- Hidden Love -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Phòng khiêu vũ đầy ắp người, ai nấy đều đang diện những bộ trang phục thật lộng lẫy và sang trọng, cố gắng khoe mẽ sự giàu có của mình với người khác bằng cách trông hào nhoáng nhất có thể. Tiếng huyên thuyên của những người tham dự bữa tiệc hòa quyện hoàn hảo với nền nhạc Jazz tinh tế và cổ điển phía sau.

   Tobio có thể nghe thấy một nhóm những quý cô gần đó nói về mấy chiếc túi hàng hiệu của họ và cậu thậm chí còn phải nín thở khi họ đề cập đến giá cả, thổi phồng mọi thứ lên chỉ để gây ấn tượng với nhau. Ở một phía khác của căn phòng, cậu thấy cha mình đang đi cùng vài người đàn ông trung niên, có lẽ đang bàn về một số hợp đồng công ty. Vô số tiếng thở dài của cậu kể từ khi đến đây có lẽ là minh chứng cho thấy bữa tiệc này tẻ nhạt và giả tạo đến mức nào.

   Tobio không muốn ở đây, tham dự các bữa tiệc xã giao của giới thượng lưu không phải là điều cậu thích khi mà những người này chỉ hòa nhập xã hội bằng cách phô bày những gì họ đã làm và những gì họ có. Trong quá khứ, cậu rất ghét đi tụ tập kiểu này với bố nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi cậu tìm được "người đó". "Hắn" là một vị tiền bối bí ẩn là lý do để cậu chịu đựng hết thảy. Đôi mắt xanh lam đảo một lượt khắp căn phòng, cố gắng tìm kiếm người mình muốn gặp. Thật không may, Kageyama Tobio lạc lõng này không nhìn thấy "hắn", ngay cả khi cậu đã ba lần rảo quanh cả hội trường.

   'Có lẽ hôm nay anh ấy không đến?' - Tobio cố trấn an mình với sự thất vọng chua chát đang dần nhộn nhạo.

   Tâm trạng cậu xuống dốc hẳn khi nghĩ đến khả năng "hắn" không tham gia bữa tiệc. Công cốc rồi sao?

   Cậu đang định kiểm tra điện thoại thì bị một bàn tay quen thuộc kéo đến một góc tối, tầm nhìn trong chốc lát bị bóng tối xâm chiếm. Nội tâm của Tobio đã đấu tranh rất dữ dội khi cậu cảm nhận được một bàn tay siết qua eo, kéo cậu vào một vòng ôm ấm áp. Đang định chống trả thì mùi vani xạ hương nồng nàn quen thuộc tràn ngập vào buồng phổi của Kageyama. Nếu lúc nãy tim cậu đập vì sợ hãi, thì lần này là vì một lý do hoàn toàn khác. Thoải mái vòng tay ôm đáp trả, Tobio vùi mặt vào ngực người đó, hít hà mùi hương êm dịu.

   "Anh nhớ em, anh nhớ Tobio-chan quá đi!"

   "Em cũng nhớ anh, Oikawa-san" Kageyama lầm bầm. "Em còn tưởng rằng anh hôm nay không tới."

   Oikawa lùi lại một chút, ngắm nhìn người nhỏ hơn. Chỉ trong chốc lát, cả hai đều cảm thấy như thế gian này không tồn tại, trong mắt chỉ còn có đối phương. Hai con người trao nhau cái nhìn say đắm. Không gian đã nhá nhem tối nhưng ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn mập mờ bên ngoài đã giúp Kageyama nhận diện hoàn hảo từng đường nét trên khuôn mặt điển trai của Oikawa. Cậu không thể không cười khúc khích khi nhận ra rằng họ đang trốn sau tấm màn. Không ngạc nhiên khi Kageyama vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc và các câu chuyện phiếm mặc dù nó đã bị bóp nghẹt, méo mó bởi lớp màn vải.

   "Sao em lại cười?" Oikawa chồm tới, hôn chụt vào một bên miệng Kageyama.

   Kageyama vòng tay qua cổ Oikawa một cách lả lơi , nghiêng đầu sang một bên, nhếch mép cười.

   "Thật sao? Đằng sau một tấm màn? Anh nên chào hỏi em bình thường thay vì bắt cóc em như thế này."  Kageyama mỉm cười khi nghe Oikawa tặc lưỡi.

   "Anh đã rất khó khăn để đến được đây mà, sao em nỡ vậy~" Oikawa nhăn mặt nhõng nhẽo.

   "Không sao đâu mà," Kageyama nhẹ nhàng thủ thỉ, xoa cánh tay trái của Oikawa an ủi. "Điều quan trọng nhất là anh đã ở đây để em không chết vì chán."

   "Sẽ thế nào nếu anh không đến? Em sẽ giao du với những kẻ thượng đẳng ngoài kia sao? Em sẽ nói gì? Về chiếc đồng hồ hàng hiệu mới tậu à?"

   Kageyama nhận thấy sự giễu cợt trong giọng nói của Oikawa.  Điều cuối cùng cậu muốn làm là nói chuyện với đám người đó trong bữa tiệc.  Những kẻ nông cạn và hợm hĩnh, chỉ quan tâm đến tiền bạc và địa vị xã hội của họ. Nếu Oikawa không có ở đây, chắc chắn Kageyama sẽ trốn sau bức màn một mình. Không chịu thua dưới sự trêu chọc, Kageyama quyết định trêu chọc lại hắn ta.

   "Hm? Có lẽ? Con gái của tập đoàn Yamazaki đã đến gần em trước đó nhưng em đã chạy trốn trước khi cô ấy đến gần. Em nên biết ơn vì chiếc váy cồng kềnh trông như cái bánh sinh nhật của cô ấy đã làm cô ấy đã rất vất vả khi bước đi. Em cá là cô ấy đã mặc như vậy để có thể thu hút được mọi sự chú ý." Kageyama cố gắng nhịn cười. Oikawa cau mày "Em có nên giúp cô ấy 'thư giãn và giải trí' một chút không? Cũng khá thú vị đấy, nhưng mà hình như cô ấy đang vướng phải khó khăn rồi."

   Oikawa biết Kageyama đang cố gắng chọc tức hắn, nhưng mà, hắn không thể không cắn câu. Siết chặt vòng tay của mình quanh eo cậu, một cách để nhắc nhở cậu về sự "chiếm hữu" của hắn. Tưởng tượng Tobio-chan của mình nói chuyện với cái người phụ nữ đó, thật khó chịu.

   Tobio với mái tóc đen tuyền, dù luôn xuất hiện cùng khí chất bí ẩn và lạnh lùng, nhưng khi thân quen được với cậu, Tobio lại giống hệt như một cuộn quế dính mềm mại, đó là lý do tại sao người khác hoàn toàn đổ gục vì cậu chỉ trong tích tắc sau khi quen biết. "Không, anh đã ở đây rồi. Tobio-chan chỉ được 'giải trí' với anh. Chỉ anh thôi."

   "Làm thế nào? Chúng ta nên làm gì khi đang cùng trốn sau tấm màn này?"

   "Hôn nhau thì sao?" Từ một câu trả lời lại quay ra thành một câu hỏi, vì hắn muốn câu trả lời từ Kageyama, từ đứa kouhai đáng yêu này. Hắn muốn hôn cậu, hôn Tobio mà không cần lí do nào cả.

   "Ý kiến ​​hay. Hôn em ngay bây giờ đi!"

   Oikawa khịt mũi trước giọng điệu đòi hỏi, nhưng cuối cùng anh vẫn hôn Tobio. Ban đầu là nụ hôn nhẹ nhàng như không,trong sáng và đơn thuần trước khi nó dần chuyển thành "nhu cầu và đam mê", khiến nụ hôn trở nên mạnh bạo, không khí ngày càng 'nóng bỏng'. Cả hai đều dồn hết cảm xúc của mình vào giây phút đắm chìm này.Tuyệt vọng, khao khát, tình yêu, tất cả đã hòa làm một. Lạc vào thế giới riêng; chia cắt sự thật bằng bức màn đen và dày, họ như vô hình với mọi người.

   "Nghiêm túc sao, Tooru đã đi đâu vậy?"

   Kageyama dứt ra khỏi nụ hôn. Giọng nói gần sát bên khiến cậu chột dạ.Oikawa siết chặt vòng tay quanh Tobio và thì thầm vài lời an ủi cậu, cố gắng đảm bảo rằng sẽ không ai tìm thấy họ. Khi tiếng cao gót xa dần, dấu hiệu cho thấy giọng nói ấy vừa lướt qua chỗ họ, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

   "Em đoán...anh phải đi. Keiko đang tìm anh."

   Nỗi buồn trong giọng nói của Kageyama khiến trái tim Oikawa như thắt lại.  Hắn không muốn rời xa cậu nhưng tiếc là hắn bắt buộc phải đi thôi...

   "Anh xin lỗi. Anh ước...có thể ở lại với em lâu hơn. Anh muốn "chuyện kia" thay đổi, anh muốn ở lại với em mãi mãi."  Oikawa tuyệt vọng ôm lấy Kageyama, an ủi bản thân , trốn tránh hiện thực tàn khốc.

   Kageyama đáp lại cái ôm và họ cứ như vậy trong im lặng.  Không ai nói gì khi họ cố gắng tận hưởng sự hiện diện của nhau cho đến giây cuối cùng trong khoảng thời gian "vay mượn".

   "Được rồi, hiện tại anh nên đi." Kageyama đẩy hắn ra. "Đừng bắt vợ mình phải đợi lâu."

   Oikawa đau, rất đau. Đây là khoảnh khắc mà hắn ghét nhất, nói lời tạm biệt với Tobio-chan, người hắn yêu. Người tình bí mật của hắn. Những lần duy nhất họ có thể gặp nhau là trong các bữa tiệc kinh doanh như bây giờ. Với vài lần chạm trán với "người đẹp tóc đen" Tobio kể từ năm ngoái, cậu đã chiếm được trái tim của hắn ta. Thật sai lầm vì Oikawa đã có vợ ngay lần đầu gặp mặt, nhưng còn mong đợi gì khi cuộc hôn nhân không dựa trên tình yêu. Đó chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt để mở rộng công việc kinh doanh của gia đình. Oikawa không thể nói lời từ chối vì bố hắn bị bệnh, ngoài ra Keiko còn là một người bạn thời thơ ấu. Cô ấy thật tốt bụng, cô yêu Oikawa nhưng trái tim anh chưa bao giờ thuộc về cô.  Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ. Nó được dành riêng cho Kageyama. Chỉ Kageyama thôi.

   "Này, không sao đâu. Họ sẽ lại tổ chức một bữa tiệc khác vào tháng sau."  Kageyama hôn má Oikawa. "Hứa với em rằng anh sẽ tham dự nhé? Được không?"

   Kageyama buồn. Cậu ước rằng cậu có thể ích kỷ và cướp Oikawa khỏi vợ mình nhưng Kageyama biết rất rõ rằng điều đó là không thể. Là người thừa kế duy nhất của công ty cha mình, cậu cũng hiểu những gì Oikawa đã trải qua. Tất cả là về kinh doanh và lợi ích. Kết hôn với người mình yêu là một điều xa xỉ trong giới thượng lưu này. Những đứa trẻ có trách nhiệm lớn lên, tiếp quản và phát triển thế lực gia đình, rồi lại sắp đặt cho thế hệ sau y hệt như vậy. Chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi bố của Tobio kéo cậu vào những cuộc hôn nhân sắp đặt,giả dối.

   "Được rồi. Anh hứa là anh sẽ đến." Oikawa nắm tay Kageyama rồi nhẹ nhàng hôn lên những ngón tay người đẹp, níu kéo lần cuối. Đôi mắt xanh biếc nhìn anh với rất nhiều tình yêu và biết được điều đó làm tim anh ấm áp. "Anh yêu em ,bé con, em biết điều đó, phải không?"

   "Có,em biết. Em cũng yêu anh. Em cũng hiểu là anh biết điều đó. Còn bây giờ thì...anh đi đi, mau lên."

   Họ lần lượt bước ra khỏi bức màn để tránh bị nghi ngờ.  May mắn thay, mọi người không chú ý đến họ vì hầu hết những người tham dự đều bận rộn với các cuộc nói chuyện xã giao. Kageyama đứng đối mặt với Oikawa. Bây giờ với ánh sáng thích hợp, họ có thể nhìn thấy nhau rõ ràng. Tobio luôn ngưỡng mộ việc Tooru trông điển trai như thế nào với mái tóc nâu búi cao.

   "Ồ! Anh đây rồi! Anh đi đâu vậy?" Keiko xuất hiện phía sau Oikawa, trông rất xinh đẹp trong chiếc váy dạ tiệc màu tím. Cô huých vai Oikawa rồi khoác cánh tay của mình với Oikawa.

   "Xin lỗi. Anh nói chuyện với Tobio-chan ấy mà" Oikawa mỉm cười với Keiko.  "Lúc trước cậu ấy bận với Yamazaki-san nên anh thấy chán rồi đi xung quanh để tìm cái gì đó lót dạ. Sau đó anh gặp cậu ấy."

   "À, em hiểu rồi. Tôi đoán cuộc nói chuyện về những chiếc túi hàng hiệu không thực sự làm cậu hứng thú?" Keiko bật cười và hướng sự chú ý vào Kageyama. "Ôi, Kageyama-kun! Cảm ơn vì đã quan tâm cho chồng tôi! Anh ấy gần đây khá nhõng nhẽo khi tôi không để ý đến anh ấy."

   Kageyama cắn chặt môi dưới để ngăn cậu hét lên tình yêu của mình với Oikawa, ngăn cậu tuyên bố rằng Oikawa là của mình.

   "Không sao đâu. Tôi không phiền." Anh ngước nhìn Oikawa, nhìn thẳng vào cặp mắt tròn màu nâu phản chiếu cùng một niềm khao khát.

   Kageyama nhắm mắt lại và hít thở sâu, cho bản thân trông hạnh phúc nhất có thể. Ít nhất thì trước mặt Keiko, cậu phải đeo lên chiếc mặt nạ tốt nhất của mình.

   "Dù sao thì cũng chúc mừng cái thai."

   Sau tất cả, Kageyama và Oikawa chỉ có thể che giấu tình yêu của họ, giống như khi họ tách biệt với thế giới sau tấm màn đen...
_____________________________
- END -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro