Stranger Lover_HẠ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

<Mạ non> khởi chiếu tại Hong Kong.

Công ty luật được tặng một số vé, Trần Lập Nông cũng chủ động nhận một vé.

Trước khi vào rạp, màn hình quảng cáo chiếu video tuyên truyền của fan, trong video bao gồm những đoạn cắt sân khấu trước đây của Lâm Ngạn Tuấn. Có không ít người đang chăm chú theo dõi, thấp giọng la hét. Trong video, đôi môi, ánh mắt của người ấy dưới lớp trang điểm và ánh đèn sân khấu giống như có ma lực.

Trần Lập Nông nghĩ thầm, hắn không biết thần tượng có sợ hãi khi phải lòng ai đó hay không, hắn chỉ biết cảm giác yêu đương cùng thần tượng —— cùng trăm ngàn đôi mắt nhìn chăm chú vào người ấy, nhưng chỉ mình hắn biết biểu cảm mà chưa ai từng thấy trên khuôn mặt này. Bàn tay đang cầm micro đó từng vuốt ve đến những góc bí ẩn trên cơ thể hắn.

Còn đôi môi xinh đẹp kia ——

Trần Lập Nông hít sâu một hơi, ngăn lại dục vọng đang ngẩng đầu.

Không thể nghĩ về điều đó nữa.


*

Đêm khuya có người bấm chuông, vừa mở cửa đã nhìn thấy Lâm Ngạn Tuấn, hắn khá kinh ngạc.

Hắn đón Lâm Ngạn Tuấn vào nhà. “Tôi tưởng rằng anh đi ăn mừng… Không biết đêm nay anh lại tới, cũng không nói trước một tiếng.”

“Bận lắm à?”

“Anh tắm trước đi. Nửa tiếng nữa là tôi OK.”

“Tôi tới tìm cậu cũng chỉ để lên giường sao?”

Trần Lập Nông nhướn mày.

“Cậu ăn chưa?” Lâm Ngạn Tuấn thở dài, “Bữa tối vừa rồi thật lộn xộn.” Nghe xong hắn hừ nhẹ một tiếng, trầm ngâm mà nhìn y.

Lâm Ngạn Tuấn đi tới kéo hắn. “Ăn cơm cùng tôi, được không?”

Trần Lập Nông đưa y đến bàn ăn.

“Anh muốn ăn gì?” Hắn mở điện thoại, “Đối diện có McDonald, hình như có một cửa hàng đồ ngọt…”

Lâm Ngạn Tuấn xoa xoa thái dương. “Tôi chỉ muốn có người ngồi cạnh cùng tôi ăn bữa cơm mà thôi.”

Hắn vỗ vỗ mu bàn tay y an ủi. “Anh có định xem xét kiện công ty vì vi phạm luật lao động không? Tôi sẽ giảm giá 40% cho anh.”

“Tôi hơi mệt.” Lâm Ngạn Tuấn nói.

Thật sự là y kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, ngay cả việc thở thôi cũng hao tốn rất nhiều sức lực. Trong bữa tiệc lá mặt lá trái ấy, có quá nhiều người nói quá nhiều lời vô nghĩa giả tạo, y ngồi đó thêm một giây đều là tra tấn. Ngôi nhà của Trần Lập Nông là một thiên đường nhỏ, đồ đạc đơn giản, những món ăn không cần bày biện, tô mì bốc khói nóng hổi, mộc mạc chân thành lại tha thiết ấm áp, giống như khi năm tuổi có được chiếc ô tô điều khiển từ xa đầu tiên khiến y yêu thích đến không buông tay.

Biết rằng mối quan hệ của hai người bây giờ rất khó xử, người buông tay trước là y, làm sai cũng là y, lại vẫn không nhịn được tìm kiếm trên người Trần Lập Nông chứng cứ rằng y đối với hắn vẫn đặc biệt như cũ, từ trên người hắn hấp thu hơi ấm đã đánh rơi từ lâu.

Đương nhiên, điều đáng quý nhất chính là khuôn mặt người đó ngồi đối diện bàn ăn tập trung vào công việc.

Trong tủ lạnh còn một ít trai, Trần Lập Nông thái tỏi và thêm rượu trắng làm một đĩa mì ý, Lâm Ngạn Tuấn giải quyết đến sạch sẽ. Ăn xong y ngáp dài nói buồn ngủ, trùm chăn kín đầu liền nằm lên ghế sô pha.

Trần Lập Nông vẫn ngồi ở bàn ăn làm việc. Email viết mãi không trôi chảy, hắn nhìn màn hình phát ngốc, phải một lúc sau mới nhận ra Lâm Ngạn Tuấn đã tỉnh, đầu tóc rối bù nhìn hắn chăm chú.

“Vụ án khó giải quyết lắm sao?” Y liếm môi, bộ dáng ngốc ngốc.

“Cũng không có gì…” Trần Lập Nông đứng dậy rót cốc nước lạnh và đưa y một que kem dâu. “Thực ra còn khá thú vị. Có một cô vợ giàu có là bạn của đối tác. Cô ta nói rằng mình nhận được một gói hàng đe dọa từ người tình của chồng, trong đó có một con chuột bị mổ xẻ, ồn ào nhất định phải kiện đối phương ra toà án.”

Lâm Ngạn Tuấn vừa ăn vừa nghe, khuôn mặt không đổi sắc. “Tôi cũng từng nhận được cả móng tay và tóc dính máu.”

“Không phải chứ?”

Trần Lập Nông chỉ nghe thôi đã cảm thấy hơi buồn nôn.

“Hahaha, vẻ mặt của cậu.” Lâm Ngạn Tuấn chọc chọc vào mặt hắn, “Còn có thứ đáng ghê tởm hơn nữa.”

“Là cái gì?”

“Cậu không muốn nghe đâu.”

Trần Lập Nông thực nghiêm túc mà nhìn hắn.

“Ừm, chỉ là ba cái vật linh tinh thôi… Dù sao, tất cả đều qua rồi.”

“Không tìm ra được là ai làm sao?”

“Làm sao tìm được? Nặc danh gửi đến công ty, tận tâm dùng đến phong thư của cửa hàng văn phòng phẩm đắt tiền nhất, còn xức lên mùi hoa hồng.” Lâm Ngạn Tuấn nói, “Đến nỗi sau này tôi ngửi thấy mùi hương này là né xa ba thước.”

Trần Lập Nông đè đè ngực, cảm giác dạ dày và nội tạng lệch cả vị trí. Ngẫm lại thói quen sạch sẽ của người này, gặp phải loại hình tương đương tra tấn đó… Thực sự là hy sinh rất lớn.

Hắn còn đang cảm khái, bên kia Lâm Ngạn Tuấn đã giải quyết sạch sẽ que kem. “Còn nữa không?” Y quơ quơ cái que hỏi Trần Lập Nông.

“Không ăn nữa, bây giờ là nửa đêm rồi.”

“Tôi còn muốn ăn.” Lâm Ngạn Tuấn nói, “Khó khăn lắm diễn phim xong rồi, lại có thể mập thêm năm cân.”

“Dạ dày đã không tốt, cơm ba bữa cũng không đúng giờ, còn không tiết chế ăn đồ lạnh.” Trần Lập Nông cầm lấy cái que từ tay y, “Nghe lời chút được không.”

“Cái kiểu làm việc không nhìn ánh mắt của sếp thế này, cậu nhất định sẽ không trụ được một tuần làm trợ lý. “

“Vậy còn cái kiểu giận dỗi cáu kỉnh thế này, fan của anh được nhìn thấy có khi sẽ cảm thấy mở rộng tầm mắt lắm?”

Lâm Ngạn Tuấn bĩu môi, lại nằm dài trên sô pha. “Dù sao chỉ có mỗi Trần Lập Nông nhìn thấy, nói ra không ai tin.”

Trần Lập Nông ở một bên nhìn y vùi đầu vào trong chăn, giống như một con thú nhỏ thỏa mãn trong tổ ngủ đông ấm áp của nó.

“Đêm nay cha tôi cũng tới.”

Trong ổ chăn truyền đến một câu nói rầu rĩ.

