PN1-QUÀ SINH NHẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân trời phía đông còn chưa tảng sáng, các cung nhân trong Đạo Càn Điện đã bắt đầu bận rộn. Cốc đèn đốt cả đêm được gỡ xuống, mọi người khẽ khàng đi lại, trong điện có hơn mười người nhưng lại không gây ra bất cứ tiếng động gì, đại điện to lớn vẫn vẹn nguyên sự tĩnh lặng giữa đêm dài chưa tan.

Sau nửa giờ nữa, bệ hạ và Võ Uy Hầu sẽ thức dậy, tất cả mọi vật dùng cho buổi sáng phải được chuẩn bị xong xuôi hết. Nội thị tỉ mỉ kiểm tra, đảm bảo rằng không có sai sót gì, bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra.

Đương lúc giữa hè, ban mai còn chưa tỏ, tuy không đến mức quá oi bức, nhưng ngoài điện vẫn còn bảng lảng hơi nóng của ngày hạ, cứ vận động một chút là cả người tháo mồ hôi. Nhưng trong điện lại tựa như một thế giới khác. Sau tầng tầng rèm che mỏng manh, có đặt rất nhiều khối băng, cánh quạt guồng nước quay tròn, lùa hơi lạnh vào bên trong, làm cho không khí trong phòng và bên ngoài tựa như hai mùa khác biệt.

Mành thưa lọt gió, hương nồng e ấp, giường vàng lặng thinh.

Nghê Liệt đã dậy từ lâu, hôm nay hắn phải đến Bắc Cương xử lý quân vụ, chuyến này phải đi ít chừng hai con trăng, cho nên hắn đã sớm tỉnh. Vốn phải chóng dậy, nhưng dường như hắn vẫn có điều không nỡ, chỉ rũ mắt, lẳng lặng ngắm nhìn con người đang gối trên cánh tay mình. Đó là tâm can hai đời của hắn.

Giờ khắc này, y hãy còn ngủ say, làn tóc đen phủ hờ trên khuôn mặt bình yên vô cùng, đôi môi hồng hào trơn bóng. Nếu không phải sợ y lỡ giấc, Nghê Liệt đã cúi xuống mà nghiền ép một phen.

Nghĩ đến những càn rỡ đêm qua, trái tim hắn lại nóng lên, không cầm lòng được, bèn nghiêng người qua, nhưng không động vào người ấy, mà chỉ cúi người thưởng thức hơi thở êm dịu của y, mọi thứ thuộc về tâm can hắn đều khiến hắn cảm thấy hưởng thụ.
Nhưng chẳng bao lâu, người trước mắt tỉnh lại, nhìn hắn bằng đôi mắt rất dịu dàng.

"A Liệt."

Y gọi khẽ một tiếng rồi vươn tay sờ soạng khuôn mặt rắn rỏi lạnh lùng kia.

Trái tim Nghê Liệt mềm nhũn, bắt lấy tay y rồi cứ nhìn nhau hoài như vậy. Đôi mắt đã chui vào lòng hắn nhiều năm vẫn luôn bình lặng như thế. Trong ánh mắt ấy, hắn cảm thấy trái tim mình dịu ngọt, linh hồn hắn như rong chơi giữa một vùng nước ấm, thoải mái mà bình yên.

Là nơi chốn thân thương mà cả đời hắn đã mải miết kiếm tìm.

Nghê Liệt đột nhiên nói: "Năm ta mười bốn tuổi, đã bắt đầu nhớ thương người."

Hắn mười bốn tuổi, y mười bảy tuổi, nhưng hắn đã bắt đầu ham muốn con người này.

Nghê Liệt tựa lên trán y, chạm nhẹ từng cái đầy lưu luyến: "Từ ấy, người liền bước vào mộng."
Kỳ thực, trong giấc mơ hắn không có nội dung cụ thể nào, chỉ là một bóng hình mông lung, khi thì là chốn đầy trời gió lộng, lúc là nơi bãi biển rì rào, hoặc chăng là thấp thoáng dưới hàng hiên... Y lặng nhìn hắn, đôi mắt ngân ngấn nước. Trong giấc mơ đó, cổ họng Nghê Liệt khát khô, nhưng người thiếu niên mười bốn tuổi nào đã hiểu gì đâu? Chỉ có thể theo bản năng, ôm lấy người trong mộng.

Trong giấc mơ, hắn ngửi thấy mùi hương thanh thoát, vóc dáng trắng ngần kia cũng hóa thành thực thể, hắn trở nên kích động chưa từng có, vì thế, hắn vứt bỏ chút liêm sỉ cuối cùng, quấn riết lấy người như một con chó hoang. Những gì xảy ra trong mơ làm hắn xao động không thôi, đồng thời trái tim lại vừa thẹn vừa ghét.

Nhưng hắn không cách nào dừng lại.

Giấc mộng hoang đàng ấy đã đi theo hắn từ năm mười bốn tuổi.
Lý Nguyên Mẫn nghe xong thì mỉm cười, không hề tỏ ra khó chịu, sự bao dung nơi đáy mắt y làm Nghê Liệt đau nhói.

Từ khi hắn nhớ lại chuyện của tám năm nay, trái tim hắn chưa bao giờ thôi đau xót. Nỗi đau ấy cứ mãi bật dậy từ sâu trong linh hồn, nó lộ ra chiếc gai nhọn hoắt đâm vào tim hắn, tựa như một căn bệnh trầm kha lâu năm.

Tại sao lại không sớm nhớ lại, tại sao lại để người thống khổ như thế, hắn không ngừng tự trách mình.

Cho nên hắn không thể không hận mình, nhưng người trước mặt lại nhất quyết không cho hắn hận.

Y nói: "A Liệt ơi, trái tim ta suиɠ sướиɠ đến nỗi sắp hỏng rồi."

Từng chữ lọt vào tai, khiến Nghê Liệt đau đến nghiến răng.

Hôm từ ngọn Trường Thái trở về, Nghê Liệt cứ như phát điên, hắn nhanh chóng lột sạch y rồi đặt lên giường mà hít ngửi không dứt, thậm chí còn liếm gặm đến nỗi cả người y đầy mảng xanh tím. Cảm giác điên cuồng như muốn nổ tung làm hắn không ngừng lại được hành vi như súc sinh ấy.
Đầu hắn lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đỏ ngầu như sung huyết, hắn kinh hoảng vô cùng, lúc thì gọi y là kiều kiều, lúc thì gọi y là điện hạ, mãi không ngớt. Hắn chạm trán lên trán y, ngón tay bấu vào trong lòng bàn tay, nhưng ngay cả những đau đớn xáƈ ŧɦịŧ ấy cũng không thể làm dịu đi nỗi thống khổ như cắn nuốt hồn phách. Vậy mà tâm can hắn lại dịu dàng vỗ về hắn, mỉm cười, Nghê Liệt chưa từng thấy y vui mừng như vậy, mặc cho khóe mắt hãy còn vương lệ.

"A Liệt," Y hôn lên trán hắn, rồi ôm đầu hắn vào ngực, lòng đầy thương quý. Y rơi nước mắt, lại mỉm cười: "A Liệt ơi, trái tim ta suиɠ sướиɠ đến nỗi sắp hỏng rồi."

Ánh mắt Nghê Liệt tối sầm, hắn dằn xuống cơn đau đớn đến ngạt thở, áp tai lên lồng ngực mỏng manh của y, để cho thế giới của mình được bao phủ trong tiếng tim đập thình thịch của người. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ thầm, dẫu cho muôn vàn khả năng, nhưng rồi hắn sẽ bị con người này hấp dẫn, không cách nào cưỡng lại.
Cho dù hắn có là người thiếu niên được y cứu ra cung năm mười tuổi, hay là vị Xích Hổ Vương sau này.

Hai đời của hắn đã định là sẽ bị con người tên là Lý Nguyên Mẫn này hấp dẫn, đó là số mệnh không thể thay đổi được.

Nghê Liệt vùi sâu vào hõm cổ người, thương mến đến chẳng nỡ xa rời, hắn dứt khoát ôm chầm y vào ngực, hít sâu hương thơm trên người y. Chỉ có như vậy, nỗi đau xót trong tim mới nguôi ngoai đôi chút.

