Chương 1: Tử Duy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha!".

Rầm!

Thanh Shinai (Kiếm tre) đâm về phía trước đánh thẳng vào cằm dưới của đối phương, toàn thân ngay lập tức văng ra phía sau rồi đập mạnh xuống sàn nhà. Những người xung quanh liền hít vào một hơi, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh sợ, đồng thời cũng bất giác đưa hai tay lên ôm lấy cổ mình, tựa như thể mình mới là người bị đánh.

"Tsuki! Tử Duy thắng!", trọng tài nhanh chóng phất tay thông báo người thắng cuộc, sau đó ông liền chạy lại kiểm tra xem người vừa bị đánh như thế nào.

Trong bộ môn Kendo (Kiếm đạo Nhật) thì Tsuki (Đòn đâm cổ) gần như tất thắng đối thủ nhưng di chứng để lại phía sau cũng đáng sợ lắm. Nặng thì hỏng yết hầu; thanh quản cùng mạch máu ở trong đều sẽ bị đánh dập; nhẹ thì cũng rất nhẹ, chỉ bị đau quai hàm thôi.

Dưới sự nâng đỡ của trọng tài cùng một số người khác, cậu trai vừa bị đánh bay kia rốt cuộc cũng được ngồi dậy đường hoàng, hai tay vội vàng gỡ lớp mũ giáp bảo hộ ra ho khục khặc vào tiếng, sắc mặt đỏ au lên vì tức giận rồi chỉ tay về phía trước mắng:

"Tử Duy, cậu bị điên rồi sao?".

Tại phía đối diện, người được gọi là Tử Duy liền từ tốn cởi lớp mũ giáp ở trên đầu ra rồi thở mạnh một hơi đầy thoải mái. Trên gương mặt cậu lấm tấm không biết bao nhiêu là mồ hôi, đồng thời nét mặt lại thể hiện một chút ý cười ở bên trên.

Nụ cười này cũng không phải mang ý nghĩa châm chọc, chỉ là có chút áy náy thôi.

"Xin lỗi, xin lỗi, tình thế có chút nóng vội, tớ không kịp thu tay. Cậu không sao chứ?".

Nghe lấy lời này, cậu trai kia cũng không dám mắng nữa, ai bảo hai người đang thi đấu làm gì, thương tích vốn dĩ là chuyện đã được dự đoán từ trước rồi.

"Ngẩng cổ lên thầy xem thử", trọng tài nói.

Trọng tài trận đấu này cũng chính thầy dạy Kendo cho tất cả những người ở đây, năm nay đã qua bốn mươi lăm tuổi, thần sắc điềm tĩnh, động tác cẩn thận kiểm tra vùng cổ của cậu trai kia.

Cũng may, yết hầu không hề hấn gì, chỉ có phần da dưới cằm là đỏ ửng lên do bị Shinai đâm trúng thôi. Ông thở nhẹ ra một hơi rồi quay lại nói:

"Không sao hết, nhưng để chắc ăn, thầy sẽ chở bạn đi bệnh viện kiểm tra, các em thu dọn đạo trường rồi khoá cửa giúp thầy", ông đưa mắt sang nhìn Tử Duy một chút rồi nói tiếp:

"Còn Tử Duy, hành động lần này của em quá lỗ mãng, cũng may là đâm trật, nếu không hậu quả khó lường. Thầy phạt em lau sạch sàn nhà trong hôm nay rồi mới được về".

"Vâng, thưa thầy", toàn bộ học sinh trong đạo trường đồng thanh đáp.

Về phần Tử Duy, không cần nói cũng biết, bắt buộc phải chấp nhận chịu phạt rồi. Trong tình huống đấu tập mà sử dụng Tsuki thì quả thực quá nguy hiểm, nhưng biết sao được, sơ hở của đối phương lúc đó quá rõ ràng, động tác cũng nước chảy mây trôi mà thành.

Tiện thể đây, Tử Duy cũng chính là tôi, là nhân vật chính của câu chuyện này nhưng có lẽ cũng chỉ các bạn độc giả mới biết thôi. Còn tôi đối với vấn đề này thì vô tri toàn diện.

. . .

Đạo trường học Kendo rộng lớn khủng khiếp, chí ít phải bằng ba sân cầu lông cộng lại mới bằng. Thầy phạt tôi thế này đúng thật là rất nặng, tính răn đe cũng rất cao.

Mấy người bạn khác sau khi thu dọn xong đồ tập Hakama của mình thì ngay lập tức vẫy tay ra về không quay đầu lại xem tình cảnh thằng bạn này thảm đến mức nào.

Bạn bè thông thường là thế đấy, tôi cũng chỉ lắc đầu ngao ngán. Sau đó tôi cũng không tiếp tục đứng đờ người ra nữa, thay bằng việc ngồi than thở thì trực tiếp nai lưng ra lau sạch đạo trường rồi về thôi.

Đến khi đồng hồ chỉ bảy giờ tối, tôi cũng hoàn thành xong hình phạt của mình, toàn thân nhễ nhại không biết bao nhiêu mồ hôi. Đến bộ Hakama rộng đang mặc trên người cũng thấm không hết được số mồ hôi này.

Tôi đưa mắt nhìn đồng hồ một chút rồi lại chỗ túi lấy điện thoại nhắn về cho mẹ, tiện đường cũng lấy bộ đồ của mình ra đến khu nhà tắm rửa ráy một chút.

Vốn nghĩ ai cũng về hết rồi nhưng tôi lại quên mất, đạo trường này cũng không phải chỉ có mỗi lớp học Kendo, mà còn một lớp Karate nữa.

Ngay khi vừa đến khu nhà tắm là tôi đã nghe thấy mấy tiếng rộn ràng vui đùa của mấy cậu trai ở trong rồi. Kể ra thì thấy lạ, đường đường đều là thân trai tuổi đôi mươi cả nhưng ai nấy đều chẳng khác gì con nít. Người ta thường nói đàn ông con trai là những đứa trẻ chẳng bao giờ chịu lớn, có lẽ tôi cũng đồng tình với câu này.

Những người kia thấy tôi bước vào liền đưa mắt nhìn sang một chút tựa như cũng giật mình, không ngờ rằng giờ này cũng còn người khác nhưng sau đó thì đâu lại vào đấy. Ai vui chơi thì vẫn cứ vui chơi thôi, sự tồn tại của tôi không làm bọn họ ngại được.

Nhưng tôi lại ngại, phòng tắm mà, có ai mang đầy đủ quần áo đâu. Tôi nhanh chóng tiến vào một buồng tắm riêng rồi lấy tốc độ nhanh nhất để tắm gội để ra về, thậm chí, tôi cũng chỉ tắm qua loa để rửa trôi hết mồ hôi thôi, còn lại đợi về nhà rồi tắm kỹ lại sau.

Tôi có một bí mật mà đến tận bây giờ nó vẫn luôn là bí mật của riêng mình tôi. Tôi không thích con gái, tôi thích con trai.

Tôi là người đồng tính.

Bản thân tôi ý thức được sự thật này từ những năm cấp hai, khi ấy tôi cũng đang trong giai đoạn dậy thì đầy oái oăm, tính tình lúc nào cũng hậm hực và luôn tìm hiểu về sự thay đổi của cơ thể mình.

Tôi thích đọc manga, cũng thích xem anime và đam mê văn hoá Nhật, đây cũng xem là một nguồn động lực mạnh mẽ để tôi đăng ký học Kendo vào độ tuổi ẩm ương kia.

Manga Nhật rất phong phú, nội dung cũng đa dạng khiến người đọc thích thú không thôi. Tôi đã bị cuốn vào bên trong thế giới đó, càng đi sâu vào thế giới này, tôi lại bắt gặp Yaoi. Thể loại này thực sự không phải xa lạ gì với cộng đồng LGBT nhưng với tôi khi ấy lại rất mới mẻ.

Tôi không biết rằng, hai cậu con trai cũng có thể yêu nhau, cũng có thể nắm tay nhau đầy thẹn thùng, rồi hôn nhau và thậm chí là làm cả chuyện đó.

Kể từ lúc ấy, trái tim tôi đập thình thịch đầy hưng phấn, hô hấp mạnh bạo trong nhất thời không kiểm soát được. Tôi hoài nghi chính mình nhưng cũng có thể nói, tôi nhận ra chính mình.

. . .

Ngồi trên xe buýt, tôi ngã người dựa vào ghế, hai mắt nhìn ra ngoài phố phường nhộn nhịp, từng ánh đèn lướt qua trước mắt kéo dài tạo thành những dải màu khác nhau đầy phong phú. Giờ này còn sớm nhưng tuyến xe buýt này cũng chẳng có mấy người đi.

Trên xe cũng chỉ quạnh quẽ mấy người tự mình thu vào một góc của riêng mình, người thì thẫn thờ nhìn ra ngoài, người thì mệt mỏi kê đầu vào cửa kính đánh một giấc, người thì buồn chán lấy tai nghe đeo lên rồi nhún người theo điệu nhạc.

Đạo trường nằm không quá xa nhà tôi lắm, chỉ khoảng tầm sáu cây số là cùng, cá nhân tôi có xe riêng nhưng lại rất lười đi, vừa vặn, tuyến xe buýt trước đạo trường lại đi ngang qua hẻm nhà. Cho nên mỗi lần đi tập Kendo là tôi lại lựa chọn xe buýt.

Ting!

Điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng thông báo, tôi lấy ra xem màn hình một chút, sau đó cũng không nhìn thêm mà tự động cất lại vào trong túi. Chỉ là thông báo cập nhật mạng xã hội của người yêu cũ thôi, tôi không nên nhìn nhiều.

Ngày trước khi nhận ra mình là người đồng tính, tôi cũng có chút bối rối không biết nên làm sao, phải làm gì. Vốn dĩ tôi định đi hỏi bố mẹ thử nhưng có lẽ vì đang trong độ tuổi ẩm ương nên tôi cũng không giỏi trong việc biểu đạt lắm, thế là từ bỏ không hỏi ý kiến nữa. Bây giờ nhìn lại thì phải công nhận, lần đó xém chút nữa là tôi tự đào hố chôn mình rồi, phải cảm ơn độ tuổi ẩm ương khó chiều kia mới được.

Khi tôi dần chấp nhận được bản thân thì cũng là lúc tôi gặp được mối tình đầu của mình, một cậu trai cùng tuổi học cùng trường cấp ba. Cậu rất đẹp trai, lại rất hoà đồng với mọi người, tôi thích khía cạnh ấy của cậu. Tôi bắt đầu làm quen cậu với tư cách là người cùng thích nền văn hoá Nhật.

Đương nhiên, chúng tôi cũng làm bạn được ba năm, sau đó thì chính thức trở thành người yêu. Nói thật, tôi cũng không biết cậu ấy cũng là người đồng giới, mọi sự diễn ra rất vô tình nhưng trong tình huống đó, tôi cũng không nghĩ hay đánh giá quá nhiều về sự vô tình này, cứ xem như mình may mắn là được rồi.

Có người yêu đồng giới là một cảm thụ như thế nào?

Nói thật thì tôi cũng khó hình dung lắm. Trước khi yêu, tôi cũng từng mộng tưởng rất nhiều thứ, chẳng hạn như nên đi đâu chơi mỗi khi hẹn hò, nên ăn gì đây để cả hai có thể ở bên nhau lâu hơn hay thậm chí là mộng tưởng xa hơn, sống chúng chung với nhau như thế nào.

Tôi nghĩ rất nhiều, mơ mộng cũng rất hồng nhưng đến khi chính thức hẹn hò thì sự háo hức kia của tôi cũng biến mất không còn chút dấu vết nào. Khi ở bên cạnh cậu ấy, tôi vẫn thể hiện ra là một người yêu lý tưởng nhưng khi ở một mình, tôi lại không cảm thấy gì.

Tim của tôi vẫn đập nhanh, nhưng tôi không cảm nhận được gì gọi là yêu ở đây cả. Tôi vẫn nghĩ đến cậu ấy, nhưng cảm giác yêu đương nồng thắm lại không cách nào dâng lên nổi ở trong lòng.

Tôi tự hỏi liệu mình có phải bị vô cảm rồi không nhưng may mắn, tôi bình thường, chỉ là tôi bị mất đi cái cảm giác chinh phục thôi. Ngay khi đạt được thứ mình muốn, tôi lại quay ra chán nản, cảm thấy không còn gì thú vị nữa.

Tôi cảm thấy rất thậm tệ với bản thân, cũng tự hỏi tại sao mình lại kỳ lạ như vậy. Tôi tự chất vấn bản thân mình rất nhiều, so với lúc phát hiện ra mình là người đồng tính thì lại nhiều hơn hẳn.

Đến cuối cùng, tôi chủ động chia tay, ngày hôm đó, cậu khóc rất nhiều, tôi không nỡ nhìn, bởi tôi cũng thương tâm không kém. Nhưng tôi không muốn quay trở lại với cậu, bởi tôi biết, tôi sẽ làm tổn thương cậu nhiều hơn.

Chúng tôi chia tay không hẳn là trong hoà bình nhưng cũng không đến mức gọi là thù oán lẫn nhau. Tôi với cậu vẫn là bạn bè trên mạng xã hội, thi thoảng vẫn có thể like ảnh hay status của nhau bình thường, chỉ là ít khi comment hay nhắn tin hỏi han thôi.

Tôi vẫn để chế độ follow cậu như cũ, cậu đăng tải gì, tôi đều biết, người khác có thể cho rằng tôi là người khó hiểu, hành động thì như vẫn còn quan tâm nhưng miệng thì bảo không còn yêu nữa. Kỳ thực, tôi chỉ muốn thấy cậu ấy vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ mà không có tôi, như vậy tôi mới cảm thấy tội lỗi của mình được phai mờ đi.

Bây giờ, có vẻ như cậu ấy đang để ý một anh chàng nào đó, tôi cũng âm thầm mừng cho cậu. Còn tôi thì tạm thời vẫn sẽ trung thành với cuộc sống độc thân này. Cho đến khi tôi hiểu bản thân mình thì tôi không dự định sẽ tiếp tục yêu. Tôi sợ mình sẽ va vào vết xe cũ ngày trước và lại phải tổn thương thêm một người.

Yêu đương đối với tôi mà nói, nó thật sự là một món quà xa xỉ, chỉ có thể nhìn chứ không thể cầm được trên tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro