14-16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Dĩa ăn trong tay Dạ Sâm rơi xuống đất, cậu nhai miếng thịt xông khói cuộn (1) thơm ngon vừa đút vào miệng mà như nhai sáp.

"Cái gì là để Nhậm Cảnh tặng tôi chín mươi chín đóa hồng?"

Hệ thống đi chết đi cố gắng không lộ ra vui mừng quá đỗi "Thì ý trên mặt chữ thôi."

Dạ Sâm không nuốt nổi nữa, nổi giận đùng đùng nói "Anh ta có tặng hoa tôi hay không, không phải là ở anh ta à? Cái nhiệm vụ gì không biết..."

"Nếu là ở anh ta, thì đã không phải nhiệm vụ của cậu rồi."

Dạ Sâm nghẹn lời.

Hệ thống đi chết đi vừa đấm vừa xoa "Cũng không khó như cậu nghĩ đâu, cậu động não một tí là có cách ngay ấy mà!"

Dạ Sâm "..." Giọng điệu này sao nghe giống như con sói nói lừa cô bé quàng khăn đỏ vậy chứ?

Rốt cuộc cậu đã gặp phải cái loại "ân nhân cứu mạng" gì vậy? Còn có thể bỏ bom người ta hơn nữa không!

Mới sáng ra, Dạ Sâm đã lại đau đầu nhức óc vì mạng nhỏ.

Nếu như nhiệm vụ này là cậu tặng Nhậm Cảnh chín mươi chín đóa hồng, vậy cậu chỉ cần lập tức đặt hoa, rồi cưỡng ép đem tặng, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Dù sao, cậu cũng đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, cậu chẳng quan tâm Nhậm Cảnh nghĩ gì đâu!

Thế nhưng mà, nhiệm vụ lại là "để" Nhậm Cảnh tặng hoa cậu cơ!

Cậu phải làm sao đây?

Mặc dù là cậu đã mất hết mặt mũi từ lâu, cậu cũng đâu thể mở miệng hỏi: Nhậm Cảnh, anh có thể tặng tôi chín mươi chín đóa hồng không?

Chuyện này... Quá kì cục rồi!

Dạ Sâm gào thét, sâu sắc cảm nhận số phận bị tống vô lãnh cung sau hơn hai mươi năm được ba ba yêu thương, cưng chiều...

Cả một buổi sáng, Dạ Sâm đều chìm đắm trong trạng thái chao đảo.

Vì trốn Cố Khê, nên cậu tắt điện thoại. Đồng thời, cậu chả mang cái điện thoại hay máy tính bảng nào khác. Đương nhiên, nếu có mang, cậu cũng chả có tâm trạng mà chơi game. Đây chính là do tâm lí sợ bản thân sẽ vì nghĩa diệt thân mà nổ chết đồng đội. (2)

Cậu nghĩ một lúc, chỉ đành dùng lại kế vây Ngụy cứu Triệu.

"Tôi bảo này." Cậu hỏi hệ thống đi chết đi "Chỉ cần tôi nhận chín mươi chín đóa hồng từ tay Nhậm Cảnh là được, đúng không?"

Hệ thống đi chết đi nhanh nhạy phát hiện ra việc cậu muốn lách luật nhiệm vụ, cho nên vội vàng bổ sung "Phải là Nhậm Cảnh mua! Hơn nữa còn phải là mua tặng cho cậu!"

Dạ Sâm "..."

Hệ thống đi chết đi còn tính chêm thêm mấy câu, Dạ Sâm đã đột ngột bật lại.

"Cậu! Cái tên lừa đảo!" Dạ Sâm tức giận, rủa xả hệ thống đi chết đi một trận.

Hệ thống đi chết đi bị mắng mà không hiểu ra làm sao.

Ai ngờ, Dạ Sâm cũng có lúc thông minh đột xuất, cậu bùng nổ nói "Cái nhiệm vụ sờ cơ bụng kia, không phải cậu nói là không được có vật ngăn cản, phải sờ trực tiếp mới hoàn thành nhiệm vụ à?"

Tim hệ thống đi chết đi lộp bộp rơi.

Dạ Sâm lại nói "Tôi không hề có thói quen lõa thể ngâm suối nước nóng nhé!" Lúc đó, mặc dù cậu cọ mông lên bụng Nhậm Cảnh thật, cọ hết tám múi cơ bụng thật, thì cậu vẫn mặc quần bơi nhé! Tuyệt đối không phải tiếp xúc trực tiếp nhé!

Hệ thống đi chết đi "..."

Dạ Sâm ngộ ra "Thật ra nhiệm vụ hôm qua chỉ cần sờ được cơ bụng, chứ không cần sờ hết tám múi, đúng không?"

Đương nhiên là không! Cơ bụng con người vốn làm gì có tám múi, chẳng qua là do bị gân bắp thịt chia ra thế thôi mà...

Chỉ số thông minh của kí chủ đột nhiên tăng cao, phải làm sao đây? Hệ thống đi chết đi có chút hoảng hốt...

Hệ thống đi chết đi "Xin lỗi, internet tạm thời không thể kết nối, xin kiểm tra lại đường truyền dây dẫn."

Dạ Sâm "..."

Mẹ nó, còn thật sự coi mình là hệ thống à!

Dạ Sâm "Ông đây không rớt mạng, cậu lăn ra đây cho tôi!"

Hệ thống đi chết đi "..."

Tất nhiên là có đánh chết nó cũng không ra rồi!

Dạ Sâm tức đến mức muốn cấy khuẩn độc vào não, cái loại khuẩn độc mà chết đi rồi có thể khiến cho cá ăn phải cũng chết luôn ý!

Hệ thống phế thải giả bộ "rớt mạng", Dạ Sâm còn biết làm sao? Đánh không đến, mắng không được, gặp phải cái loại hệ thống lừa đảo này, cậu chỉ còn nước làm ba nó thôi chứ còn biết làm sao? Ông ba chuyên bị nó bỏ bom!

Một người một hệ thống im lặng hết một giờ, "cục cưng" đi chết đi rốt cuộc chủ động hóa giải tình trạng bế tắc "Chuyện đó..."

Dạ ba ba "Ha! Ha!"

Hệ thống đi chết đi nói "Nhiệm vụ hàng ngày thế nào, thì chính là thế ấy."

Lời này vô cùng lập lờ nước đôi. Nhưng Dạ Sâm vẫn nghe hiểu "Cho nên nói, mỗi ngày, tôi chỉ cần tin thông báo nhiệm vụ cậu nói thôi?"

Hệ thống đi chết đi rất hối hận, chỉ vì một thú vui ác ý nhất thời, mà giá trị tín nhiệm bị thua lỗ nặng nề!

Dạ Sâm thừa dịp nó chột dạ, chủ động xuất kích "Nhiệm vụ hàng ngày của cậu từ đâu mà có?"

Hệ thống đi chết đi lập tức đáp "Tùy thời cơ mà có."

Dạ Sâm lại hỏi "Vì sao nhất định phải là Nhậm Cảnh?" Nói xong, liền cảnh cáo trước "Đừng đánh trống lảng, câu hỏi của tôi chính là tại sao ngay từ nhiệm vụ đầu tiên đã nhắm đến Nhậm Cảnh?"

Hệ thống đi chết đi "ngoan ngoãn" nói "Có phải cậu quên tên chính thức của tôi rồi không?"

Dạ Sâm đúng là không nhớ lắm...

Hệ thống đi chết đi nhắc nhở "Không yêu thì đi chết đi."

Dạ Sâm im lặng một lúc mới lên tiếng "Cậu muốn ép tôi với Nhậm Cảnh yêu nhau?"

Hệ thống đi chết đi "Đúng."

Dạ Sâm nghiến răng nghiến lợi "Thế mới nói, sao cứ phải là Nhậm Cảnh?"

Hệ thống đi chết đi lấm lét nói "Vì anh ta đẹp trai."

Dạ Sâm "..." Sao cái đoạn đối thoại thiếu não này nghe quen tai thế nhỉ?

Hệ thống đi chết đi cảm thấy sự tức giận của kí chủ đã lên đến đỉnh điểm, không thích hợp tức giận thêm nữa, cho nên nói "Thật ra, nguyên tắc quyết định..." Nó úp úp mở mở "Có liên quan đến chuyện xảy ra giữa các cậu."

Dạ Sâm ngẩn người.

Hệ thống đi chết đi giải thích "Nhiệm vụ nhắm vào Nhậm Cảnh, là do trước khi cậu chết đi, người cuối cùng mà cậu làm chuyện thân mật nhất chính là anh ta." Đương nhiên, mấy câu như anh ta cũng là người duy nhất, đi chết đi sẽ không nói.

Dạ Sâm "Đây là cái nguyên tắc gì vậy?"

Hệ thống đi chết đi nhỏ nhẹ "Yêu đương chứ gì nữa... Làm cả chuyện đó rồi, thì nhìn chung, không phải đều sẽ yêu đương à? Cho nên, cái nguyên tắc quyết định này cũng là ưu tiên cậu lắm rồi."

Giọng điệu này đã thành công kích thích Dạ Sâm "Nói hay quá ha!"

Hệ thống đi chết đi khôi phục ngữ khí bình thường "Tình làm rồi, chẳng lẽ còn không yêu? Thật không hiểu nổi mấy người trẻ tuổi các cậu!"

Dạ Sâm nghi ngờ "Có phải cậu lại đang lừa tôi không?"

Hệ thống đi chết đi nghiêm túc đáp "Tất cả đều là lời thật lòng!"

Dạ Sâm hơi hơi tin tưởng, nhưng lại cảm thấy không thể tin cái hệ thống phế thải này nửa câu. Nhất là lúc nó "nghiêm túc"!

Cậu còn muốn hỏi thêm một chút, bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa giống như Diêm Vương đòi mạng.

"Mở cửa! Cậu mở cửa cho tôi ngay! Dám trốn đến đây, có phải cậu tưởng cậu trốn được tôi cả đời không!" Chất giọng của Cố Khê hoàn toàn có thể kêu hết mọi người xung quanh ra xem.

Dạ Sâm thật sự lo lắng đầu báo ngày mai sẽ là: Đạo diễn nổi tiếng hóa thân thành dì Tuyết (3), chống nạnh đứng ngoài cửa chửi mắng đàn ông phụ tình...

Vì thế, cậu nhanh chóng chạy ra mở cửa, nghênh đón hung thần vào nhà.

Cố Khê vừa vào đã hỏi "Cậu thích Nhậm Cảnh thật à?"

Dạ Sâm sứt đầu mẻ trán phủ nhận "Không!"

Cố Khê nhíu mày, hiển nhiên là không tin.

Dạ Sâm thở dài "Cho dù thế nào thì Nhậm Cảnh cũng rất đẹp trai, không phải anh nhìn thấy cũng phải bỏ chạy đấy sao? Tôi có chút động lòng cũng bình thường mà."

Cố Khê bật lại "Nếu chỉ có thế, cậu chột dạ làm cái gì? Trốn làm cái gì?"

Dạ Sâm "..."

Thấy Dạ Sâm bối rối, Cố Khê nói "Cậu thích anh ta thật cũng đâu có sao, Nhậm Cảnh..."

Dạ Sâm cắt lời anh, cường điệu nhấn mạnh "Không thể nào! Tin tôi đi! Tôi mà thích anh ta, tôi chính là con husky cào tường (4) nhà anh!"

Cố Khê "...Nói cũng đừng nói độc thế chứ..."

Thực chất Dạ Sâm nói xong cũng có phần hối hận. Nhưng lời đã nói như bát nước hắt đi, nên chỉ có thể kiên trì chấp nhận "Tóm lại là không thể xảy ra đâu."

Cố Khê lẩm bẩm "Tôi cũng không cấm cậu thích ai, cậu cần gì phải lừa tôi chứ. Kể cả cậu có thích con Husky nhà tôi, tôi cũng sẽ tính kế giúp cậu cơ mà..."

Dạ Sâm dở khóc dở cười "Anh cút cút cút cho tôi!"

Kể ra thì Cố Khê cũng không nghĩ gì nhiều. Hai người đã quá thân quen, ở bên nhau mấy chục năm, có khi còn thân hơn cả anh em ruột thịt, anh tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện Dạ Sâm thích ai, mà anh chỉ hy vọng cậu có thể nói cho anh biết.

Dù gì lúc anh thích người kia, anh vẫn nói với cậu ngay ngày đầu tiên, mặc kệ điều đó chẳng có tí ý nghĩa gì...

Dạ Sâm tiễn Cố Khê đi xong, lại ngồi ngẫm nghĩ nhiệm vụ hôm nay.

Nguyên văn lời hệ thống nói: "Để Nhậm Cảnh tặng cậu chín mươi chín đóa hồng", vậy từ then chốt sẽ là để Nhậm Cảnh tặng, chín mươi chín đóa hồng.

Hay nói cách khác...

Dạ Sâm nảy ra một ý.

Cậu ấn số Tiểu Lưu "Tra lịch trình hôm nay của Nhậm Cảnh giúp tôi."

Tiểu Lưu oán thầm: Lại tra!!!

Nhưng đương nhiên, ngoài miệng cậu ta vẫn rất tỉnh táo đáp "Được."

Dạ Sâm dặn thêm "Tiện đặt giúp tôi chín mươi chín đóa hồng luôn nhé."

Tiểu Lưu: !!! Tin này thật lớn, cậu ta muốn hôn mê luôn rồi!

Dạ Sâm hắng giọng, giải thích "Cái đó, không phải cho tôi, mà là đặt cho người khác."

Tiểu Lưu vô cùng tri kỉ tin tưởng "Được, anh Sâm, anh yên tâm, em sẽ làm tốt."

Tốc độ của Tiểu Lưu rất năng suất. Một tiếng sau, cậu ta đã gửi lịch trình của Nhậm Cảnh đến cho Dạ Sâm.

Dạ Sâm vừa xem vừa phun trào: Bận bận bận, còn trẻ mà không sợ đột tử chết à!

Xem xong hết lịch trình, Dạ Sâm nhận ra, đến cả thời gian ăn cơm, Nhậm Cảnh cũng bàn công việc với đối tác, căn bản không có lúc nào rảnh rỗi.

Vậy phải làm sao đây?

Dạ Sâm chưa từ bỏ ý định, xem lại lịch trình một lượt từ đầu đến đuôi, sửng sốt vì không tìm được một kẽ hở nào mà cậu có thể tận dụng!

Lẽ nào phải đợi đến tận nửa đêm rồi đến cửa nhà anh ta chặn anh ta lại?

Nhưng thế thì không có phù hợp với kế hoạch của cậu nha!

Dạ Sâm lật qua lật lại mấy lần, vẫn không tìm ra được điểm đột phá nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tới trưa, rồi tới xế chiều, chẳng mấy nữa mà tới tối.

Nếu còn tiếp tục kéo dài thế này, cậu sẽ xong đời mất thôi!

Dạ Sâm quyết tâm, cầm điện thoại lên định gửi tin nhắn cho Nhậm Cảnh.

Kết quả, cậu vừa mới gõ được một chữ, đối phương đã gửi đến trước. Quả là tâm tư tương thông!

Nếu là trước đây, hệ thống nhất định sẽ "ồ" lên một tiếng. Nhưng giờ nó đang bị ép rớt mạng, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Đây là một tin nhắn thoại, Dạ Sâm vừa mở ra, âm thanh Nhậm Cảnh liền vang lên "Tối nay có rảnh không?"

Dạ Sâm "Hể..."

Hệ thống đi chết đi không nhịn nổi nữa "Cơ hội đó, người anh em!"

Dạ Sâm khinh bỉ nó "Mạng sửa xong rồi?"

Hệ thống đi chết đi hắng giọng "Đã sửa cả một ngày, nhất định là xong rồi!"

Nước quá trong thì không có cá, hệ thống đi chết đi rất biết vận dụng câu này.

Không lâu sau, Nhậm Cảnh lại gửi tới tiếp một tin nhắn thoại.

Dạ Sâm mở nghe, lỗ tai run lên.

Nhậm Cảnh nói "Tôi đặt bàn ở Lan Đình, lần này tôi mời cậu, được không?"

Dạ Sâm trượt tay, chẳng may ấn lại vào tin nhắn, làm cho tiếng Nhậm Cảnh vang lên lần thứ hai. Cậu chột dạ ấn tắt, có điều tắt xong mới nhận ra mình chưa trả lời, liền vội vã mở ra. Kết quả, không cẩn thận lại động phải lần nữa.

Hệ thống đi chết đi "Cũng đâu có ai đâu, muốn nghe thì cứ nghe đi chứ sao!"

Dạ Sâm "...Ai muốn nghe! Chỉ tại không cẩn thận chạm vào thôi!"

Đi chết đi "Ừ, không cẩn thận chạm ba lần."

Dạ Sâm "..." Cậu không cẩn thận thật mà! Thật mà!

Thôi, bỏ đi, không giải thích với cái tên lừa đảo này nữa!

Điểm sinh mệnh ngày mai của Dạ Sâm rốt cuộc cũng coi như có tí đáng trông cậy, cậu đang định bật máy chơi game, trong đầu bất ngờ keng một tiếng.

Hệ thống đi chết đi "Nhiệm vụ tháng: Nói "em thích anh" với Nhậm Cảnh trước mặt ba mươi người, đồng thời đảm bảo ai cả ba mươi người này đều nghe thấy. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thưởng 10 điểm sinh mệnh."


Chương 15

Dạ Sâm ngây ra một chút, sau đó kiên quyết dứt khoát nói "Không làm!"

Hệ thống đi chết đi "10 điểm sinh mệnh đó nhe, làm xong, cậu có thể nghỉ ngơi mười ngày đó!"

Dạ Sâm vẫn giữ vững lập trường "Không làm!"

Hệ thống đi chết đi "Không sao, còn tận một tháng cơ mà, có khi không cẩn thận cậu lại làm ấy chứ."

Dạ Sâm không muốn nói chuyện, ném cho nó hai chữ "Hờ hờ."

Hệ thống da mặt dày, tiếp lấy hai chữ hờ hờ liền đáp trả hai chữ "Hớ hớ."

Dạ Sâm liếc một cái sắc lẻm.

Hai người đốp chát một lúc, làm Dạ Sâm bình tĩnh hơn hẳn. Cậu trả lời Nhậm Cảnh "Được."

Nhậm Cảnh nhắn lại rất nhanh "Tôi tới đón cậu nhé?"

Dạ Sâm "Tôi không ở nhà, tối tôi tự đến thẳng Lan Đình."

Lần này đối phương hồi đáp có chút chậm, nhưng chưa đầy một lúc, tin nhắn đã tới "Ừ, sáu giờ gặp."

Dạ Sâm đặt điện thoại xuống, đi rửa mặt. Nhìn cái đầu tổ quạ của mình trong gương, cậu tắm qua một lượt.

Hệ thống đi chết đi rất muốn trêu ghẹo "Soi gương điểm phấn, xinh đẹp vì ai." Nhưng nó đã nhịn được. Vì bộ da mặt mỏng của kí chủ, nó đã nhịn được! Thật giỏi, thật muốn phát cuồng vì bản thân!

Tắm rửa xong, Dạ Sâm về phòng thay đồ. Cậu không hay đến đây ở, nhưng quần áo giày dép rất đầy đủ. Tiểu Lưu luôn biết cách đúng giờ đúng mùa cho người đến sắp xếp mẫu mới nhất cho cậu.

Đồ trong phòng thay đồ hầu như còn mới tinh. Dạ Sâm chọn lấy một bộ bình dân nhất, nhưng mặc xong vẫn thấy quá "long trọng".

Cậu đổi sang bộ khác, vẫn thấy quá lịch sự...

Hệ thống đi chết đi không nhịn nổi nữa "Không sao đâu, cậu mặc gì Nhậm Cảnh cũng thích hết á."

Dạ Sâm đỏ mặt "... Cút."

Hệ thống đi chết đi sợ cậu thẹn quá hóa giận, vì thế cố gắng kiềm chế không xuất đầu lộ diện.

Dạ Sâm chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phối cùng quần jeans và giày đá bóng, nhìn qua có vẻ vô cùng tùy ý cẩu thả.

Cậu hài lòng, xuống lầu tìm Tiểu Lưu. Tiểu Lưu nhìn cậu choáng ba giây!

Dạ Sâm hỏi cậu ta "Sao thế?"

Tiểu Lưu lắp bắp "Không, không sao."

Dạ Sâm nghi ngờ "Nhìn tôi chằm chằm làm gì? Có chỗ nào không ổn à?"

Tiểu Lưu hồi thần "Không có, thật sự không có!" Nói xong, mở cửa xe giục "Anh lên xe đi, nếu còn không đi sẽ bị muộn đấy."

Dạ Sâm cũng không để ý, nhấc chân chui vào.

Sau khi Tiểu Lưu ngồi yên vị trên ghế lái, cậu ta mới hoàn toàn thả lỏng.

Anh Sâm đúng là hợp với loại trang phục như vậy nha, sạch sẽ, be bé, cứ như một cậu học sinh cấp ba ngây ngô.

Dạ Sâm tới sớm mười phút, cậu cho rằng Nhậm Cảnh bận rộn có lẽ sẽ đến trễ, nhưng không ngờ, anh còn đến sớm hơn cả cậu.

Lan Đình đêm nay rất ít người, vị trí đẹp nhất vậy mà đến nửa bóng người cũng không có. Tim Dạ Sâm lộp bộp, thầm nghĩ, có khi nào Nhậm Cảnh bao hết không ta?

Không đến mức ấy chứ...

Cậu đến gần, nhìn người đàn ông phía trước tường kính.

Nhậm Cảnh ăn mặc chỉnh chu, vô cùng đẹp trai. Dung mạo vốn anh tuấn dưới ánh chiều tà càng lộ ra vẻ mê người. Anh nhìn Dạ Sâm, con ngươi đen như mực lấp lánh, giống màn đêm ngập tràn ánh sao mà buổi chạng vạng sắp biến thành.

Tim Dạ Sâm hơi loạn nhịp. Đồng thời, người loạn nhịp hơn thế, còn có Nhậm Cảnh.

Nếu như Tiểu Lưu chỉ cảm thán Dạ Sâm mặc như vậy trông sạch sẽ be bé, thì Nhậm Cảnh lại tưởng như bản thân anh đã xuyên qua thời không, quay về thời điểm hai người gặp nhau lần đầu tiên.

Dạ Sâm mở miệng trước "Tôi tới rồi."

Nhậm Cảnh đứng dậy, kéo ghế cho cậu.

Dạ Sâm có chút không được tự nhiên "Tôi tự làm được mà."

Nhậm Cảnh không đáp. Anh sợ mình vừa mở miệng, tất thảy cảm xúc sẽ lộ ra, cho nên chỉ mỉm cười.

Gần như vậy mà cười thì lực sát thương lớn lắm đó! Dạ Sâm thấy mình sắp không chống cự nổi, vội cao giọng nói "Waiter..."

Nếu còn không có người nào đến đây, cậu sẽ nổ tung mất!

Waiter đến ghi món, hai người đều có thời gian bình tĩnh lại.

Dạ Sâm gọi linh ta linh tinh, Waiter hỏi món khai vị, cậu đáp "Sườn cừu nướng..." làm Waiter bàng hoàng hết cả người.

Nhậm Cảnh đỡ lời "Ốc sên nướng bơ tỏi, súp cá hải sản Bouillabaisse... Sườn cừu non nướng..." (1)

Anh gọi mấy món Dạ Sâm từng ăn, hơn nữa còn rất thích.

Dạ Sâm chưa bao giờ 囧 như thế "Cảm ơn."

Nhậm Cảnh cười.

Dạ Sâm vô cùng mất tự nhiên.

Lúc dùng bữa, không khí thoải mái hơn nhiều. Nhậm Cảnh tìm đề tài nói chuyện, nói qua nói lại một lúc, Dạ Sâm đã hoàn toàn bình tĩnh.

Cậu đến Lan Đình vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy căng thẳng như thế này.

Không thể nói rõ là vì sao, chỉ là thấy tối nay, cái gì cũng mới, chỗ nào cũng lạ... Mà lạ nhất chính là Nhậm Cảnh, chỉ cần thấy Nhậm Cảnh cười thôi, là cậu lại không nhịn được muốn né tránh, không dám đối diện. Trong mắt anh cứ như ẩn giấu chiếc hộp ma thuật Pandora (2), càng nhìn càng tò mò muốn khai mở.

Dạ Sâm suýt nữa thì quên mất nhiệm vụ chính của buổi tối ngày hôm nay mà đắm chìm trong trạng thái đê mê, cứ lát lại thấy thời gian trôi qua thật chậm, lát lại thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Hốt hoảng đến tận khi Waiter ôm một bó hồng to đi đến.

Lúc này, Dạ Sâm mới hoàn hồn. Hai mắt cậu sáng lên, nháy mắt giữ vững tinh thần. Tới đây, điểm sinh mệnh của cậu, mau tới đây!

Dựa theo kịch bản, hoa hồng này là do fans của Nhậm Cảnh gửi đến. Đây là chuyện hết sức bình thường. Ảnh để nổi tiếng, thì có fans tặng hoa thôi, đúng không?
Sau đó, Dạ Sâm có thể thuận thế...

"Tôi còn chưa từng được ai tặng hoa nữa." Dạ Sâm lẩm nhẩm lời thoại.

Nhậm Cảnh đang định bảo Dương Sâm mang đi, kết quả lại nghe thấy Dạ Sâm nói thêm "Có thể cho tôi xem chút không? Tôi chụp up lên mạng, giả vờ như tôi cũng có fans tặng hoa!"

Cái cớ này hay không? Hay không? Hay không? Còn không mau phát cuồng vì ba ba!

Cục cưng đi chết đi cổ vũ "Hay lắm, hay lắm, hay hay lắm! Phát dại cho cậu luôn!"

Tâm trạng Dạ Sâm đang vui, cho nên nhìn cái tên ngụy quân tử đi chết đi kia cũng thuận mắt hơn nhiều.

Nhậm Cảnh sửng sốt, hỏi "Cậu chưa được ai tặng hoa bao giờ sao?"

Hửm? Đây là trọng điểm sao? Có điều, bây giờ, điểm sinh mệnh... À không, hoa, hoa đang nằm trong tay Nhậm Cảnh, Dạ Sâm chỉ đành dỗ dành nói "Đúng thế, nghệ sĩ tuyến dưới như tôi, fans nào mà thèm tặng chứ?"

Nhậm Cảnh hơi ngừng, hỏi tiếp "Người khác cũng không tặng sao?"

Dạ Sâm không hiểu "Người khác? Người khác nào?"

Nhậm Cảnh "Người yêu cũ."

Người yêu cũ? Cậu móc đâu ra cái đồ chơi cao cấp như thế?

Nhưng mà, đến từng này tuổi đầu rồi mà nói mình chưa yêu ai thì thật mất mặt. Thế là, Dạ Sâm giả bộ hào phóng nói "Toàn do tôi tặng người ta, chứ làm gì có người ta nào tặng tôi." Mồm miệng đầy mùi tiền, ngữ khí đúng kiểu mấy việc tặng hoa tặng nhà nên để ông đây làm mới đúng.

Nhậm Cảnh nhíu mày, một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng.

Dạ Sâm gọi anh "Nhậm Cảnh?"

Nhậm Cảnh hoàn hồn, cười cười. Chỉ là nụ cười rất nhạt, không có loại cảm giác khiến tim người đập loạn.

Dạ Sâm thấy nụ cười này rất giả tạo, giống như một loại kí hiệu không thoải mái.

Chẳng qua, cậu không rảnh bận tâm, mở miệng nói "Hoa, có thể cho tôi xem không?"

Nhậm Cảnh nhìn cậu "Cậu muốn à?"

Ể? Dạ Sâm mở to mắt, không dám trả lời.

Nếu mà nói muốn... Thì có chút kì kì. Còn nếu mà nói không muốn... Lỡ Nhậm Cảnh không đưa cho cậu thì sao đây?

Nghĩ đến điểm sinh mệnh quan trọng, hai mắt Dạ Sâm tràn đầy chờ mong "Muốn!"

Tặng tôi đi, tặng tôi đi! Ánh mắt mà có thể nói, có lẽ mắt Dạ Sâm lúc này đến chín mươi chín phần trăm là nói thế.

Nhậm ảnh đế vẫn luôn biết cách đối nhân xử thế bỗng nhiên từ chối "Ngại quá, đây là tấm lòng của fans nhà tôi, tôi không thể tặng người khác được."

Dạ Sâm "!!!!!"

Đúng lúc này, Dương Sâm đi đến, Nhậm Cảnh nhỏ giọng nói một câu, Dương Sâm giống như xin lỗi, rồi ôm bó hoa rời đi.

Dạ Sâm trừng mắt nhìn: Hoa bị mang đi rồi! Mang đi rồi! Đi rồi!

Sự thất vọng trong mắt Dạ Sâm không cách nào che giấu được.

Cậu không phải muốn hẳn, cậu chỉ muốn xem một chút, muốn nhận lấy từ tay Nhậm Cảnh một chút thôi cũng được! Vậy mà chuyện đơn giản như thế, Nhậm Cảnh lại từ chối mất tiêu!

Dạ Sâm ngàn lần không ngờ, kịch bản mình dùng mồ hôi xương máu viết ra cứ thế sụp đổ!

Có khúc nhạc đệm này, bầu không khí lúc sau trở nên vô cùng quỷ dị.

Dạ Sâm mất mát muốn chết, đau đớn tiếc thương điểm sinh mệnh đã gần tới tay. Nhậm Cảnh cũng không chủ động tìm đề tài nói chuyện, hai người xấu hổ ăn xong bữa tối.

Bánh táo đáng lẽ ngọt thấu lòng người, lúc này chua loét. Nhậm Cảnh một miếng cũng không nuốt trôi.

Sau khi ăn xong, anh nói "Tôi đưa cậu về nhé."

Dạ Sâm định từ chối, nhưng lại luyến tiếc điểm sinh mệnh, cho nên đáp "Phiền anh rồi."

Dọc đường đi, hai người vẫn im lặng, hầu như không nói chuyện với nhau.

Tới nơi, Nhậm Cảnh xuống xe trước, rồi Dạ Sâm mới xuống sau.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Dạ Sâm mặc sơ mi trắng đơn giản đẹp đến mức Nhậm Cảnh nhìn không rời mắt.

Đã đến trước cửa, Dạ Sâm triệt để từ bỏ hy vọng, yếu ớt nói "Tôi lên đây."

"Chờ đã." Nhậm Cảnh hô.

Dạ Sâm nhìn anh "Còn chuyện gì sao?"

Đúng lúc này, một bó hồng xinh đẹp xuất hiện chói lóa như ánh mặt trời trong đêm.

Dương Sâm cầm hoa thở hổn hển "Hơi chậm một chút."

Nhậm Cảnh nói với cậu ta "Phiền cậu rồi."

Dương Sâm rời đi, Nhậm Cảnh ôm bó hoa, nghiêm túc nhìn Dạ Sâm "Đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho ai đó."

Dạ Sâm đứng trên bậc thang ngây người.

Trong mắt Nhậm Cảnh lấp lánh ánh sao "Cậu có thể nhận nó không?"

Dạ Sâm hơi sửng sốt, nhưng hoàn hồn rất nhanh. Cậu gần như cướp lấy bó hồng kia.

Cùng lúc ấy, tiếng hệ thống đi chết đi vang lên "Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ ngày, thưởng 1 điểm sinh mệnh."

Nghe thế, Dạ Sâm sướng đến không khép được miệng, tâm trạng ủ dột cả tối nháy mắt chuyển mình biến thành vô số cánh hoa bay bay.

Hoàn thành, hoàn thành, hoàn thành!

Thật là vui! Thật là vui! Thật là vui!

Bộ dáng hài lòng thỏa mãn chẳng thèm che giấu của cậu làm tim Nhậm Cảnh rộn lên. Anh tiến tới, tay trái giữ gáy cậu, nghiêng đầu hôn.

Bộp! Hoa rơi xuống đất. Dạ Sâm trừng mắt.

Nhậm Cảnh đã xâm lấn khoang miệng cậu, ôm lấy lưỡi cậu.

Cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp toàn thân. Dạ Sâm nghĩ mình nên đẩy anh ra, nhưng tay làm sao cũng không nâng lên nổi.

Cậu bị hôn đến mơ mơ màng màng. Đợi lúc tách ra, mặt mũi đã đỏ ửng.

Nhậm Cảnh cuối cùng còn chạm nhẹ lên môi cậu cái cuối. Dạ Sâm tìm lại được khí lực, nỗ lực muốn đẩy anh ra. Đáng tiếc, còn chưa kịp dùng lực, cậu đã nhìn thấy người đang đứng phía sau.

Cố Khê đứng trong bóng đêm, nhướn mày nhìn chú chó Husky cào tường nhà anh ta.


Chương 16

Chuyện đến đột ngột như vũ bão, Dạ Sâm trở tay không kịp.

Nhậm Cảnh cũng cảm nhận thấy đằng sau có người, cho nên quay đầu nhìn. Khi thấy là Cố Khê, anh không những không bất ngờ mà còn mỉm cười chào hỏi "Đạo diễn Cố, chào anh."

"Chào cậu." Cố Khê thầm nghĩ, thật may, anh mà đến chậm bước nữa, có khi bỏ lỡ cả đêm động phòng của "con trai" luôn rồi.

Hai người chuyện trò vài câu, Dạ Sâm mới hoàn hồn, vội vã nói "Cái đó... Không phải đâu, tôi với Nhậm Cảnh..."

Cố Khê qua quýt "Ờ, biết rồi."

Anh căn bản không biết gì hết! Dạ Sâm thầm hô to!

Nhậm Cảnh biết Dạ Sâm dễ xấu hổ, nên không muốn làm cậu khó xử, mở miệng nói "Tôi về trước đây."

Dạ Sâm liên tục gật đầu.

Nhậm Cảnh cúi đầu nhìn hoa hồng rơi trên đất.

Dạ Sâm vẫn đang đắm chìm trong việc hoa hồng là điểm sinh mệnh, vội muốn nhặt lên.

Nhưng Nhậm Cảnh lại giữ tay cậu lại "Đừng đụng, cẩn thận gai đâm vào tay."

Dạ Sâm do dự.

Nhậm Cảnh hạ giọng "Nếu em thích, mai tôi mua nữa cho em."

Dạ Sâm mở to mắt "Không, không, không cần đâu!"

Nhậm Cảnh cong cong khóe môi, nụ cười trong đêm như rượu nguyên chất làm say lòng người "Cũng được, tặng cái khác vậy."

Dạ Sâm há hốc miệng, muốn nói ba chẳng thiếu gì đâu, anh đừng tặng nữa thì hệ thống đi chết đi cắt ngang "Đừng từ chối, nhỡ đâu nhiệm vụ ngày mai hay ngày kia là để Nhậm Cảnh tặng quà cho cậu thì sao?"

Lời này thành công khiến cho Dạ Sâm nuốt lại câu từ chối.

Nhậm Cảnh "Tôi đi đây."

Dạ Sâm "Ừm." Ngay cả câu đi đường cẩn thận cậu cũng không dám nói.

Thấy Nhậm Cảnh sắp sửa đi mất, hệ thống đi chết đi đột nhiên ồ lên.

Dạ Sâm "Đừng có mà gây chuyện nữa, anh trai!"

Hệ thống đi chết đi đáp "Tôi thấy cái này hời lắm nè, bỏ qua thì thật đáng tiếc... Thôi kệ đi, tôi cứ nói cậu nghe cái đã." Nó hơi ngừng "Nhiệm vụ tùy cơ: Nhận nụ hôn chúc ngủ ngon của Nhậm Cảnh, thưởng 1 điểm sinh mệnh."

Dạ Sâm "..."

Hệ thống đi chết đi cười khan "Nếu như cái nhiệm vụ tùy cơ này đến sớm mấy phút, có phải cậu ăn trắng 1 điểm rồi không."

Nhậm Cảnh vừa mới hôn Dạ Sâm xong! Chuyện còn chưa đến năm phút đồng hồ nữa! Vậy mà cái nhiệm vụ này lại cứ cố tình đến muộn!

Dạ Sâm "Cậu thật sự không phải đang chơi tôi đấy chứ??"

Hệ thống đi chết đi vô cùng vô tội "Tôi không thèm đòn thế đâu, thật đấy!"

Dạ Sâm bối rối muốn khóc.

Hệ thống đi chết đi an ủi "Hay là thôi quên đi, 1 điểm sinh mệnh thôi mà, không được thì thôi."

Nhưng nếu được 1 điểm này, mai cậu có thể nghỉ ngơi!

Làm sao đây? Cố Khê còn đứng bên cạnh!

Dạ Sâm muốn nói lại thôi. Nhậm Cảnh vẫn luôn cẩn thận nhận ra rất nhanh, hỏi "Còn chuyện gì không?"

Dạ Sâm lí nhí "Không."

Nhậm Cảnh "Vậy tôi đi đây."

"Ừm." Dạ Sâm đáp.

Nhậm Cảnh xoay người đang định bước đi, quần áo đã bị người kéo lại. Khóe miệng anh cong cong.

Dạ Sâm vội vã buông tay như gặp nước sôi.

Nhậm Cảnh ngoảnh đầu nhìn cậu.

Dạ Sâm hít sâu, quyết tâm liều chết "Ngủ ngon!"

Nói xong, cậu nhắm mắt lại, run run môi. Nhậm Cảnh hiểu thì hiểu, không hiểu thì cậu đành chịu vậy!

Nhậm Cảnh giật mình, thiếu chút nữa hôn tiếp. Nhưng nhớ ra còn Cố Khê, anh đành nhịn xuống. Đồng thời, để Dạ Sâm không thất vọng, anh tiến tới hôn lên trán cậu "Ngủ ngon."

Lòng Dạ Sâm lạnh lẽo: Hôn môi ba đây này! Hôn trán làm gì!

Cậu đang định mặt dày mở miệng, hệ thống đi chết đi đã kịp thời lên tiếng "Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ tùy cơ, thưởng 1 điểm sinh mệnh."

Hử? Hoàn thành?? A a a, hóa ra hôn chúc ngủ ngon thì hôn trán cũng được!

Trong mắt Dạ Sâm tràn đầy vui vẻ. Nhậm Cảnh ngứa ngáy hận không thể áp đối phương lên giường ngay lập tức.

Dạ Sâm hoàn thành nhiệm vụ, vội nói "Anh đi mau đi, Dương Sâm chờ anh lâu lắm rồi."

Hầu kết Nhậm Cảnh chuyển động.

Dạ Sâm không thể làm gì khác ngoài nói thêm một câu "Đi đường cẩn thận..."

Rốt cuộc, Nhậm Cảnh vẫn phải rời đi...

Cố Khê bị ép đứng xem một hồi, khoanh tay cười nhạt.

Dạ Sâm nhìn anh ta như thế thì da đầu run lên.

"Vào nhà!" Cố Khê nhả ra hai chữ, nhấc chân bước đi.

Dạ Sâm theo sau, nhưng nhìn bó hoa rơi trên đất, lại thấy xót. Cậu dọn một chút rồi ôm lấy.

Cố Khê nhìn hoa.

Dạ Sâm giải thích "Vứt ở cửa không hay lắm... Nhỡ để người khác thấy, ừm... Không ổn."

"Cậu còn biết không ổn?" Cố Khê tức mà không biết nói sao "Nếu cậu biết không ổn, thì đừng có mà ở ngoài cùng người ta hôn nhẹ ôm nhẹ chứ! Cũng không thèm để ý thân phận của mình với Nhậm Cảnh! Lỡ mà bị phóng viên chụp được thì sao? Đường đường chính chính comeout còn chưa ăn ai, lại muốn comeout cái kiểu tin động trời này à!

Dạ Sâm xấu hổ.

Cố Khê ngồi xuống sofa, vắt chân hỏi "Nói, rốt cuộc là chuyện gì? Cậu với Nhậm Cảnh quen nhau lúc nào?"

Anh ta còn chẳng thèm hỏi loại câu hỏi như Dạ Sâm có thích Nhậm Cảnh hay không.

Nếu không thích, vậy anh ta cũng là con Husky cào tường nhà anh ta luôn! Nhìn ánh mắt kia, nhìn dáng vẻ lưu luyến không rời kia, còn cả nụ hôn chúc ngủ ngon trước lúc đi kia... Nếu thế mà vẫn chưa phải là yêu, anh ta sẽ ăn phân ngay lập tức!

Dạ Sâm quyết định nói thật hết mọi chuyện, dù sao Cố Khê cũng không phải người ngoài.

Cậu sắp xếp từ ngữ một chút "Việc này tôi chỉ nói cho anh biết, anh đừng nói cho ai."

Cố Khê đảo mắt "Nói đi, tôi nghe." Anh ta muốn xem xem rốt cuộc hai tên này đến với nhau kiểu gì.

Dạ Sâm thở dài, chăm chú nói "Khoảng một tuần trước, tôi gặp tai nạn ô tô, cứ tưởng chết chắc rồi, nhưng không ngờ lại được sống lại. Sau khi sống lại thì có một tên gọi là hệ thống..."

Cậu bla bla kể hết những điều bản thân trải qua trong mấy ngày gần đây. Quả là vừa nhớ lại vừa cảm thán. Mới một tuần ngắn ngủi, mà cậu đã trải qua không biết bao nhiêu đồi dốc trập trùng.

Từ hôn nhẹ, ôm nhẹ, làm chocolate cho đến ôm nâng nhẹ, sờ cơ bụng, tặng chín mươi chín đóa hồng... Đúng là một ngày so với một ngày càng đau khổ. Cậu vì mạng sống, đâu có dễ dàng gì?

Kể xong, bản thân Dạ Sâm cũng bị chính ý chí mưu cầu đường sống mạnh mẽ của mình làm cho cảm động đến không chịu nổi.

"Vậy đấy." Cậu tổng kết, chờ Cố Khê khen cậu một câu "Người anh em, cậu thật không dễ gì."

Ai ngờ, Cố Khê đảo trắng mắt "Ý tưởng nhiều thế, sao cậu không đi làm biên kịch đi?"

Dạ Sâm cả mặt đầy dấu chấm hỏi.

Cố Khê "Cái cớ này của cậu hay đấy, lần sau đi bao trai, tôi sẽ dùng nó."

Dạ Sâm nóng nảy "Ây, tôi nói thật mà!"

Cố Khê "Tôi cũng tin mà."

Nhưng giọng điệu này rõ ràng là không tin! Dạ Sâm nói "Tôi đúng là suýt chết, sau đó có một hệ thống..."

"Ờ, không yêu thì đi chết đi đúng không? Đúng là thú vị chết đi được."

Dạ Sâm "..."

Hệ thống đi chết đi an ủi "Phản ứng của Cố Khê cũng bình thường thôi."

Dạ Sâm cũng hiểu... Nếu đảo lại là cậu, Cố Khê nói với cậu chuyện này, chắc chắn cậu cũng sẽ tặng cho anh ta một câu "Anh Khê thật giỏi, anh Khê từ từ tán gẫu ha, anh Khê ra cửa nhớ rẽ phải, tạm biệt không tiễn!"

Thấy Dạ Sâm không nói gì, Cố Khê trách "Cậu nói cậu đó, từ nhỏ đến lớn toàn có gan làm không có gan nhận. Thích thì thích chứ có gì mà phải che với giấu? Comeout thôi mà cũng sợ mất mật. Nhìn thì có vẻ to gan đấy, nhưng thật ra nhỏ như mắt muỗi. Còn mạnh miệng chối, lẽ nào cậu thích Nhậm Cảnh, tôi lại ăn thịt cậu? Nếu như anh ta cũng thích cậu, tôi vẫn sẽ chúc phúc cho cả hai cơ mà!"

Dạ Sâm tủi thân, tủi thân đến phát khóc!

Cố Khê rất hiểu cậu, nói cậu một thôi một hồi xong lại quay lại vấn đề chính "Tôi nói này, cậu đừng có mà giả ngu với tôi nhé!"

Dạ Sâm không theo kịp tốc độ não của anh ta.

Cố Khê nhìn cậu hỏi "Có phải Nhậm Cảnh tiếp cận cậu vì mục đích gì không?"

Dạ Sâm ngớ ra.

Cố Khê lập tức tưởng tượng ra phim truyền hình máu chó tám giờ tối, thiếu gia ngốc nghếch trắng trẻo thơm ngon bị tên cặn bã mưu mô lừa tình lừa thân!

Xong rồi! Việc này rất có khả năng xảy ra!

Dạ Sâm tuy trắng trẻo thơm ngon, nhưng thật ra không ngốc đến thế. Nếu cậu thật sự lưỡng tình tương duyệt với Nhậm Cảnh, cậu đã sớm nói với anh. Giờ nhìn bộ dạng cắn răng, thà chết không khai này, chỉ có thể có hai khả năng. Một là Dạ Sâm thích Nhậm Cảnh, còn Nhậm Cảnh chỉ gặp dịp thì chơi. Dạ Sâm đã nhận ra, nhưng vì thương anh ta, cậu chọn cách dễ dàng tha thứ, đồng thời không dám nói cho Cố Khê biết. Còn hai là Dạ Sâm thực chất vốn không hề thích Nhậm Cảnh, nhưng Nhậm Cảnh nắm được điểm yếu gì đó của Dạ Sâm, ép Dạ Sâm gần gũi với mình.

Khả năng thứ hai tương đối thấp. Tuy Nhậm Cảnh lòng dạ sâu xa khó dò, nhưng đi được đến vị trí ngày hôm nay, anh ta nhất định không chỉ để ý Dạ Sâm vì cái danh thiếu gia nhà họ Dạ.

Cho nên, khả năng thứ nhất là có tính khả thi cao nhất.

Không thể không nói, Cố Khê quả là đạo diễn, vừa tưởng tượng liền có thể tưởng tượng ngay ra một bộ phim ngược luyến tình thâm dài tập.

Dạ Sâm rất sợ Cố Khê đi dày vò Nhậm Cảnh. Không cần nói Nhậm Cảnh oan ức ra sao, chỉ cần nói đến việc Cố Khê làm hỏng quan hệ giữa cậu và Nhậm Cảnh, vậy sau này nội nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ thôi cũng có thể phiền chết cậu!

Làm sao đây?

Dạ Sâm chỉ đành "thừa nhận".

"Đừng đoán mò nữa!" Dạ Sâm đỏ mặt, lắp bắp nói "Tôi... Tôi chỉ là có chút, có chút thích anh ta, sau đó, hôm đó... Tôi uống say, anh kêu Nhậm Cảnh đưa tôi về, tôi, tôi nhìn anh ta liền ngứa ngáy... Rồi cùng... Cùng anh ta..."

Đôi mắt phượng của Cố Khê trợn trừng "Cậu cùng anh ta lên giường?"

Mặt Dạ Sâm nóng bừng, gật đầu "Ừ..."

Cố Khê vội vàng hỏi "Có phải anh ta cưỡng bức cậu không?"

Dạ Sâm sắp nổ tung nói "Tôi... tôi chủ động."

"Cậu... Cậu..." Cố Khê sợ ngây người.

Dạ Sâm nuốt nước bọt, mạnh mẽ tổng kết "Tóm lại là chuyện như thế! Tôi... thích anh ta, nhưng anh ta chưa chắc đã thích tôi, nên... Cứ thế đi!"

Cố Khê lúc này tin rồi! Tin thật! Nhưng anh vẫn cần tiêu hóa thông tin một chút! Phải tiêu hóa!

Dạ Sâm nhìn cái bộ dạng kia, cũng biết là anh đã tin.

Dạ Sâm xót xa, cậu nói thật thì cái tên khốn khiếp này không tin, cậu vừa nói bừa đi thì anh ta lại tin không thèm nghi ngờ!

Hai người ngây ngốc một lúc lâu, Cố Khê mở miệng trước "Trước đây, không phải cậu rất ghét anh ta à?"

Dạ Sâm chưa biết giải thích thế nào, Cố Khê đã đỡ lời giúp cậu "Lẽ nào... Cậu thích anh ta nên mới trù dập anh ta?"

Dạ Sâm "..."

Cố Khê lại bị chính mình thuyết phục. EQ của Dạ Sâm có đôi khi chỉ ngang ngửa với học sinh cấp ba, mấy chuyện ghét ai vì thích, quả thực rất bình thường.

Dạ Sâm mặc dù không phục, nhưng cậu không muốn phức tạp hóa mọi chuyện, cho nên chấp nhận.

Cố Khê nghĩ nghĩ, lại túm người luyên thuyên một hồi "Vậy thì cậu nhớ rụt rè một chút! Thích cũng đừng tỏ ra rõ ràng quá! Yêu đương cũng như đánh bạc, cậu ngốc nghếch tự dâng mình lên, làm cho Nhậm Cảnh lấy được quá dễ dàng, anh ta sẽ không quý trọng cậu, biết không?"

Dạ Sâm biết cái mông!

Cố Khê còn nói thêm "Tôi nói cậu nghe, biệt danh của Nhậm Cảnh chính là lão thành tinh! Anh ta muốn chơi cậu thì dễ như chơi một đứa trẻ con ba tuổi ấy! Cậu phải chống đỡ cho tôi! Không được chủ động, không được thân cận, từ từ rồi đến!"

Dạ Sâm nghe mà dở khóc dở cười.

Cố Khê lại hạ nghiêm lệnh "Các cậu mới tìm hiểu một tuần, không được lên giường, không được lên giường, không được lên giường!" Chuyện quan trọng, anh ta chỉ hận không thể nói ba mươi lần!

Dạ Sâm nghe mà đỏ cả tai "Ai... Ai cùng anh ta..." Cậu mới không tiện nói ra hai chữ kia.

Cố Khê vẫn cảm thấy không thể không dặn. Ngẫm lại, bộ dáng hai người khi nãy, nếu không phải anh đến kịp, có khi Nhậm Cảnh đã quang minh chính đại vào nhà, ăn sạch Dạ Sâm!

Hình như là ăn sạch rồi!

Không, không, lần kia là rượu say loạn tính, không tính!

Dạ Sâm chỉ biết vâng vâng dạ dạ "Không đâu, chắc chắn không đâu!"

Cố Khê phân tích mặt lợi và mặt hại cho cậu nghe "Tình cảm, chuyện này ấy mà, từ từ thôi. Nhậm Cảnh chưa chắc đã không thích cậu, nhưng những chuyện anh ta từng trải qua rất khác cậu, tính cách cũng khác cậu, sở thích cũng có thể khác cậu. Cho nên, cậu phải vững vàng, không được làm chuyện gì ngốc nghếch, biết chưa?"

Dạ Sâm hiếu kì "Tôi có thể làm chuyện ngốc nghếch gì cơ?"

Tim Cố Khê bị nhéo một cái, há miệng nói không lên lời, chỉ đành qua quýt "Tóm lại là đừng làm gì ngu ngốc!"

Dạ Sâm suy nghĩ, cảm thấy có thể mình đụng đến chuyện buồn lòng của anh, cho nên vỗ về "Không đâu."

Cố Khê thực sự lo lắng, nhưng chẳng thể làm gì. Chuyện yêu thích này, chẳng có ai có thể thao túng được. Vì nếu có thể thao túng, thì đã chẳng có người lại đi thích một tên cặn bã!

"Ba Cố" dặn dò hết nửa ngày, thấy cục cưng Dạ Sâm có vẻ rất biết nghe lời, mới hơi yên tâm.

Tiễn Cố Khê ra về, Dạ Sâm thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm giác như vừa chạy bền xong, mệt hết cả người.

Cậu đi tắm rửa, thư giãn, rồi đánh một giấc thật ngon.

Do có nhiệm vụ tùy cơ, nên cậu lại dư tiếp 1 điểm. Cho dù đến chín giờ năm mươi lăm phút sáng lại bị trừ 1 điểm, thì cậu vẫn còn dư 2 điểm, thật vui!

Cậu hỏi hệ thống "Nhiệm vụ tùy cơ không có quy luật phát sinh à?"

Hệ thống đi chết đi "Ừm. Tất cả đều tùy thôi. Tùy thời gian, tùy độ khó, đến thưởng cũng tùy nốt."

Hai mắt Dạ Sâm sáng lên "Thưởng cũng tùy? Vậy nếu may mắn, có phải sẽ được thưởng tận mười vạn điểm không?"

Hệ thống đi chết đi trợn trắng mắt "Cậu nghĩ nhiều rồi!"

Dạ Sâm bĩu môi "Có ai đánh thuế giấc mơ đâu!"

Hệ thống đi chết đi "..."

Hiếm khi chặn được lời hệ thống, tâm tình Dạ Sâm tốt vô cùng, bữa sáng cũng trở nên ngon miệng hơn, giống như đã rất lâu rồi chưa có bữa nào ngon miệng đến thế.

Ăn được nửa bữa, hệ thống đi chết đi phát nhiệm vụ theo lệ thường "Hôm nay cậu thật may mắn!"

Dạ Sâm phấn chấn nói "Mau nói nhiệm vụ đi!"

Hệ thống đi chết đi không hứng thú lắm "Gửi cho Nhậm Cảnh ba mươi tin nhắn, yêu cầu nội dung không được lặp lại, số lượng từ mỗi tin không được ít hơn hai mươi lăm từ. Thưởng 1 điểm sinh mệnh."

Dạ Sâm sung sướng nhướn mày "Cái này chẳng dễ quá!" Tùy tiện gửi ba mươi tin là được rồi!

Hệ thống đi chết đi nhắm thấy không có trò hay để xem, liền logout đi ngủ.

Dạ Sâm ăn xong bữa sáng, liền cầm điện thoại gửi cho Nhậm Cảnh một chữ "Chào." đầu tiên để mở đầu rồi mới nhắn thêm mấy tin ngắn ngắn.

Nhậm Cảnh đáp lại rất nhanh "Ăn sáng chưa?"

Dạ Sâm đếm số từ "Ăn xong rồi, ăn một bát cháo ninh xương, một lồng bánh chẻo nhân tôm, một bánh bao gạo nếp, bánh bao gạo nếp gói nhỏ thôi, nhưng ăn vẫn no, à, đúng rồi, còn uống một cốc sữa..."

Nhậm Cảnh "Ăn nhiều thật."

Dạ Sâm tiếp tục lảm nhảm "Mùi vị ngon lắm, hôm nay là lão Vương làm đó, ông ấy giỏi nhất là làm vỏ bánh. Tôi nói anh nghe, vỏ bánh của ông ấy là số một luôn, bánh to phương Bắc hay bánh nhỏ phương Nam đều vô cùng điệu nghệ, ăn ngon cực kì!"

Nhậm Cảnh không nhịn được cong cong khóe miệng "Nghe có vẻ không tệ."

Dạ Sâm hỏi "Sáng anh ăn gì rồi?"

Nhậm Cảnh nói xong, Dạ Sâm nhắn tới "Bữa sáng không thể ăn linh tinh được, phải ăn ngon..."

Cậu ôm điện thoại nói hết chuyện trên trời đến chuyện dưới đất. Lúc đầu còn đếm số từ, nỗ lực tin nào cũng vượt qua hai mươi lăm chữ. Nhưng càng về sau, cậu lại càng quên mất chuyện đếm từ, chỉ vùi đầu ấn phím ầm ầm.

Đợi đến khi ấn mỏi cả tay, cậu mới bừng tỉnh "Cái đó... Đủ ba mươi tin rồi chứ hả?"

Hệ thống đi chết đi "Ba trăm tin cũng sắp đến luôn rồi ấy."

Dạ Sâm "... Sao cậu không nhắc tôi!"

Hệ thống đi chết đi "Còn không phải tại tôi sợ quấy rầy đến cậu sao? Nhìn cậu nói chuyện hăng say vậy cơ mà!"

Dạ Sâm lúng túng "Linh tinh! Hăng say cái gì? Tại nhiệm vụ thôi mà!"

Hệ thống đi chết đi đã sớm quen với việc mất tự nhiên của kí chủ, nên qua quýt nói "Ờ, tại nhiệm vụ hết!"

Sau khi thưởng điểm sinh mệnh xong, Dạ Sâm không còn lí do gì để nhắn tin nữa, nhưng cậu lại thất thất vọng.

Cậu còn chưa có trò chuyện đủ mà...

Thôi, câu cuối cùng, nói xong câu này cậu sẽ không nói nữa!

Dạ Sâm "Anh mau làm việc đi, tôi đi chơi game đây!"

Nhậm Cảnh "Đã đang làm việc rồi."

Dạ Sâm hiểu rất rõ lịch trình của anh, cho nên nhịn không được hỏi "Không phải anh đang họp đấy chứ?"

Nhậm Cảnh "Ừ."

Dạ Sâm ngẩn ngơ, sau đó gõ lại một dòng "Tập trung họp đi! Đừng có nghịch di động nữa!"

Nhậm Cảnh đáp lại bằng một icon mặt cười.

Dạ Sâm bị cái icon hệ thống cười cho ê hết cả da đầu.

Cười cái gì mà cười! Đồ cuồng công việc!

Dạ Sâm vứt điện thoại sang một bên, không nói chuyện với anh nữa.

Nhậm Cảnh rốt cuộc cũng đặt máy xuống, bắt đầu chính sự. Dương Sâm đứng cạnh, tất cả trong đầu chỉ còn rơi rớt lại câu thơ "Đêm xuân ngắn ngủi có ngần / Ngai rồng từ ấy chậm phần vua ra." (*)

Lại nói, đêm xuân còn chưa đến ngày được ngắn, mà người này đã đòi chậm trễ chính sự luôn rồi!

Dạ Sâm hôm nay nhàn nhã, nên dự định về thăm nhà cũ, thăm ông nội.

Bình thường cứ cách năm sáu ngày, cậu sẽ về một lần để nói chuyện ăn cơm với ông.

Ông nội từ nhỏ đã yêu thương cậu, lần nào thấy cháu về, ông đều rất vui.

Có điều, ông nội Dạ cũng lại là thành phần không được tự nhiên lâu năm, thấy cháu nội về rõ ràng là hai mắt sáng rực, nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ "Về rồi à?" Giọng điệu này tương đương với tâm thế nhàn nhạt, bình tĩnh, không vui không buồn!

Dạ Sâm cười tít mắt, theo sát ông nói đùa "Con nghe nói đào ông trồng chín rồi, nếu con còn không về, thì ngay cả vỏ nho cũng chẳng có mà ăn mất!"

Ông nội trong lòng vui vẻ, ngoài mặt nghiêm nghị "Mấy tuổi rồi mà hãy tham ăn như thế!"

Dạ Sâm "Tham lam là bản tính vốn có của con người, không ăn không uống, bụng sẽ đói đó ông!"

Ông nội bị cậu chọc cười "Không ra cái thể thống cống rãnh gì cả!"

Dạ Sâm đi hái đào với ông, mặc dù thời tiết hơi nóng, nhưng hai người vừa cười vừa nói, nên thành ra khá thoải mái.

Hái xong một giỏ đào, hai ông cháu không gọi ai mà tự mình rửa đào rồi gọt ăn. Dạ Sâm nói "Ngọt quá!"

Ông nội hừ một tiếng "Cũng không xem xem là ai trồng."

Dạ Sâm liền nịnh nọt khen ông một tràng.

Ở nhà cũ suốt một ngày, đến tối, ông nội Dạ đuổi khách "Đi nhanh đi, nhanh về đi, mi cứ tới là ông chẳng được yên tĩnh tí nào cả."

Dạ Sâm đáp "Không về đâu, tối nay con ở lại đây cơ."

Ông nội vui vẻ nhướn mày "Ở lại á?" Sau đó, cảm thấy ngữ khí không ổn lắm, lại sửa lại "Lười kêu người dọn phòng cho mi lắm, nhanh về đi!"

Dạ Sâm sống chết không về, ông nội cũng không dám quá đà, lỡ đâu cháu nội đi thật, ông lại hối hận đến mất ngủ.

Hai người ăn xong cơm tối, rồi cùng nhau chơi mấy ván cờ. Đến giờ, Dạ Sâm mới chịu về phòng.

Ông nội tuy nói cho người đi dọn, nhưng phòng Dạ Sâm không hề có lấy một hạt bụi nào, chứng tỏ thực chất ngày nào nó cũng được quét dọn.

Dạ Sâm nhìn căn phòng quen thuộc, trong lòng không biết là mùi vị gì.

Hệ thống đi chết đi lên tiếng "Thân thể ông nội không khỏe lắm."

Dạ Sâm "Ừ." đáp lại.

Hệ thống đi chết đi "Tuổi thọ của con người có thể thay đổi."

Dạ Sâm ngây ra một lúc, rồi hỏi "Có ý gì?"

Hệ thống đi chết đi "Sinh mệnh không phải là giá trị cố định, tám mươi lăm hay chín mươi lăm tuổi đều như nhau."

Dạ Sâm bỗng nắm chặt tay "Cậu..."

Hệ thống đi chết đi "Chữa khỏi bệnh, ông nội hoàn toàn có thể sống lâu thêm mười năm."

Dạ Sâm đứng bật dậy "Chữa thế nào?"

Hệ thống đi chết đi "Dùng điểm sinh mệnh chứ thế nào."

Giọng Dạ Sâm kích động run run "Điểm sinh mệnh của tôi?"

Hệ thống đi chết đi "Ừ, điểm sinh mệnh của cậu có thể cho người thân sử dụng."

Tim Dạ Sâm đập loạn, hồi hộp đến mức muốn nhảy ra ngoài.

Hệ thống đi chết đi lại nói "Bệnh đó của ông nội, 10 điểm sinh mệnh là đủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#it