..............

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Khi tôi chưA khóc !không có lẽ là tôi không khóc ,chỉ là những giọt nước mắt ấy nó khó rơi xuống.. để không khiến cho bất cứ ai biết những gì là đang tồn tại trong tim tôi......

Ngày qua ngày....bạn có phải sống giả dối với chíh mình, để lừa đi tình cảm của mọi người với bạn...để tạo hìh ảnh của bạn trong mắt người khác thật tốt và từ bỏ đi những cảm giác muốn là thực với chính mình,nếu bạn không phải vậy thì thật là người hạnh phúc.tôi muốn tìm và cảm thấy điều gì đó như vậy !cảm giác của sự chân thật..nó nhẹ nhàg nhưg quí giá biết bao? đầu óc thanh thản,những suy nghĩ đơn giản....và cả sự thoải mái !nghĩ đến thật tuyệt ! Tôi đang cố để sống như vậy ,nhưg chỉ là cố mà thôi,vì đạt được cảm giác ấy dài lâu đâu có dễ..nó thực là cần sự cố gắng đến tột bậc,nhưg đôi khi cuộc sống dành một chút sự nhân ái có thể sốg có thể trải nghiệm nó trong thời gian không ít ....có thể là không dài...nhưg cũng đủ để cho tôi hiểu nó quan trọng đến nhườg nào.

những suy nghĩ cứ lan tràn,miên man trong đầu tôi,về tất cả mọi chuyện tôi gặp,nặng trĩu với nó, điều tôi cần là sự bình yên mà đôi khi nhầm tưởng là cái chết!cái chết cũng là sự bình yên..nó nhẹ nhàg nhưg suy cho cùng nó lại là 1 vòng luẩn quẩn...có khi nào thôi không suy nghĩ???????tôi không biết !

đag làm sao vậy?tôi muốn xin lỗi người con gái yêu tôi,vì giờ chắc người ấy đang khóc,chỉ vì sự ra đi nhẹ nhàng của mình...người ấy liệu có biết ngày qua ngày là tôi đang sốg mà không ngừng suy nghĩ,không thôi cắn rứt vì những gì đã gây cho người ấy.....tôi gét sự tiến hoá,tôi gét cái gọi là bản chất...sao lại cho tôi lương tâm để tôi suy nghĩ ......sao không cho tôi một trái tim ?tôi muốn nói :tôi yêu em' nhưg thực tôi không cho phép sự giả dối đó,tôi có thể bên người ấy mọi lúc...nhưg sao không thể yêu người ấy thật như nhữg gì đã trải qua...nhìn người ta bên nhau,nghe người ta yêu nhau mà tôi thấy.....đẹp !,giá như và mong sao ? là 2 câu tôi muốn nói nhưg cuộc sốg đôi khi bất công nhưg công bằng thậm chí ưu ái mỗi chúng ta rất nhiều.........nghĩ mà xem ! khúc nhạc nhẹ tôi đag nghe thật bình yên...chắc là sự đồng cảm giữa tôi và nốt nhạc !

tôi đã làm gì để người yêu tôi yêu tôi nhiều như vậy?liệu khi biết đến bản chất con người tôi,những suy nghĩ trong tôi liệu người tôi yêu còn yêu tôi?mong sẽ hết !tôi muốn nhìn lại nụ cười hồn nhiên ấy như ngày nào........tôi muốn cảm nhận những thứ trước kia tôi từng cảm nhận về người ấy.lỗi là ở tôi hay ai? Không trong tình yêu không ai là kẻ có lỗi,thậT vậy !chỉ là tạo hoá không cho ta những gì ta muốn .....thật hay không ?tiếng nhạc nhẹ lại cất lên làm tôi muốn nói lời xin lỗi...nhưg

...........dường như là không thể !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro