二十

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiêu Chiến."

Nghe tên mình, Tiêu Chiến ngước mắt thấy Vương Nhất Bác đứng trước lan can rào chắn ở chỗ ghế khán giả, trong tay còn đang cầm sách vật lý nâng cao.

Ban đầu cậu sửng sốt, sau đó lập tức tắt ngay trò Pikachu sắp qua ải, sải bước dài lên trước nhìn nhau với Vương Nhất Bác cách nhau một hàng rào chắn.

"Vương Nhất Bác."  Tiêu Chiến tựa lên lan can "Cậu vừa đi đâu về à?'

"Mua sách vật lý, hết bài tập làm rồi. Sắp tới có kỳ thi."

Vương Nhất Bác biết rõ vẫn hỏi: "Còn cậu?"

"Đang xem tập dượt, bên kia là đội bóng rổ của chúng ta. Chúng tôi đang đợi cậu về tập dượt đó."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Đã rõ. Mà cậu có thấy Trương lão sư đâu không? Sáng giờ tôi không có tìm thấy cô ấy."

"Trương lão sư vừa rời khỏi đây một lúc thôi."

"Trương lão sư đến tận đây?"

"Đúng vậy. Cô ấy tìm tôi có chút việc. Phải rồi, cậu có tham gia tiết mục của lớp không?"

"Có sao?"

"Phải đó, tuần tới này. Tôi đã tích cực giới thiệu cậu rồi, nhưng Trương lão sư nói cậu đang tập trung ôn tập."

Hắn gật đầu. "Ừ, vậy tôi sẽ làm khán giả cổ vũ cho cậu."

Sau lưng cảm nhận có một tầm mắt nóng bỏng, Vương Nhất Bác quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt quen thuộc. Tiêu Chiến cũng nhận ra "ài" một tiếng.

"Ai ya, lại là Trương lão sư của chúng ta rồi."

Vương Nhất Bác rời mắt về: "Hình như Trương lão sư đang nhìn tôi."

"Ừm" Tiêu Chiến chống cùi chỏ lên lan can, một tay đỡ cằm, lười nhác nói. "Cô ấy nghi ngờ tôi và cậu đang hẹn hò."

Vương Nhất Bác "..."

Nhận thấy Vương Nhất Bác gần đây rất hay ra vào diễn đàn, cũng không biểu hiện thái độ gì, Tiêu Chiến nghĩ hắn không quá chán ghét.

"Cũng chẳng biết ai suốt ngày rảnh quá không có gì làm, thích chụp lén người khác. Tôi mà bắt được sẽ đánh chết kẻ đó."

Dứt lời, Tiêu Chiến nhìn quyển sách trong tay hắn: "Nhưng mà, sao cậu đến sân bóng làm gì vậy?"

"Tôi..." Vương Nhất Bác dừng một lát, nhìn lại tập sách trong tay: "...Đi tìm giáo viên hướng dẫn, tiện đường thấy cậu nên chạy tới."

Hai người vừa trò chuyện được một lúc, chợt nghe huấn luyện viên gọi vài tiếng từ xa, gọi Tiêu Chiến sang.

Vương Nhất Bác sau đó cũng lặng lẽ rời đi. Vừa đi được một, đoạn điện thoại đã vang, màn hình hiển thị người gọi là Lâm Hiểu Huệ.

"Anh ơi" giọng nói trong trẻo vang lên.

Vương Nhất Bác nhàn nhạt "Ừ."

Lâm Hiểu Huệ phấn khởi nói: "Nghe nói cuối tuần sau là lễ kỷ niệm trường phải không anh?"

Vương Nhất Bác nói dối chẳng hề chớp mắt. "Không phải."

"Anh đừng như vậy mà!" Lâm Hiểu Huệ phụng phịu nói: "ai cũng có đôi có cặp, em không rủ được ai hết, anh không thể để em gái đi một mình trong đêm tối như thế được, Em nói có đúng không?"

Vương Nhất Bác lạnh lùng không trả lời.

"Hu hu anh ơi, cho em đi đi mà."

Mí mắt Vương Nhất Bác giật giật: "Tùy tiện. Đừng ảnh hưởng đến tôi."

Dứt lời, Vương Nhất Bác cúp máy luôn.

Nói thế chứ vào ngày lễ kỷ niệm trường, Lâm Hiểu Huệ vẫn bám dính lấy Vương Nhất Bác. Tính cách Lâm Hiểu Huệ khá sôi nổi, cả quãng đường cô cứ nhảy nhót ríu rít mãi không ngừng.

Lâm Hiểu Huệ vừa đi vừa nhảy chân sáo, nói: "Vương Nhất Bác, em nghe nói tối nay có tiết mục diễn, anh dẫn em đến xem nhé."

"Để sau hãy nói." Vương Nhất Bác liếc nhìn cô không đến một giây.

Vừa đến hội trường, Lâm Hiểu Huệ bảo muốn đi vệ sinh, Vương Nhất Bác bèn đứng ở ngoài sảnh hội trường chờ cô.

"Á á á á á! Tiểu Tiêu! Bộ đồ này của cậu trông con mẹ nó không còn gì để chê."

"Soái quá! Soái quá! Tôi sẽ làm fan của cậu cả đời này."

"Nữ sinh mà thấy cậu trong bộ dạng này, khẳng định phát điên lên mất."

"Không cần đâu, khen tôi đẹp trai là được rồi."

"..."

Chuỗi tiếng bước chân lộn xộn vọng đến từ ngoài cửa. Vương Nhất Bác nghe thấy giọng nói quen thuộc, bèn quay đầu lại nhìn.

Trong tay Thẩm Chúc và Lạc Dư mỗi người cầm một cái ghế đẩu gỗ, đang nói chuyện với thiếu niên đi ở giữa.

Hôm nay Tiêu Chiến mặc bộ âu phục màu đen. Âu phục vừa người tôn lên vóc dáng ẩn bên trong lớp quần áo rộng rãi ngày thường, nhất là đôi chân thon dài thẳng tắp.

Thường ngày cậu trông tươi tắn, hoạt bát, hôm nay lại có thêm phần chững chạc nhưng không gây xung đột.

"Đồ thuê tớ mặc không có vừa, đồ này là mượn của ba ba đấy..." Tiêu Chiến vừa nói được một nửa thì chạm mặt với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, đầu tiên là đút hai tay vào túi, sau đó sầm mặt nhướn mày với Vương Nhất Bác. Gương mặt lạnh lùng của cậu chẳng giữ nổi ba giây đã tự bật cười trước.

"Vương Nhất Bác." Cậu xoay một vòng, cười thích thú nói: "Cậu nhìn xem. Tôi có đẹp trai không?"

Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn xuống, Tiêu Chiến không cài nút âu phục, sơ mi trắng đóng thùng để lộ vòng eo thon gọn. Tuy có cơ bắp nhưng vẫn gầy.

"Ừ. Đẹp trai."

Tiêu Chiến rất hài lòng với câu trả lời của hắn. Cậu cười mấy tiếng rồi nhìn quanh. "Cô gái đó đâu rồi?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu khó hiểu. "Cô gái nào?"

"Chẳng phải Nhất Bác dẫn theo một cô gái đi thăm quan trường à?"

Vương Nhất Bác nhìn cậu một lúc mới nói: "Cậu biết?"

Tiêu Chiến vừa cúi đầu chỉnh trang phục vừa giải thích. "À... Thẩm Chúc nói đó. Cậu ấy nói trên diễn đàn có người tận mắt thấy cậu ngoại tình." Dừng một hơi cậu chỉnh nốt trang phục, xong xuôi nhìn vào khuôn mặt hắn nói tiếp. "Còn có người nói cậu ngoại tình rồi."

Lời vừa nói ra chính bản thân cậu đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ. Hình như cậu có chút hơi nhiều lời rồi.

Vương Nhất Bác "!!!.... Cậu không cần phải ghe..."

Tiêu Chiến chưa nghe rõ lời hắn nói thì điện thoại trong túi chợt vang lên. Cậu cầm ra xem hiện thị cuộc gọi đến, không nhận. Cậu "chậc" một tiếng: "Vậy tôi vào trước đây, Trương lão sư đang tìm tôi. Cậu nhớ tới xem tiết mục của tôi nhé!"

"Ừ, sẽ xem."

"Nhớ tìm tôi đó nhé. Tôi lên sân khấu vào tiết mục cuôi cùng, đứng ở góc trong cùng bên tay phải đó."

Tiêu Chiến vừa xoay người lại nói thêm. "nhưng mà không được cười đâu đó."

Lúc Lâm Hiểu Huệ ra chỉ thấy bóng lưng của một chàng trai đang vội vã rời đi.

"Vương Nhất Bác, em xong rồi." Cô vung vẩy mấy giọt nước trên tay. "Chúng ta vào nhé?"

Vương Nhất Bác rời mắt, trầm giọng đáp: "Ừ."

Đêm hội kỷ niệm trường có hai mươi tiết mục rất đa dạng. Xét về tổng thể, đêm hội sẽ rất đặc sắc. Vả lại văn hoá của trường rất cởi mở, cũng toàn mấy người nhảy múa xinh xắn, đẹp trai lên hâm nóng khiến bầu không khí trở nên sôi động hẳn.

Có nhóm nam nữ kết hợp nhảy Bang Bang Bang cực cháy, sau đó còn có tiết mục nhảy theo cặp, cực kỳ sẽy và ám muội. Khán đài hò hét không ngừng.

Tiếp đó còn có những tiết mục diện cổ phục nhảy múa cực đã tai đã mắt.

Tuy các nghệ sĩ ngày hôm nay đều chỉ là học sinh cao trung, xong tiết mục đều là rèn rũa, đầu tư chỉn chu và công phu khiến người xem cực kỳ mãn nhãn.

Mười chín tiết mục trước đã kết thúc, cuối cùng cũng đến tiết mục đầu tiên của nhóm lớp.

Lâm Hiểu Huệ nhìn tờ giới thiệu, là một vở kịch ngắn đề tài cuộc sống. Cô không hứng thú dựa lưng lên đệm. Lúc này đây, người anh trai Vương Nhất Bác nãy giờ không thèm để ý sự đời liền cất điện thoại đi. Hai tay khoanh trước ngực một cách tùy ý, bắt đầu nghiêm túc xem tiết mục.

Cô nhìn ra biểu hiện khác lạ của hắn, không nhịn được khinh bỉ. Một tên con trai nhàm chán và cổ hủ. Gái đẹp nhảy vũ điệu nóng bỏng thì không xem, người ta bưng vài cái bàn cái ghế lên diễn kịch mà lại ngồi thẳng lưng nghiêm túc.

Nhưng lúc này đây Lâm Hiểu Huệ chợt phát hiện mấy cô gái ngồi cả trái lẫn phải phía trước mình đều bắt đầu rục rịch. Là con gái, cô quá hiểu bầu không khí như này. Đây là thấy thần tượng, hoặc là đang ngắm anh đẹp trai.

Quả nhiên, cô vừa ngước đầu nhìn đã bắt gặp ngay một thiếu niên mặc âu phục đang đứng trong góc sân khấu, nhanh chóng hòa nhịp cùng đám người ở khán đài.

"Á á á á á! Anh chàng đứng góc kia, người mặc âu phục đó! Anh ấy đẹp trai quá!!!"

Lâm Hiểu Huệ đã từng gặp Tiêu Chiến một lần, nhưng hôm nay trong bộ âu phục tinh xảo xinh đẹp. Tiêu Chiến như toả sáng dưới ánh đèn, toát lên khí chất anh tuấn, khác hẳn với đàn anh láo nháo ở hẻm ngày trước, khiến Lâm Hiểu Huệ thật sự không nhận ra.

Không ngờ rằng, anh trai nam thần của cô, lại có lúc truy nam thần khác. Anh trai trên sân khấu đẹp hết sảy.

Vương Nhất Bác kéo tay áo của mình về, mặc kệ cô, gương mặt vẫn một biểu tình lạnh nhạt, nhưng tròng mắt không giấu được nhìn chằm chằm người ta.

Vai diễn của Tiêu Chiến từ đầu đến cuối đều là im lặng, diễn một vai "câm" đúng chất. Tuy không có nhiều lời thoại xong biểu cảm của cậu rất tròn, không gây ảnh hưởng đến tiến độ vở kịch. Thêm vào đó, khuôn mặt là thứ ăn tiền, vở kịch là thứ không đủ đặc sắc để thu hút, nhưng điểm này Trương lão sư lại am hiểu tâm tình học sinh vô cùng. Hai nam thần hộc đường Thực Nghiệm Bắc Kinh đều trong tay cô rồi, có gì mà không công phá nổi.

Kịch sân khấu rất nhắn chỉ chưa đến mười phút, lúc hạ nàm, khuôn mặt nãy giờ đang nghiêm túc cũng có sự thay đổi. Tiêu Chiến tiến lên, cười nhẹ, tầm mắt cũng rời khỏi diễn viên chính nhìn xuống hàng ghế khán giả.

Chẳng biết thấy ai, nụ cười của cậu dần dạng rỡ hơn, còn nháy mắt trái. Cả hội trường đồng loạt hò hét điên cuồng.

Tiêu Chiến xuống sân khấu rồi Lâm Hiểu Huệ mới hoàn hồn.

"Anh!!!" Cô túm chặt tay áo Vương Nhất Bác một lần nữa. "Anh chàng mặc âu phục đó! Hình như hồi nãy anh ấy...anh ấy nháy mắt phóng điện với em!!!"

Hắn không đám lại, suy nghĩ có chút mơ màng. Dù có phải mình hay không Lâm Hiểu Huệ vẫn thơ thẩn cả buổi tối.

Kết thúc đêm hội, hai anh em sóng vai ra khỏi hội trường.

"Vương Nhất Bác!" Vừa ra đến cổng Lâm Hiểu Huệ chợt dừng bước. "Em quyết định rồi!"

Vương Nhất Bác im lặng không đáp lại.

Cô đỏ mặt, hai tay chọt chọt với nhau. "Em nghĩ, em thích người ta rồi, có khi phải xin số điện thoại mới được."

Bước chân của Vương Nhất Bác chậm đi, chẳng hề nghĩ ngợi. "Không được."

"Tại sao chứ?" Lâm Hiểu Huệ đuổi theo. "Này! Anh quen cậu ấy à?"

Cô kéo lại áo hắn, nhất định không cho hắn cơ hội bỏ đi. "Trả lời em đi chứ. Cậu ấy có bạn gái rồi sao?"

"Không có."

"Vậy sao không được?" Cô liên tục dò hỏi.

Vương Nhất Bác nhíu mày, bỗng nghĩ không ra lý do để từ chối.

"Anh sao vậy? Sao lại bảo vệ cậu ấy kỹ càng đến vậy chứ? Hay là..."

Vương Nhất Bác cắt ngang lời cô. "Đừng nhiều lời như vậy."

Biết hắn khó chịu, nhưng Lâm Hiểu Huệ không buông tha. "Vậy rốt cuộc tại sao? Anh phải đưa cho em một lý do chứ?"

Bước chân Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, ho nhẹ. "Cậu ấy...nói chung không được, cô cũng không còn cơ hội. Cậu ấy có người mình thích rồi."

"Thật sao?" Lâm Hiểu Huệ sửng sốt, nhưng vẫn không bỏ cuộc. "Không sao cả, chỉ cần cậu ấy chưa có bạn gái thì em vẫn còn hy vọng."

Vương Nhất Bác nhíu mày. "Mặt cô cũng quá dày rồi đó."

Cô nhún vai. "Vì theo đuổi tình yêu, mất chút mặt mũi là điều bình thường mà."

"Mà anh này, người cậu ấy thích cũng ở Trung học Thực Nghiệm à? Đẹp không? Tên gì? Có ảnh không?"

Thấy Vương Nhất Bác chẳng thèm bày tỏ, cô gặng hỏi thêm. "Anh! Anh có nghe em nói không?... Anh à, Vương Nhất Bác ca ca?"

Hắn không đáp, nhưng trong tâm tự động có câu trả lời.

"Thích tôi. Người Tiêu Chiến thích là Vương Nhất Bác... Tốt quá, người cậu ấy thích là tôi."

Bỏ mặc những lời lải nhải của Lâm Hiểu Huệ. Vương Nhất Bác nghĩ đi nghĩ lại thông tin này trong đầu, không nghĩ đến việc người kia thích hắn lại khiến hắn hạnh phúc cùng vui vẻ đến vậy. Không khỏi có chút thành tựu. Người thích hắn xuất sắc đến như vậy, sao có thể không tự hào kia chứ?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro