bside TK 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Khê về phòng, lại bị Tề Tề nhảy tới. Anh sờ sờ đầu nó, dỗ dành một thôi.

Tề Tề đã lăn lộn nhiều năm, đã sớm hiểu thấu chủ nhân. Nó làm nũng, tỏ ra dễ thương không thừa không thiếu, không sai không sót, thành công ăn đến ba miếng thịt ức!

Sau khi Tiểu Vương đến, Cố Khê liền bắt đầu bận rộn. Tuy rằng "Tình Đầu" đã dừng quay, nhưng anh vẫn còn rất nhiều hạng mục cần đảm nhiệm khác đang trong thời điểm khởi động, cho nên bận là điều đương nhiên.

Buổi trưa, Tiểu Vương gõ cửa gọi "Anh Khê, điện thoại của giám đốc Thẩm."

Cố Khê day day trán "Cầm tới đây."

Thẩm Gia Trạch "Trưa anh có rảnh không?"

Cố Khê muốn nói không... Nhưng Thẩm Gia Trạch đã giành nói trước "Em đặt xong bàn rồi, nếu anh không tới, em chỉ đành ăn một mình..."

Cái giọng điệu tội nghiệp này... Cố Khê mềm lòng sửa lời "Mười hai giờ tôi mới rảnh."

Thẩm Gia Trạch vội vã "Em đến đón anh."

Cố Khê ứng tiếng rồi cúp máy.

Tiểu Vương nhận di động, không dám lớn tiếng nhón chân đi ra.

Nhóm trợ lí mà, những chuyện biết được bao giờ cũng nhiều hơn người khác một tí teo.

Tỷ như nhóm trợ lí nhà Nhậm Cảnh ý, ai mà chả biết lão đại có người trong lòng? Biết lão đại một mực lặng lẽ bảo vệ? Một mực lặng lẽ yêu? Lặng lẽ làm quý ngài ba trăm rạp cô đơn? Nhóm tay sai bé nhỏ cũng từng đi xem phim Dạ Sâm đóng, dù gì cũng là hàng miễn phí, không xem thì thật uổng, nhưng sau đó, bọn họ đã bị diễn xuất cứng đơ của cậu làm cho hoài nghi nhân sinh...

Nhóm trợ lí nhà Cố Khê cũng có một nhóm Wechat nhỏ, gọi là "Huynh đệ tỷ mụi sát vách nhà lão Vương."

Bọn họ cũng biết không ít chuyện.

Như mười một giờ ba mươi sáng, khi thời gian chỉ còn cách mười hai giờ ba mươi phút, bọn họ liền bắt đầu nhộn nhạo hết cả lên "Thẩm lắm của đã tới! Đang đau khổ chờ đợi!"

"Bệ hạ đã làm xong việc, nhưng không tính đi xuống!"

"Lão Vương, anh mau đi chít một tiếng đi, để giám đốc Thẩm chờ nửa tiếng thì đáng thương quá!"

Lão Vương suy nghĩ, việc đơn giản này mà cũng phải đến tay mình... Thế rồi cọ cọ tới, đẩy cửa hỏi Cố Khê "Anh Khê... Giám đốc Thẩm đã tới."

Cố Khê "Mấy giờ rồi?"

Tiểu Vương không dám nói dối, cho nên không thể làm gì khác ngoài cực kì thành thật nói "Mười một giờ ba mươi MỐT phút." Lời một phút đồng hồ, giám đốc Thẩm à, tôi cũng chỉ giúp được cậu đến thế mà thôi!

Cố Khê "Ờm."

Tiểu Vương nháy mắt hiểu ra, rút quân gửi tin báo "Thánh tâm khó dò, đợi đi."

Nhóm chat nhất thời rơi lệ đầy mặt! Đương nhiên lệ này là khóc thay cho Thẩm lắm của mà thôi.

Cố Khê thật sự không còn chuyện gì, mà kể cả có anh cũng không tập trung làm được, anh muốn đi xuống, thế nhưng đã nói mười hai giờ, giờ xuống thì thật mất giá...

Anh tựa lưng lên ghế, nhắm mắt lại.

Đều nói người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường...

Cố Khê thực ra không phải không rõ, nhưng anh rõ cũng vô dụng. Có một chuyện, không phải chỉ cần nói mấy câu đơn giản liền có thể qua.

Giữa anh và Thẩm Gia Trạch chỉ là hiểu nhầm, cả hai vẫn còn yêu nhau, anh tin nếu như mình chấp nhận buông bỏ chấp niệm, bọn họ sẽ nháy mắt quay lại những tháng ngày ngọt ngào trước đây.

Dù sao anh cũng vẫn yêu, vẫn thương cậu ta.

Nhưng vết thương hãy còn đau...

Giờ vỗ về, liệu ngày sau có không phát sinh nữa không?

Nói cho cùng, Thẩm Gia Trạch cho đến giờ vẫn chưa từng tin anh.

Bọn họ gặp nhau vào thời điểm thanh xuân đẹp nhất, một người mười tám, một người mười chín, thời điểm ngây thơ nhất, thoải mái nhất cùng chân thành nhất.

Giờ nghĩ lại, tháng ngày đó tựa như đang gần nhau trước mắt.

Năm hai đại học...

Nhậm Cảnh, khi đó mới chỉ là một người mới có chút danh tiếng, đến trường bọn họ làm chương trình tuyên truyền. Một vé tuy khó cầu, nhưng không khí vẫn hết sức náo nhiệt.

Cố Khê, thân làm chủ tịch hội học sinh, đương nhiên phải ra mặt sắp xếp chuyện này.

Tuy nói Nhậm Cảnh là người mới, nhưng độ hút fans của cái tên "tiểu thịt tươi" phất lên trong đêm này còn mạnh hơn cả nam châm, muốn đến trường học tuyên truyền, quả là muốn gây họa!

Cố Khê bận bịu mấy ngày, cuối cùng cũng thuận lợi dẹp yên loạn lạc.

Lúc sắp kết thúc, Dạ Sâm đến tìm anh "Anh Khê anh Khê!"

Tên nhóc này có việc cần nhờ mới gọi anh Khê, chứ không có việc toàn gọi Cố Béo, rất chi thèm đòn!

Cố Khê liếc mắt "Gì?"

Dạ Sâm mặt mũi vốn đã non choẹt, ở thời điểm này lại càng non, cười rộ lên quả là một bộ HOLD không chịu nổi. Cậu nói "Mẹ tôi bắt tôi đi xin chữ kí Nhậm Cảnh, nhưng mà tôi không thích anh ta, phiền chết đi được... Có thể nhờ anh..."

Hai mắt cậu chờ mong nhìn Cố Khê, Cố Khê chỉ đành thỏa hiệp...

Dạ Sâm "Kí tên thôi mà, nhất định anh sẽ làm được!"

Chuyện này đích thật là không khó. Anh dù gì cũng coi như là nhân viên công tác, muốn đi xin một cái chữ kí không tính là chuyện to.

Cố Khê nghĩ đến việc Dạ Sâm ghét Nhậm Cảnh là thật, hoạt động hôm nay cho dù có vé cậu cũng không chịu tới, nhưng cố tình mẹ Dạ lại mê Nhậm Cảnh như điếu đổ...

Cố Khê sảng khoái nhận lời "Không thành vấn đề!" Rồi đi tìm Nhậm Cảnh.

Nhậm Cảnh ở gần đúng là 360 độ không góc chết, rất đẹp.

Cố Khê trời sinh cong veo, nhìn anh hai mắt lấp lóe.

Nhậm Cảnh hỏi "Có cần viết thêm gì không?"

Cố Khê ngẫm nghĩ, quyết định giúp Dạ Sâm lấy được mấy điểm hữu dụng trước mặt Thái Hậu, nói "Ừm, viết... Dạ Sâm cố lên đi."

Nhậm Cảnh nắm chặt bút, quay phắt lại "Dạ... Dạ Sâm?"

Cố Khê không nghĩ nhiều, đáp "Đúng, Dạ Sâm, chữ Sâm mà có chữ Vương đứng trước, ý nghĩa là trân bảo đó." Anh ta cho là Nhậm Cảnh không biết chữ Sâm viết như thế nào.

Nhậm Cảnh không biết viết thật ư? Hai chữ này, anh lại chả viết đến hàng ngàn lần!

Nhậm Cảnh vẫn không hạ được bút, khó nhịn hỏi "Tôi nhớ... Anh họ Cố mà?" Dù sao cũng là "nhân viên công tác", hai người đã có dịp gặp mặt từ trước. Khụ, chứ không phải Nhậm Cảnh đã biết anh ta từ lâu với thân phận bạn thân của Dạ Sâm.

Cố Khê thầm than trí nhớ Nhậm Cảnh thật tốt rồi nói "Tôi xin giúp bạn."

Hai mắt Nhậm Cảnh sáng lên, lúc trước anh không biết Dạ Sâm có tới hay không do dưới sân khấu có quá nhiều người, nhưng giờ anh biết rồi, Dạ Sâm có tới...

Anh hỏi tiếp "Vậy sao cậu ấy không tự mình đến xin?"

Cố Khê nào nỡ nói Dạ Sâm ghét anh lắm, chỉ đành kiếm cớ "Cậu ấy không có thẻ nhân viên, không vào được."

Vậy à. Nhậm Cảnh có chút thất vọng, nhưng anh cũng hiểu, đồng thời tâm tình ấm áp, lúc viết chữ, cả người căng thẳng.

Anh muốn viết đẹp, viết thật đẹp, thật đẹp thật đẹp.

Nhậm Cảnh viết hết sức chân thành, Cố Khê nhìn mà thấy tên nhóc minh tinh này khá lắm, không làm giá, không kiêu căng, thái độ đối đãi với fans rất chăm chút.

Bốn chữ, Nhậm Cảnh viết mất một lúc lâu, cuối cùng còn không nhịn được mà vẽ thêm cái hình trái tim con con.

Cố Khê bật cười "Dạ Sâm là con trai."

Nhậm Cảnh đương nhiên biết... Nhưng anh không tiện nói, cho nên "Vậy sao? Ngại quá, có cần tôi viết lại lần nữa không?"

Cố Khê nghĩ Nhậm Cảnh công việc bận rộn, lại thêm tấm thiệp kí tên này là cho Thái Hậu, có thêm cái trái tim cũng chả sao, nên nói "Thôi không cần phiền phức vậy đâu."

Nhậm Cảnh cười "Hy vọng cậu ấy sẽ thích."

Cố Khê "Nhất định là thích rồi."

Nhậm Cảnh càng cười càng đẹp. Có người chụp lại được truyền ra, số fans tiếp tục tăng lên vô số.

Cố Khê xin được kí tên xong ra ngoài tìm Dạ Sâm, do hoạt động đã kết thúc, nên người người đều đã chạy đi đón đầu Nhậm Cảnh để lại hội trường vắng ngắt.

Cố Khê đi thẳng ra, không ngờ đụng đúng một màn tỏ tình.

Đại học mà, không hiếm...

Cô bé đằng trước rất xinh, vóc người cũng đẹp, mặt mũi sáng sủa, tóc dài mềm mượt rủ xuống ngang hông, hết sức động nhân.

Cậu trai đối diện quay lưng lại, nên Cố Khê không thấy rõ mặt, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng cũng đủ biết người kia hẳn rất đẹp trai.

Dáng cao, chân thẳng, hai tay đút túi trông vừa tùy ý vừa bại hoại đủ khiến người mê mẩn.

Con gái mà, đại khái thì đều không cưỡng nổi cái hình tượng nam sinh hư hỏng này, lại thêm mặt mũi đẹp chút chút thì đúng là mê đến mụ mị cả người.

Cố Khê không tính nghe trộm, chỉ là lối ra có một, mà hai người kia lại chắn mất tiêu, cho nên anh không còn cách nào khác ngoài tạm thời lánh mặt vào góc tối.

Anh nghe thấy tiếng của cậu trai kia, rất êm tai, nhưng ngôn từ lại ngạo mạn thèm đòn "Chả vì gì cả, tôi không thích cậu mà còn cần phải vì cái gì nữa à?"

Cô bé xinh đẹp nháy mắt rưng rưng lệ, nhưng vẫn kiên cường nói "Cậu có thể cho tớ một cơ hội không? Cậu... Cậu còn chưa có người trong lòng... Tớ... Có khi nào tớ..."

"Không!" Đúng là từ chối tàn nhẫn thật.

Mặt cô bé đều đã đỏ ửng "Vì sao?"

Lại vì sao. Cô đã hỏi vì sao rất nhiều lần, khiến cậu trai phát phiền. Cậu ta nhấc chân bỏ đi, cô liền túm người ngăn lại. Tuy rằng tính tình không tốt lắm, nhưng cậu trai cũng không sỗ sàng đẩy người ra.

Có điều dây dưa mãi chẳng phải cách hay, cậu ta khinh khỉnh nói "Tôi không thích con gái!"

Cô bé kia kinh ngạc.

Cậu trai vẫn rất dũng cảm thừa nhận "Tôi thích đàn ông, hơn nữa, tôi cũng có người trong lòng rồi, cho nên, cậu có thể buông tay không?"

Cô bé giống như chưa muốn từ bỏ "Là ai... Cậu thích ai?"

Tức giận, nhưng không thể đánh con gái! Thẩm Gia Trạch hỏi "Tôi nói cậu sẽ đi chứ?"

Cô bé lúng túng.

Thẩm Gia Trạch nhếch nhếch khóe môi, nụ cười tràn đầy tà tính "Cố Khê cậu biết không? Chủ tịch hội học sinh, hotboy trường mình!"

Cô bé "!!!"

Thẩm Gia Trạch tiếp tục "Tôi thích anh ấy, cho nên, cậu đi được chưa?"

Cô bé kia rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt trào ra, lớp trang điểm tỉ mỉ bị nhòe đến rối tinh rối mù.

Thẩm Gia Trạch không hề lưu tình, vẫn đang đả kích "Coi như cậu thích tôi, thì nhớ giúp tôi giữ bí mật đi!"

Cố Khê đứng nghe mà ngứa cả tay.

Thằng nhóc này, rõ là thèm đòn!

Tâm tư khẽ động, một ác ý thú vị nảy ra. Vốn dĩ, anh chỉ cần chờ cho cậu trai rời đi rồi đi ra là hoàn toàn có thể tránh khỏi xấu hổ.

Thế nhưng, anh không làm thế, giờ anh muốn ra luôn, muốn coi coi thằng nhóc này trông ra cái dạng gì!

Vì thế, Thẩm Gia Trạch chân trước vừa vênh váo xong, chân sau đã đụng ngay chủ tịch hội học sinh.

Cố Khê mỉm cười "Cậu thích tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#it