SẼ THẾ NÀO KHI NGƯỜI TA THẤT BẠI CÙNG CỰC VỀ CHÍNH BẢN THÂN MÌNH?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi là một người đàn ông bình thường, chưa từng được ai ngưỡng mộ, cũng chưa từng bị ai căm hận, nhiều nhất là thường xuyên bị người ta quên lãng. Nếu tìm hiểu kỹ lý do tôi chưa từng bị ai căm hận, không phải vì tôi có quan hệ tốt đẹp với mọi người, mà bởi ngay cả những trò tồi tệ tôi cũng không nghĩ ra được, tất nhiên sẽ chẳng thể có tư cách bị căm hận. Vì bình thường mà không bị người khác đố kị hay căm hận, kể ra thật đáng buồn.


Hơn ba mươi năm nay, tôi đã quen lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác với người khác rằng "Trước kia chúng ta từng gặp nhau", tôi đã quen nhắc đi nhắc lại tên mình trước mặt cấp trên đang cố nhớ tên tôi, tôi đã quen với việc người khác không tìm thấy mặt tôi trong ảnh tốt nghiệp, tôi đã quen chìm lẫn vào trong đám đông từ lâu. "Được chú ý" cách xa tôi không chỉ một dải ngân hà, nên tôi cũng an phận bị vùi lấp trong biển người. Thậm chí, có một dạo tôi còn cho rằng mình thích như vậy.


Nhưng đó không phải suy nghĩ thực sự của tôi, tôi chỉ đang an ủi bản thân thôi. Đúng vậy, an ủi bản thân. Vì tôi chẳng thể thay đổi được gì. Tôi không thể trở nên xuất chúng hơn người, không thể thu hút ánh nhìn của người khác, tôi đành chấp nhận thực tế, chôn sâu dục vọng bí mật của mình xuống đáy lòng, để không một ai hay biết. Nhưng tôi biết rất rõ dục vọng từ tận đáy lòng mình mãnh liệt nhường nào, mỗi khi thất ý, mỗi khi cảm thấy thất bại, mỗi khi bị người khác lãng quên, khát vọng nắm giữ vận mệnh bản thân, cảm giác căm hận sự bình thường như một con mãnh thú nấp sâu trong cơ thể đang phát cuồng bắt đầu cắn xé lồng ngực tôi, cào cấu cổ họng tôi, khiến tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Nhưng việc duy nhất tôi có thể làm là tiếp tục đè nén nó, vùi đầu trong chăn liên tục gào thét đến khản cả cổ họng, cho tới khi sức cùng lực kiệt mà ngủ thiếp đi. Thức dậy, tôi vẫn là con người bình thường chẳng có gì đặc biệt, sẽ bị người ta quên lãng chỉ sau một giây.


Tôi lặng lẽ chịu đựng tất cả những điều này, thậm chí có lúc tôi còn hoài nghi ý nghĩa sự tồn tại của mình chỉ là để chết. Mỗi khi có ý nghĩ này, tôi chỉ muốn sớm kết thúc sinh mệnh mình, để kết quả đó đến luôn đi.


Tôi là vậy, nhìn giống như đang sống một cuộc đời yên ổn, nhưng thực tế lại vùng vẫy giằng xé đến mức kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần mỗi ngày.


Tôi luôn nghĩ mình sẽ sống như vậy đến chết."


Con người sẽ ra sao khi họ chán ghét chính mình? Mỗi ngày trôi qua, họ rà soát lại những gì mình đã làm được và đạt được. So sánh bản thân mình với những người xung quanh. Cứ như thế những câu hỏi nghi vấn liên tục được đưa ra:


- Tại sao họ xuất phát như mình mà lại giỏi đến thế?


- Tại sao họ đạt được thành tích ấy còn mình thì không?


Dần dà, thay vì cố gắng, họ bắt đầu tự trả lời những câu hỏi nghi vấn ấy bằng những khẳng định tiêu cực: "Mình đúng là kẻ thất bại",


"Mình sinh ra có lẽ không phải để bon chen với thế giới ngoài kia",


"Mình kém may mắn",....


Và rồi, họ cứ sống với cuộc đời chấp nhận bị lãng quên và chìm nghỉm như vậy... Cho đến ngày họ vô tình (hay cố tình) tìm được một giải pháp "ăn xổi" để có thể đổi đời.


Lúc ấy, hẳn ai cũng bất ngờ, hoá ra kẻ trông có vẻ vô hại ấy lại tàn nhẫn vô cùng. Sẵn sàng làm tất cả (kể cả giết người hắn thương yêu nhất) để đạt được mục tiêu duy nhất của cuộc đời mình, hắn thèm khát được công nhận, được thể hiện bản thân với xã hội. "Kẻ bị chúa bỏ quên" sẵn sàng giao hiệp với quỷ để được "sống" lại một lần nữa trong xã hội loài người.


Thiên hồn - chính là nhắm vào những loại người như vậy - thất bại, thất vọng cùng cực về bản thân, nội tâm luôn đó kị, bất mãn. Chính những kẻ như vậy, mới có thể dễ dàng đánh thức dã tâm trong lòng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro