Tiếu mặc một bộ sườn xám đỏ tươi, phô ra toàn bộ vóc người nóng bỏng. Tuy rằng bình thường hay điên điên khùng khùng trên chương trình, nhưng trước khi làm MC, cô cũng đã từng là một nghệ sĩ nổi tiếng với vóc người và gương mặt xinh đẹp.

Tham gia buổi tiệc tối nay đa số là quý ông, thấy MC như vậy, tự nhiên đều cảm thấy vui vẻ.

"Chu tổng thực dám đầu tư, mời cả Lâm Tiếu Tiếu đến làm MC luôn cơ đấy." Người đang đứng bên cạnh ba Chu, cụng ly với ông một cái.

"Ha ha, đây đều là ý tưởng của Mông Mông đó." Ba Ba Chu khen con gái nhà mình, mời MC của một chương trình giải trí đến, sẽ có nhiều đề tài để trò chuyện hơn.

Chu Tử Mông mặc một bộ lễ phục thuần trắng được đính đầy đá quý, đi theo bên cạnh ba mình, cụng ly với mỗi một người đến chào hỏi, khẽ cười, nhưng trong mắt lại để lộ ra chút mất hứng. Ả biết bữa tiệc này có mời Chung Nghi Bân đến, nếu hôm nay là Sở Khâm dẫn chương trình, vậy sẽ thú vị hơn nhiều rồi, đáng tiếc...

Giương mắt tìm kiếm bóng dáng của Chung Nghi Bân, nghe nói đêm nay anh sẽ đến đây.

"Gia Bân hả, con đến rồi sao!" Ba Chu tinh mắt nhìn thấy anh em Chung gia đang đứng ở một chỗ khác trong đại sảnh, ông dẫn theo con gái đi thẳng tới đó, nhìn thấy người quen liền chào hỏi, thật vất vả mới đến phía bên này được.

"Chú Chu." Chung Gia Bân khẽ gật đầu, trong tay cầm một ly rượu đỏ, cụng ly với ba Chu.

"Ba con không đến sao?" Ba Chu thuận miệng hỏi một câu.

"Ba con đang ở nước ngoài, không về kịp." Chung Gia Bân không nhanh không chậm nói, mặc dù nhỏ hơn ba Chu 20 tuổi, nhưng khí thế lại không hề thua ông chút nào.

Người thừa kế của Chung gia còn lợi hại hơn cả ba của nó nữa, không đắc tội nổi. Ba Chu cười cười không dám khinh thường, vội vã kéo đề tài đến con gái đang đứng sau lưng: "Mông Mông, nhìn thấy Gia Bân ca của con mà sao lại không nói chuyện?"

"Gia Bân ca, Nghi Bân ca." Chu Tử Mông cười chào hỏi hai người.

Ba Chu quan sát hai đứa con trai của Chung gia, mặc hai bộ lễ phục tương tự nhau, một thâm sâu khó dò, một thẳng thắn anh tuấn, đều là ứng viên tốt nhất để chọn làm con rể. Bất quá, ông càng vừa mắt Chung Gia Bân hơn, dù sao đó mới là người thừa kế của Chung gia, Chung Nghi Bân chỉ là một tên công tử thích ăn chơi, không chống đỡ gia nghiệp nổi.

"Vốn dĩ ba ba định mời Sở Khâm tới." Chu Tử Mông cười nói, "Kết quả không mời được, tiếc quá hà."

"Thật không thể tưởng tượng nổi! Cái tên Sở Khâm của công ty tụi con có giá như vậy, đến cả chú đều mời không được." Ba Chu giả bộ tức giận nói, trong khẩu khí mang theo vài phần khinh bỉ.

Chung Nghi Bân khẽ nhíu mày, thì ra chuyện Sở Khâm đẩy xuống hồi sáng chính là vụ này. Xương sườn còn chưa lành, đến cả quần áo anh còn không nỡ để cho Sở Khâm tự cởi, mấy người này chỉ mới dùng có 30 vạn đã muốn để cho bảo bối của anh mang theo một thân bệnh hoạn đi làm việc... Nghĩ đến chuyện này, Chung Nghi Bân liền lạnh mặt.
============================================
Tiểu kịch trường
Khâm Khâm: Ba mươi vạn lận đó nha, muốn quá đi hà
Nhị Bính: Ba mươi vạn có thể để em làm gì
Khâm Khâm: Dùng miệng vài tiếng đồng hồ
Nhị Bính: Anh cho em ba mươi vạn, em dùng miệng cho anh nửa giờ là đủ rồi
Khâm Khâm: ... Cái đồ lưu manh

Chương 17: Dâu tây

"Thân thể Sở Khâm còn chưa khỏe, đến cả chương trình bình thường tôi còn không nỡ để cho em ấy đi quay nữa là." Chung Nghi Bân lạnh lùng nói, trong lời nói có ẩn ý bảo vệ vô cùng rõ ràng.

Đây cũng là lời nói thật, vốn dĩ ngoại trừ Món thập cẩm ra, ở trong đài truyền hình Sở Khâm còn chịu trách nhiệm những chương trình khác, nhưng Chung Nghi Bân lại kiên quyết không cho cậu đi, đều để người khác dẫn chương trình giùm. Lời này đến trong lỗ tai người khác liền không giống như vậy, rõ ràng là ông chủ đang bảo vệ cột trụ của đài mình.

Chu Tử Mông kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, tuy rằng trước đây Chung Nghi Bân cũng không thích người khác nói xấu Sở Khâm, nhưng lại không đến mức phản bác trưởng bối trực tiếp như vậy. Trong ấn tượng của ả, Chung Nghi Bân vẫn luôn là một quý công tử ôn hòa lễ độ.

Vốn dĩ ba Chu chỉ tìm chuyện để nói thôi, không ngờ tới lại chọc cho Chung Nghi Bân mất hứng, ông có chút ngượng ngùng, chuyển qua bàn về hạng mục lần này với Chung Gia Bân.

"Cần vốn đầu tư quá lớn, chúng tôi đều ăn không vô, vẫn phải dựa vào Đại Ngư bỏ vốn ra vậy." Chung Gia Bân rũ mắt, lắc lắc rượu đỏ trong tay. Nhắc tới vốn lần này, cũng không phải Thịnh Thế không bỏ ra nổi, chỉ là họ không có cái nhu cầu đó, hạng mục này không kiếm được bao nhiêu, thứ mà mọi người mong chờ chính là những lợi ích khác dọc trên đường đi. Họ Chu muốn để Đại Ngư vung tiền như rác, chắc là nghĩ tổng tài của Đại Ngư còn trẻ tuổi dễ gạt.

Nhớ tới năm đó mình vừa mới bước vào Thịnh Thế, mấy cái người "chú bác" này cũng bày ra bộ dáng hòa ái thân thiết lừa tiền thế y như vầy đây. Anh còn có ba ở bên cạnh chỉ dẫn, vị tổng tài của Đại Ngư này lại không giống như vậy, ba anh ta vừa mới gặp tai nạn máy bay qua đời, một đám chú bác cứ nhìn chằm chằm vào cái vị trí kia.

Đang nói, trong đám người xuất hiện một trận gây rối, Chung Nghi Bân quay đầu, liền thấy có người chậm rãi đẩy cửa lớn ra, có một người mặc tây trang màu xám đi ngược sáng tới, trên túi áo có vắt một cái khăn thêu hình rồng màu vàng, vóc người thon dài, khí chất xuất chúng. Chính là Ngu Đường, tổng tài mới nhậm chức của tập đoàn Đại Ngư.

"Ngu tổng!"

"Tiểu Ngu tới rồi!"

Mọi người nhiệt tình xông tới, Chu Tử Mông cũng bị ba ả lôi đi, đến gặp khách quý. Rốt cục chung quanh Chung Nghi Bân cũng yên tĩnh lại, anh lắc lư đến bàn tiệc tìm thức ăn.

Các quý bà đi dự tiệc đều mặc lễ phục dạ hội tinh tế, quý ông đều mặc tây trang vắt viết vào túi, để bảo trì hình tượng, cơ bản là mọi người sẽ không đụng tới thức ăn trên bàn, chỉ cầm một ly rượu nhấp môi thôi.

Chung Nghi Bân lại không giống như vậy, mặc kệ trước đây có biết hay không, hiện tại anh không hề nhận ra ai cả, cũng không có gì để bận tâm, Chung Nghi Bân cầm một cái dĩa, thấy cái gì ngon cũng đều nếm thử một lần.

Ca ca Chung gia không có biện pháp với đệ đệ, cũng để mặc anh như vậy, Chung Gia Bân đứng cách chỗ anh không xa, xã giao với mấy người bên cạnh.

Thấy cái bánh kem được xếp đầy dâu tươi ở bên trên, cặp mắt Chung Nghi Bân sáng ngời. Ở trong trí nhớ của anh, Sở Khâm thích ăn thứ gì đó có hương dâu, hôm nay mình không ở nhà, cũng không biết em ấy có chịu ăn uống đàng hoàng không nữa. Nghĩ như vậy, anh liền vươn tay về phía cái bánh kem kia, đụng phải một cái tay khác cũng đang vươn tới ở trên không trung.

Chung Nghi Bân quay đầu, liền thấy một người mặc áo sơmi đen, tây trang đen, đeo kính đen, người nọ cũng cắt một quả đầu đinh, tò mò nhìn anh ta cách lớp kính mát, cứ như là vừa mới phát hiện thứ gì đó thú vị lắm vậy. Dù sao cũng hiếm khi gặp được vệ sĩ ăn vụng bánh kem trong tiệc tối mà chủ nhân đến tham dự, tìm được một người cùng sở thích cũng thật vất vả.

"..." Chung Nghi Bân có chút không nói nên lời, vệ sĩ nhà ai vậy hả, không chịu đứng yên ở trong góc đi, đến giành bánh kem với mình làm chi vậy.

"Nghi Bân!" Bên kia truyền đến tiếng ca ca kêu anh, Chung Nghi Bân ra hiệu với người phục vụ ở bên cạnh, ý bảo đối phương gói một phần bánh kem lại để lát anh mang về, lúc này anh mới bằng lòng xoay người đi tìm đại ca nhà mình.

Vệ sĩ áo đen kia nhìn anh, cảm thấy cách đó rất được, vậy nên cũng kêu phục vụ gói một phần cho anh. Người phục vụ trợn trắng mắt, rốt cuộc mấy người này có biết, đây là tiệc tối thương vụ cao cấp chứ không phải tiệc đứng có được hay không!

Chung Nghi Bân đi qua, chỉ thấy vị tổng tài còn trẻ tuổi của Đại Ngư – Ngu Đường – đang đứng ở bên cạnh ca ca, ưu nhã cụng ly. Mấy người khác muốn đến đây lại không dám, nhớ đến vị này đã trực tiếp bơ toàn bộ mấy người định bắt chuyện đi thẳng một đường tới đây.

"Đây chính là lệnh đệ?" Ngu Đường lớn lên rất anh tuấn, đôi mắt vô cùng có tính xâm lược.

Chung Nghi Bân nhìn thẳng vào anh ta, cảm thấy người này có hơi quen mắt: "Hình như tôi đã gặp qua Ngu tổng ở đâu rồi thì phải..." Đối với khuôn mặt có ấn tượng trong trí nhớ, anh đều đặc biệt quan tâm.

"Trong sách giáo khoa lịch sử hả?" Ngu Đường nhíu mày.

Chung Nghi Bân sửng sốt, lúc này mới nhớ tới phim tài liệu trong hộp thư mấy hôm trước. Thịnh Thế định làm một bộ phim tài liệu về Đại Ngu, trong đó có một hình vẽ chân dung hoàng đế vô cùng giống với vị trước mắt này, thảo nào anh lại cảm thấy lại quen mắt như vậy. Không khỏi cười cười, những thứ có thể khiến cho Chung Nghi Bân cảm thấy quen thuộc đều mang đến cho anh cảm giác thân thiết, dù cho chỉ là một chuyện ngoài ý muốn: "Là phim tài liệu, Thịnh Thế TV đang chuẩn bị cho ra một bộ phim tài liệu về Đại Ngu."

Biết được Chung Nghi Bân hiện đang quản lý Thịnh Thế TV và Giải trí Thịnh Thế, dường như Ngu Đường rất có hứng thú, bắt đầu trò chuyện với Chung Nghi Bân về phim tài liệu Đại Ngu. Mấy ngày nay Chung Nghi Bân mới bắt đầu làm quen với công việc, cũng khá là quan tâm đến hạng mục này, cho nên giữa hai người bọn họ có rất nhiều chuyện để nói.

"Gần đây tôi đang đầu tư cho một bộ phim truyền hình, chính là về Đại Ngu, anh có hứng thú không?" Ngu Đường chậm rãi nhấp một hớp rượu đỏ.

Phim truyền hình còn đang trong giai đoạn quay chụp cũng đã bắt đầu lo đến chuyện sẽ bán cho đài truyền hình nào, đài truyền hình mua quyền phát sóng là con đường thu lợi nhuận chủ yếu của phim truyền hình. Chung Nghi Bân không có nói tiếp ngay lập tức, uống hết rượu champagne trong tay, giơ tay lên đổi một ly rượu đỏ, cụng ly với Ngu Đường, "Thứ mà Ngu tổng đầu nhất định là một hạng mục tốt, chỉ là ca ca tôi cứ không cho tôi tiền, tôi phải xem lại coi có thể mua được không."

"Ha ha ha..." Ngu Đường cười cười, nhận lấy tấm danh thiếp Chung Nghi Bân đưa tới đọc lướt qua, cất vào trong túi áo, không nói thêm gì nữa.

Nói chuyện làm ăn đến điểm thì dừng, cho đôi bên một con đường quay đầu.

"Tiểu Đường, sao đột nhiên lại đi vậy con?" Thanh âm của ba Chu vang lên từ sau lưng, ba người quay đầu, chỉ thấy ba Chu dẫn theo Chu Tử Mông đi tới.

Ngu Đường cụng ly với ba Chu, tiếp tục nói chuyện phiếm với Chung Gia Bân: "Tôi cũng có một đệ đệ, chỉ là vẫn còn nhỏ."

"Lúc còn nhỏ thú vị nhất, cậu nên quý trọng." Chung Gia Bân liếc mắt nhìn thoáng qua đệ đệ càng ngày càng không bớt lo của mình, trong giọng nói có chút ước ao khó nhận ra được.

Khóe miệng Chung Nghi Bân giật giật, thấy người phục vụ đưa bánh kem đã gói đến, liền muốn trở về.

"Đúng nha, trẻ con lúc nhỏ chơi vui nhất, thời điểm Mông Mông mới cao tới đầu gối của chú đặc biệt đáng yêu, chỉ cần con bé mở to mắt nói 'Ba ba con muốn cái này', cho dù có là bầu trời ánh trăng thì chú cũng nguyện ý hái cho con bé nha." Chú Chu mạnh mẽ chen miệng vào, nói tiếp rất thông thuận.

"Nhị Bính!" Không biết Vũ Vạn nhào ra từ chỗ nào, hắn túm lấy Chung Nghi Bân, "Tìm cậu cả nửa ngày trời rồi!"

Đã từng nghe thấy giọng nói này trong điện thoại, Chung Nghi Bân biết hắn là Vũ Vạn, người này khá là ồn ào, sợ quấy rầy đến nhóm của đại ca nói chính sự, anh liền kéo người qua một bên: "Tìm tôi làm gì?"

"Chúng ta đã có hai tuần không gặp nhau rồi, nè, thứ sáu đi Hoan Ca, cậu bao." Vũ Vạn trực tiếp quyết định.

Hoan Ca chính là cậu lạc bộ Giải trí Thịnh Thế Hoan Ca, cũng là sản nghiệp dưới tay Thịnh Thế, bất quá lại không nằm trong sự quản lý của Chung Nghi Bân. Chung Nghi Bân cũng muốn sớm hiểu biết nhân mạch quan hệ trước đây, nhưng anh vẫn dừng một chút: "Đến chừng đó nói sau, phải coi Sở Khâm có thời gian không đã." Có Sở Khâm đi theo, anh mới biết được ai là ai.

Vũ Vạn nghe xong lời này, kinh ngạc há to mồm, y chang như gặp quỷ vậy: "Chung Nhị Bính, không phải chứ! Cậu đi chơi mà còn phải coi sắc mặt của Sở Khâm nữa à, sao cậu lại lăn lộn tới mức này luôn rồi?"

Chung Nghi Bân khẽ nhíu mày, chẳng lẽ trước đây mình đi ra ngoài chơi không cần nói gì với Sở Khâm sao? Anh cũng không cảm thấy như vậy có gì mất mặt cả, nghĩ đến Sở Khâm còn đang nằm ở nhà, anh liền không có cách nào nán lại lâu hơn, tránh khỏi Vũ Vạn, trở về bên cạnh ca ca.

"Sở Khâm ở nhà một mình, em lo lắng." Chung Nghi Bân khẽ nói, cầm theo bánh kem trong tay chuẩn bị đi.

Đại ca Chung gia đang uống rượu, nhất thời bị sặc một cái, quay đầu lại trừng đệ đệ.

Ngu Đường bị hai cha con Chu gia quấn lấy có hơi phiền, thấy Chung Gia Bân không nói gì thêm, anh cũng đặt ly rượu xuống cáo từ: "Trời không còn sớm, trong nhà còn có người chờ." Nói xong cũng không thèm nhìn đến gương mặt của ba Chu, Ngu Đường đã xoay người rời đi.

Vệ sĩ mặc áo đen mới ăn bánh kem hồi nãy lập tức vọt tới, đi theo phía sau Ngu Đường, cứ như vậy đã tiêu sái đi mất. Để lại một đám chú bác lừa tiền không thành công, cùng với Chung Nghi Bân đang vui vẻ bởi vì rốt cuộc cũng có thể về nhà.

Về đến nhà, quả nhiên Sở Khâm còn chưa ăn uống gì, đang nằm ở trên giường chơi di động.

Cuối tuần này Món thập cẩm sẽ phát tập cậu đã quay sẵn trước, không có vấn đề gì, nhưng còn một chương trình trực tiếp khác lại phải đổi người. Thịnh Thế trả thù lao cho MC dựa trên số kỳ, ngoại trừ 36 vạn một năm, mỗi một lần Sở Khâm quay chương trình sẽ được trả 1 vạn 5, cuối tháng thanh toán. Mở máy tính trên điện thoại ra, tính thử mấy chương trình bị vuột mất trong hai tuần qua, một kỳ Món thập cẩm, hai kỳ Kẹo que, một tiệc tối... Nhiều tiền quá hà...

Ngẫm lại liền thấy đau đứt ruột, hồi trước hùng vốn với bạn mở tiệm cơm, đã bỏ rất nhiều tiền vào đó, bây giờ còn đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, dùng tiền y như nước chảy vậy. Sở Khâm nằm ở trên giường thở dài, mình nên mua bảo hiểm mới phải, có vậy thì dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không đến mức lỗ vốn.

Chợt nhớ tới, hình như Thịnh Thế có mua bảo hiểm tai nạn cho nhân viên, cậu bị thương ngoài ý muốn như vậy, chắc là sẽ có bồi thường chứ hả. Sở Khâm vô cùng hưng phấn ngồi bật dậy, chuẩn bị gọi điện thoại cho phòng nhân sự, ngẩng đầu lên liền thấy Chung Nghi Bân đã về tới.

"Ăn gì chưa? Anh có đem bánh kem về cho em nè." Chung Nghi Bân mở đèn phòng ngủ, ngồi vào đầu giường, sờ sờ mặt của cậu, không có đổ mồ hôi, xem ra xương sườn hết đau rồi.

Sở Khâm cầm di động gọi cho chị Vương của phòng nhân sự, bên kia đang chờ nối máy, liền thuận miệng hỏi một câu: "Hương gì?"

Chung Nghi Bân mở hộp ra, vẻ mặt thành thật nói: "Hương dâu, anh nhớ rõ em thích hương dâu."

Giọng nam dễ nghe mang theo từ tính, cứ không hề phòng bị mà ùa  vào trong tai Sở Khâm, cậu sửng sốt một chút, dần dần màu hồng từ lỗ tai lan xuống tận cổ.

Chị Vương đã nhận cuộc gọi: "..."
==========================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Thần sông thích trẻ con thành thật 》
Thần sông ông chủ tiệm thuốc: Con đánh rơi bao vàng hay bao bạc?
Nhị Bính: Bao của con là hương dâu
Thần sông ông chủ tiệm thuốc: Con đúng là một đứa trẻ thành thật
Nhị Bính: Bà xã của con chỉ thích hương dâu thôi (⊙v⊙)
Sở Khâm: _(: з" ∠*)_

Chương 18: Xe chiến

Cũng không phải Sở Khâm thích ăn đồ có hương dâu, mà là tương đối thiên vị hương dâu khi xài chút đồ dùng nhỏ mà thôi. Trước đây lúc Chung Nghi Bân không mất trí nhớ, liền thích dùng chuyện này để chọc cậu.

Hai người đi siêu thị mua đồ, Chung Nghi Bân sẽ tiện hề hề cầm một hộp bao chạy đến trước mặt cậu, bày ra bộ dáng của thần sông: "Chàng tiều phu trẻ tuổi này, con muốn hương chuối hay hương chanh?"

Sở Khâm sợ đến mức vội vã nhìn thoáng qua hai bên, không có ai chú ý tới, cậu bèn lấy hương dâu ở bên trong ra cho vào xe đẩy.

"Chàng tiều phu thành thật này, con đã lựa chọn hương dâu mình yêu thích nhất, thần sông quyết định tối nay sẽ thưởng cho con, xài hết cả hộp này luôn." Chung Nghi Bân một bên chọn nước tương, một bên nghiêm trang nói.

Cho nên, thời điểm Chung Nghi Bân mất trí nhớ nghiêm trang nói "Anh nhớ rõ em thích hương dâu", thực sự là trong lòng Sở Khâm có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Giơ tay lên, đẩy cái đầu bự đang sáp lại gần vì hiếu kỳ tại sao cậu lại đỏ mặt ra, đột nhiên bên tai truyền đến giọng của chị Vương.

"Tiểu Sở à, nếu em có công chuyện thì cứ đi lo trước đi?"

"Khụ khụ..." Nhất thời mặt Sở Khâm đỏ như bốc khói, "Thiệt ngại quá chị Vương, ban nãy mới mua… bánh kem, thực xin lỗi, đã trễ vậy rồi còn quấy rầy chị, chỉ là đột nhiên em nhớ tới, có phải em đã được mua bảo hiểm tai nạn cho nhân viên trong đài truyền hình không..."

Chung Nghi Bân ôm bánh kem ngồi ở một bên, tò mò nhìn chằm chằm Sở Khâm. Nhìn Sở Khâm, nhìn nhìn lại bánh kem trong tay, phản ứng của Sở Khâm rất không bình thường, hình như là đang... xấu hổ?

Nhận thức này khiến Chung Nghi Bân cảm thấy mới mẻ, đảm bảo là trong phương diện này có gì đó anh không nhớ được, một lát phải kêu Sở Khâm nói rõ.

Kỳ thực Chung Nghi Bân cũng chưa ăn cơm, chỉ nếm vài miếng bánh trong tiệc tối thôi. Sở Khâm đứng dậy nấu hai tô mì sợi, sau đó hai người ăn tiếp bánh kem, dạ dày ấm hừng hực, cả hai ngồi trong phòng khách tiêu thực.

Trước cửa sổ sát đất trong phòng khách có đặt hai cái ghế dựa, chung quanh ghế dựa có trang trí vài cái cây giả, được che bởi một cây dù vải bố to đùng ở phía sau, nằm trên ghế sẽ có cảm giác như đang phơi nắng cạnh bờ biển.

Buổi tối thành phố lên đèn sáng rực, giăng khắp đường phố, giống như những dãy màu cực quang, tạo thành một cái lưới bao lấy các tòa nhà cao cao thấp thấp. Thành phố này lớn như vậy, con người qua qua qua lại lại, tựa như giun dế trong rừng rậm, chỉ cần sơ ý một chút, sẽ không bao giờ tìm thấy được hình bóng của người yêu nữa.

Sở Khâm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ngắm cảnh ở góc độ này khiến cho Chung Nghi Bân cảm thấy rất mới mẻ, anh cao hứng duỗi thẳng chân ra, nhàn nhã đung đưa cái chân đang mang dép kẹp của mình. Chậm rãi duỗi chân qua, dùng ngón chân cọ cọ bàn chân của người kia. Nhất thời cái chân đang đung đưa ngừng lại, đạp lên cái chân đang để ở trên chân mình, xoay ngược tình thế dùng ngón chân kẹp lấy chân của Sở Khâm.

"Ha ha, bắt được một tên trộm nhỏ đánh lén rồi!" Chung Nghi Bân cao hứng bừng bừng nói, dùng ngón chân linh hoạt cọ cọ đối phương, còn không quên lồng tiếng, "Hừm hừm hừm hừm, lần sau còn dám đánh lén nữa hay không?"

Sở Khâm nhịn cười, định rút chân về, lại bị Chung Nghi Bân dùng cả tay chân chụp lấy, kéo lên trên đùi.

"Hừ hừ, còn định chạy trốn nữa hả, đây là muốn ép anh dùng hình rồi!" Chung Nghi Bân cười he he, bắt đầu gãi lòng bàn chân của Sở Khâm.

"Ha ha ha ha, đừng..." Sở Khâm sợ nhột, bị anh gãi như vậy bắt đầu cười lên, cũng may xương sườn đã sắp lành, có cười lớn cũng sẽ không đau.

Chung Nghi Bân theo chân bắt được cái người đang giãy dụa liên tục, kéo cả hai cái chân lên trên chân của mình.

"Đại vương tha mạng!" Sở Khâm thấy tình hình không ổn, vội xin tha, nếu như cùng gãi cả hai chân, nhất định cậu sẽ cười dữ dội mất.

Chung Nghi Bân dương dương đắc ý hất hất cằm: "Vậy anh hỏi em một chuyện, em phải thành thật trả lời, không thôi đại hình hầu hạ."

"Anh hỏi đi." Sở Khâm mím môi cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

"Hương dâu, rốt cuộc là cái gì?" Chung Nghi Bân mở to đôi tò mò mắt nhìn cậu.

"..." Đối mặt với một bé cưng tò mò như vậy, Sở Khâm cảm thấy áp lực rất lớn.

Ngày hôm sau đi làm, Sở Khâm nhận được một tin tốt, chính là Thịnh Thế thật sự mua bảo hiểm tai nạn cho nhân viên, trường hợp nằm viện một tuần như Sở Khâm, có thể được nhận bồi thường một vạn tệ tiền thuốc men và tiền rủi ro, ngoài ra còn mua cả bảo hiểm ngoài ý muốn cho mấy MC, có thể được bồi thường thêm 5 vạn nữa.

Tự nhiên được nhận 6 vạn tệ khiến cho Sở Khâm đặc biệt cao hứng, cậu đến phòng nhân sự sao chép một phần điều khoản bồi thường bảo hiểm của công ty mua cho cậu lại, nếu như sau này trong đài có ai gặp chuyện không may liền có thể dùng đến nó.

Bất quá bồi thường bảo hiểm ngoài ý muốn phải đến đồn cảnh sát xin một phần chứng nhận, lúc tan tầm Sở Khâm đến đồn cảnh sát, không ngờ lại gặp lãnh đạo trong đài truyền hình ở chỗ đó, là Trương trưởng đài và Trần tổng giám.

Trần tổng giám tên là Trần Phong, là tổng giám chế của các chuyên mục giải trí lớn bên Giải trí Thịnh Thế, đương nhiên ông còn có một thân phận khác nữa, đó chính là ba của Trần Kỷ Minh.

"Thịnh Thế lại bị tố cáo?" Sở Khâm đi tới chào hỏi, bởi vì Thịnh Thế TV hùn vốn với quốc gia và xí nghiệp, hình thức chương trình đa dạng, bởi vậy thường hay bị mấy người già bảo thủ hoặc nhân sĩ buồn chán tố cáo. Đồn cảnh sát này cách đài truyền hình gần nhất, hễ mà có người tố cáo, trưởng đài liền phải đến giải thích. Bởi vậy mỗi lần họp, thứ mà trưởng đài nhấn mạnh nhiều nhất chính là chừng mực và hài hoà.

Khóe miệng Trương trưởng đài giật một cái: "Không có, đừng nói bậy." Gần đây dưới nỗ lực của ông, số lần Thịnh Thế bị tố cáo đã ít đi rất nhiều rồi.

"Vậy thì làm sao rồi?" Sở Khâm có chút ngạc nhiên.

Trương trưởng đài nhìn thoáng qua Sở Khâm muốn nói lại thôi, sờ sờ đỉnh đầu trụi lủi, cười cười nói: "Không có chuyện gì lớn, cậu cứ đi lo công chuyện đi, tôi phải về đài trước đây."

"Hả?" Sở Khâm nhìn trưởng đài rời đi không hiểu ra làm sao, xoay đầu nhìn về phía Trần Phong.

"Còn không phải là bởi vì chuyện của cậu sao, sáng nay đồn cảnh sát đến đài truyền hình điều tra, trưởng đài sợ ảnh hưởng không tốt, mới để chúng tôi đến đồn." Trần Phong mang theo vẻ mặt bí hiểm nói, cứ như là đang che giấu scandal gì đó thay cậu vậy.

Sở Khâm khẽ nhíu mày, lời này khiến cậu cảm thấy có hơi khó chịu: "Theo như lời ngài nói, cứ như là tôi đã phạm phải tội gì rồi vậy."

Trần Phong bị nghẹn một chút, không nói được nữa, hàm hồ vài câu xong liền xoay người đuổi theo trưởng đài.

Tiểu cảnh viên trong đồn cảnh sát nói cho Sở Khâm, bởi vì bên trên có người tạo áp lực, yêu cầu phải điều tra rõ vụ án bắt cóc cậu, vậy nên lúc này mới thăm hỏi đồng nghiệp, lãnh đạo của Sở Khâm.

"Bên anh đang hoài nghi, chuyện này do có kẻ khác giật dây sao?" Sở Khâm khẽ nheo mắt lại, trước đây cậu từng nói với cảnh sát, hoài nghi có người giật dây sau chuyện này, nhưng lại nghĩ không ra mình có ân oán gì với ai lớn như vậy, cảnh sát cũng không để ý đến cậu, thầm muốn nhanh kết án giao lại cho cấp dưới xử lý.

Hiện tại đột nhiên lại bắt đầu điều tra, đoán chừng là đại ca Chung gia đã nhúng tay vào rồi.

"Tôi không thể nói được." Tiểu cảnh viên lắc đầu, chuyện này thuộc về cơ mật, cậu không thể nói bừa.

Vụ kiện được lật lại điều tra, mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt với Sở Khâm đều bị kêu lên đồn hỏi. Bởi vì xử lý chuyện bảo hiểm, Sở Khâm lại phải chạy đến đồn cảnh sát thêm một chuyến nữa, lúc tới chỗ tiểu cảnh viên cầm giấy chứng nhận, cậu cảm thấy có mấy cảnh sát cứ nhìn mình chằm chằm.

"Của... của anh đây..." Lúc tiểu cảnh viên đưa giấy chứng nhận cho cậu cứ luôn cúi đầu, giống như là sợ bị bỏng vậy, không có trực tiếp đưa tới tay cậu mà lại đặt tờ giấy chứng nhận mỏng manh kia lên bàn, để tự cậu cầm lấy.

"Huýt ——" Đột nhiên có người huýt sáo một cái, Sở Khâm quay đầu lại, nhưng không thấy được là ai đã huýt. Bầu không khí trong đồn cảnh sát rất không giống với trước đây.

Trong lòng Sở Khâm trầm xuống, không muốn ở lại đây thêm bất kỳ giây phút nào, cậu đi ra khỏi đồn cảnh sát.

"Khâm Khâm!" Cách đó không xa, Chung Nghi Bân đang đút tay vào túi quần, đeo kính mát, dựa vào một chiếc xe thể thao xinh đẹp. Dưới ánh mặt trời chói chang của mùa hè, dường như cả người anh cũng xuất hiện một vầng sáng. Cô gái đi ven đường thấy anh, cũng nhịn không được dừng chân lại chụp một tấm, quả thực không khác gì tạo hình thường dùng của nam chính theo đuổi nữ chính trong phim thần tượng cả... Nếu như Chung Nghi Bân không ngốc hề hề liên tục vẫy tay mà nói.

"Ở đây!" Chung Nghi Bân dùng sức vẫy cái tay dài sọc của mình, sợ Sở Khâm không nhìn thấy anh, thậm chí anh còn nhảy lên vài cái, chọc cho mấy cô gái mê trai không ngừng phì cười.

"Ai nha mẹ ơi, anh đẹp trai này có hơi tăng động á!" Em gái sổ ra một câu giọng Đông Bắc, bĩu môi.

Sở Khâm yên lặng che mặt, trong nháy mắt đã quẳng cảm giác không thoải mái trong đồn cảnh sát ra sau đầu, cậu bước nhanh tới, chui vào trong xe: "Sao anh kiếm được nó vậy?" Đây là chiếc xe thể thao Chung Nghi Bân dùng khi đi chơi.

"Anh thấy trong hình của hai đứa mình có chiếc xe này, nên đã kêu ca ca đưa tới cho anh." Chung Nghi Bân cười híp mắt ngồi ở vị trí tài xế, "Đi ra ngoài chơi, dù sao cũng phải có bộ dáng giống như xe chiến chứ."

"Xe chiến?" Khóe miệng Sở Khâm giật giật, cái kiểu gọi tên gì vậy hả.

"Ừ hử." Chung Nghi Bân rất là thoả mãn với cái tên gọi này, "Anh của anh còn kéo cả một thùng bảo bối hồi còn bé của anh qua nữa, anh đã xem cd cho tới trưa, đây là từ mới học được đó."

Sở Khâm đỡ trán, cậu biết đại khái là Chung Nghi Bân đã xem cd gì rồi. Hôm qua dẫn anh đến bệnh viện tái khám, bác sĩ nói xem những thứ mà anh thích trước đây có thể sẽ giúp khôi phục trí nhớ. Chung Nghi Bân liền gọi điện thoại cho đại ca nhà mình: "Ca, trước đây ngoại trừ thích Sở Khâm ra, em còn thích gì nữa?"

"..." Chung Gia Bân đang họp không thèm để ý tới đệ đệ, trực tiếp cúp điện thoại. Đến hôm nay, liền ném "xe chiến" và một thùng đĩa cd tới.
==========================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Có thể học rất nhiều từ mới lạ trong cd 》
Khâm Khâm: Xe thể thao kêu là gì?
Nhị Bính: Xe chiến thần thánh
Khâm Khâm: Muốn thân thiết thì nói thế nào?
Nhị Bính: Bùng cháy đi tiểu vũ trụ
Khâm Khâm: Vậy nếu em không muốn thân thiết thì nói thế nào?
Nhị Bính: Yamete (やめて: đừng mà, thôi mà, dừng lại đi,… Từ phổ biến hay xuất hiện trong AV :v)
Khâm Khâm: Đây thật sự là cd anh xem hồi còn nhỏ hả? →_→
Đại ca: ...

Chương 19: Bạn bè

Khóe miệng Sở Khâm giật giật, cậu biết chắc là Chung Nghi Bân mới coi cd gì rồi. Đại ca Chung gia cũng thiệt là, biết hiện tại đệ đệ không đáng tin cậy, vậy mà lại đi hồ đồ chung với anh ấy như vậy nữa.

"Buổi tối có thời gian rảnh không?" Chung Nghi Bân thắt dây an toàn cho Sở Khâm, đây là chuyện Sở Khâm đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, lên xe phải thắt dây an toàn, anh nhớ rõ, đồng thời cũng nhớ rõ chuyện phải thắt cho cả Sở Khâm.

"Chi vậy?" Sở Khâm cúi đầu nhìn giấy chứng nhận gặp chuyện ngoài ý muốn trong tay mình, trên đó viết "Gặp phải bắt cóc, bị thương ngoài ý muốn", trong ô vuông còn tỉ mỉ điền đã lập án, kẻ hiềm nghi đã bị bắt đang chờ tin tức, đều là chữ viết tay bằng bút máy, chữ viết tinh tế, chính là chữ của tiểu cảnh viên kia đã viết, ký tên là đồn cảnh sát Cao Vân Long đường Thịnh Thế.

Cảnh viên tên Tiểu Cao này có thái độ rất tốt, tính tình cũng nhiệt tình, hôm nay phản ứng quá rõ ràng, cậu có muốn quên cũng khó. Bất quá mặc dù ánh mắt của mấy người trong đồn cảnh sát có gì đó sai sai, Tiểu Cao chỉ hơi hoảng loạn một chút, cũng không có thái độ ác liệt với cậu. Nếu có thể, cậu nên mời Tiểu Cao ăn một bữa cơm...

"Vừa mới nhớ tới, hôm nay là thứ sáu, Vũ Vạn hẹn anh tối nay đến Hoan Ca gặp mặt." Chung Nghi Bân lái xe lên đường lớn, lúc này đang là giữa trưa, anh đến tìm Sở Khâm đi ăn cơm, "Em có thể đi được không?"

Hôm qua hai người bọn họ đều đến bệnh viện tái khám, xương sườn của Sở Khâm đã gần lành hẳn, chỉ cần tránh vận động kịch liệt và va chạm mạnh sẽ không sao. Hiện tại, chỉ cần xem cậu còn phải quay chương trình nữa không thôi.

Sở Khâm dừng một chút, cầm giấy chứng nhận trong tay lấy di động ra chụp một tấm phòng hờ, sau đó cậu cất giấy tờ vào trong túi hồ sơ: "Hẹn ai rồi?"

"Hmm, nói là mấy người hay chơi chung trước đây." Chung Nghi Bân cũng không biết bình thường hay chơi chung với ai, cho nên nhất định phải có Sở Khâm đi cùng anh, không thôi nhìn thấy mấy anh em tốt trước đây mà lại không biết người ta tên gì, như vậy cũng quá mất mặt đi.

Sở Khâm mím môi, âm thầm thở dài, nên tới thì vẫn sẽ phải tới, tuy rằng cậu không thích mấy người bạn kia của Chung Nghi Bân, nhưng cũng không thể nói dối được: "Được thôi, tối nay em không bận gì cả." Cho dù có công chuyện, cậu cũng phải đẩy xuống, để Chung Nghi Bân đi một mình, cậu sẽ lo lắng.

"Có phải, em không thích bọn họ không?" Chung Nghi Bân trộm liếc mắt nhìn Sở Khâm.

Sở Khâm sửng sốt, có hơi kinh ngạc nhìn về phía người lái xe, trước đây Chung Nghi Bân chưa bao giờ phát hiện ra, hiện tại chỉ cần cậu chần chờ một chút, đã bị anh nhìn ra rồi sao? "Chỉ là có vài người, không có chuyện gì lớn cả."

Chung Nghi Bân nhíu mày: "Vậy chúng ta không đi." Nếu để cho Sở Khâm mất hứng, liền được một mất mười rồi.

"Bọn họ đều là bạn của anh, dù sao cũng phải làm quen lại lần nữa." Sở Khâm vươn tay, sờ sờ cài đầu xù kia, "Hơn nữa, em lại không có mâu thuẫn gì với bọn họ cả, trước đây anh cũng từng dẫn em đi chơi chung với mấy người đó mà."

Muốn để cho Chung Nghi Bân trở lại quỹ đạo sinh hoạt bình thường, nhất định phải làm được một điều, chính là "không lừa gạt". Bất luận ai cũng không có quyền quyết định thay anh, Sở Khâm muốn nói toàn bộ mọi chuyện và mọi người cho anh biết, để anh tự phán đoán. Mất trí nhớ đã đủ đáng thương, hết thảy đều trở nên xa lạ, nếu như đến cả Sở Khâm cũng lừa anh, vậy cũng quá tàn nhẫn rồi.

Trước đây Chung Nghi Bân thường hay đi ra ngoài chơi với cái đám thiếu gia tiểu thư kia, có đôi khi cũng sẽ dẫn cả Sở Khâm theo cùng, bất quá lại có vài người không quá thích Sở Khâm, cậu có thể cảm nhận được. Vốn dĩ cậu cũng không có hứng thú gì với mấy người đó, nên từ đó về sau, cậu cũng không có đi cùng Chung Nghi Bân nữa. Thế nhưng làm một MC có trí nhớ rất tốt, tên, xuất thân và vân vân của mấy người đó, cậu đều nhớ rõ ở trong lòng.

"Vũ Vạn và Chu Tử Mông, anh đều đã gặp qua, đây là Vũ Thiên Thiên, em gái của Vũ Vạn..." Lúc ăn cơm trưa, Sở Khâm lấy di động của Chung Nghi Bân tới, mở ảnh chụp chung với mấy người bạn ra, chậm rãi nói cho anh biết từng tên từng tên một.

"Ngũ Thiên (Vũ Thiên đồng âm với Ngũ Thiên = 5000)? Ha ha ha, thằng anh tên Ngũ Vạn, em gái Ngũ Thiên, có phải em trai tên đó là Ngũ Bách (500) luôn không?" Chung Nghi Bân nhịn không được cười rộ lên, Vũ gia không hổ là làm ngành mỏ, đặt tên cho con cái đều đơn giản thô bạo như vậy.

"Anh ta không có em trai, bất quá lại có một chị gái tên Vũ Nghi." Sở Khâm đặt tay lên môi, kỳ thực cậu cũng rất muốn cười.

Lúc hai người đang cười, bên cạnh có một cô gái cẩn cẩn thận thận sáp lại gần, Sở Khâm ngẩng đầu nhìn qua, cô gái kia khoảng chừng 17 – 18 tuổi, trong tay cầm một cuốn sổ nhỏ và một cây viết, thấy cậu nhìn sang nhất thời khẩn trương hơn: "Ừm, à, xin hỏi, anh là Khâm ca phải không?"

Sở Khâm mỉm cười, cầm lấy cuốn sổ trong tay cô gái, ký tên lên trên đó, trả lại cho cô gái, sau đó cậu chớp mắt vài cái, làm một động tác đừng có lên tiếng.

Cô gái che miệng, bộ dáng hạnh phúc sắp xỉu, dùng sức gật đầu: "Em, em sẽ nhỏ giọng, he he he, em em em, có thể ôm anh một cái được không? Em thực sự rất thích anh đó nha!"

Chung Nghi Bân đang cười, nhất thời không cười nổi nữa, sao đi tới đâu cũng có thể gặp được mấy em gái mê trai hết vậy cà.

Từ trước đến nay Sở Khâm vẫn luôn tốt tính với fan, đứng lên ôm cô một cái, lại bị Chung Nghi Bân vòng lấy thắt lưng lôi trở về.

"Tiểu thư, một cái ôm này của cô, đừng để cho người nào khác thấy." Chung Nghi Bân ôm eo Sở Khâm không buông tay, dùng ánh mắt bất thiện trừng cô gái kia.

Cô gái sửng sốt một lát, đột nhiên hưng phấn đến mức đỏ mặt: "Được, được!" Sau đó ôm lấy sổ và bút của mình chạy đi thật nhanh, cô chạy ào về phía ghế dài, mấy chị em tốt muốn cướp coi chữ kí, cô làm ra một động tác đừng có lên tiếng, sau đó bu lại thành một tụm thì thầm với nhau.

Sở Khâm có hơi xấu hổ, nhìn thoáng qua Chung Nghi Bân hẹp hòi đang ôm chặt mình, trước đây người này mới không có như vậy đâu, có fan đến muốn ôm một cái, anh đều rất hào phóng mặc kệ không hỏi, còn có thể tự giác nhích qua một bên miễn cho bị người khác nhìn ra cái gì.

"Anh không thích em quá thân mật với người khác." Chung Nghi Bân nghiêm túc nói, "Fan ôm một cái cũng không tính là cái gì, nhưng đừng làm ở trước mặt anh là được."

Sở Khâm nhìn anh một lát, đột nhiên nở nụ cười: "Được." Hiện tại Chung Nghi Bân không thích, nhất định trước kia anh ấy cũng không thích, chỉ là ngại không chịu nói ra mà thôi, cứ thích giả bộ bày ra bộ dáng tổng tài tiêu sái. Đột nhiên cậu nhận ra, lần mất trí nhớ này, có lẽ đã cho cậu thêm một cơ hội hiểu rõ Chung Nghi Bân hơn.

Buổi tối, đèn bên ngoài Thịnh Thế Hoan Ca chiếu sáng cả con đường, mấy chiếc xe thể thao có màu sắc xinh đẹp dừng ở trước cửa, vài người mặc quần áo gọn gàng xuống xe, quăng chìa khóa cho cậu trai đứng trong bãi đậu xe, sau đó liền tiêu sái bước lên thảm đỏ trên bậc thang.

Hoan Ca là một câu lạc bộ giải trí, được khá nhiều người trẻ tuổi yêu thích, nhưng chi phí rất cao, tộc đi làm hoặc là đảng học sinh bình thường, nhất định là sẽ không tới chỗ này. Thường xuyên đến đây cũng chỉ có đám con nhà giàu có tiền có thời gian như Vũ Vạn đây.

Lầu một đại sảnh, lầu hai quán bar, lầu ba phòng ca, lầu bốn khách sạn. Nếu như mọi người chơi tới nửa đêm mệt mỏi không muốn về nhà, có thể thuê phòng ở lầu bốn qua đêm.

Chỉnh thể được trang hoàng theo phong cách tràn đầy khí tức xa hoa lãng phí, Sở Khâm vừa mới bước chân vào chỗ này liền cảm thấy có hơi ngạt thở. Nắm lấy tay của Chung Nghi Bân, tìm được phòng của đám Vũ Vạn, đẩy cửa ra.

Cửa gỗ cách âm nặng trịch vừa mở ra, tiếng ca tiếng tranh cãi ầm ĩ trong phòng liền truyền tới tai. Một cô gái mặc váy bó sát người đang ngồi hát trên sân khấu, người nọ lớn lên rất đẹp, Sở Khâm chưa gặp qua bao giờ, có thể là đậu hũ non hoặc tiểu diễn viên mà thiếu gia nào đó mới tìm được.

Sô pha được xếp thành hình tròn, có 4 nam 3 nữ ngồi ở bên trên, bên nam phần lớn đều là anh em của Chung Nghi Bân, chỉ có một người Sở Khâm chưa gặp qua; bên nữ một là Vũ Thiên Thiên, một là Chu Tử Mông, còn một người khác thì không quen, ăn mặc rất rực rỡ, chắc là cũng giống như cô gái đang ngồi hát trên sân khấu.

Vũ Vạn đang uống rượu với mọi người, thấy Chung Nghi Bân tiến vào, nhất thời nhảy dựng lên: "Nhị Bính, cậu tới rồi!"

Mọi người đang chơi đùa trong phòng đồng loạt nhìn qua, thấy Sở Khâm cũng tới, dường như thoáng yên tĩnh lại một chốc, sau đó lại khôi phục về bầu không khí náo nhiệt ban đầu.

"Sở Khâm cũng tới hả." Vũ Vạn có chút kinh ngạc, sau đó cấp tốc khôi phục lại bình thường, cười híp mắt kéo hai người ngồi xuống ghế, "Tới đúng lúc lắm, vừa vặn có người muốn giới thiệu cho cậu đây."

Hai người ngồi xuống chính giữa, một nam sinh cao gầy vươn tay qua, rót cho Chung Nghi Bân một ly bia: "Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy hả?"

Chung Nghi Bân nhận lấy ly bia, nhớ lại một chút, chắc người này là Quý Dao, trong nhà mở nhà hàng khách sạn, biệt hiệu là Yêu Kê (Gà út – đọc ngược từ Quý Dao). Sở Khâm sợ anh không nhớ rõ, ghé vào tai khẽ nói: "Yêu Kê..."

"Khâm ca!" Vũ Thiên Thiên ngồi ở một bên sáp lại gần, đu lên vai của Sở Khâm kéo cậu ra khỏi tai Chung Nghi Bân, mặt cô có hơi tròn trịa, rất là đáng yêu, "Đã lâu không gặp anh rồi!"

Sở Khâm cười cười, rót một ly nước cho Vũ Thiên Thiên: "Không phải mỗi ngày em đều nhìn thấy anh ở trên TV sao?" Vũ Thiên Thiên là fan của cậu, cũng là người thân thiết với cậu nhất trong đám người kia.

"Sao có thể so TV với người thật được chớ!" Vũ Thiên Thiên hồn nhiên nói, cầm ly nước lên cụng ly với anh.

"Tiểu Ngạn, em biết người này chứ?" Vũ Vạn vỗ vỗ cậu trai xa lạ kia, chỉ vào Sở Khâm nói, "MC chính của Món thập cẩm, Sở Khâm."

Sau đó Vũ Vạn giới thiệu cậu trai với mọi người, cậu ta tên Ngụy Ngạn, là em họ của Vũ Vạn, đang học ngành biểu diễn tại Đại học Điện Ảnh ở Bắc Kinh.

"Đây là Chung Nghi Bân." Vũ Vạn cười hì hì chỉ vào Chung Nghi Bân nói, "Đừng nói ba anh đặt tên không học thức, nhà bọn họ cũng không tốt hơn chỗ nào đâu, anh cậu ta tên Giáp Bân, cậu ta tên Ất Bân, nếu là có một đệ đệ, dám chắc sẽ đặt là Bính Bân luôn đó, ha ha ha ha!"
=====================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Ba ba có thể đặt tên có tâm hơn chút nữa được không 》
Ba Chung: Cứ kêu là Giáp Bân, Ất Bân, Bính Bân đi
Ba Vũ: Cứ kêu là Ngũ Ức, Ngũ Vạn, Ngũ Thiên đi
(Năm trăm triệu – năm chục ngàn – năm ngàn)
Ba Quý: Cứ kêu là Tạc Kê, Thiêu Kê, Yêu Kê đi
(Gà chiên, gà quay, gà út)
Yêu Kê: ... Ba à, hình như chúng không cùng một loại

Chương 20: Nổi giận

"Bốn người các cậu, vừa vặn gọp đủ một bàn mạt trượt." Lúc Ngụy Ngạn thấy Sở Khâm tiến vào, quả thực hắn đã có hơi kích động một chút, phải biết rằng, sau này hắn cũng sẽ lăn lộn trong giới giải trí, có thể quen biết được người như Sở Khâm, sẽ có hỗ trợ rất lớn cho sự nghiệp sau này của hắn. Chỉ là khi nhìn đến Sở Khâm nắm tay Chung Nghi Bân đi vào, Ngụy Ngạn liền cho rằng Sở Khâm không khác gì đám đậu hũ non này, là cậu cũng đi ra bán rẻ tiếng cười, ánh mắt nhìn cậu không khỏi tăng thêm vài phần khinh bỉ, cũng không vội đáp lời Sở Khâm.

Bốn anh em Chung Nghi Bân chơi với nhau rất thân, lần lượt là Yêu Kê, Nhị Bính, Ngũ Vạn, Bạch Bản, đặc biệt ngốc, cứ luôn bị đem ra làm trò cười.

Đậu hũ non trên sân khấu vừa hát xong, buông micro đi xuống, ngồi xuống một chỗ khác trên ghế sô pha, dựa vào lòng một nam nhân có dáng dấp bình bình, như kiểu người thuộc bậc trung. Người này tên là Bạch Thành, là một playboy, đậu hũ non ngồi bên cạnh hắn rót rượu, nghe bọn họ kêu tên nhau, liền chen miệng nói: "Tên của ba đứa kì dị thì cũng thôi đi, còn không chịu buông tha cho ông, cứng rắn kéo một cái bảng trắng (Bạch Bản) tới nữa."

Mấy người trong phòng đều cười theo, Ngụy Ngạn tự cho là mình đã chọc cười cả bọn, có chút đắc ý, mở miệng hỏi Sở Khâm: "Hôm nay Khâm ca không ghi hình sao? Em nghe nói tuần này có mời Mộ Thần tới mà ha!"

Vừa mở miệng liền làm như quen biết đi hỏi công việc của người ta, nào giống thái độ của hậu bối nói chuyện trước mặt tiền bối? Sở Khâm lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, có dạng người nào mà chưa gặp qua, tự nhiên cũng nghe được sự ngạo mạn trong lời nói của hắn ta. Lạnh lùng nhếch môi, chậm rãi nhấp một ngụm nước trái cây, hoàn toàn không có ý tiếp lời.

Nhất thời bầu không khí có hơi xấu hổ.

Vũ Thiên Thiên trừng mắt nhìn em trai nhà mình.

Mặt Ngụy Ngạn đỏ lên, bởi vì hắn là em họ của Vũ Vạn, đêm nay chơi lâu như vậy, mọi người đều rất cho hắn mặt mũi, đến cả hai đậu hũ non cũng rót rượu cho hắn, làm thế nào cũng không ngờ tới Sở Khâm dám trực tiếp bày vẻ mặt ra cho hắn nhìn.

"Đi chơi với nhau, có chuyện gì thì cứ nói trực tiếp, ở đây không phải là nơi để người nào đó chảnh chó." Tuy rằng Chu Tử Mông cũng chướng mắt Ngụy Ngạn kiến thức hạn hẹp, nhưng ả càng không thích Sở Khâm hơn, có thể khiến cho Sở Khâm ấm ức, ả vẫn luôn rất sẵn lòng.

Vừa nghe Chu Tử Mông nói như vậy, nhất thời trong lòng Ngụy Ngạn có so đo, cảm thấy mình bị ủy khuất, hừ một tiếng.

Bầu không khí càng lạnh hơn.

Chung Nghi Bân đang uống rượu với Yêu Kê, vừa nghe bên này nói vậy, nhất thời ngừng lại, chậm rãi đảo mắt nhìn một vòng, Bạch Thành ôm đậu hũ non với vẻ mặt chế giễu, Chu Tử Mông liếc mắt cười nhạt, Vũ Vạn vò đầu cố kiếm gì đó nói để hoà giải, mà Sở Khâm vẫn ung dung thong thả ngồi như trước.

"Con mẹ nó..." Chung Nghi Bân cắn răng khẽ mắng một câu, chợt nhấn mạnh thêm một chữ cuối, ném mạnh chai bia trong tay xuống. Chai bia nhập từ Đức có vỏ vô cùng rắn chắc, đập xuống sàn nhà cứng còng, phát ra một tiếng bốp rồi vỡ tan tành.

Thoáng cái cả phòng đều yên tĩnh lại, loại phòng KTV cao cấp như này, có thiết bị khống chế tiếng nổ, một khi âm thanh vượt mức đê xi ben cho phép, để bảo vệ lỗ tai của khách hàng, phòng có chế độ tự động dừng nhạc tạm thời. Đã không có âm nhạc, chung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe cả tiếng kim rớt, hai đậu hũ non bị dọa sợ, hét lên một tiếng rồi vội che miệng lại.

Trong lòng Ngụy Ngạn có hơi vui vui, coi đi, đi ra bán phải có bộ dáng của người đi bán, chọc giận ông chủ rồi còn đâu?

Chung Nghi Bân đứng dậy, chậm rãi lắc lắc cánh tay, chỉ chỉ Vũ Vạn, sau đó lại chỉ chỉ Chu Tử Mông."Con mẹ nó tụi bây có ý gì!"

Mặt Chu Tử Mông trắng bệch, ả biết kỳ thực Chung Nghi Bân cũng là một thiếu gia ăn chơi đàn đúm, nhưng từ trước đến nay anh cư xử với giới nữ đều là ôn hòa lễ độ, đây là lần đầu tiên Chung Nghi Bân trực tiếp mắng vào mặt ả như vậy.

"Nhị Bính, Nhị Bính, đừng nóng đừng nóng!" Vũ Vạn vội kéo lấy anh, kéo cái tay đang chỉ của anh xuống, "Tử Mông vốn nói chuyện khó nghe như vậy mà, cũng không phải cậu không biết."

"Cút ngay! Ông cũng nói chuyện khó nghe!" Chung Nghi Bân đẩy Vũ Vạn ra, kéo Sở Khâm dậy, ôm vào trong lòng, "Ông coi mấy người như bạn bè, mấy người lại đối xử với bà xã của ông như vậy, có phải là muốn giẫm lên mặt ông không!"

Bà xã? Bà xã!

Ngụy Ngạn mở to hai mắt nhìn, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch. Mà sắc mặt của Chu Tử Mông ở bên cạnh còn trắng hơn cả hắn ta nữa. Trước đây Chung Nghi Bân cũng đối với Sở Khâm rất tốt, nhưng chưa từng nói rõ quan hệ của hai người, điểm này vẫn luôn khiến ả ôm tâm lý may mắn...

Lần này Chung Nghi Bân nóng thật rồi, rốt cuộc anh cũng đã biết tại sao Sở Khâm lại không thích mấy người bạn này của mình, bộ tưởng mình là con nhà giàu thì ngon à? Sở Khâm của anh là dựa vào chính công sức của mình làm ra thành tựu, so với cái bọn chỉ biết trông chờ vào áo cơm cha mẹ kia còn mạnh hơn gấp cả trăm lần đó! Dựa vào cái gì lại phải xem sắc mặt của bọn họ chứ!

Lẽ nào trước đây mình chưa từng nhận ra bọn họ đang khi dễ Sở Khâm sao?

Chung Nghi Bân đau lòng không ngớt, lôi kéo Sở Khâm định đi về, bị Vũ Vạn sống chết cản lại. Giỡn chơi hả, nếu hôm nay để Chung Nghi Bân đi ra khỏi cánh cửa này, sau này bọn họ còn mặt mũi nào rủ cậu ấy đi chơi nữa!

"Nhị Bính! Đừng xúc động, đừng xúc động!" Vũ Vạn nhìn về phía Quý Dao ở bên cạnh xin giúp đỡ, Quý Dao vội hỗ trợ kéo người tiếp một tay.

Bạch Thành đẩy đậu hũ non trong lòng ra, sắc mặt lạnh xuống, nói với Chu Tử Mông đã bắt đầu xanh mặt ở bên cạnh: "Nhanh lên, đi xin lỗi Sở Khâm."

"Có gì đặc biệt hơn người chứ!" Chu Tử Mông đứng dậy, nói lớn một câu, xách cái túi bên người lên, trừng Chung Nghi Bân một cái rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Bạch Thành nhe răng phun một ngụm nước miếng.

Vũ Thiên Thiên đẩy em họ ở bên cạnh một cái: "Suy nghĩ cái gì, đi xin lỗi Khâm ca của chị ngay! Có cái kiểu nói chuyện ở trước mặt tiền bối như em sao?"

Lúc Ngụy Ngạn thấy Chung Nghi Bân nổi nóng vì Sở Khâm đã sợ rồi, mình đã đoán sai thân phận của Sở Khâm, nói người ta như vậy, đồng thời còn đắc tội đến cả Chung Nghi Bân. Chung Nghi Bân là ai, hắn biết rõ, hôm nay anh họ dẫn hắn đến đây, chính là vì để hắn làm quen với Chung Nghi Bân, thử xem có thể tiến vào Giải trí Thịnh Thế được không, cho dù không vào được, nhưng quen biết Chung tổng cũng có lợi rất lớn đối với sự phát triển sau này của hắn.

"Khâm ca, em còn đang đi học, không quá biết nói chuyện, anh tha thứ cho em nha." Ngụy Ngạn run run rẩy rẩy đi tới, cúi đầu nhận lỗi với Sở Khâm.

"Vừa nãy cậu có nói gì à? Tôi không có nghe thấy, nào có gì mà tha thứ hay không tha thứ chứ." Nụ cười trên mặt Sở Khâm vẫn chưa thay đổi, giọng nói cũng vô cùng tự nhiên, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Ngụy Ngạn nhịn không được run lên, không hổ là cáo già trong giới, chỉ với một cậu nói đã có thể xóa hết mọi chuyện, từ đầu tới cuối chỉ một mình hắn không còn mặt mũi. Cuối cùng cũng thanh tỉnh khỏi giấc mộng thiếu gia, phát hiện mình quá non tay so với người tay.

Nhéo nhéo lòng bàn tay của Chung Nghi Bân, Sở Khâm ra hiệu cho anh đừng ầm ĩ quá khó coi, dù sao đây cũng là bạn tốt chơi chung từ nhỏ đến lớn của anh, nếu chỉ vì chút chuyện này mà tuyệt giao, bị truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười mất.

Chung Nghi Bân quay đầu nhìn cậu, Vũ Vạn vội nhảy ra khuyên, Quý Dao lôi kéo anh không buông tay. Bạch Thành rất thông minh đi kéo Sở Khâm: "Nhị Bính có thể đi, Sở Khâm không thể đi, quen nhau lâu như vậy còn chưa từng uống một bữa cho ra trò đâu!"

Vừa khuyên vừa kéo, cuối cùng cũng đè được hai người ngồi xuống ghế.

Cuộc vui vẫn tiếp tục, Vũ Vạn đi ra ngoài tìm Chu Tử Mông, đã không thấy người đâu, chỉ có thể gọi điện thoại cho Chu gia, nói bọn họ chú ý đến tiểu thư nhà mình đừng để chạy lạc mất người.

Hai đậu hũ non rất biết nhìn ánh mắt, thấy mọi người thay đổi thái độ với Sở Khâm, cả hai đều bắt đầu bắt chuyện với Sở Khâm.

"Khâm ca, tụi em mới vào giới, có nên phát triển bên phía diễn xuất không?" Cô gái ngồi hát ban nãy cười hỏi, "Anh thấy em hát thế nào?"

"Với chất giọng của em, lăn lộn trong giới diễn xuất gì chứ, nếu dựa vào mặt thì họa may còn có thể lăn lộn vài ngày." Bạch Thành cười nói.

Đậu hũ non cười hì hì đấm Bạch Thành vài cái, liếc nhìn Ngụy Ngạn đang ngồi đờ ra ở một bên, âm thầm bĩu môi. Người này thật là không có ánh mắt, chưa hiểu rõ tình huống đã nói lung tung, thật sự nghĩ mình là một thiếu gia à!

Ngụy Ngạn cũng âm thầm sốt ruột, lôi kéo tay áo của anh họ.

Vũ Vạn thở dài, trước đây đã hứa với dì út, tìm một đường đi cho em họ, lần này tốt rồi, còn chưa tìm được đường, đã đắc tội với Chung Nhị Bính trước rồi. Suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng nói tiếp: "Tuần trước Ngu tổng đề xuất hợp tác hạng múc gì với cậu vậy? Tôi thấy anh ta nhận danh thiếp của cậu."

Rót bia nhập khẩu trong chai nhỏ vào ly sẽ dễ uống hơn một chút, Chung Nghi Bân khui chai mới, đưa cho Sở Khâm uống trước. Sở Khâm nhớ tới một hồi còn phải lái xe, uống một hớp nhỏ liền không uống nữa, Chung Nghi Bân liền cầm trở về, nhắm ngay cái chỗ Sở Khâm vừa mới uống xong để uống tiếp: "Đương nhiên hạng mục tụi tôi nói tới có liên quan tới giải trí rồi, cậu muốn góp vốn à?"

Đánh thái cực nửa thật nửa giả, Chung Nghi Bân duỗi tay cụng chai của Vũ Vạn một cái.

Sở Khâm thấy có hơi kinh ngạc, người này ở nhà ngốc hồ hồ, ra cửa lại giống như là chưa từng mất trí nhớ vậy, xem ra khóa huấn luyện khẩn cấp của đại ca Chung gia vẫn rất có tác dụng.

"Tôi không chơi nổi cái này đâu." Vũ Vạn cười hề hề.

"Đương nhiên, cậu cũng chỉ biết tự lấy đá đập chân mình thôi." Bạch Thành chọt hắn một câu.

"Tới địa ngục đi." Vũ Vạn duỗi chân định đá Bạch Thành, lại bị cậu ta linh hoạt tránh thoát, trái lại đạp phải em họ Ngụy Ngạn, cười ha ha một tiếng, lôi kéo Ngụy Ngạn đến, "Thằng nhóc này ngốc như vậy, trường học cho nghỉ hè để đi thực tập, đến bây giờ còn chưa tìm được một đoàn phim cho ra hình ra dạng nữa."

Sở Khâm rũ mắt, đây là muốn để Chung Nghi Bân tìm cho hắn ta một đoàn phim sao?

Vốn dĩ cũng không phải là chuyện lớn gì, anh có quan hệ tốt với Vũ Vạn, em họ của anh em tốt, đừng nói đưa vào một đoàn phim, cho dù có tìm cho tên nọ một vai diễn nam thứ cũng không thành vấn đề gì. Bất quá, hiện tại Chung tổng mất trí nhớ, hơn nữa, tâm tình không tốt...
===========================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Nhị Bính là một cái bánh có tâm tình phong phú 》
Đại ca: Nhị Bính nhà chúng ta một chút cũng không ngốc
Khâm Khâm: Ví dụ như?
Đại ca: Lúc tức giận...
Nhị Bính: Hóa thân, bánh nhỏ nổi nóng (╰_╯)#
Đại ca: Lúc bị hỏi cơ mật thương nghiệp...
Nhị Bính: Hóa thân, bánh nhân mè đen \( ̄ˇ ̄)/
Đại ca: Lúc gặp Sở Khâm
Nhị Bính: Hóa thân... Bánh donut o(≧v≦)o
Khâm Khâm: →_→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#红绒