5 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Chuyện này đúng là làm khó Dạ Sâm.

Sống đến hôm nay, đến cả siêu nước cậu còn chưa từng đun, thế mà giờ lại bắt cậu phải làm chocolate, còn là chocolate hình trái tim!

Đúng là xàm xí!

Hệ thống đi chết đi an ủi Dạ Sâm "Không khó như cậu tưởng tượng đâu, chỉ cần làm tan chảy chocolate rồi biến nó thành hình trái tim là Ok à."

"Đơn giản quá ha." Dạ Sâm đáp "Hay là cậu tới làm đi?"

Hệ thống đi chết đi "Ha ha ha!" Cười, cười đến vô cùng trơ tráo!

Dạ Sâm ôm chăn ngồi ngây ra trên giường ba giây xong mới quyết định đứng dậy nghiên cứu thử.

Hết cách rồi, nhiệm vụ hàng ngày của cậu còn có một cái tên khác là nhiệm vụ đòi mạng, cậu không thể mặc kệ nó được!

Không phải chỉ là làm chocolate hình trái tim thôi sao? Không khó, không khó, xắn tay áo lên làm nào!

Dạ Sâm lên mạng tìm hiểu, phát hiện độ khó đúng là không cao, chỉ cần làm tan chảy chocolate cũ rồi thay đổi thành hình dạng khác là được.

Quá trình làm tan chảy thì đơn giản rồi, nhưng còn khuôn thì...

Dạ Sâm không dám bảo Tiểu Lưu đi mua, sợ mình mà gọi điện bảo thế, thì kiểu gì Tiểu Lưu cũng sẽ cho là mình đang nói mớ!

Làm sao đây... Tự mình đi mua ư?

Nhưng đi đâu mới mua được? Siêu thị có không?

Dạ Sâm hít sâu, quyết định ngụy trang xông vào siêu thị một lần.

Cậu quấn bản thân thành một cái bánh chưng, nóng đỏ cả mặt, vậy mà đến cuối cùng vẫn không tìm được thứ mình muốn.

Hệ thống đi chết đi nhắc nhở "Không phải hình trái tim thôi à? Dùng khuôn làm gì? Về tự mình cắt cắt tí chắc được thôi."

Dạ Sâm thấy cũng đúng. Khi còn bé, ông cậu còn từng khắc tượng gỗ cho cậu. Tượng gỗ khắc ra vô cùng sống động, đẹp mắt. Căn cứ vào luật di truyền, cậu không khắc được tiểu tiên nữ, nhưng khắc một hình trái tim thì chắc vẫn được.

Thời gian không thể lãng phí, Dạ Sâm quyết định khiêu chiến bản thân!

Sau khi chạy về đến nhà, cậu lại phát hiện ra một chuyện khác. Đó chính là mất công đi siêu thị mà quên mua chocolate!

Thôi kệ, trong nhà dù gì cũng còn không ít Debauve&Gallais mà Thái Hậu xách về từ Pháp, bỏ ra đun chảy cũng như nhau cả!

[Debauve&Gallais: Một trong những loại chocolate đắt nhất thế giới của Pháp.]

Dạ Sâm xoa xoa tay, chuẩn bị "xuống bếp" một lần trong đời!

Lần thứ nhất, do thấy chocolate hóa lỏng quá chậm, Dạ Sâm liền bỏ đi đánh răng rửa mặt. Đến lúc quay ra, đáy nồi đã đen kịt một mảng, không thể phân biệt đâu là chocolate đâu là muội than nữa luôn!

Lần thứ hai, Dạ Sâm cẩn thận hơn, canh chừng suốt cả quá trình cũng như bật lửa lớn. Kết quả, chocolate dính chặt vào đáy nồi, một bộ yêu đương thắm thiết, có đánh chết cũng không rời.

Đến lần thứ ba, Dạ Sâm rốt cuộc cũng tìm ra được công thức, cho ra lò chocolate ở dạng lỏng sền sệt. Đáng tiếc phán đoán có sai sót, số lượng quá ít, dẫn đến chocolate bám hết vào thành nồi không đổ ra được tí gì!

Dạ Sâm hít sâu, không ngừng cố gắng. Sau khi vật lộn hơn nửa tiếng, cậu cuối cùng cũng nhận ra là mình phải đun cách thủy. Đợi khi làm tan chảy chocolate thành công, Dạ Sâm vô cùng vui mừng, cảm thấy đây không còn là chocolate nữa mà chính là tâm huyết của mình!

Nếu không phải còn cái "hình trái tim", cậu nhất định sẽ đập cho cái hệ thống đi chết đi kia một nhát chết ngay!

Hệ thống đi chết đi mang theo ngữ khí yên lòng của người cha già "Được đấy, được đấy, giờ chỉ cần tạo hình trái tim nữa là xong!"

Cuối cùng cũng đến thời khắc mấu chốt, chocolate đã đông lạnh, có thể đem đi cắt!

Dạ Sâm cầm dao nhỏ, cẩn thận phân chia...

"Cạch!" Chocolate giống như thủy tinh bị đập nát, nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Dạ Sâm "..."

Hệ thống đi chết đi "Ặc..."

Thành quả vất vả khổ sở hơn nửa tiếng của Dạ Sâm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Điều này thật không giống với trong tưởng tượng! Sao chocolate lại giòn thế chứ?

Dạ Sâm mặt không đổi sắc cầm lên một miếng miễn cưỡng coi như giống hình tam giác, nói "Tôi thấy cái này có hình trái tim này."

Hệ thống đi chết đi "..."

Dạ Sâm nói chắc nịch "Đây chính là chocolate trái tim tôi làm!"

Hệ thống đi chết đi "Tỉnh lại cái coi, tuy là tôi cũng muốn dung túng cậu làm bừa, nhưng cậu như này đúng là quá tùy tiện rồi! Chỉ hươu bảo ngựa thì ít nhất ngựa nó còn có bốn chân nhá!"

Dạ Sâm còn muốn giải thích, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói "Cậu đang làm cái gì mà..."

Tiếng nói này rất có tính đặc trưng, lười biếng, nhàn nhã, phối hợp với ngũ quan xinh đẹp thì đúng là yêu nghiệt.

Nhưng ai ngờ, vóc người của yêu nghiệt có thể khiến đối phương mặt đỏ tim đập trước mắt lại là một tên béo nặng chín mươi cân!

Năm tháng đúng là một con dao giết heo, giết heo xong, heo liền biến thành yêu tinh!

Dạ Sâm tâm tình nát bét phun trào "Không biết gõ cửa à?"

Cố Khê "Tôi cũng muốn gõ cửa lắm, nhưng cửa nhà cậu đâu có đóng đâu."

Dạ Sâm "..."

Cố Khê đi tới, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Sau khi quan sát một lúc, anh ta giật mình "Cậu... Cậu đang làm chocolate?"

Dạ Sâm "..."

Cố Khê trợn mắt "Bảo bối, cậu không trúng tà chứ?"

Dạ Sâm thẹn quá hóa giận "Cút cút cút!"

Cố Khê không để ý, nghĩ chuyện tốt thế này mà bỏ lỡ thì hối hận cả đời "Ay da, cậu làm cho ai đấy?" Anh ta xấu xa cười "Rốt cuộc là ai mà lại tốt số như vậy?"

Dạ Sâm không thèm đếm xỉa đến Cố Khê "Cút nhanh đi, không đi, tôi up bức ảnh chín mươi cân mĩ miều của anh lên weibo đấy!"

Cố Khê đáp trả "Đừng có xấu hổ mà, cậu xem, cậu nói cho tôi biết là ai, tôi còn có thể nghĩ kế giúp cậu nha"

Dạ Sâm "Thôi khỏi!"

Cố Khê càng cười bỉ ổi hơn "Xem ra là có người trong lòng thật rồi."

Dạ Sâm giận dữ "Có cái rắm ấy!"

Cố Khê cũng hiểu tính cách của Dạ Sâm, chọc quá đà sẽ khiến người nổi cáu, vì thế khoát tay nói "Thôi, không đùa cậu nữa, cậu làm chocolate của cậu đi, tôi có chuyện hỏi cậu đây."

Dạ Sâm liếc nhìn anh ta "Chuyện gì?"

Cố Khê "Cậu không nhận phim của tôi thật à?"

Dạ Sâm đáp "Không!"

Cố Khê nhắc nhở "Cơ hội tốt như vậy cậu không nắm bắt sao? Trừ tôi ra, còn ai có thể giúp cậu phất lên được chứ!"

Dạ Sâm ngó lơ "Phất lên thì sao? Ba hiếm lạ chắc?"

Cố Khê nói "Thế cậu lăn vào giới giải trí làm cái rắm gì?"

Dạ Sâm không đáp.

Cố Khê không nhìn nổi bộ dạng này của cậu, chặn ngang "Được rồi, được rồi, không thích thì thôi, sau này còn nhiều cơ hội, ba lại tìm cho cậu cái tốt hơn."

Anh ta vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên. Cố Khê ra dấu tay với Dạ Sâm rồi đi đến một bên nghe máy.

Dạ Sâm nhìn Debauve&Gallais, trong lòng không biết là mùi vị gì.

Cố Khê muốn tốt cho cậu, cậu biết.

Nhưng có người đã muốn cậu chết, thì cho dù cậu giành hay không giành, cậu cũng là cái gai trong mắt người ta!

Báo cáo kiểm tra làm xong, quả nhiên xe đã bị người động tay động chân. Tiểu Lưu trực tiếp cảm thán "Anh Sâm phúc lớn mạng lớn, được thần tiên bảo hộ", nếu như không phải dừng xe đúng lúc, mà cứ lái tiếp thì đã lệch lái bay ra khỏi lan can bảo hộ, chết không toàn thây.

Trên thực tế, Dạ Sâm đúng là đã "chết", hôm nay cũng coi như được sống lại lần nữa.

Dạ Sâm đang thất thần, nhưng vẫn nghe rõ cái tên "Nhậm Cảnh".

Cậu thấy Cố Khê hỏi "Nhậm Cảnh rảnh không? Chờ tôi một lát, tôi qua ngay, cũng đang ở gần."

Bộ phim này của Cố Khê, Nhậm Cảnh không chỉ là diễn viên chính mà còn là nhà đầu tư, cho nên cả hai thường hay gặp mặt để thương lượng bàn bạc nhiều thứ.

Dạ Sâm lóe lên ý tưởng, vội hỏi "Lát anh đi đâu?"

Cố Khê nói ra tên một địa điểm.

Dạ Sâm cẩn thận ghi nhớ.

Cố Khê cũng không để ý. Anh khó khăn lắm mới hẹn được Nhậm Cảnh, không muốn làm trễ nải thời gian nữa nên xoay người rời đi.

Trước khi đi còn nhìn liếc qua vỏ hộp sản phẩm trong thùng rác, khóe miệng giật giật "Đồ phá gia chi tử, chocolate hai ngàn một hộp lại bị cậu lôi ra chà đạp như thế!"

Dạ Sâm nghiêng người, che đi bốn cái vỏ hộp khác.

Giá của miếng chocolate hình trái tim này đúng là không rẻ. Năm hộp chocolate giá mười ngàn, cộng với cái chảo giá năm sáu ngàn bị cháy đen...

Không, không, không thể tính như thế được! Chocolate "trái tim" của cậu là vô giá mới đúng!

Sau khi Cố Khê rời đi, Dạ Sâm lại tiếp tục làm chocolate. Lần này, cậu tra baidu một lúc, tìm tòi thêm nhiều tư liệu, cuối cùng cũng rút ra được ít tâm huyết.

Lúc đun đã biết chỉnh lửa, đun xong thì đã biết phải tạo hình trước rồi mới cất vô tủ lạnh. Ngoài ra, thời gian để tủ cũng không được quá lâu...

Vất vả nửa ngày, cuối cùng cũng thành công cho ra lò một miếng chocolate hình trái tim méo mó vặn vọ.

Dạ Sâm thở dài, cảm giác như đời mình chưa bao giờ phải cố gắng nhiều như thế!

Chocolate làm xong, điều quan trọng là làm sao để Nhậm Cảnh ăn nó.

Việc này có chút khó, nhưng Dạ Sâm vừa động não, đã nghĩ ra một biện pháp tuyệt vời.

Cậu gọi cho Tiểu Lưu dặn dò.

Tiểu Lưu hoang mang "Anh Sâm... Không phải đạo diễn Cố vừa mới..."

Dạ Sâm nghiêm túc đáp "Năm nay nhuận tháng sáu."

Tiểu Lưu "..." Đúng, đúng ha.

Khoảng chín giờ, Dạ Sâm hùng hổ chạy đến phòng hội nghị Lâm Thanh.

Cậu báo tên Cố Khê, nhân viên liền dẫn cậu đến phòng riêng.

Trong phòng, ngoại trừ Cố Khê và Nhậm Cảnh còn ba người khác. Bọn họ đang nghiêm túc thảo luận chuyện quay phim...

Cửa đột ngột bị mở ra, mùi hương ngọt ngào bay vào, khiến ai ở trong cũng ngẩn người.

Ngọn nến được cắm phía trên chiếc bánh kem xinh đẹp. Người bê bánh thì cả mặt tràn đầy hoang mang. Thế nhưng người thanh niên đi cạnh cậu ta thì lại hớn hở tươi cười, cao giọng nói "Anh Khê, sinh nhật vui vẻ!"

Cố Khê "..."

Dạ Sâm ngại ngùng mỉm cười "Có làm phiền công việc của mọi người không?"

Một đám quần chúng vây xem vội đáp "Không, không, không phiền!"

Nhậm Cảnh khẽ nhíu mày, đôi mắt đen thẳm rơi lên người Dạ Sâm.

Dạ Sâm không hiểu sao thấy nong nóng, nhưng cậu vẫn cố gắng chống đỡ, vẻ mặt thản nhiên cười nói "Ngại quá, tôi muốn cho anh Khê một bất ngờ. Anh ấy cứ bận suốt, đến cả sinh nhật mình cũng quên, thành ra người làm anh em như tôi đây sao có thể quên được. Vừa hay, anh ấy sinh lúc chín giờ ba mươi tám phút, cho nên tôi mới chọn giờ này để tới."

Khóe miệng Cố Khê giật giật. Anh ta còn không biết hóa ra mình sinh lúc chín giờ ba tám đấy!

Dạ Sâm nhìn Cố Khê, cười tươi như hoa.

Tuy Cố Khê không biết cậu định làm gì, nhưng trước mặt nhiều người, không tiện vạch trần cậu, cho nên, đành giả bộ kinh hỉ, vui vẻ nói "Tôi quên đấy, Sâm Sâm đối với tôi thật tốt!"

Cái tên này gọi cũng quá là buồn nôn đi!

Dạ Sâm nổi đầy da gà, nỗ lực duy trì nụ cười.

Quần chúng vây xem trầm trồ khen ngợi, cảm thán bị tình nghĩa sâu đậm của cả hai làm cho xúc động. Sau khi đi tới chúc mừng sinh nhật Cố Khê xong còn biểu thị bản thân nhất định sẽ bổ sung quà tặng.

Cố Khê vừa cười vừa đáp, khung cảnh hết sức hài hòa.

Nhậm Cảnh thu lại đường nhìn, không ngó chăm chăm Dạ Sâm nữa. Anh quay đầu nói chuyện với Cố Khê, ngôn ngữ cử chỉ không chút sai lầm. Chỉ là ý cười nơi khóe miệng nhìn sao cũng thấy không đúng lắm.

Chuyện này đúng là làm khó Dạ Sâm.

Sống đến hôm nay, đến cả siêu nước cậu còn chưa từng đun, thế mà giờ lại bắt cậu phải làm chocolate, còn là chocolate hình trái tim!

Đúng là xàm xí!

Hệ thống đi chết đi an ủi Dạ Sâm "Không khó như cậu tưởng tượng đâu, chỉ cần làm tan chảy chocolate rồi biến nó thành hình trái tim là Ok à."

"Đơn giản quá ha." Dạ Sâm đáp "Hay là cậu tới làm đi?"

Hệ thống đi chết đi "Ha ha ha!" Cười, cười đến vô cùng trơ tráo!

Dạ Sâm ôm chăn ngồi ngây ra trên giường ba giây xong mới quyết định đứng dậy nghiên cứu thử.

Hết cách rồi, nhiệm vụ hàng ngày của cậu còn có một cái tên khác là nhiệm vụ đòi mạng, cậu không thể mặc kệ nó được!

Không phải chỉ là làm chocolate hình trái tim thôi sao? Không khó, không khó, xắn tay áo lên làm nào!

Dạ Sâm lên mạng tìm hiểu, phát hiện độ khó đúng là không cao, chỉ cần làm tan chảy chocolate cũ rồi thay đổi thành hình dạng khác là được.

Quá trình làm tan chảy thì đơn giản rồi, nhưng còn khuôn thì...

Dạ Sâm không dám bảo Tiểu Lưu đi mua, sợ mình mà gọi điện bảo thế, thì kiểu gì Tiểu Lưu cũng sẽ cho là mình đang nói mớ!

Làm sao đây... Tự mình đi mua ư?

Nhưng đi đâu mới mua được? Siêu thị có không?

Dạ Sâm hít sâu, quyết định ngụy trang xông vào siêu thị một lần.

Cậu quấn bản thân thành một cái bánh chưng, nóng đỏ cả mặt, vậy mà đến cuối cùng vẫn không tìm được thứ mình muốn.

Hệ thống đi chết đi nhắc nhở "Không phải hình trái tim thôi à? Dùng khuôn làm gì? Về tự mình cắt cắt tí chắc được thôi."

Dạ Sâm thấy cũng đúng. Khi còn bé, ông cậu còn từng khắc tượng gỗ cho cậu. Tượng gỗ khắc ra vô cùng sống động, đẹp mắt. Căn cứ vào luật di truyền, cậu không khắc được tiểu tiên nữ, nhưng khắc một hình trái tim thì chắc vẫn được.

Thời gian không thể lãng phí, Dạ Sâm quyết định khiêu chiến bản thân!

Sau khi chạy về đến nhà, cậu lại phát hiện ra một chuyện khác. Đó chính là mất công đi siêu thị mà quên mua chocolate!

Thôi kệ, trong nhà dù gì cũng còn không ít Debauve&Gallais mà Thái Hậu xách về từ Pháp, bỏ ra đun chảy cũng như nhau cả!

[Debauve&Gallais: Một trong những loại chocolate đắt nhất thế giới của Pháp.]

Dạ Sâm xoa xoa tay, chuẩn bị "xuống bếp" một lần trong đời!

Lần thứ nhất, do thấy chocolate hóa lỏng quá chậm, Dạ Sâm liền bỏ đi đánh răng rửa mặt. Đến lúc quay ra, đáy nồi đã đen kịt một mảng, không thể phân biệt đâu là chocolate đâu là muội than nữa luôn!

Lần thứ hai, Dạ Sâm cẩn thận hơn, canh chừng suốt cả quá trình cũng như bật lửa lớn. Kết quả, chocolate dính chặt vào đáy nồi, một bộ yêu đương thắm thiết, có đánh chết cũng không rời.

Đến lần thứ ba, Dạ Sâm rốt cuộc cũng tìm ra được công thức, cho ra lò chocolate ở dạng lỏng sền sệt. Đáng tiếc phán đoán có sai sót, số lượng quá ít, dẫn đến chocolate bám hết vào thành nồi không đổ ra được tí gì!

Dạ Sâm hít sâu, không ngừng cố gắng. Sau khi vật lộn hơn nửa tiếng, cậu cuối cùng cũng nhận ra là mình phải đun cách thủy. Đợi khi làm tan chảy chocolate thành công, Dạ Sâm vô cùng vui mừng, cảm thấy đây không còn là chocolate nữa mà chính là tâm huyết của mình!

Nếu không phải còn cái "hình trái tim", cậu nhất định sẽ đập cho cái hệ thống đi chết đi kia một nhát chết ngay!

Hệ thống đi chết đi mang theo ngữ khí yên lòng của người cha già "Được đấy, được đấy, giờ chỉ cần tạo hình trái tim nữa là xong!"

Cuối cùng cũng đến thời khắc mấu chốt, chocolate đã đông lạnh, có thể đem đi cắt!

Dạ Sâm cầm dao nhỏ, cẩn thận phân chia...

"Cạch!" Chocolate giống như thủy tinh bị đập nát, nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Dạ Sâm "..."

Hệ thống đi chết đi "Ặc..."

Thành quả vất vả khổ sở hơn nửa tiếng của Dạ Sâm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Điều này thật không giống với trong tưởng tượng! Sao chocolate lại giòn thế chứ?

Dạ Sâm mặt không đổi sắc cầm lên một miếng miễn cưỡng coi như giống hình tam giác, nói "Tôi thấy cái này có hình trái tim này."

Hệ thống đi chết đi "..."

Dạ Sâm nói chắc nịch "Đây chính là chocolate trái tim tôi làm!"

Hệ thống đi chết đi "Tỉnh lại cái coi, tuy là tôi cũng muốn dung túng cậu làm bừa, nhưng cậu như này đúng là quá tùy tiện rồi! Chỉ hươu bảo ngựa thì ít nhất ngựa nó còn có bốn chân nhá!"

Dạ Sâm còn muốn giải thích, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói "Cậu đang làm cái gì mà..."

Tiếng nói này rất có tính đặc trưng, lười biếng, nhàn nhã, phối hợp với ngũ quan xinh đẹp thì đúng là yêu nghiệt.

Nhưng ai ngờ, vóc người của yêu nghiệt có thể khiến đối phương mặt đỏ tim đập trước mắt lại là một tên béo nặng chín mươi cân!

Năm tháng đúng là một con dao giết heo, giết heo xong, heo liền biến thành yêu tinh!

Dạ Sâm tâm tình nát bét phun trào "Không biết gõ cửa à?"

Cố Khê "Tôi cũng muốn gõ cửa lắm, nhưng cửa nhà cậu đâu có đóng đâu."

Dạ Sâm "..."

Cố Khê đi tới, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Sau khi quan sát một lúc, anh ta giật mình "Cậu... Cậu đang làm chocolate?"

Dạ Sâm "..."

Cố Khê trợn mắt "Bảo bối, cậu không trúng tà chứ?"

Dạ Sâm thẹn quá hóa giận "Cút cút cút!"

Cố Khê không để ý, nghĩ chuyện tốt thế này mà bỏ lỡ thì hối hận cả đời "Ay da, cậu làm cho ai đấy?" Anh ta xấu xa cười "Rốt cuộc là ai mà lại tốt số như vậy?"

Dạ Sâm không thèm đếm xỉa đến Cố Khê "Cút nhanh đi, không đi, tôi up bức ảnh chín mươi cân mĩ miều của anh lên weibo đấy!"

Cố Khê đáp trả "Đừng có xấu hổ mà, cậu xem, cậu nói cho tôi biết là ai, tôi còn có thể nghĩ kế giúp cậu nha"

Dạ Sâm "Thôi khỏi!"

Cố Khê càng cười bỉ ổi hơn "Xem ra là có người trong lòng thật rồi."

Dạ Sâm giận dữ "Có cái rắm ấy!"

Cố Khê cũng hiểu tính cách của Dạ Sâm, chọc quá đà sẽ khiến người nổi cáu, vì thế khoát tay nói "Thôi, không đùa cậu nữa, cậu làm chocolate của cậu đi, tôi có chuyện hỏi cậu đây."

Dạ Sâm liếc nhìn anh ta "Chuyện gì?"

Cố Khê "Cậu không nhận phim của tôi thật à?"

Dạ Sâm đáp "Không!"

Cố Khê nhắc nhở "Cơ hội tốt như vậy cậu không nắm bắt sao? Trừ tôi ra, còn ai có thể giúp cậu phất lên được chứ!"

Dạ Sâm ngó lơ "Phất lên thì sao? Ba hiếm lạ chắc?"

Cố Khê nói "Thế cậu lăn vào giới giải trí làm cái rắm gì?"

Dạ Sâm không đáp.

Cố Khê không nhìn nổi bộ dạng này của cậu, chặn ngang "Được rồi, được rồi, không thích thì thôi, sau này còn nhiều cơ hội, ba lại tìm cho cậu cái tốt hơn."

Anh ta vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên. Cố Khê ra dấu tay với Dạ Sâm rồi đi đến một bên nghe máy.

Dạ Sâm nhìn Debauve&Gallais, trong lòng không biết là mùi vị gì.

Cố Khê muốn tốt cho cậu, cậu biết.

Nhưng có người đã muốn cậu chết, thì cho dù cậu giành hay không giành, cậu cũng là cái gai trong mắt người ta!

Báo cáo kiểm tra làm xong, quả nhiên xe đã bị người động tay động chân. Tiểu Lưu trực tiếp cảm thán "Anh Sâm phúc lớn mạng lớn, được thần tiên bảo hộ", nếu như không phải dừng xe đúng lúc, mà cứ lái tiếp thì đã lệch lái bay ra khỏi lan can bảo hộ, chết không toàn thây.

Trên thực tế, Dạ Sâm đúng là đã "chết", hôm nay cũng coi như được sống lại lần nữa.

Dạ Sâm đang thất thần, nhưng vẫn nghe rõ cái tên "Nhậm Cảnh".

Cậu thấy Cố Khê hỏi "Nhậm Cảnh rảnh không? Chờ tôi một lát, tôi qua ngay, cũng đang ở gần."

Bộ phim này của Cố Khê, Nhậm Cảnh không chỉ là diễn viên chính mà còn là nhà đầu tư, cho nên cả hai thường hay gặp mặt để thương lượng bàn bạc nhiều thứ.

Dạ Sâm lóe lên ý tưởng, vội hỏi "Lát anh đi đâu?"

Cố Khê nói ra tên một địa điểm.

Dạ Sâm cẩn thận ghi nhớ.

Cố Khê cũng không để ý. Anh khó khăn lắm mới hẹn được Nhậm Cảnh, không muốn làm trễ nải thời gian nữa nên xoay người rời đi.

Trước khi đi còn nhìn liếc qua vỏ hộp sản phẩm trong thùng rác, khóe miệng giật giật "Đồ phá gia chi tử, chocolate hai ngàn một hộp lại bị cậu lôi ra chà đạp như thế!"

Dạ Sâm nghiêng người, che đi bốn cái vỏ hộp khác.

Giá của miếng chocolate hình trái tim này đúng là không rẻ. Năm hộp chocolate giá mười ngàn, cộng với cái chảo giá năm sáu ngàn bị cháy đen...

Không, không, không thể tính như thế được! Chocolate "trái tim" của cậu là vô giá mới đúng!

Sau khi Cố Khê rời đi, Dạ Sâm lại tiếp tục làm chocolate. Lần này, cậu tra baidu một lúc, tìm tòi thêm nhiều tư liệu, cuối cùng cũng rút ra được ít tâm huyết.

Lúc đun đã biết chỉnh lửa, đun xong thì đã biết phải tạo hình trước rồi mới cất vô tủ lạnh. Ngoài ra, thời gian để tủ cũng không được quá lâu...

Vất vả nửa ngày, cuối cùng cũng thành công cho ra lò một miếng chocolate hình trái tim méo mó vặn vọ.

Dạ Sâm thở dài, cảm giác như đời mình chưa bao giờ phải cố gắng nhiều như thế!

Chocolate làm xong, điều quan trọng là làm sao để Nhậm Cảnh ăn nó.

Việc này có chút khó, nhưng Dạ Sâm vừa động não, đã nghĩ ra một biện pháp tuyệt vời.

Cậu gọi cho Tiểu Lưu dặn dò.

Tiểu Lưu hoang mang "Anh Sâm... Không phải đạo diễn Cố vừa mới..."

Dạ Sâm nghiêm túc đáp "Năm nay nhuận tháng sáu."

Tiểu Lưu "..." Đúng, đúng ha.

Khoảng chín giờ, Dạ Sâm hùng hổ chạy đến phòng hội nghị Lâm Thanh.

Cậu báo tên Cố Khê, nhân viên liền dẫn cậu đến phòng riêng.

Trong phòng, ngoại trừ Cố Khê và Nhậm Cảnh còn ba người khác. Bọn họ đang nghiêm túc thảo luận chuyện quay phim...

Cửa đột ngột bị mở ra, mùi hương ngọt ngào bay vào, khiến ai ở trong cũng ngẩn người.

Ngọn nến được cắm phía trên chiếc bánh kem xinh đẹp. Người bê bánh thì cả mặt tràn đầy hoang mang. Thế nhưng người thanh niên đi cạnh cậu ta thì lại hớn hở tươi cười, cao giọng nói "Anh Khê, sinh nhật vui vẻ!"

Cố Khê "..."

Dạ Sâm ngại ngùng mỉm cười "Có làm phiền công việc của mọi người không?"

Một đám quần chúng vây xem vội đáp "Không, không, không phiền!"

Nhậm Cảnh khẽ nhíu mày, đôi mắt đen thẳm rơi lên người Dạ Sâm.

Dạ Sâm không hiểu sao thấy nong nóng, nhưng cậu vẫn cố gắng chống đỡ, vẻ mặt thản nhiên cười nói "Ngại quá, tôi muốn cho anh Khê một bất ngờ. Anh ấy cứ bận suốt, đến cả sinh nhật mình cũng quên, thành ra người làm anh em như tôi đây sao có thể quên được. Vừa hay, anh ấy sinh lúc chín giờ ba mươi tám phút, cho nên tôi mới chọn giờ này để tới."

Khóe miệng Cố Khê giật giật. Anh ta còn không biết hóa ra mình sinh lúc chín giờ ba tám đấy!

Dạ Sâm nhìn Cố Khê, cười tươi như hoa.

Tuy Cố Khê không biết cậu định làm gì, nhưng trước mặt nhiều người, không tiện vạch trần cậu, cho nên, đành giả bộ kinh hỉ, vui vẻ nói "Tôi quên đấy, Sâm Sâm đối với tôi thật tốt!"

Cái tên này gọi cũng quá là buồn nôn đi!

Dạ Sâm nổi đầy da gà, nỗ lực duy trì nụ cười.

Quần chúng vây xem trầm trồ khen ngợi, cảm thán bị tình nghĩa sâu đậm của cả hai làm cho xúc động. Sau khi đi tới chúc mừng sinh nhật Cố Khê xong còn biểu thị bản thân nhất định sẽ bổ sung quà tặng.

Cố Khê vừa cười vừa đáp, khung cảnh hết sức hài hòa.

Nhậm Cảnh thu lại đường nhìn, không ngó chăm chăm Dạ Sâm nữa. Anh quay đầu nói chuyện với Cố Khê, ngôn ngữ cử chỉ không chút sai lầm. Chỉ là ý cười nơi khóe miệng nhìn sao cũng thấy không đúng lắm.


Chương 6

Vì người anh em không khiến người bớt lo của mình, Cố Khê chỉ đành kín miệng như bưng.

Nhậm Cảnh hỏi anh ta "Đạo diễn Cố hình như chẳng tổ chức sinh nhật bao giờ?"

Cố Khê đáp "Không thu xếp được ấy, với cả mình vẫn còn trẻ mà."

Nhậm Cảnh mặt không đổi sắc. Cố Khê lại bồi thêm "Có Dạ Sâm là đang yên đang lành cũng thích tạo bất ngờ thôi."

Bốn chữ cuối cùng phải nói là nghiến răng nghiến lợi bật ra. Nhưng lại khiến người nghe cảm thấy như đang cường điệu khoe khoang.

Nhậm Cảnh nhẹ giọng nói "Tình cảm của các anh thật tốt."

Cố Khê "Tàm tạm thôi. Quen biết mấy chục năm, ba mẹ cậu ta còn muốn gán ghép cho chúng tôi thành một đôi luôn ấy..." Câu này chỉ mang tính chất nói đùa. Anh ta là GAY, Dạ Sâm cũng không thẳng, nhưng đáng tiếc, anh ta không thích ở trên. Còn Dạ Sâm thì nhìn cái dáng kia là biết ngay chỉ có đường bị đè!

Nhậm Cảnh mấp máy môi, không tiếp thu nổi đả kích của câu sau.

Thật ra, Cố Khê còn chưa nói hết. Bình thường, anh ta còn cười cợt bảo nếu như mình và Dạ Sâm có thể thành một đôi thật, thì có khi phải đợi đến ngày trạch đẻ ngọn đa luôn!

Nhưng mà anh ta nào đã kịp nói? Dạ Sâm cắt ngang hai người "Đến ăn bánh kem đi, coi như ăn chút điểm tâm trước bữa ăn. Chúng ta cùng chúc mừng sinh nhật anh Khê nào!"

Lời này vô cùng chân thành, trong cặp mắt to tròn của Dạ Sâm cũng tràn đầy chờ mong.

Cố Khê bị cậu nhìn đến mất tự nhiên, thầm nghĩ không biết tên này lại đang muốn làm gì?

Dạ Sâm thúc giục "Mau cắt bánh đi!"

Cố Khê nhỏ giọng đáp "Trong cái bánh kem này không có bom chứ hả?"

Dạ Sâm liếc mắt "Ngốc à? Nổ thì tôi với anh sống được chắc?"

Cố Khê hay thích nói đùa "Cũng đúng, tôi mà chết thì kiểu gì cậu cũng sẽ tự tử theo."

Dạ Sâm "Theo cái mông!"

Bọn họ nói không lớn, nhưng phòng bao cũng không lớn, Nhậm Cảnh lại đứng ngay bên cạnh, nên có thể nghe thấy không thiếu một từ.

Anh rũ mắt, khóe miệng bị kéo xuống, mang theo ý lạnh.

Cố Khê rốt cuộc cũng cắt xuống một nhát. Dạ Sâm sợ anh ta chậm chạp, vội đoạt lấy dao nói "Tôi làm cho, tôi làm cho!" Nói xong hình như thấy mình có vẻ vội vã quá, liền tìm lí do giải vây "Sinh nhật anh, anh ngồi đi, cái này giao cho tôi."

Cố Khê thật sự rất muốn biết cậu đang có âm mưu gì!!!

Dạ Sâm cắt xong bánh kem, kêu Tiểu Lưu đến giúp mình chia cho mọi người. Xong xuôi, cậu mới cầm một miệng đưa đến trước mặt Nhậm Cảnh, hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười "Nếm thử đi, ngon lắm."

Còn chưa đến mười phút, chocolate đã được giấu trong bánh ngọt, chỉ cần Nhậm Cảnh cắn một miệng, là cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Nhiệm vụ cũng không yêu cầu Nhậm Cảnh phải ăn hết, chỉ cần ăn là được!

Dạ Sâm đang muốn like cho sự thông minh của bản thân, kết quả đã bẻ ngoặt sang hướng khác.

Nhậm Cảnh mỉm cười, nhưng giọng nói có chút lạnh lùng, giống như kim loại mùa đông, làm lòng người vô cùng căng thẳng.

Anh nói "Ngại quá, tôi không thích ăn ngọt."

Dạ Sâm "..."

Không, không ăn á?!

Dạ Sâm cuống quýt, nhỏ giọng nói "Không ngọt! Bánh kem này không ngọt một tí nào luôn! Cố Khê cũng không thích ăn ngọt, cho nên tôi mới đặt bánh của hãng này..."

Nhậm Cảnh nhíu mày, không cách nào nghe nổi nữa. Anh đứng lên "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh."

"A..." Dạ Sâm muốn kéo anh lại, nhưng không kéo được.

Hệ thống đi chết đi hắng giọng "Còn sáu phút."

Dạ Sâm đứng bật dậy.

Cố Khê giương mắt nhìn cậu "Làm gì thế?"

Dạ Sâm "Tôi cũng đi vệ sinh!"

Cố Khê nhíu mày. Đi vệ sinh còn cầm bánh kem? Sở thích gì vậy?

Nhậm Cảnh căn bản không đi vệ sinh. Anh ra cửa sổ đứng hóng gió.

Dạ Sâm thở phào, vội vã đuổi theo.

Nhậm Cảnh không nhìn thấy cậu.

Dạ Sâm vì mạng nhỏ, không thể làm gì khác ngoài đến gần nói "Cái đó... Ăn một chút đi, một chút thôi là được rồi."

Nhậm Cảnh không nói không rằng, chỉ dùng đôi mắt dửng dưng nhìn cậu.

Dạ Sâm đúng là không chần chừ được nữa. Cậu đã vất vả làm chocolate mà vẫn không kéo dài được sinh mệnh thì quá là oan ức!

Dạ Sâm quyết định lôi miếng chocolate vặn vẹo trong bánh ra "Chỉ ăn cái này thôi được không?"

Nhậm Cảnh nhìn xuống miếng chocolate được giấu trong bánh kem kia.

Tuy trên chocolate còn dính bơ, nhưng vẫn có thể nhận thấy đó là một hình trái tim.

Sắc mặt Nhậm Cảnh càng lạnh hơn "Cậu tự làm?"

Dạ Sâm nóng bừng mặt, ngại ngùng đáp "Đúng, đúng vậy."

Nhậm Cảnh biết đây không phải chuyện của mình, nhưng vẫn không nhịn được hỏi "Tự làm cho Cố Khê?" Ngay cả xưng hô đạo diễn Cố cũng bỏ qua.

Dạ Sâm hơi sửng sốt. Sau đó nhanh chóng phản ứng lại. Có lí! Cái bánh kem này là cho Cố Khê, chocolate bên trong tự nhiên cũng là cho Cố Khê rồi!

Cậu còn đang lo lắng cái vụ phải giải thích sao về việc "đích thân làm chocolate hình trái tim cho Nhậm Cảnh", ai ngờ, Nhậm Cảnh lại cho cậu một bậc thang.

Xem ra, Nhậm Cảnh cũng là người tốt đấy chứ! Dạ Sâm vui vẻ đáp "Đúng thế!"

Tim Nhậm Cảnh nhói lên, âm thanh phát ra càng lạnh "Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?"

Dạ Sâm không muốn để lỡ thời gian "Anh ăn thử chocolate trước đi đã."

Nhâm Cảnh mím môi "Tôi hỏi xong sẽ ăn."

Dạ Sâm cuống quýt "Anh hỏi đi!"

Nhậm Cảnh nhìn miếng chocolate không được đẹp lắm một lúc rồi mới mở miệng "Chuyện đêm hôm đó, cậu thật sự chỉ coi như rượu say loạn tính thôi sao?"

Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này? Dạ Sâm không đoán được Nhậm Cảnh muốn nghe cái gì...

Nhưng cậu dám khẳng định Nhậm Cảnh là thẳng nam! Tên thẳng nam nào mà gặp chuyện như vậy chắc đều phiền lòng hết. Chưa kể, Nhậm Cảnh còn là người của công chúng, loại chuyện xấu như này mà lọt ra thì coi như xong! Thôi thì mình cứ trấn an anh ta một chút vậy.

Dạ Sâm ha ha cười "Xin lỗi anh, tôi thật sự uống say, không nhớ gì hết. Anh yên tâm, việc này anh không nói tôi không nói, sẽ không có ai biết được đâu."

Nhậm Cảnh nghe mà tim đau nhói. Vậy mà hết lần này đến lần khác vẫn muốn cầm dao đâm mình "Nhất là Cố Khê sao?"

Cố Khê? Dạ Sâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hồi thần. Đương nhiên là không thể để Cố Khê biết rồi! Nếu như để cái tên miệng rộng như anh ta biết, cậu sợ là đi đời nhà ma luôn!

"Đúng đúng đúng!" Dạ Sâm căng thẳng "Nhất định đừng để Cố Khê biết chuyện này!"

Bộ dạng lo lắng này của cậu càng khiến Nhậm Cảnh rơi xuống vực sâu. Anh giống như bị ngâm trong hóa chất ăn mòn, toàn thân bao phủ sự thối rữa và đau đớn.

Đúng vậy, bọn họ vốn dĩ là "môn đăng hộ đối". Anh không phải đã biết từ lâu rồi ư?

Nhậm Cảnh không lên tiếng nữa, Dạ Sâm giục anh, nói "Ăn thử chocolate đi?"

Nhậm Cảnh thấy chocolate kia thật ngứa mắt, không muốn ăn tí nào, chỉ đành cố tưởng tượng thành đây là Dạ Sâm làm cho mình, cầm lấy nhét vào miệng.

Ngọt quá, ngọt đến... Có chút đắng.

Thấy Nhậm Cảnh rốt cuộc cũng chịu ăn chocolate trái tim, Dạ Sâm thở phào, kích động đến hận không thể ôm anh hôn một cái.

Nhiệm vụ hôm nay thật khó khăn, để hoàn thành được đúng là gian nan vất vả, gần như phải đến tận giây cuối cùng mới xong!

Sống chết thế này làm Dạ Sâm cứ như bị rút hết sức lực, đứng cũng sắp không đứng nổi nữa!

Cậu nói "Tôi... Tôi về trước đây."

Nhậm Cảnh cho là cậu quay về phòng ăn, nên không nói gì thêm.

Nhưng kỳ thật, Dạ Sâm lại rẽ sang hướng thang máy, xuống lầu, về nhà.

Cậu cần phải tỉnh táo, cậu nhất định cần phải tỉnh táo, suốt từ sáng tới giờ quá là kích thích rồi!

Hệ thống đi chết đi "Đúng là không dễ gì."

Dạ Sâm "Nhờ ai ban tặng?"

Hệ thống đi chết đi "Nào, nào, nào, cho cậu một phúc lợi đây."

Dạ Sâm vểnh tai "Phúc lợi gì?" Cậu không tin nó lại có lòng tốt như thế.

Hệ thống đi chết đi "Nhiệm vụ tuần: Duy trì trạng thái ở cùng Nhậm Cảnh tám tiếng liên tục, thưởng 1 điểm sinh mệnh."

Mẹ nó! Đây mà cũng gọi là phúc lợi? Cậu sắp không biết hai chữ phúc lợi viết như thế nào nữa rồi đấy!

Dạ Sâm đáp "Từ chối không nhận!" Nhiệm vụ hàng ngày đã đủ lắm rồi, ai còn muốn làm thêm nhiệm vụ tuần nữa chứ? Hơn nữa, nhiệm vụ nào cũng khắc nghiệt, mà đến cuối cùng lại chỉ thưởng cho có mỗi 1 điểm, coi anh đây ngốc chắc!

Hệ thống đi chết đi ê a nói "Thật sự không nhận? Nhiệm vụ này có thời hạn một tuần nha, còn dư hẳn 1 điểm sinh mệnh nha."

Dạ Sâm "..."

Mẹ kiếp! Quá âm hiểm!

Nhiệm vụ này cậu đúng là phải nhận, thậm chí không chỉ nhận mà còn phải chắc chắn hoàn thành!

Bởi vì: Mỗi ngày, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu chỉ được thưởng có 1 điểm để duy trì mạng sống đến ngày hôm sau. Vậy nếu lỡ như một ngày nào đó đột nhiên có việc bận, cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ trước chín giờ năm mươi lăm, thì không phải cậu sẽ đi đời nha ma hay sao?

Chưa kể cái nhiệm vụ hệ thống đưa ra càng ngày càng oái oăm. Mà cho dù không oái oăm, Nhậm Cảnh bất ngờ bay ra nước ngoài vào đêm hôm trước thì cậu biết đuổi theo kiểu gì? Mà không đuổi theo được thì biết phải làm gì?

Nhưng chỉ cần có thêm 1 điểm của cái nhiệm vụ tuần này, cậu sẽ có nhiều thời gian để đánh vật hơn.

Đừng có nhìn 1 điểm mà khinh, nó có thể kéo dài hai mươi tư tiếng đồng hồ đấy! Chỉ cần nó lặp lại đều đặn, cuộc sống của cậu sẽ dễ thở hơn bây giờ rất nhiều.

Hơn nữa, nghĩ mà xem, nếu như cậu có thể hoàn thành vài ba cái nhiệm vụ tuần, tích thêm được ít điểm sinh mệnh, vậy thì đến lúc ấy, cậu có thể lựa chọn nhiệm vụ hàng ngày rồi! Chẳng may hôm nào nhiệm vụ khó quá, không hoàn thành được, cậu cũng không cần chết nữa!

Dạ Sâm nghiến răng nghiến lợi "Nhận! Tôi nhận!"

Không phải duy trì trạng thái ở cùng Nhậm Cảnh tám tiếng liên tiếp thôi sao? Không khó!

Cậu hít sâu một hơi, bấm số điện thoại của Cố Khê.

"Cậu chạy đi đâu rồi?" Cố Khê hỏi.

Dạ Sâm đi thẳng vào vấn đề chính "Vai diễn kia, tôi nhận nhé."

Cố Khê "..." Rốt cuộc là tên điên từ đâu ra vậy?

Lại nói, bên trong phòng hội nghị Lâm Thanh, Cố Khê không hiểu sao lại thấy vừa nặng nề vừa rét run. Cảm giác như, như ánh nhìn của Nhậm ảnh đế không được có thiện cảm cho lắm nha...

Bánh kem không ăn được bao nhiêu, vì mọi người chỉ nói chuyện thêm một lúc đã đi hết.

Nhậm Cảnh trước khi rời đi có hỏi "Cái bánh này..."

Cố Khê đáp "Tôi không thích ăn ngọt, lát cầm về cho nhân viên..."

Nhậm Cảnh cắt ngang "Tôi cầm cho."

Cố Khê không để ý "Không ngờ Nhậm ảnh đế lại thích ăn ngọt đấy."

Nhậm Cảnh cười cười.

Cố Khê đi trước, Nhậm Cảnh vì còn bảo trợ lí đóng gói bánh kem cẩn thận, cho nên ra sau.

Lúc sắp đến chỗ thang máy, anh nghe Cố Khê nói "Tiểu Lưu, ông chủ nhà cậu dạo này bất bình thường quá nha."

Cố Khê đang gọi điện, Nhậm Cảnh theo bản năng muốn tránh đi, kết quả nghe thấy Cố Khê nói tiếp "Sáng nay tôi đến tìm cậu ta, thấy cậu ta đang ở nhà làm chocolate! Cậu có tưởng tượng được không? Dạ tiểu thiếu gia đến nước còn không biết đun mà lại đích thân làm chocolate!"

Vừa nói, Cố Khê vừa hớn hở khoe "Chocolate hình trái tim nữa chứ, đúng là đáng sợ!"

Không biết đầu kia nói gì, Cố Khê đáp "Đúng là nhuận tháng sáu, nhưng anh đây mới tổ chức sinh nhật tháng trước xong. Hôm đó, cậu ta còn đến đấy! Làm gì có ai lại một năm tổ chức hai lần chứ?"

"Đã thế, cậu ta biết rõ tôi không thích ăn ngọt mà còn mang bánh kem đến! Đây không phải ghét thì là gì?"

Cố Khê cười cười "Nhanh chụp ảnh cho tôi xem với, tôi muốn biết cái thành phẩm chocolate kia có hình dáng thế nào."

"Làm có cái thôi á?" Cố Khê cười run cả người "Cậu ta đánh vật cả buổi sáng, làm cháy đen một cái chảo, lãng phí một hộp Debauve&Gallais mà chỉ làm ra có một cái thôi á?"

Sau đó, anh ta còn đùa đùa nói thêm "Cũng không biết ai may mắn được ăn chocolate trái tim của Dạ thiếu gia nhỉ, phải nói là có một không hai ấy chứ, ha ha ha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#it