Ngoài trời đã hửng sáng, nhác thấy không thể chần chờ thêm, Nghê Liệt bèn lấy từ trong lòng ra một vật nửa là kim loại, nửa là ngọc thạch, đoạn bắt lấy cổ chân y còn giấu trong đệm, đeo vật ấy lên.

Lý Nguyên Mẫn chỉ cảm thấy vật này chạm vào thật ấm, liền nhìn xuống: "Đây là cái gì?"

Nghê liệt cúi đầu hôn lên mu bàn chân trắng ngần của y: "Hàng tốt từ Tây Vực, giúp lưu thông máu, đỡ phải lúc tiết trời nóng sôi thế này mà chân người còn lạnh như khối băng ấy."
Lý Nguyên Mẫn nghe vậy, khóe mắt ngậm cười: "Trước khi ngủ ngâm chân một chút là được rồi. Sự vụ Bắc Cương còn chưa đủ cho ngươi bận à, để ý việc này làm gì?"

"Bản hầu không để ý bệ hạ, để ý ai?" Nghê Liệt chơi xấu mà cắn cắn chóp mũi thanh tú của y: "Chuyến này phải đi chừng hai tháng, e rằng không về kịp lúc sinh nhật bệ hạ. Vậy thứ này xem như quà sinh nhật đưa trước cho bệ hạ."

Hai người họ sinh cùng ngày, là sinh nhật của y, đương nhiên cũng là sinh nhật của hắn.

Ánh mắt Lý Nguyên Mẫn chớp động, dịu dàng hỏi: "Ngươi thích quà gì?"

Khóe môi Nghê Liệt cong lên: "Bệ hạ cứ xem đó rồi làm."

Ngoài thì mạnh miệng như thế, nhưng trong lòng lại khấp khởi chờ mong, thấy Lý Nguyên Mẫn chỉ gật đầu mà chẳng ừ hử gì thêm, Nghê Liệt lại bắt đầu bứt rứt.

"Bệ hạ không hỏi nữa ư?"
Lý Nguyên Mẫn bật cười, vẫn chẳng nói chẳng rằng, sau đó đứng lên. Nghê Liệt thò lại gần quấy y một lúc. Bấy giờ Lý Nguyên Mẫn mới chiều theo, vuốt ve khuôn mặt hắn, tỏ ý trấn an.

"Ta nhớ kỹ mà, lúc ngươi trở về, nhất định sẽ tặng ngươi một món lễ lớn."

Nghê Liệt nghe vậy mới yên tâm, lại ngẫm ra trò gì đó, bèn nhoài người qua nói khẽ vào tai y chút gì. Lý Nguyên Mẫn cau mày, vành tai lập tức đỏ lên, thế là không thèm để ý tới hắn. Nghê Liệt không nhụt chí, lại mặt dày rủ rỉ vài câu. Lý Nguyên Mẫn nhấc mi lườm hắn một cái, một cái liếc mắt này khiến cõi lòng Nghê Liệt rung rinh, cả người bủn rủn.

Hai tháng cũng là lâu lắm, sao có thể không mang theo chút gì làm bầu bạn.

Cuối cùng thì Nghê Liệt cũng được như nguyện, hắn gấp chiếc áσ ɭóŧ mềm mỏng còn mang hơi ấm cơ thể của người kia thành khối vuông, đưa lên mũi nghe một chút, lấy làm thỏa mãn, lại trông thấy người nọ đang quay lưng về phía mình, hắn siết chặt áσ ɭóŧ, nhoài người qua.
"Đa tạ bệ hạ ân thưởng."

***

Chiến sự ở Bắc Cương kết thúc, non sông đã định, triều đình thiết lập Đô Hộ Phủ ở Bắc Cương, đặt ra mười sáu quận nhằm ngăn chặn mối họa chiến tranh đã kéo dài suốt mấy năm ở miền biên cảnh Bắc Bộ này. Chuyến này Nghê Liệt ra đó để sắp xếp tất cả sự vụ. Nhờ có kinh nghiệm đời trước, mọi việc tiến hành rất suôn sẻ, có điều bận thì vẫn bận túi bụi, cũng may nhờ đó mà vơi bớt những nỗi tương tư giày vò.

Sau mấy đợt gió cát, tiết trời dần chuyển lạnh, những sự vụ ở Bắc Cương đã vào khuôn. Mấy năm nay, Nghê Liệt đã đề bạt không ít quan lại có thực tài, hắn đi rồi sẽ có những người này ở lại chèo chống. Hai ngày nữa, sau khi mọi việc sắp xếp thỏa đáng, hắn sẽ có thể về kinh.

Chỉ đáng tiếc một điều, cuối cùng vẫn không kịp sinh nhật hai người.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nghê Liệt có phần phiền muộn, vừa định lấy chiếc áσ ɭóŧ trong lòng ra giày vò một trận, chợt nghe thấy tiếng tùy tùng bên ngoài: "Hầu gia, có thư từ trong kinh, là của Thanh Hòa công chúa."

Nghê Liệt ho nhẹ một tiếng, cất lại áσ ɭóŧ vào trong ngực: "Mang vào đây."

Chẳng mấy khi Nghê Anh viết thư cho hắn, Nghê Liệt cười khẽ, nhận lấy lá thư, bóc sáp niêm phong rồi mở ra. Nét chữ nhỏ nhắn mà gọn ghẽ của Nghê Anh đập vào mắt hắn, Nghê Liệt đọc lướt qua, khuôn mặt vốn nghiêm nghị thoáng chốc trở nên mềm mại.

"... Ngày mai là sinh thần của bệ hạ. Tuy rằng bệ hạ đã lệnh cho Phủ Nội vụ không được phô trương lãng phí, nhưng đêm qua dân chúng trong kinh đã bắn pháo hoa tự phát cả một đêm, rất mực náo nhiệt. Tĩnh Nhi đứng ở Đài Huyền Vũ ngắm mãi, không nỡ về cung. Cứ thế này, biết đâu hôm mai lại có thêm nhiều cảnh hoành tráng hơn nữa..."
Khóe miệng Nghê Liệt vô thức cong lên, lại đọc tiếp,

"... Bệ hạ mấy nay thường hỏi thăm tình hình ở Bắc Cương, có lẽ là nhớ a huynh. Trông cho a huynh tất thảy đều thuận lợi, sớm ngày về kinh..."

Nghê Liệt đọc đi đọc lại hai lần, sau gấp thư lại cất kỹ, vẻ lạnh lùng trên mặt tan đi, không khỏi lấy ra tấm áσ ɭóŧ cất trong ngực. Người ấy thường nhớ đến Bắc Cương, mình cũng khắc khoải chốn kinh thành. Hôm nay là sinh nhật của hai người, không biết người sẽ chuẩn bị lễ vật gì.

Lại nghĩ chỉ cần hai ngày nữa là có thể trở về, khóe miệng hắn lại cong lên, mím môi, nghĩ thầm đến lúc đó phải giả đò chê bai món quà kia một phen, rồi thừa thế quấy y, bắt y dùng thứ khác bồi thường.

Còn thứ khác là gì thì...

Nghê Liệt ngửi mùi hương trên áo, khóe miệng thoáng lộ ra ý cười mờ ám.
Những lúc bận rộn, thời gian thường trôi qua rất nhanh. Chẳng mấy chốc đã về đêm, nhiệt độ ngày và đêm ở Bắc Cương chênh lệch rất lớn, mới ban ngày ban mặt còn nóng đổ mồ hôi, nhưng khi đêm xuống thì gió lạnh hoành hành, tiếng gió rét nghe lạnh đến thấu xương.

Tùy tùng đóng cửa lại, tiếng gió gào bên ngoài mới nhỏ đi chút. Trên án có đặt hơn mười quyển văn kiện. Nghê Liệt định rằng trong hai ngày nay sẽ sắp xếp xong hết, bèn dặn tùy tùng vài câu, tùy tùng tuân lệnh, thắp thêm mấy cốc đèn, trong phòng lập tức sáng rỡ. Nghê Liệt vuốt mặt, chuyên tâm chấp bút phê bình, chú giải.

Chẳng biết qua bao lâu, chợt có tiếng người hầu nói nhỏ bên ngoài: "Hầu gia, người có cần châm thêm trà không?"

Nghê Liệt không ngẩng đầu, chỉ ừ một tiếng.

Cửa ngoài vang lên tiếng kẽo kẹt, gió thoảng vào trong, ánh đèn lay lắt.
Nghê Liệt đương tập trung chấp bút ghi chép đánh dấu, vừa định sang trang, chợt một mùi hương thoang thoảng ùa vào cánh mũi, khiến cả người hắn run lên, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu.

Mắt huyền dợn nước, môi thắm màu son, đôi má nõn nà, nụ cười êm ả.

Nào phải ả hầu trà lâu la, đây chính là người mà hắn hằng mong nhớ.

Nghê Liệt nuốt ực một tiếng, thoắt đứng dậy, bắt lấy cánh tay 'nàng', chẳng nói chẳng rằng mà kề mũi lại hít hà —— Đúng rồi, quả đúng là mùi hương quen thuộc khiến hắn mất hồn mất vía. Nhịp thở của hắn bắt đầu dồn dập, lập tức ghì lấy vòng eo đối phương, híp mắt lại.

"Yêu tinh nơi nào tới, chuyên môn đến mê hồn phách ông đấy ư?"

Người vừa tới đúng là Lý Nguyên Mẫn ăn vận phục sức cung nữ. Y mặc bộ cung trang giống hệt như trong trí nhớ Nghê Liệt, khóe mắt ngậm cười mà nhìn hắn: "Hầu gia, phần lễ sinh nhật này, ngài có vừa lòng?"
Vừa dứt lời, đôi tay như vuốt ưng đang ôm lấy vòng eo của y chợt siết lại, tiếng hít thở nặng nề của Nghê Liệt phả vào mặt y. Hắn lập tức vươn tay kéo cổ áo người ta, cúi đầu dán lên cần cổ tuyết trắng mà hít sâu một hơi, mùi hương tràn vào khoang mũi, đầu óc lập tức nóng bừng.

Lại nghiến răng nói: "Có vừa lòng hay không, phải mang lên giường kiểm tra mới biết được!"

Lập tức bế bổng người ta lên, ôm vào trong ngực. Đầu óc đương rạo rực vẫn còn vài phần tỉnh táo, lập tức nghiêng mặt ra bên ngoài ra lệnh:

"Nghe đây! Không có lệnh của bản hầu thì không ai được tiến vào."

"Vâng!"

Nghê Anh ăn vận nam trang đứng ngoài cửa, nghe vậy thì muốn cười, nhưng nàng cố nghiêm mặt đuổi hết đám tùy tùng đang đứng hầu ở đó ra cổng ngoài.

Nghê Liệt đã sớm không dằn lòng nổi, vội vàng đặt Lý Nguyên Mẫn trên chiếc giường nghỉ phía sau tấm bình phong. Hắn cấp tốc cởi bao cổ tay rồi vứt trên mặt đất, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng như muốn ăn thịt người. Hắn lại cúi người hít một hơi thật sâu hương thơm trên người y, sau đó nôn nóng cởi bỏ quần áo mình. Khuôn mặt hắn vì khao khát mà trở nên có phần dữ tợn, nhưng Lý Nguyên Mẫn chỉ dịu dàng nhìn hắn, thậm chí còn vuốt ve khuôn mặt hắn một cách đầy yêu thương, dường như chẳng lấy làm phật lòng trước thái độ như muốn ăn tươi nuốt sống mình của người trước mặt.
Bởi vì y biết, người đàn ông này sẽ không bao giờ làm tổn thương y.

Nhiều năm về trước, y từng hóa trang thành cung nữ vào cứu giúp hắn, đến hôm nay, y lại tự biến mình thành một món quà sinh nhật, dâng đến tận giường cho hắn, nghe mới thật nực cười.

Có điều, dẫu cho ngốc nghếch là thế, dâʍ ɭσạи là thế, nhưng y bằng lòng.

"A Liệt," Lý Nguyên Mẫn nhẹ giọng gọi hắn, tự tay cởi nút buộc. Nếu đã tặng mình cho hắn, vậy thì phải bỏ qua tất cả thẹn thùng mà dâng hiến hết thảy, đừng giữ lại, và cũng không cần giữ lại.

Đêm hôm nay sẽ thật dài lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dm