Đây là lần đầu tiên y chủ động nhắc đến gia đình mình.

Trần Lập Nông ngồi xuống ghế sofa nhẹ nhàng vuốt tóc y.

“Ông luôn phản đối việc tôi tham gia vào ngành này. Cho tới nay tôi hát, diễn phim, ông đều không nghe qua, xem qua. Vừa mới xuống sân khấu, ông cư nhiên nói, diễn không tồi, tôi đã rất cảm động.” Lâm Ngạn Tuấn nhỏ giọng thở dài, “Ông già nhà tôi lần đầu tiên khen ngợi tôi.”

Một ít ký ức hiện về trong tâm trí. Xem ra Lâm Ngạn Tuấn vừa đưa cho hắn một vài mảnh ghép hình mới, khiến cái quá khứ mà hắn ở California chỉ có thể thông qua đôi ba câu nói mà hiểu biết, quá khứ mà hắn chưa từng tham dự lại rõ ràng thêm một chút.

“Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đến Haiti cùng bạn bè. Đúng lúc xảy ra xung đột giữa các bộ tộc ở đó tôi… thấy được một số chuyện, nghiêm túc suy xét, cảm thấy rằng điều tôi thực sự muốn học là luật.”

Luật sư cũng là một lựa chọn khác cho tiền tài và danh vọng. Các bậc phụ huynh đều bày tỏ sự thấu hiểu của họ. Chỉ khi hắn tốt nghiệp và từ bỏ vị trí lương cao của một công ty luật rồi gia nhập một tổ chức phi lợi nhuận, hắn và mẹ đã nổ ra một cuộc cãi vã tồi tệ nhất trong lịch sử.

Phạm Thừa Thừa còn cười nói rằng đây là thời kỳ nổi loạn đến muộn của hắn.

Mà sau đó hắn được Ngô luật sư khai quật, mời đi ăn máng khác đến công ty luật mới, rồi gặp lại Lâm Ngạn Tuấn… lại là một câu chuyện khác.

Lâm Ngạn Tuấn chỉ lộ mỗi đôi mắt ra bên ngoài, yên lặng nhìn hắn.

“Đó là… đáp lễ mà thôi. Một bí mật đổi một bí mật.” Trần Lập Nông vỗ vỗ trán y.

“Ngủ đi, tôi sẽ đặt đồng hồ báo thức cho anh.”

5.

Trần Lập Nông phát hiện trong nhà bắt đầu tràn ngập dấu vết của người thứ hai. Bàn chải đánh răng, quần áo, một số hạt cà phê, có khi trong tờ báo còn nhảy ra một hai trang kịch bản.

Ngay cả hộp thuốc cũng thay đổi phong phú.

Một đêm nọ, Trần Lập Nông tắm rửa xong, nhìn thấy Lâm Ngạn Tuấn ngồi ôm chăn ở trên giường, sắc mặt trắng bệch.

Hắn sờ trán y, sờ đến một tay mồ hôi lạnh. “Sao vậy?”

Lâm Ngạn Tuấn cuộn tròn lại, lắc đầu nói không sao.

Trần Lập Nông thò tay vào chăn bông. “Lại đau dạ dày?”

“Uống một ít nước ấm là đỡ thôi.”

Trần Lập Nông đi lấy thuốc cho y, nhìn y uống xong nói, “Ăn chút gì đi?”

Y vẫn lắc đầu. “Ăn không vô.”

“Canh trứng cà chua?”

Y lắc đầu. “Chua lắm.”

“Cơm chiên?”

“Dầu mỡ lắm.”

“Cháo sò?”

“…Thật ra tôi có chút muốn ăn cháo Đĩnh Tử.”

Trần Lập Nông thở phào nhẹ nhõm. “Có một quán gần đây, nhưng sáu giờ mới mở cửa. Tôi sẽ nấu một ít cháo, anh ngủ trước đi.”

Lâm Ngạn Tuấn giữ chặt tay hắn.

“Không cần đâu. Ngồi xuống.”

Trần Lập Nông nói, OK.

“Cậu đã nghe nói đến Cửu Ký khu Quan Đồng chưa? Người ta nói đây là nơi bán cháo Đĩnh Tử ngon nhất ở Hong Kong.” Lâm Ngạn Tuấn nói, “Nhưng tôi mới ăn một lần. Là trợ lý cũ, rất ham thích đi tìm các loại đồ ăn ngon mua. Chúng tôi đang quay phim gần đó, cậu ta đi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ mới mua được, bởi vì ông chủ tính tình rất thất thường, con trai ông ấy ở Canada, xuân hè đi gặp cháu ngoại, mùa đông mới về, cũng không trang hoàng gì cả, mùa đông xếp hàng, không biết lạnh đến thế nào…”

*

Năm nay, miền Nam quả thật giá lạnh. Lâm Ngạn Tuấn ở Thượng Hải hai ngày, hơi không để ý tới, ngón tay đã nứt nẻ do quá lạnh.

Y tham dự một đêm hội giao thừa, thời điểm xuống sân khấu đã qua 0 giờ. WeChat báo hàng trăm tin nhắn, nhiều đến sắp nổ tung. Hộp thoại của Trần Lập Nông ở trên cùng, thông báo mới nhất chỉ là một bức ảnh.

Mở tin nhắn ra, là một cây hoa đào cực kì rực rỡ.

Y gọi điện, xung quanh ầm ĩ ồn ào. Thanh âm hưng phấn của Trần Lập Nông truyền đến, “Anh nói không sai, chợ hoa ở Hong Kong thật sự rất thú vị.”

Hắn giơ điện thoại lên giữa không trung để Lâm Ngạn Tuấn nghe tiếng hoan hô của đám đông.

“Mẹ cậu đâu? Đã gọi điện thoại về nhà chào mẹ chưa?”

“Chắc vẫn còn giận tôi.”

“Người một nhà có khi nào giận quá một đêm đâu.” Lâm Ngạn Tuấn nói. “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Chuyện gì?”

Lời đã đến bên miệng, rồi lại nói không nên lời. Không đành lòng phá hư không khí dịu dàng thắm thiết, Lâm Ngạn Tuấn đáp, chờ lần sau gặp lại rồi nói.

*

Thời điểm gặp lại, cũng đã mất đi cơ hội.

Một quyển tạp chí bát quái hơi mỏng, tiêu đề bài báo ít nhiều giật gân.

Lâm Ngạn Tuấn bị chụp ảnh ra vào khách sạn trong đêm khuya cùng người khác, nhân vật chính đúng là nữ diễn viên y sẽ hợp tác trong phim truyền hình tiếp theo.

Lâm Ngạn Tuấn nói, “Chúng tôi là vì hợp tác lần tới,công ty muốn phối hợp lăng xê tạo nhiệt.”

Nghe như một tên đàn ông ngoại tình, vô lực giải thích chúng tôi chỉ là đồng nghiệp.

Trần Lập Nông không chút nào để ý mà ừ một tiếng. “Tôi biết anh mỗi lần đều là diễn.”

Lâm Ngạn Tuấn nhìn sắc mặt hắn gợn sóng bất kinh, cảm giác vô lực như đấm vào bông.

“Vốn dĩ tin tức này cuối tuần mới được đăng, nhưng một tạp chí khác đã đăng tin độc quyền, cho nên…”

“Dù sao tôi cũng biết sự thật, điều đó không quan trọng.”

“Cậu có thể tức giận một chút.”

“Chính là, tôi hiểu đây chỉ là yêu cầu công việc.” Trần Lập Nông cư nhiên còn đang cười. “Tin tức này viết không sai lắm. Đem tên cùng ảnh chụp đổi thành tôi, là thành phóng sự người thật việc thật.”

Lâm Ngạn Tuấn nuốt khan.

“Trần Lập Nông. Tôi không phải Hỉ Bảo.”

“Ừm.”

“Cậu cũng không phải Huân Tồn Tư.”

Trần Lập Nông gật đầu. “Tất nhiên. Tôi thậm chí không có tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ.”

“Cậu không hiểu.” Thái dương Lâm Ngạn Tuấn lại bắt đầu đau nhức. “Cậu không phải lão già gần đất xa trời, không cần tốn tâm tư đi lấy lòng và mua lấy thanh xuân người khác.”

“Tôi biết chính xác mình đang làm gì.”

“Ý tôi là, cậu không cần phải để mình chịu thiệt như vậy.”

“Anh cảm thấy tôi như vậy là đang để mình chịu thiệt sao?” Trần Lập Nông ý cười càng sâu. “Evan, anh nghĩ về tôi tốt quá. Tôi không cao thượng như vậy.”

“Tôi cảm thấy cậu chính là như vậy đấy.” Lâm Ngạn Tuấn nói, “Evan lý tưởng biết bao nhiêu, chẳng cần lo lắng bất cứ thứ gì, phần lớn thời gian cùng cậu nhẹ nhàng yêu đương. Nhưng tôi còn có công việc, có trợ lý cùng người đại diện, có công ty, có hợp đồng… còn có người hâm mộ. Lần này là lăng xê, diễn chụp, cậu cảm thấy ok, lần tiếp theo thì sao?”

“Anh có rất nhiều trách nhiệm. ”Trần Lập Nông nhất châm kiến huyết. “Mà tôi thì không phải một trong số đó.”

“Không còn Evan nữa.” Trái tim y chua xót, khuôn mặt căng chặt, và y không thể nặn ra nổi một nụ cười. “Evan vĩnh viễn ở lại California.”

Lý trí của y nói với y rằng đoạn tình cảm này sẽ không có lấy một ngày được thấy ánh mặt trời. Lần gặp gỡ đầu tiên và cuộc hội ngộ, thời gian chung sống bên nhau chỉ vỏn vẹn hơn một năm, chỉ vậy thôi đã trở thành khoảng thời gian đáng quý nhất trong cuộc đời y.

Y tin rằng Trần Lập Nông nguyện ý chờ, nhưng y không biết Trần Lập Nông có thể đợi bao lâu. Lần lăng xê này chỉ là cái cớ. Lâm Ngạn Tuấn biết rằng khi mình hôn Trần Lập Nông lần nữa, y đã bắt đầu sinh lui ý.

Điều y sợ chính là, sự chờ đợi lâu dài mà không có một kết cục tử tế sẽ làm tổn thương cả hai bên, và rồi ngay cả những điều tốt đẹp một thời cũng sẽ trở nên không thể chịu đựng nổi.

Y thích vẻ đẹp tiếc nuối —— ở lúc đẹp nhất một cái chớp mắt kết thúc, còn hơn để thời gian trôi qua làm tiêu tan hết ánh sáng.

“Tôi sẽ không đến nữa.” Lâm Ngạn Tuấn nói.

Lần này thật sự kết thúc.

6.

Buổi biểu diễn kỷ niệm tám năm ngày ra mắt cực kỳ hoành tráng.

Không kể đến các điểm khác trong chuyến lưu diễn, trạm cuối cùng ở Hong Kong kéo dài ba đêm. Y vì thế đã chuẩn bị cho việc này trong hơn một tháng, nhiều ca khúc chưa từng biểu diễn trong album cũ được dàn dựng lại rồi tập luyện, tuyển tập này khiến tất cả người hâm mộ đều hô to kinh hỉ.

Đêm cuối cùng, rất nhiều bằng hữu trong giới đã tới cổ vũ. Lâm Ngạn Tuấn encore hai lần, xuống sân khấu vẫn còn rất phấn khích. Y ôm lấy từng người một trong đoàn đội, sau đó nhìn thấy Vưu Trưởng Tĩnh ở hành lang liền hướng về phía hắn.

Y mỉm cười chào đón, cùng bạn tốt trao đổi một cái ôm.

Hai người nói chuyện một đường đến tận phòng chờ. Vưu Trưởng Tĩnh nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi, “Mr. Bàn chải có tới không?”

Lâm Ngạn Tuấn sửng sốt, cười bất lực lắc đầu.

Y là gì với Trần Lập Nông, và Trần Lập Nông là gì với y —— chính là bí mật quý giá nhất, không cần cùng bất kỳ kẻ nào chia sẻ.

Cũng chính vì vài lần tụ tập, say rượu thất ý nói mê sảng, mới làm bạn bè biết được có một người như vậy tồn tại.

Tất cả những gì Vưu Trưởng Tĩnh biết về Trần Lập Nông chính là người khiến Lâm Ngạn Tuấn hồn khiên mộng nhiễu, sống tại nước Mỹ và sử dụng một cái bàn chải đánh răng màu hồng.

Hắn cảm thấy khá kinh hoàng trước hành động bỏ chiếc bàn chải vào hành lý xách tay của Lâm Ngạn Tuấn.

“Tôi cũng không biết, thật sự thì,” Lâm Ngạn Tuấn nói, “Nếu là tôi, tôi sẽ không đến buổi biểu diễn của bạn trai cũ tự mình chịu khổ… lại còn là bạn trai cũ đã thẳng chân đá tôi.”

“Thật đáng tiếc.” Vưu Trưởng Tĩnh nói, “Buổi biểu diễn tối nay, cho dù là thể hiện, không khí, hay là trình độ lừa tình, đều rất tuyệt vời.”

Hai người trò chuyện một lúc, Vưu Trưởng Tĩnh phải ra sân bay về Thượng Hải, liền rời đi trước. Lâm Ngạn Tuấn tiễn hắn ra cửa sau, trở về thấy người đại diện cùng trợ lý đứng trước phòng nghỉ. Người đại diện vẻ mặt phẫn nộ, còn trợ lý hốc mắt đỏ hoe.

Y hỏi có chuyện gì, cô trợ lý sợ hãi liếc y một cái, nhỏ giọng nói, “Vừa rồi có người đàn ông kia, nói là bạn anh, bảo tôi đưa cháo này cho anh ——”

Người đại diện cắt ngang, “Huấn luyện lúc nhận việc mới đây đã quên hết rồi sao? Từ chối nhận tất cả thức ăn! “

“Nhưng mà nhìn qua anh ta thật sự không giống người xấu.”

“Cô còn có thể dùng mắt thường phân biệt tốt xấu?”

“Tôi hỏi tên anh ta, anh ta nói Lâm tiên sinh nhìn thấy tự nhiên sẽ biết. Tôi cho rằng —“ Cô hướng Lâm Ngạn Tuấn gật gật đầu, “Vậy thì tôi sẽ vứt nó đi ngay. “

Y nhìn thấy logo của chiếc túi, trong đầu ong một tiếng. Chạm vào, vẫn còn nóng bỏng.

Y nhận lấy chiếc túi từ tay trợ lý.

“Để tôi ở một mình một lúc.”

Y khóa trái phòng nghỉ tự nhốt mình.

*

Đêm đó, không hiểu vì lý do gì mà đường hầm lại đông đúc xe cộ qua lại. Lâm Ngạn Tuấn ngồi trong taxi nghe chuông báo mười hai giờ, rốt cuộc không nhịn được hỏi tài xế, “Còn bao lâu nữa?”

Người tài xế lớn hơn y nhiều tuổi, bình tĩnh thoải mái thuyết giáo y bằng tiếng phổ thông không chuẩn. “Người trẻ tuổi các cậu thật nóng nảy, cậu hỏi đi hỏi lại, rồi thúc giục, phải chờ tức là phải chờ.”

Y bực bội đến thở dài.

“Nếu cậu thật sự đang vội như vậy, sao không ra ngoài từ sớm?”

“Tôi muốn đi gặp một người.” Y đối với một người xưa nay chưa từng quen biết lõa lồ thổ lộ cõi lòng, “Rất muốn, rất muốn hiện tại, lập tức, lập tức nhìn thấy người đó.”

“Ngày hôm qua tại sao lại không đi gặp? Còn sáng nay tại sao cũng không đi?”

Lâm Ngạn Tuấn trầm mặc một hồi. “Ngày hôm qua tôi còn tưởng rằng tôi không muốn người đó nữa, nhưng hôm nay tôi phát hiện ra rằng tôi muốn người đó rất nhiều, gấp nhiều lần so với những gì tôi nghĩ.”

“Ai chà, yêu đương hẹn hò, nay Tần mai Sở, đều là chuyện thường.” Người tài xế văn văn vẻ vẻ mà phát biểu cao kiến, “Nói không chừng ngày mai cậu lại thay đổi.”

“Cũng có thể. Nhưng nếu tối nay không gặp được người đó, trái tim tôi sẽ nổ tung mất.”

Trong gương chiếu hậu phản chiếu ánh mắt của đầy mong đợi của người ngồi sau.

*

Trần Lập Nông mở cửa, chậm rãi lộ ra nụ cười, có vẻ như không hề bất ngờ chút nào.

“Cháo Đĩnh Tử thế nào?”

“Rất ngon.” Lâm Ngạn Tuấn nói, “So với hương vị trong trí nhớ của tôi ngon hơn rất nhiều.”

Nguyên bản cho rằng ăn qua một lần cảm thấy hương vị kinh diễm, lần thứ hai liền sẽ cảm thấy thất vọng. Nhưng có lẽ hương vị vẫn luôn không thay đổi, cảm nhận chính là ở lòng người —— ở trong tâm, người nói vô tình, người nghe có ý. Giữa đêm đông vì y thổi một luồng gió lạnh, muốn y làm thế nào bất động được đây.

Lâm Ngạn Tuấn nghiêng đầu, có chút ngượng ngùng. “Cậu có xem không?” Y hỏi.

Trần Lập Nông mỉm cười. “Anh biết tôi thích bài nào nhất không?”

“Bài nào?”

“Ngươi hâm mộ nói thế nào nhỉ, Tiểu Hoàng ca?” Trần Lập Nông nói, “Hm, ở hiện trường được chứng kiến người vặn eo lắc hông thật là…”

Hắn giả bộ làm động tác lau máu mũi.

Lâm Ngạn Tuấn đá nhẹ vào đầu gối hắn, sau đó mới nói tiếp. “Vậy, cậu xem được nửa chừng rồi rời đi?”

“Ừm, đúng.” Hắn gật đầu, “Tôi không biết liệu mình có được vinh dự này hay không, được xem tận mắt Lâm Ngạn Tuấn biểu diễn cận cảnh cho tôi…”

Lâm Ngạn Tuấn nhìn hắn trêu ghẹo tươi cười, cảm thấy sống mũi cay cay.

Y tiến về phía trước một bước, ôm chặt lấy Trần Lập Nông.

“Cho tôi mười năm.”

Trần Lập Nông ừ một tiếng, đưa tay lên vuốt tóc y. “Anh đang khóc à?”

“Không có.” Lâm Ngạn Tuấn sụt sịt mũi, “Chúng ta có thể không có cơ hội giống như những cặp đôi bình thường khác cùng ra ngoài dạo phố hay xem phim. Không có cách nào cùng nhau đi du lịch, luôn luôn phải lén lút.” Y hỏi, “Có thể chứ?”

“Không có gì không thể.” Trần Lập Nông nhẹ nhàng vuốt tóc y, giống như đang thôi miên, khiến y vô thức nhắm mắt lại. “Những gì họ nhìn thấy, là Lâm Ngạn Tuấn. Còn tôi thì có Evan, ở trong ngôi nhà nho nhỏ này, sẽ làm nũng, cáu kỉnh, không cần thời khắc nào cũng phải bảo trì hình tượng hoàn mỹ, có thể đeo mắt kính xấu, tóc tai lộn xộn, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười. Đi ra ngoài, anh vẫn là đại minh tinh hào quang bắn ra bốn phía. Về nhà, anh không cần phải vì bất kì ai mà diễn bất kì nhân vật nào.”

“Điều kiện tốt như vậy, chủ nhà trọ muốn thu tôi bao nhiêu tiền? ”Lâm Ngạn Tuấn buông hắn ra, đôi mắt đỏ hoe. “Tôi cũng chỉ là người làm công thôi, nhớ thủ hạ lưu tình.”

Trần Lập Nông cười, hai mắt cong cong.

“Chỉ cần cho tôi thật nhiều thật nhiều tình yêu là được.”

KẾT CHÍNH TRUYỆN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro