PN3 - Tháng năm chảy trôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ghi chú: Câu chuyện nhỏ về đời con của hai người.

___________________

Nội thị họ Trương do dự một chút, sau đó rón rén đi lên, lặng lẽ châm trà, khóe mắt lại trộm quan sát thần sắc của Thánh thượng.

"Bệ hạ, Trường An Vương đã quỳ hai ngày rồi, sắp sửa lại hết ngày... Mưa xuân tháng này thật lạnh lắm ạ."

Vị đế vương ngồi trên ngai cao trông hoàn toàn bình thản, chỉ cười khẩy một tiếng: "Trường An Vương của trẫm là người đã từng dẹp yên giặc Oa, chứ nào phải hạng Tây Thy yếu đuối. Mới quỳ hai ngày đã không chịu được?"

"Dạ thưa..."

Trương nội thị đã phụng dưỡng hai đời hoàng đế, là người cẩn trọng, nay trông thấy sắc mặt Khánh Đế như vậy thì không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành nhấc tay mài mực cho bệ hạ.

Khánh Đế cầm bút, dặm mực, tấm giấy tuyên màu ngà đã đặt phẳng trước mặt, nhưng Khánh Đế lại ngần ngừ không viết. Bất giác, một giọt mực rỏ xuống, vẽ lên tờ giấy tuyên một vệt đen nhánh chảy dài.

Chân mày tuấn tú của Khánh Đế chau lại, bất chợt vung tay vứt đi bút lông, đập mạnh tay lên bàn, mặt bàn rung lên ầm ầm, làm cho Trương nội thị sợ quá chừng, vội lui về sau vài bước, cuống quýt quỳ trên mặt đất. Ông ta phụng dưỡng Khánh Đế từ nhỏ, đã rất lâu chưa từng thấy Thiên tử tức giận như thế, nên không dám hó hé gì, chỉ biết quỳ dưới chân người, dáng vẻ cực kỳ cung kính.

Lồng ngực Khánh Đế phập phồng, dợm bước ra ngoài.

Trương nội thị vội vã đứng dậy đi theo.

Sắc trời đã tối sầm, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm ù ù vẳng lại, điểm cho đêm xuân càng thêm trong và lạnh. Dưới tàng cây đã rũ lá từ cuối thu, một người quỳ ở đó, y mặc áo đơn, cúi đầu, khuôn mặt đẹp đẽ không gì sánh được. Giữa một trời đêm tối mù như thế, người lại sáng tựa ngọc châu, chỉ thoáng một ánh nhìn là không ai làm lơ được.
Nhưng con người đẹp đẽ là vậy lại chính là Xích Diễm Đại tướng thể lực hơn người, đêm gối gươm linh, nằm trông mai tỏ. Một chiếc mặt nạ La Sát, hiệu triệu thiên quân vạn mã, gϊếŧ cho giặc Oa chẳng kịp trở cờ.

Mặt mày Khánh Đế âm trầm, nhìn y một hồi lâu, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.

Một tiếng nổ vang lên, lôi điện chói lòa chiếu sáng cả nhân gian. Cả trời đất lại bị vây trong một màn sương ám mịt mù, và rồi, đầu tiên là những tiếng rơi tí tách rất khẽ, sau đó từ từ khuếch đại, phải chăng là chốn Thiên đình có chiếc bình ngọc lỡ nghiêng, trút xuống nhân gian ngàn vạn hạt.

Nhìn bóng dáng người nọ rời đi, Lý Huyền Từ thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại, để mặc cho mưa xối lên mặt mình.

Đêm tối càng sâu, hơi lạnh tựa như những chiếc châm, chúng chui vào từ các nơi trên thân thể, đâm đến tận xương cốt, khiến người rét lạnh tự đáy lòng. Từ sau cuộc chiến Nam Cương, thiên hạ này trời yên biển lặng, cho nên đã rất lâu rồi y chưa từng chật vật như lúc này. Đôi cẳng chân y tê rần, dường như đã mất cảm giác. Y rầu rĩ cười khẽ một tiếng, thoáng động đậy hai đầu gối, rồi tiếp tục thẳng lưng.
Chẳng bao lâu sau, bên tai chợt vang lên tiếng bước chân đạp nước vội vã từ xa lại gần, giọt mưa nện trên đầu y nháy mắt biến mất, thấy ra là Trương nội thị, tóc mái ông đã hoa râm, ông cầm chiếc ô dầu chạy đến bên người y.

"Trường An Vương, ngài đứng lên đi."

Ông lấy dù che cho Lý Huyền Từ, phần mình thì bị mưa to tầm tã xối cho ướt đẫm, ông lau nước trên mặt, khẩn khoản nói: "Thân thể ngài quý trọng, tội gì lại dầm mưa khổ sở thế này?"

Lý Huyền Từ vẫn nhắm mắt lại, quỳ thẳng ở đó.

Trương nội thị rất nôn nóng, ông biết tính tình Trường An Vương bướng bỉnh, sao có thể dễ dàng cúi đầu. Lại một tiếng ầm vang lên, mưa càng lúc càng dữ dội, chẳng bao lâu sau, chiếc dù cũng bị mưa giày cho tơi tả. Trương nội thị không còn cách nào khác, đành phải ném đi, đoạn cởϊ áσ khoác che mưa cho người đang quỳ trên đất.
Mưa to phủ đầy lên vạn vật, nơi hai người ở đó tựa như một hòn đảo ngăn cách với thế gian bên ngoài.

Nhưng chẳng bao lâu, sự cô lập ấy bị đánh vỡ, một bóng người cao lớn bước nhanh từ trong cơn mưa như trút, người đó mặc hoàng bào đế vương, mang ủng thêu vuốt rồng bằng chỉ vàng, đúng là Khánh Đế. Khuôn mặt khôi ngô của hắn giận dữ vô cùng. Trương nội thị chưa bao giờ thấy vị chủ nhân này thất thố đến vậy, ông ta sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, cũng quỳ xuống theo.

Khánh Đế cúi người kéo tay Lý Huyền Từ, quát lớn: "Đứng lên!"

Trong cơn mưa lớn như vậy, tiếng thét của hắn lại vang như chuông, át đi cả tiếng mưa sầm sập, khiến lòng người sợ hãi, cận vệ đồng loạt quỳ xuống, không ai dám tiến lên khuyên ngăn một câu nào.

Nhưng Lý Huyền Từ chỉ nhìn hắn, không đứng dậy, Khánh Đế nghiến răng kèn kẹt, sắc mặt sa sầm, vô cùng đáng sợ, đôi mắt như muốn ăn thịt người. Từ nhỏ hắn đã được Võ Uy Hầu dạy dỗ, lòng dạ sâu sắc, giỏi về ẩn nhẫn, chưa bao giờ có lúc như thế này. Nhưng Lý Huyền Từ lại chẳng mảy may sợ hãi, trái tim y chỉ có đau lòng.
Mưa quất lên mặt khiến y gần như không mở mắt nổi, hàng mi rung rung, nhưng chỉ nhìn hắn đầy tha thiết.

"Đừng mơ! Bắc An ta thiếu gì trang nam nhi tài giỏi, trẫm há có thể làm cho tên mãng phu lỗ mãng ấy có được ngươi!"

Đừng nói là Bắc An, e rằng khắp thiên hạ này cũng không tìm ra được kẻ nào xứng được sánh đôi cùng y, sao hắn có thể để cho một gã đàn ông thô lậu được ăn may như thế. Khánh Đế nghiến răng nghiến lợi, toan bất chấp mà kéo người kia đứng dậy, thì người trên đất bỗng lảo đảo, nghiêng người ngã xuống.

"A Từ!"

Khánh Đế cả kinh, vội đỡ y dậy, mới hay vẻ mặt người trong lòng đã hồng rực đến mức bất thường. Cảm giác bất lực tràn ngập lòng Khánh Đế, hắn nhắm mắt, cúi người luồn tay qua đầu gối y, rồi ôm ngang y chạy về phía tẩm cung.
***

Lý Huyền Từ vừa tỉnh lại, thấy Khánh Đế đang trông ở bên giường, hắn gật gà ngủ, quầng mắt thâm đen, dường như vô cùng mỏi mệt. Sống mũi Lý Huyền Từ cay cay, y nhỏm người dậy.

Khánh Đế rất cảnh giác, vừa nghe có tiếng động thì lập tức tỉnh giấc, đôi mắt sắc bén sáng rõ, hắn nhìn Lý Huyền Từ, mặt mũi sa sầm, nhưng vừa đứng dậy thì người kia đã dúi vào ngực mình. Y ôm chặt eo hắn, nhỏ giọng nghẹn ngào: "A huynh."

Đã nhiều năm rồi không nghe hai chữ ấy, cả người Khánh Đế bỗng sững lại, không đành lòng ép y thêm nữa. Hai người giằng co hồi lâu, rồi chợt nghe tiếng Khánh Đế thở dài, bất đắc dĩ ôm em trai vào lòng.

Lý Huyền Từ nhắm hai mắt lại, y biết mình đã thắng rồi —— Y biết rõ trên đời này, ngoại trừ Phụ hoàng và Hầu phụ, chỉ còn có mình mới uy hiếp được hắn. Y lấy thân mình ra đánh cuộc mà bức ép hắn, đây là chuyện mà chỉ đám trẻ con vô tri mới làm, nhưng y thân là chủ soái ba quân, vậy mà cũng làm như vậy.
Cõi đời này ai cũng có thể mặc sức tự do, y cũng vậy, nhưng chỉ riêng anh trai y là ngoại lệ.

Chín năm trước, phụ hoàng lâm bệnh nặng. Suốt nhiều năm trời người hao tâm tổn sức bình thiên hạ, thân thể dần dần gầy yếu. Lần đó bệnh tới như vũ bão, khiến người chỉ còn thoi thóp. Hầu phụ gần như phát điên, lập tức lệnh cho tìm danh y khắp thế gian, may thay sau đó được cứu trị. Sau lại, Phụ hoàng triệu a huynh, khi ấy vẫn còn là Thái tử vào Nội các, bí mật thương thảo cả ngày. Ngày tiếp theo, khi lên triều, Phụ hoàng tuyên chỉ thoái vị, sắc phong Thái tử Lý Huyền Tĩnh kế thừa ngai vàng. Sau khi cục diện triều chính đã vững, Hầu phụ dẫn Phụ hoàng về Lĩnh Nam, cùng nhau du ngoạn, sống đời thần tiên. Năm ấy, a huynh chỉ mới mười sáu tuổi.

Hắn vừa mười sáu đã phải gánh vác non sông, hắn sát phạt quyết đoán, hắn cứng cỏi vững vàng, đã không còn được tự do tùy hứng như trước, nhưng Lý Huyền Từ y lại lợi dụng điểm yếu duy nhất của hắn để áp chế hắn.
"A huynh..." Y lại gọi một tiếng, vùi sâu trong lồng ngực Khánh Đế.

Một tiếng thở dài vang lên, Khánh Đế vỗ về mái tóc của y, hệt như khi hai người còn nhỏ.

"Dẫn tên đó đến Lĩnh Nam một chuyến đi thôi."

Lý Huyền Từ rất xót xa, người ta thường bảo dòng đế vương bạc bẽo, nhưng đối với y thì khác, y có được tình thân đáng quý nhất thế gian. Phụ hoàng, Hầu phụ, cô ruột, anh trai... Thế gian này chẳng có ai giàu có hơn y nữa.

"Ngày mai ta sẽ dẫn hắn đi về phía nam gặp Phụ hoàng và Hầu phụ..."

"Ừ." Hồi lâu sau, Khánh Đế mới lên tiếng.

Lý Huyền Từ đi rồi, Khánh Đế vẫn đứng yên tại chỗ một lúc.

Phụ hoàng và Hầu phụ đã rời kinh gần mười năm, cô ruột hắn là Thanh Hòa Công chúa cũng đã gả sang nước láng giềng, nay người em trai duy nhất cũng sắp sửa đi theo một người đàn ông khác. Khánh Đế nhìn trời hoàng hôn nhòe nhoẹt phía xa xa, bỗng nhiên cảm nhận được một sự cô đơn chẳng nói thành lời.
May mắn thay, mọi người đều hạnh phúc, vậy một mình hắn trấn thủ non sông cũng đủ rồi.

Hôm nay là cuối tháng Hai, vậy khi A Từ vừa tới Lĩnh Nam thì đã vào giữa tháng Ba. Tháng Ba ở Lĩnh Nam chính là mùa đẹp nhất.

Khi đó, song thân của bọn họ, ắt là đang tiêu diêu giữa muôn nghìn đào thắm liễu xanh.

Khánh Đế nhìn lên khoảng không bị vây giữa bốn bề tường thành, than nhẹ một hơi, lại vô thức mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dm