... 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi Voldemort đưa hai đứa nhỏ lên giường, mắt của Severus vẫn nhìn chằm chằm vào chúng.

Như đã nói, hoàng tử và công chúa nhỏ vừa chào đời là những đứa trẻ dễ thương. Những đôi mắt đen như nhau, sáng như làn gió mùa thu lướt trên mặt nước, và sự tò mò của chúng khiến chúng không ngừng di chuyển. Da trắng màu ngà, mềm mại và mềm mại, có vẻ như nó sẽ bị hỏng. Những đứa trẻ vẫn không thể di chuyển, chúng chỉ nằm cạnh nhau trên giường, với những cánh tay nhỏ và những bắp chân nhỏ và vung vẩy một cách ngẫu nhiên.

Và Severus không thể không ôm chúng trong vòng tay, nó quá nhỏ, mềm mại và nhẹ nhàng, như một chú mèo con hay một chú cún con. Ngay cả anh cũng vô tình xoa chúng lên giường và biến mất. Voldemort ngồi cạnh giường với nụ cười gần như hư hỏng trên mặt, và nhìn một cách lặng lẽ vào một trong hai con. Severus đã bắt đầu xoa bóp hai con nhỏ, lật qua lật lại, từng inch một, để kiểm tra từng inch một, vì sợ những căn bệnh vì sinh chưa đủ tháng. Sau một thời gian dài, một cựu điệp viên nhớ lại nhìn lên chủ nhân của mình và chỉ có một câu nói về đứa trẻ: "... Tóc của họ ít, không có vấn đề gì, phải không?" Trong khi nói chuyện, đôi mắt không thể cưỡng lại được xoay quanh đầu Voldemort.

Một người đàn ông có đôi mắt đỏ chạm vào đầu và chắc chắn rằng mái tóc đen của mình rất mềm mại và bóng loáng, không một chút khô héo nào.

"Nhưng ... Giọng của Severus có vẻ dè dặt.

"..." Người đàn ông có đôi mắt đỏ đã khép lại, và phản ứng tiếp theo là cắn răng, "Đó không phải là di truyền!"

Voldemort ngạc nhiên khi thấy rằng ngay cả khi anh nói câu đó với vẻ mặt gần như tức giận, Severus không còn sợ hãi như trước nữa. Thay vào đó, bậc thầy độc dược của hắn có vẻ đang cười.

Voldemort, người đã nhận ra mình đã bị lừa, thở dài, cúi đầu xuống và in một nụ hôn lên trán của hai đứa nhỏ, rồi đến lượt người tạo ra chúng. Và Severus ngả đầu lên và nhận được nụ hôn.

"Severus, cảm ơn." Voldemort nói nhẹ nhàng. Người đàn ông mắt đen chớp mắt, "... Không có chi." Anh trả lời bằng giọng nói nhẹ nhàng, hài hước và tự mãn.
***

Một trong những lợi thế của phù thủy về mặt y học là đối phó với những vết thương thuần túy vật chất, và điều trị rất nhanh chóng. Chỉ trong vài ngày, một vết dao dài ở bụng của Severus biến mất. Được chăm sóc và nghỉ ngơi đầy đủ, và không còn hai con vật chết tiệt tranh giành thức ăn dinh dưỡng nữa, anh nhanh chóng hồi phục màu máu, gò má mũm mĩm và trông khỏe mạnh hơn bao giờ hết. Theo lời khuyên của Nott nhỏ, đã đến lúc để xem xét việc điều trị chấn thương chân.

Bác sĩ trị liệu hút hết xương trên chân của Severus và cho anh uống thuốc mọc xương. Vài ngày sau đó, Voldemort bỏ việc và ở lại với Severus. Việc tái tạo xương trong một khoảng thời gian ngắn là không dễ chịu cho lắm, nhưng với Severus, nó chẳng là gì so với những cuộc tra tấn anh từng trải qua, và vì vậy bộ mặt căng thẳng của Voldemort suốt ngày là hoàn toàn không cần thiết và không cần thiết.
Một người đàn ông khác thì không, và Voldemort sẽ ôm anh trong vòng tay khi Severus đang đau đớn, điều đó gần như trở thành thói quen của họ với nhau. Mỗi lần Voldemort dùng sức mạnh lớn hơn, mạnh hơn từng lần, có vẻ như hắn muốn làm tan chảy toàn bộ người đàn ông trong vòng tay hắn.

Sau đó, nhìn vào đôi chân của Severus với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường để khôi phục lại thẳng và dài, đôi mắt đỏ của Voldemort bắt đầu được lấp đầy với những cảm xúc phức tạp, giống như sương mù trong tinh thể, nhìn thấy trái tim trong sạch ẩn một chút nhầm lẫn - như là lo lắng, và như là một cái gì đó sợ hãi.

Chúa tể hắc ám sợ điều gì ngoài sự chết? Và Severus nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Vào ngày hoàn toàn hồi phục, Voldemort đã cẩn thận đưa Severus đi vòng quanh khu vườn. Thật tuyệt vời khi được đứng dậy một lần nữa sau 7 tháng ngồi xe lăn. Khi bước trên đất liền, người ta dường như được sinh lại lần nữa với tiếng sột soạt của cỏ dưới chân, không khí trong lành vào buổi sáng mùa thu và ánh nắng ấm từ trên đầu. Và cùng với người bạn của Voldemort - Voldemort đang dùng đũa phép để chỉ huy mọi nhánh cây và bụi cây cản đường phía trước để rút lui về hai bên - và Severus nhận ra rằng đôi mắt màu ngọc lục bảo đã bị bỏ quên trong tâm trí từ lâu, và thay vào đó là một cặp đá quý màu đỏ quyến rũ.
Voldemort không cho phép Severus đi quá xa, và họ ngồi trong một căn nhà ở giữa vườn, đối diện với cây ăn trái cây đen ở Ankara. Người đàn ông có đôi mắt đỏ cầm tay trái của Severus và trong lúc đó lấy một cái gì đó nhấp nháy bằng kim loại từ trong túi - một chiếc nhẫn để xem phong cách có vẻ như chính xác là cái mà họ có ở muggle.

Severus nhìn vào ngón tay trống của mình. Anh biết chiếc nhẫn bị mất, và anh nghĩ là anh đã vô tình làm mất nó khi Voldemort lấy nó.

"... Anh đã luyện lại nó bằng thuật luyện kim, và thêm vào đó vài câu thần chú bảo vệ mạnh mẽ. Bây giờ nó không còn là một chiếc nhẫn muggle bình thường nữa." Voldemort nói, kéo tay Severus về phía trước, hôn những ngón tay dài và đẹp đẽ đó, và sau đó, với một thái độ gần như tôn giáo, "... Nên hãy luôn đeo nó và đừng có tháo nó ra. Bằng cách đó, ngay cả khi anh chết, nó có thể bảo vệ em thay cho anh."
Ngay cả khi tôi chết.

Và đôi mắt đen thình lình mở ra: "... Anh sẽ chết?" Nhìn vào khuôn mặt của Voldemort và ngay lập tức thay đổi, "... Ý em là, anh quá mạnh mẽ để có thể gϊếŧ anh?"

Voldemort dừng lại, có vẻ như đang lưỡng lự, và hắn trả lời, "... Đừng lo, chỉ là giả thuyết thôi. Như em đã nói, sức mạnh của anh đủ mạnh để anh tự tin thách thức cái chết. Nhưng ..." Giọng nói thay đổi, thêm một chút ý nghĩa, "... Nếu có ai trên thế giới này có thể gϊếŧ anh, thì đó chắc chắn không phải là một vị cứu tinh, mà là em... Severus, chỉ có em mới gϊếŧ được anh."

"..." Và Severus mở miệng, không biết làm thế nào để đáp lại lời tiên tri như thế này, chỉ có thể vắt ra vài từ mà ngay cả bản thân anh cũng không thể biết được liệu anh có thật hay không, "... Không, anh sẽ không chết ..."
"Đúng?" Đôi mắt đỏ quay về phía anh, và chiều sâu như một hồ nước không đáy, "... Em thực sự nghĩ vậy sao? Em sẽ không gϊếŧ anh sao? Ngay cả khi anh đã gϊếŧ người em yêu quý nhất? Ngay cả khi anh đã tra tấn em với hình phạt tàn nhẫn nhất?" (Thanh: Mé, ngài cũng biết à!?)

Những lời này đập vào tim của Severus như một cái búa bổ, làm cho anh chóng mặt. "Em ..."

Anh nuốt nước dãi, nhưng cổ họng anh vẫn khô khốc và nói: "Em..."

Lời nói của một cựu điệp viên khéo léo đột nhiên bị cắt đứt, không thể nói được một lời nào, và cơ thể trở nên cứng nhắc. Sự im lặng đáng xấu hổ này đã bị gián đoạn bởi một tiếng cười nhỏ của Voldemort, "... Đùa đấy, Sev, đừng căng thẳng thế." Hắn đặt một tay lên phía sau lưng của Severus và ôm người đàn ông gần nhau, và bàn tay kia vuốt ve nhẹ nhàng phía sau lưng để cố gắng làm anh thư giãn. "Và anh sẽ không cho em một cơ hội để làm vậy, bậc thầy độc dược thân mến. Vì vậy, lựa chọn khôn ngoan, em sẽ ở bên cạnh anh, và luôn luôn ở bên anh, anh sẽ cho bạn cảm thấy -hạnh phúc thật sự là gì."
Đôi mắt đen của Severus trồi lên trong một khoảnh khắc với những tia sáng của nỗi đau và sự do dự, nhưng Voldemort đã không nhìn thấy nó, bởi vì nó quá gần. Hai môi gắn bó với nhau và cuối cùng dính chặt vào nhau. Severus há miệng ra và để lưỡi của Voldemort khuấy động vào miệng anh, rồi đợi đến khi nụ hôn bớt mạnh hơn, anh quay trở lại như một cuộc phản công, đập vào răng của người đàn ông kia bằng đầu lưỡi và bắt hắn mở miệng để chào đón.

Hai người đàn ông, hắn đến và anh đã làm việc trên mặt đất một thời gian ngắn, đã thành công trong việc lau chùi súng và đi ra khỏi đám cỏ bên ngoài nhà nghỉ. Mặc dù đó là một buổi sáng mùa thu, nhưng làn gió thổi qua những bụi cây mát mẻ và lạnh lẽo, và mùi hoa bay qua, có lẽ thỉnh thoảng một nơi khác cũng tốt. Voldemort đang nghĩ về điều đó, và chỉ cần một chút phân tâm, Severus sẽ ngã ngửa xuống. Một người đàn ông khác với mái tóc đen xao xuyến, và toàn bộ người đàn ông đè lên người hắn, cúi đầu xuống và cắn một miếng xương quai xanh mượt mà của hắn qua một cái cổ mở.
...Và Severus trông cũng hấp dẫn khi ở trên đó.

Chờ đã, trên kia ... Severus...

Voldemort đột nhiên cảm thấy một cuộc khủng hoảng lớn đang đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro