c45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Gà cay: rác rưởi, cặn bã.

Mặc kệ trong lòng Địch tiên sinh chửi bới con hung thú vô trách nhiệm kia ra sao, hắn vẫn không dám mở miệng mắng như cũ.

Ai biết Cố Lãng có ở gần đây hay không, yêu quái hay Thần Thú đều có ngũ giác cực kỳ nhạy, nếu để ý thì họ còn có thể nghe rõ tiếng một con côn trùng đang bò cách đó một trăm dặm.

Lỡ như bị Cố Lãng nghe được, Địch Lương Tuấn cảm thấy Cố Bạch cộng thêm Tư Dật Minh cũng không cứu được con hồ ly hắn đây.

Hồ ly tinh cầm khoai tây chiên gặm rộp rộp, tay không rảnh rỗi nên dùng cái đuôi to lông xù vuốt vuốt bé con, còn hắn ngồi ở một bên đắc ý xem SpongeBob.

Cố Bạch trốn ở trong chăn lông, cảm thấy bản thân giống như một đứa nhỏ được Địch tiên sinh ôm vào lòng an ủi.

Cậu hơi ngại ngùng, lặng lẽ lén lút ló nửa cái đầu ra khỏi chăn, vừa ló ra đã bị đống lông mềm ụp vào mặt.

Cố Bạch sửng sốt hai giây, nhìn cái đuôi to lúc ẩn lúc hiện trước mặt cậu, lại liếc mắt nhìn Địch Lương Tuấn. Sau khi phát hiện đây là thứ gì, Cố Bạch cảm thấy khó thở vô cùng.

Thật thật thật thật sự là hồ ly tinh á á á!

Cái đuôi!

Cái đuôi kìa!

Cố Bạch đơ người, cứng ngắc trừng mắt nhìn cái đuôi to, ánh mắt lia tới lia lui theo nó.

Địch Lương Tuấn nhận ra động tác của Cố Bạch, quay đầu nhìn cậu, sau đó tùy ý đong đưa cái đuôi rồi ngừng lại.

Hắn nghĩ nghĩ, lắc đuôi qua trái.

Ánh mắt Cố Bạch dán sát cái đuôi, nhẹ nhàng di chuyển qua trái.

Địch Lương Tuấn trừng mắt, lại lắc đuôi sang phải.

Ánh mắt Cố Bạch lại chuyển theo, khẽ liếc sang phải.

Địch tiên sinh dời mắt, tiếp tục lắc đuôi gặm khoai tây chiên, cảm thấy sao mà Cố Bạch giống mèo thế.

Hồi trước chọc một con mèo yêu, phản ứng của đối phương y chang Cố Bạch luôn.

Địch tiên không để chuyện Cố Bạch vẫn luôn nghĩ bản thân và tất cả người xung quanh cậu đều là con người ở trong lòng, đối với bản thân yêu quái mà nói, cũng chẳng phải chuyện đáng để kinh ngạc gì.

Xem bản thân là con người mới bao lâu?

Hai mươi năm có lẻ.

Về sau phải làm yêu quái bao lâu?

Chuyện này phải xem bản thể của Cố Bạch là gì.

Nhưng tuyệt đối vẫn sẽ lâu hơn so với thời gian Cố Bạch làm người.

Thời gian lâu như vậy, vẫn lo Cố Bạch không tiếp thu được sao?

Chắc là Cố Lãng phải biết bản thể của Cố Bạch là gì, Địch tiên sinh xem phim hoạt hình, lúc có lúc không quơ đuôi chọc Cố Bạch, quơ quơ một hồi thì cảm thấy đuôi hơi nặng.

Địch Lương Tuấn nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện Cố Bạch quấn thảm, dựa lên đuôi hắn ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc cũng tốt, thời tiết này thích hợp để ngủ lắm.

Địch tiên sinh suy nghĩ, điều chỉnh tư thế một chút để bản thân dễ chịu hơn, cũng không lên tiếng quấy rầy, thuận tay vặn nhỏ tiếng SpongeBob rồi tiếp tục vui vẻ xem phim. Thính giác của yêu quái rất tốt, vặn nhỏ tiếng một tí cũng không ảnh hưởng gì.

Thời tiết này thật sự thích hợp để ngủ.

Bên ngoài mưa to như trút nước, trong xe lại khô thoáng ấm áp, ánh đèn vàng ấm áp nhu hòa, mặc dù tiếng phim hoạt hình hơi ồn nhưng lại được cẩn thận giảm nhỏ.

Nước mưa tạt lên trần xe và cửa sổ xe, tiếng vang vào trong xe lại không quá lớn, lộp bộp lộp bộp như là nhịp trống tuy liên tục nhưng nhẹ nhàng, thúc giục mọi người mau mau chìm vào giấc ngủ say.

Tư Dật Minh phối hợp với Thanh Long bắt được con trâu kia, khi về mây đã tan mưa đã tạnh, chân trời tỏa ra tia sáng vàng cam nhu hòa của buổi chiều, rừng rậm được gió mạnh “quét dọn” sạch sẽ, xuyên qua giọt nước ánh xanh trên đầu cành, tạo nên một vẻ đẹp giao hòa giữa lụi bại và phục sinh.

Tư tiên sinh đi đến cạnh xe, trên người cũng không thấy ướt chỗ nào.

Anh đứng ở bên ngoài, vừa định gõ cửa sổ xe bảo Địch Lương Tuấn đóng trận pháp phòng ngự, kết quả là vừa tới gần đã thấy một lớn một nhỏ ôm đuôi hồ ly chen chúc ngủ trong xe.

Tư Dật Minh nhìn lướt qua Cố Bạch ôm đuôi hồ ly che mất khăn lông, toàn thân vùi dưới lớp lông trắng, lại liếc nhìn Địch Lương Tuấn chắc là vì rút đuôi không được nên dứt khoát ngồi ở bên cạnh ngoẹo đầu luôn. Anh suy nghĩ rồi xoay người rời đi.

Cơn mưa qua đi, trong rừng sẽ có rất nhiều đồ ngon.

Ví dụ như một ít nấm.

Tư Dật Minh không biết nấu ăn, nhưng anh khá quen thuộc mấy thứ này. Dù sao ở thời cổ, nhóm Thần thú họ cũng xem mấy thực phẩm sạch thuần thiên nhiên này là bữa ăn ngon.

Tư tiên sinh hái về một đống nấm, có độc hay không độc đều không bỏ qua.

Có vài nấm độc vị khá ngon, ảnh hưởng rất nhỏ tới yêu quái, nếu độc tính mãnh liệt một tí, cùng lắm chỉ gây ảo ảnh mà thôi.

Còn những loại nấm thật sự ảnh hưởng với yêu quái thì không đợi được tới lúc Tư Dật Minh đi hái, chúng đều đã bị những thương gia trong phiên chợ yêu quái diệt sạch từ lâu rồi.

Dù sao sinh sống trong phiên chợ đều là yêu quái hàng thật giá thật, ai vui lòng giữ lại mấy thứ có uy hiếp đối với họ chứ.

Tư tiên sinh ôm nấm, nhận ra hai người trong xe vẫn đang ngủ.

Lần này anh không im lặng rời đi nữa, mà đá đá cửa xe.

Cả chiếc xe rung lắc hai lần, Địch Lương Tuấn giật bắn mình tỉnh ngay, còn Cố Bạch thì ôm đuôi Địch tiên sinh, vùi sâu hơn một tí.

Địch Lương Tuấn quay sang nhìn ra ngoài cửa kính, Tư Dật Minh khẽ gõ cửa sổ xe.

Địch tiên sinh quay đầu nhìn lướt qua Cố Bạch đang ôm đuôi hắn, rồi nhẹ nhàng đẩy đẩy bé con vẫn say giấc nồng.

Cố Bạch mơ màng trợn mắt bị đánh thức, ôm cái đuôi trắng to đùng lông mềm như nhung, ngửa đầu nhìn Địch Lương Tuấn.

Địch Lương Tuấn chỉ chỉ ngực Cố Bạch: “Buông đuôi ra, Tư Dật Minh về rồi.”

Cố Bạch sửng sốt hai giây, cúi đầu nhìn đống lông mềm mại trong ngực cậu rồi vội vàng rút tay về. Cậu trơ mắt nhìn đuôi Địch Lương Tuấn nhoáng cái biến mất luôn, sau đó hắn bò lên phía trước nhấn nút đóng trận pháp.

Cố Bạch sờ lên phần mặt vừa cọ đuôi, vậy mà cảm thấy hơi tiếc.

Địch Lương Tuấn nhìn Cố Bạch mặt đầy tiếc nuối, không nhịn được cười: “Thích đuôi của tôi thế à?”

Cố Bạch im lặng một lát, suy nghĩ, cuối cùng thành thật khẽ gật đầu: “Thích ạ.”

Lúc này Tư Dật Minh mở cửa xe ra, nói với hai người bên trong: “Ra, hái nấm.”

Cố Bạch nhìn Tư Dật Minh, chắc là vì vừa mới đánh nhau xong, nên dù ánh mắt lúc này của anh rất bình tĩnh, nhưng trên người vẫn còn khí thế bén nhọn chưa tiêu tan.

Cố Bạch nhìn thấy Tư Dật Minh, tuy biết là dù bản thể hay hình người Tư tiên sinh đều khá là thân thiện săn sóc cậu, nhưng lúc này cậu vẫn hơi sợ sệt không dám đi ra ngoài.

Địch Lương Tuấn xuống xe, lại lấy công cụ nấu nướng và bếp gas đơn giản ở cốp sau, nhìn thấy điệu bộ chậm chạp của Cố Bạch, lại ngẩng đầu nhìn Tư Dật Minh một lát.

Hắn đóng chiếc thùng ở cốp sau, nhìn Cố Bạch ở trong xe, rồi hỏi Tư Dật Minh: “Lúc nãy anh ra ngoài có phát hiện mùi của Cố Lãng không?”

Tư Dật Minh lắc đầu: “Không đi hướng kia.”

“Ồ.” Địch tiên sinh lên tiếng: “Vậy anh biết chuyện Cố Tiểu Bạch vẫn luôn nghĩ bản thân là con người không?”

Địch Lương Tuấn nghĩ rằng Tư Dật Minh không biết.

Nửa tháng trước boss lớn này còn tràn đầy tự tin tỏ vẻ Cố Bạch chắc chắn biết mấy chuyện hư hỏng Cố Lãng làm trước kia mà.

Quả nhiên, Tư Dật Minh cũng sửng sốt hai giây, rủ mắt nhìn Cố Bạch trong xe một hồi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Cố Tiểu Bạch vẫn luôn nghĩ bản thân là con người, còn nghĩ chúng ta cũng thế.” Địch Lương Tuấn giải thích khô khan: “Không chỉ không biết bản thể của chúng ta, ngay cả Cố Lãng là gì cậu ấy cũng không biết. Vì tâm sinh lý khỏe mạnh của Cố Bạch, tôi vẫn chưa nói ra bản thể của Cố Lãng.”

Tư Dật Minh: “…”

“Cố Bạch cũng không biết bản thể của cậu ấy.” Địch Lương Tuấn bổ sung.

Tư Dật Minh: “…”

Tư Dật Minh: “Tên phế vật Cố Lãng này.”

Chính xác!

Ngoài mặt Địch Lương Tuấn vẫn như cũ, nhưng trong lòng thì đang điên cuồng nhấn like cho Tư tiên sinh.

Có người mắng giùm hắn, tất nhiên phải vui rồi.

Tư Dật Minh nhíu mày, khí thế túc sát kinh người trên thân anh càng ngày càng đậm.

Anh đã nói, lúc trước xem lý lịch của Cố Bạch đã cảm thấy không bình thường, trừ mấy nghề nghiệp nếu muốn làm thì phải xoát lý lịch trong xã hội con người như Giải Trãi, ngoài ra nhà ai lại thả con nhỏ vào trường học con người học từ tiểu học tới đại học chứ?

Lúc biết cha Cố Bạch là Cố Lãng, Tư Dật Minh còn cảm thấy phong cách Cố Lãng thật là đáng kinh ngạc. Hiện tại nghĩ lại, Cố Lãng thật sự là một con gà cay bự.

Vứt một đứa nhỏ vào trong xã hội con người, để con người dạy dỗ yêu quái?!

Mà Cố Bạch còn có thể là đứa nhỏ của hai Thụy thú nào đó!

Đứa nhỏ Thụy thú bị giao cho con người?!

Cố Lãng đáng chết!

Cố Bạch ngồi trong xe, cẩn trọng liếc nhìn Tư Dật Minh, sau khi đối mắt thì nhanh chóng dời đi, chuyển sang đống nấm Tư Dật Minh đang ôm.

Cố Bạch nhận ra vài loại trong đống đấy, một phần ăn được, có hai loại có độc.

Cố Bạch rề rà, lại ngẩng đầu nhìn Tư Dật Minh mặt đầy sát khí, lập tức bị dọa giật mình, mau chóng đẩy cửa xe ra, lưu loát đứng nghiêm vững vàng trước mặt Tư tiên sinh.

“Ngài… ngài Tư…?”

Tư Dật Minh nhìn dáng vẻ sợ sệt, mềm mềm như thể bóp một phát có thể bẹp của Cố Bạch, anh hít sâu, quyết định sau khi gặp lại Cố Lãng sẽ đánh ông một trận trước rồi tính.

Anh vẫn cảm thấy Cố Bạch trời sinh nhát gan, hiện tại xem ra còn có thể là vì tự nhận bản thân là con người, lại thêm người lớn không ở bên cạnh cho nên mới nhát gan.

Một yêu quái nhỏ đang yên đang lành!

Cố Lãng… ông ta đáng chết!

Cố Bạch không được đáp lại, cảm thấy hơi khẩn trương, cậu không dám nhìn Tư Dật Minh mà cúi đầu nhìn lom lom mũi chân của cậu và Tư Dật Minh. Còn Địch Lương Tuấn thì đã sớm chuồn trước, chạy tới dòng suối gần đó bắt cá.

Tư Dật Minh nhận ra dáng vẻ của bản thân có thể hù sợ Cố Bạch, anh khựng lại, rồi lén lút đưa đống nấm trong lòng cho Cố Bạch.

“Đi thôi.” Anh nói.

Cố Bạch bị nhét cho một đống nấm, nhìn bóng lưng giận đùng đùng của Tư Dật Minh, sửng sốt hồi lâu mới sải chân đuổi theo.

Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Bạch cảm thấy cơn giận của Tư Dật Minh không nhắm về phía cậu.

Không nhắm về phía cậu, lá gan bị dọa xẹp của Cố Bạch lại phồng lên.

Cậu đi đằng sau Tư Dật Minh, cúi đầu nhìn đống nấm trong lòng, sau đó lặng lẽ ném đi hai loại nấm độc mà cậu nhận ra.

Nhận không ra… do dự một hồi, cậu cũng lặng lẽ ném đi, chỉ để lại mấy loại cậu biết.

Tư Dật Minh nghe tiếng nấm rơi xuống đất ở sau lưng, mày nhíu lại, nhưng anh vẫn giả vờ không biết, không quay lại nhắc nhở Cố Bạch.

Đứa nhỏ vẫn nên được cưng chìu mà lớn.

Tư Dật Minh không hề lưu tình đổ hết nợ lên đầu Cố Lãng.

Lúc Cố Bạch ăn cơm, cuối cùng cậu cũng biết đích đến lần này của họ là một phiên chợ yêu quái, bên trong bán vài thứ tốt hiếm khi hoặc không thể tìm thấy ở thế giới loài người.

Đồng thời Cố Bạch cũng suýt thu hoạch được một cái gối ôm hồ ly trắng to bự, Địch tiên sinh tỏ ý hắn có thể hữu nghị cung cấp dịch vụ ngủ chung, kết quả là bị Tư tiên sinh mặt đen “xấu cự” thay Cố Bạch.

Lý do của Tư tiên sinh vô cùng đầy đủ.

Bởi vì lúc này trên người Cố Bạch toàn là mùi của anh nên mới trấn áp được đám yêu ma quỷ, khiến chúng không dám tới gần, còn mùi yêu khí của hồ ly tinh lại là trọng điểm “chăm sóc” của yêu ma quỷ quái, cậu dính mùi rồi gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ!

Dù nói thế nào, ngủ chung cũng không tới lượt hồ ly tinh cậu!

Cố Bạch tỉnh tỉnh mê mê nghe Tư tiên sinh giảng giải, nghe hiểu được một nửa, lại liên tưởng một tí, cũng biết rõ vòng ngọc Tỳ Hưu đeo trên cổ tay và tượng gỗ Tỳ Hưu đeo trên cổ thật ra vẫn luôn đường đường chính chính bảo vệ cậu tránh khỏi quấy nhiễu.

Cậu sờ lên vòng ngọc trên cổ tay, lại nhìn Địch tiên sinh bị dạy dỗ mặt đầy hoảng sợ và Tư tiên sinh mặt đen, sợ hãi trong lòng dần dần biến mất không còn một mảnh.

Hình như cũng không có gì không tốt, Cố Bạch nghĩ.

Cậu nghe tiếng Tư tiên sinh răn dạy, tinh thần phơi phới, quyết định cứu vớt Địch tiên sinh đang ở trong biển lửa.

“À ừm… vậy…” Cố Bạch kéo kéo vạt áo Tư Dật Minh, ngăn cản hành động tiếp tục mắng hồ ly tinh của anh, hỏi: “Ngài Tư, bản thể của cha tôi là gì ạ?”

Tư Dật Minh lập tức “tắt đài”.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Dật Minh: Nhìn thế nào “ngủ chung” cũng là nhiệm vụ của tôi!!!

Cố Lãng: Móa nó, thả ông đây ra mau!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro