1823 - 1825

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1823 Thấy bà ấy không vui, tim ông thấy khó chịu, vậy người đi chết đi!

Giọng nói của Mộ Dung Miên rất rõ ràng, ánh mắt anh cũng rất nhu hòa, ấm áp, giống như một căn phòng tràn ngập một mùa ấm áp, nhưng lời nói của anh lại lạnh buốt như thanh băng sắc bén đâm vào trái tim không còn khỏe mạnh Mộ Dung Chí Hoành. Mộ Dung Chí Hoành mở miệng, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Mộ Dung Miên, ánh mắt của ông rất lạ lùng, cứ như chưa bao giờ quen biết anh, có kinh khoảng, có bất an, nhiều hơn là sự nghi hoặc. Ông đang nghi hoặc, vợ và con trai của mình sao lại thay đổi hết rồi? Chẳng lẽ, họ đều muốn ông chết đi?

Mộ Dung Chí Hoành lắp bắp: "Cậu... cậu... là ai? Cậu không... phải... Randy."

Mộ Dung Miên mỉm cười, phất tay: "Ba, người cảm thấy con có thể là ai?" "Cậu không, không phải..."

Mộ Dung Chí Hoành không ngừng lặp lại hai chữ "không phải" Ông không hiểu, đứa con nghe lời, hiểu chuyện hiếu thảo trước của ông đâu rồi?

Khóe môi Mộ Dung Miên xuất hiện một nụ cười lạnh châm chọc: "Ba nói cũng đúng, con thật sự không phải là đứa con của ba nữa. Từ sau khi ngã ngựa, con cảm thấy cuộc sống trước kia của mình thật ngu ngốc, con làm theo lời ba, đối xử với ai cũng rất dịu dàng, kết quả thì sao? Ai cũng muốn con chết, ngay cả lúc nằm trong bệnh viện, cứ cách vài ngày lại có người đến giết con, ba biết sao con có thể sống lại không? Ba không biết gì hết, ba cứ sống trong thế giời mà ba tự tạo ra."

"Ba có biết mẹ con sao không đến thăm người không? Ba có biết vì sao hiện giờ con rất ghét ba? Ba có biết vì sao con không muốn lấy Jessica?"

"Randy, con... và... mẹ con, đều... hiểu lầm... ba rồi, ba và... bà ấy... không có..."

Mộ Dung Chí Hoành cứ nghĩ rằng thái độ của Mộ Dung Miên và Mộ Dung phu nhân thay đổi là vì họ nghĩ ông và Jones phu nhân tình cũ không dứt, ông rất muốn giải thích rõ ràng.

Mộ Dung Miên đã không còn muốn nghe những lời nói đó nữa, anh nói: "Không có sao? Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua ba không hề nhớ tới phu nhân Jones, chẳng lẽ vào ngày sinh nhật của mẹ con, ba không hề đi hẹn hò với bà ta. Ba biết vì sao mẹ lại biết chuyện của hai người không? Là do phu nhân Jones cố ý nghe điện thoại bà ấy gọi cho ba, còn chuyện họ nói gì con không hỏi, dù sao nghe được những lời này, con đã cảm thấy rất kinh tởm rồi."

Thái độ của Mộ Dung Phu nhân từ yêu say đắm Mộ Dung Chí Hoành biến thành hận thấu tim. Đây đều là do phu nhân Jones cố ý làm. Mộ Dung Miên đã đoán ra được ý định của phu nhân Jones, phá hoại tình cảm vợ chồng họ, tốt nhất là khiến cho Mộ Dung phu nhân tức đến ly hôn, sau đó bà sẽ khóa chặt Mộ Dung Chí Hoành, để con gái mình gả cho Mộ Dung Miên, như vậy sẽ nhẹ nhàng khống chế được khối gia sản khổng lồ của nhà Mộ Dung. Ả đàn bà đó là một ả rất đáng ghê tởm.

Mộ Dung Chí Hoành chấn kinh: "Cái... cái gì?"

Những chuyện này ông không hề biết tới. Ông nhớ ra một lần vào ngày sinh nhật của Mộ Dung phu nhân, lúc đó ông không ở Sheffield, mà đi công tác ở London, lúc đó phu nhân Jones vì cãi nhau với chồng mà uống say, gọi điện thoại khóc lóc với ông. Lúc đó bản thân còn trẻ, yêu nhau đã nhiều năm, đối với người con gái khắc cốt ghi tâm, thấy bà ấy không vui, tim ông cũng khó chịu.

 1824 Ông yên tâm, ông chết rồi tôi sẽ không đau lòng

Hơn nữa, bà ấy còn nói ngoại trừ ông, bà không biết nên gọi cho ông, qua nhiều năm như thế, chỉ có ông mới là người bà ta tin tưởng nhất. Tin rằng bất kỳ người đàn ông nào nghe được tin này đều cũng sẽ rung động. Mộ Dung Chí Hoành uống với bà ta vài ly, sau đó...

Mộ Dung Miên nhìn biểu tình của Mộ Dung Chí Hoành, chắc bản thân ông ấy cũng không biết được: "Những việc này ba biết cũng tốt, không biết cũng không sao, thật ra đều không quan trọng, dù sao cũng không thay đổi được sự thật phản bội. Thái độ của con với ba tại sao lại đổi, đó là vì con đột nhiên phát hiện người cha con luôn tôn kính, ái mộ, người cha con cảm thấy rất lợi hại, hóa ra chỉ là một kẻ ngu xuẩn, ông ấy không còn xứng đáng được con tôn trọng nữa."

"Ba... ba..."

Mộ Dung Chí Hoành gấp gáp nói, nhưng lại không thể nói ra lời. Mộ Dung Miên bĩu môi: "Loại phụ nữ như Jones phu nhân chẳng đáng thứ gì? Ba xem bà ấy như nữ thần, nhưng trong mắt con bà ta chẳng khác nào một kẻ đê tiện, vậy mà ba lại dám kêu con lấy con gái bà ta, con gái bà ta là cái thứ gì? Có phải ba cảm thấy những việc ba cho là tốt thì người khác phải nghe theo, có phải ba cảm thấy tất cả mọi người đều phải làm theo ý ba mà không cần biết đúng sai? Nếu là như thế thì ba vốn không cần một đứa con trai, thứ mà ba cần là một người máy."

Sắc mặt Mộ Dung Chí Hoành như màu đất, trạng thái của ông cực kỳ không tốt: "Ba không có, không có...."

Mộ Dung Miên nhìn ông, tim của ông ta hiện đang đập rất nhanh. Anh nói: "Dù sao cũng không còn quan trọng nữa, dù sao con cũng sẽ không nghe lời ba."

Bác sĩ nói: "Thiếu gia Randy, cậu đừng kích thích tiên sinh nữa, tình trạng của ông ấy không được tốt lắm..."

Mộ Dung Miên trả lời: "Sức khỏe của ông ấy có phải vốn đã không tốt phải không?"

Bác sĩ: "..."

Bàn tay cắm đầy kim truyền dịch của Mộ Dung Chí Hoành bắt lấy cánh tay của Mộ Dung Miên nói: "Randy... con, phải nghe... lời ba, lấy, lấy... Jessica, nếu không, sẽ... gặp... rắc rối..."

Mộ Dung Miên rút nhẹ cánh tay mình ra, nói: "Ba xem ngay cả bây giờ ba vẫn giả vờ bệnh sắp chết để uy hiếp con, bắt con đồng ý, bắt con từ bỏ vợ mình làm một kẻ khốn nạn như ba."

Mộ Dung Miên biết cái gọi là bệnh tình nguy kịch, thật ra là do Mộ Dung Chí Hoành cố ý kêu bác sĩ phối hợp diễn trò với ông. Cơ thể ông ta vốn dĩ đã rất tồi tệ, chỉ là do ông ta vẫn chống đỡ cộng thêm dùng loại thuốc tốt nhất, dùng kỹ thuật trị liệu tiên tiến nhất mới kéo dài được thời gian sống của ông ta, ông ta mới có thể chống đỡ được qua từng ngày. Thật ra cơ thể ông ta sớm đã không ổn rồi. Cho nên ông ta không cần giả vờ thì cũng đã rất giống. 

Nếu thật sự là Mộ Dung Miên, chắc chắn sẽ đồng ý nhưng anh lại không phải, anh chỉ là hàng giả. Lời nói của Mộ Dung Chí Hoành, anh để ý làm gì?

Mộ Dung Chí Hoành cảm thấy đứa con trước mặt xa lạ đến đáng sợ, ông không hề cảm thấy được sự quen thuộc nào: "Cậu... cậu..."

Mộ Dung Miên buông lỏng tay áo: "Hoặc, đối với mẹ con mà nói, cái chết của ba chắc là điều bà ấy muốn nghe nhất, cho nên ba đừng sống nữa, hãy đi chết đi!"

Bị con trai của mình kêu mình đi chết đi như thế, làm cha như ông sẽ có tâm trạng gì? Nhưng nhìn thấy biểu tình phong phú trên mặt Mộ Dung Chí Hoành, trong lòng Mộ Dung Miên cảm thậy có một sự sung sướng đến kỳ lạ. Mộ Dung Chí Hoành nhìn Mộ Dung Miên, trong lòng ngũ vị tạp trần!

1825 Một ả green tea bitch tiêu chuẩn

Có thể do cơ thể quá suy nhược nên ngay cả đau đớn ông ta cũng sắp không cảm nhận được nữa rồi. Thì ra, vợ ông ta, con ông ta, bây giờ đều hy vọng ông ta mau chết đi. Những năm qua dù ta có nỗ lực thế nào thì có là gì?

Với Mộ Dung Miên, Mộ Dung Chí Hoành vừa là một kẻ đáng thương, vừa là một kẻ đáng hận, ông ta có thể cũng chẳng biết mình sai lầm ở chỗ nào?

"Ba, ba sắp đi thì hãy đi nhanh đi, nếu ba không đi thì hãy sống mà nhìn xem con làm thế nào khiến ba cảm thấy nhà Mộ Dung nếu không có ba hỗ trợ sẽ suy sụp sẽ trở nên thành công như thế nào trên tay con." Mộ Dung Miên nói xong, cúi đầu chào Mộ Dung Chí Hoành rồi đi.

Anh bước ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ nét mặt khó xử nhìn về hướng Mộ Dung Chí Hoành: "Tiên sinh..."

Một mảng tối tăm trên khuôn mặt Mộ Dung Chí Hoành, sau đó, sau đó tay chân ông bắt đầu co rút, hô hấp bắt đầu dồn dập, sau khi tim đập nhanh thì bắt đầu đập chậm lại.

Bác sĩ vừa nhìn, tiêu rồi: "Nhanh, cấp cứu mau!"

Vốn dĩ chỉ là vở kịch của Mộ Dung Chí Hoành, kết quả lại thật sự biến thành bệnh tình nguy kịch!

   ...... Mộ Dung Miên bước ra, nhìn thấy Quý Miên Miên đứng trước mặt Mộ Dung phu nhân, dưới chân đang đạp Mộ Dung Thúy Đình. Anh bình tĩnh quét một vòng, sau đợt giáo huấn lần này, Mộ Dung Thúy Đình sẽ học khôn ra.

Còn ở một góc, phu nhân Jones đang làm giảm tối đa sự tồn tại của mình, vừa nhìn thấy anh bước ra bèn chạy tới: "Randy, Chí Hoành sao rồi? Ông ấy đã nói gì?"

"Bà Jones, bà gấp gáp làm gì, đâu liên quan gì tới bà?"

Phu nhân Jones ngại ngùng nói: "Cô... cô chỉ quan tâm tới ông ấy..."

Mộ Dung Miên châm chọc: "Bà cứ nên quan tâm chồng của mình đi, chồng của người khác không đến lượt bà quan tâm. Mà cũng đúng, sau khi cha tôi đổ bệnh, lần sau bà có cãi nhau với chồng rồi uống say thì sẽ không tìm được người nào để nghe bà kể khổ rồi."

Phu nhân Jones kinh ngạc: "Cô chỉ xem Chí Hoành như bạn tốt."

Quý Miên Miên đá Mộ Dung Thúy Đình ra, nhìn phu nhân Jones, bĩu môi nói: "Một đống tuổi rồi, bà già, bà còn muốn dâm đãng thêm mấy năm nữa đây? Ở nước chúng tôi có một từ là Green Tea Bitch, chuyên dùng để chỉ những người như bà."

Mộ Dung Thúy Đình ôm bụng kêu rên, bà ta thật sự hối hận lúc nãy đã khiêu chiến Quý Miên Miên, đã từng một lần chịu khổ trong tay cô ta rồi. Đều tại phu nhân Jones, đồ đê tiện cố ý xúi giục. Phu nhân Jones mỗi lần đều xúi giục người khác đi gây hấn với nhau, còn bản thân thì trốn phía sau, sau khi xong chuyện lại giả vờ là một kẻ vô tội. Điểm này Mộ Dung Thúy Đình biết chứ nhưng bà ta không thể nhịn được!

Phu nhân Jones co rút khóe miệng: "Cô câm miệng lại cho tôi! Cái đồ da vàng đê tiện!"

Bà ta lén truyền tin kêu Mộ Dung Chí Hoành giả bệnh nặng, rồi lấy cái chết bức Mộ Dung Miên, bà ta không tin đối mặt với lời khẩn cầu trước khi chết của cha mình, anh lại không đồng ý. Bà ta biết cảm tình của Mộ Dung Miên và Mộ Dung Chí Hoành rất tốt, cho nên phỏng đoán anh sẽ không để cho cha mình chết trong nuối tiếc. Nhưng từ nét mặt của Mộ Dung Miên, bà ta không hề nhìn thấy được gì, nên bà ta thấy rất gấp gáp, một khi gấp là rất dễ mất khống chế, sau đó sẽ nói ra những lời không não. Vừa nói xong, bà ta liền hồi hận, hận không thể tát mình hai bạt tai.

Quý Miên Miên nhìn về hướng Mộ Dung Miên, rồi nhìn qua Mộ Dung phu nhân: "Chồng à, thì ra ở trong lòng người ta, chúng ta đều là đám đê tiện sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#222