7. Gió xua tan giá lạnh, trăng rơi trong sương, hoa đào buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7. Gió xua tan giá lạnh, trăng rơi trong sương, hoa đào buồn

Sau khi trời sáng, Tương Liễu đưa Tiểu Yêu từ trong biển trồi lên.

Đây là Ngũ Thần Sơn, mặc dù hiện tại nó không nguy hiểm như Trung Nguyên, nhưng vẫn có rất nhiều người muốn giết hắn ở đây.

Tiểu Yêu không muốn Tương Liễu vì nàng mà gặp nguy hiểm ở đây, vì vậy sau nàng đe dọa và làm nũng với hắn, hắn miễn cưỡng đồng ý với Tiểu Yêu nhìn nàng quay về rồi hắn sẽ trở lại biển.

Tỳ nữ đứng gác trên bờ sợ hãi cả đêm, cho đến khi nhìn thấy Tiểu Yêu bình an vô sự trở về mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng bước nhanh đến bên cạnh Tiểu Yêu, sau khi hành lễ xong liền dùng linh lực lau khô quần áo của Tiểu Yêu, nhưng khi nàng nghiêng đầu , vô tình nhìn thấy những vết đỏ trên ngực dưới lớp áo ngủ mỏng manh, nàng không khỏi kinh hãi.

"Vương... Vương Cơ, chuyện gì vậy?"

Tiểu Yêu nhìn theo ánh mắt của nàng, cúi đầu, nàng cũng giật mình, vội vàng thu quần áo lại: "Ta... Tối hôm qua bơi ở biển, nhìn không rõ, va phải một tảng đá." Nàng đỏ mặt nói, mau về đi.

Thấy Nàng lảng tránh, Tỳ nữ cũng không hỏi thêm câu nào.

Thật kỳ lạ, trên người Vương Cơ không có viên ngư đan nào mà lại ở trong biển cả đêm ... Tỳ nữ im lặng quay đầu liền thấy mặt trời chiếu sáng trên mặt biển , lung linh và đẹp đẽ, như thể không có gì xảy ra .
-------------------------
Sau khi hồi phục vài ngày, Tiểu Yêu bắt đầu luyện độc cho Cảnh theo kế hoạch trước đó .

May mắn thay, trong những năm này, nàng đã học hỏi và nghiên cứu kĩ lưỡng ” Thần nông bản thảo kinh”  Sau khi suy đi nghĩ lại, Tiểu Yêu cẩn thận chuẩn bị dược liệu, mượn chiếc giá gỗ ba chân màu xanh và bắt đầu luyện chế thuốc sau khi thành tâm cúng tế trời đất.

Lửa Phù Tang ngày đêm không ngừng cháy, sau khi Tiểu Yêu do dự một hồi, nàng không lấy máu của mình làm thuốc như trước nữa, mà sai người mỗi ngày đến Đường Cổ, lấy thứ nước tinh khiết đầu tiên mà mặt trời mọc chiếu vào, và đổ nó vào vạc gỗ xanh. Trong quá trình này, tổng cộng mất 100 ngày để luyện chế, và cuối cùng đã tạo ra một viên thuốc.

Sau đó, nàng niêm phong viên thuốc bằng sáp ong, viết một lá thư, giải thích chi tiết về hiệu quả của viên thuốc và nhờ người gửi nó cho Cảnh.
Sau khi làm điều này, Tiểu Yêu cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
-------------------------

Nhàn nhã sống ở Ngũ Thần Sơn hơn hai tháng, Tỳ nữ nhẹ nhàng nhắc nhở Tiểu Yêu rằng đã đến lúc phải trở về núi Thần Nông, lúc này Tiểu Yêu cảm thấy rằng vấn đề mà nàng đã nói với Tĩnh Dạ sắp kết thúc, nàng sẽ đến thăm Cảnh, sau đó từ biệt cha nàng,

Những ngày này, Tiểu Yêu nghe thấy nhiều triều thần đã luận tội Nàng trước mặt Vua Cao Tân, yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc và thích đáng. Nhưng vua Cao Tân, như chính cha đã nói,người là một vị vua mạnh mẽ và không ai có thể ảnh hưởng đến ý chí của người. Người hoàn toàn bảo vệ được Tiểu Yêu.

Một ngày trước khi từ biệt, vua Cao Tân vào triều sớm và đưa Tiểu Yêu và A Niệm ra ngoài trên một chiếc thuyền, hai cha con rất bận rộn câu cá và nướng cá.

Buổi tối lúc chơi đùa, Tiểu Yêu đang cùng A Niệm té nước, ngực đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, mọi thứ trước mắt Tiểu Yêu tối sầm, nàng đột nhiên khụy người xuống.

A Niệm không biết nguyên nhân, chỉ nghĩ là Tiểu Yêu đang trêu chọc mình, một vốc nước hất về phía Nàng, lập tức làm ướt bộ quần áo mỏng manh của Tiểu Yêu, để lộ ra dấu hôn do Tương Liễu để lại trên ngực.

Dấu vết quá sâu nên đến giờ vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn.

Lúc này, nỗi đau trong lòng đã qua, Tiểu Yêu kinh ngạc há hốc mồm, khi Nàng ngước mắt lên thì thấy A Niệm đang dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào ngực mình. Tiểu Yêu trong lòng kêu lên không ổn, Nàng nhanh chóng quay lưng về phía Vua Cao Tân và kéo A Niệm không biết đang nghĩ gì, còn chưa kịp mở miệng, A Niệm đã nhảy dựng lên như tiết gà: "Phòng Phong Bội đã làm đúng hay không!?"

Tiểu Yêu gần như bị mây đen bao trùm: “Trời ạ, nhỏ giọng lại đi.”

Nói xong vội vàng bịt miệng A Niệm lại.

Nhìn thấy muội muội trốn ở một bên cách đó không xa, Cao Tân vương tò mò hỏi: "Các con làm sao vậy?  tới đây ăn cá nướng."

A Niệm bị Tiểu Yêu bịt miệng, điên cuồng chớp mắt ra hiệu tỷ tỷ buông mình ra, trên mặt mang theo ý cười: “Chị giỏi nhỉ?”

Nàng mở miệng không phát ra âm thanh, và chậm rãi nói: Phòng Phong Bội.

Tiểu Yêu vừa thu dọn quần áo vừa nghiêng đầu nhỏ giọng nói với A Niệm, "Buổi tối đến phòng của ta, từ từ nói cho muội biết."
-------------------------

Sau khi màn đêm buông xuống, Tiểu Yêu tắm rửa xong đang đứng bên cửa sổ suy nghĩ về nỗi đau vào buổi tối, một bóng người đột nhiên từ cửa sổ nhảy vào, nhanh chóng đóng cửa sổ lại, rồi vụt đến trước mặt Tiểu Yêu.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của người tới, Tiểu Yêu không khỏi thấp giọng kêu lên, hai người nhìn nhau một lúc, người nọ vòng tay qua eo Nàng đi về phía trước, ép Tiểu Yêu đi theo bước chân của hắn tiếp tục bị đẩy lùi, cho đến khi bị hắn đẩy vào góc tường.

"Tương... Tương Liễu..."

Tiểu Yêu xấu hổ và kinh ngạc trốn trong vòng tay của hắn nhìn xung quanh, sợ thị vệ đang canh giữ bên ngoài sẽ phát hiện ra, nhưng đã bị Tương Liễu bắt được, chóp mũi của họ chạm vào nhau.
Hai mắt Tương Liễu gần trong gang tấc nóng rực, hàng mi cánh bướm của Tiểu Yêu cũng không khỏi khẽ run theo hơi thở đột ngột nặng nề của hắn.

"Tiểu Yêu..."

Tương Liễu áp vào môi Tiểu Yêu gọi nàng một cách nhẹ nhàng, hơi thở trực tiếp và ấm áp phả ra trước mặt nàng, nàng đang mặc đồ ngủ, hai người họ gần gũi với nhau, khung cảnh hoang dã và nóng bỏng này khiến toàn thân Tiểu Yêu mềm nhũn .

Sau một hồi kinh ngạc, Tiểu Yêu cảm thấy vui mừng và xấu hổ, sau đó Nàng lập tức tỉnh táo lại.
Lúc này, khí chất của Tương Liễu đã khác trước, mặc dù mái tóc trắng vẫn không gợn lên, và bộ quần áo trắng vẫn không tì vết, nhưng Tiểu Yêu vẫn nhận thấy điều kỳ lạ.

“Chàng bị thương à?” Tiểu Yêu lấy lại bình tĩnh, vội vàng thoát khỏi vòng tay hắn, dùng ánh đèn trong phòng nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Sao vậy?”

Tương Liễu buông Tiểu Yêu ra, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nàng, "Có người ở trấn Thanh Thủy tiết lộ với gián điệp của Hiên Viên Phòng Phong Bội chính là ta." Hiên Viên phái tử binh, cho dù cùng chết, bọn hắn cũng muốn lấy mạng ta."

Tiểu Yêu kinh hãi, đang định nói thì Tương Liễu đột nhiên ngẩng đầu lên hôn nàng.

Trầm mặc một hồi, Tương Liễu dừng lại, "Tiểu Yêu, để ta nghỉ ngơi một lát..."

Tiểu Yêu bị Tương Liễu hôn đến choáng váng, nhưng nàng cũng biết lúc này chữa trị vết thương cho chàng quan trọng hơn, nên nàng đè nén tâm tình một chút, đỡ Tương Liễu nằm xuống giường.
Nếu đúng như lời Tương Liễu nói,chàng ở đây không an toàn, vết thương của Tương Liễu nhất định phải mau chóng chữa khỏi.

Tiểu Yêu để hở cổ cho Tương Liễu hút máu, nhưng tay của Tương Liễu chỉ xoa nhẹ lên cổ và vai của

Tiểu Yêu chứ không cắn xuống.

Tiểu Yêu khó hiểu, đứng dậy nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

“…….” Tương Liễu hai mắt nóng như lửa đốt, nhìn Tiểu Yêu gằn từng chữ nói: “ Hiện tại ta đè lên cổ nàng, ta còn muốn làm cái gì nữa.”

Tiểu Yêu thật sự vừa xấu hổ vừa bực mình, vừa lo hắn bị truy sát,mà hắn còn có ý trêu chọc Nàng , nên Nàng cố ý cau mày giả bộ tức giận: “Mau lên!”

Tương Liễu nhìn nàng cười, ánh mắt dần dần hạ xuống, dừng ở trên tay Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu lập tức hiểu ra, đưa tay qua, đưa tay kia ra đỡ lấy cổ tay. Tương Liễu hơi nghiêng đầu, lập tức mọc ra răng nanh, đâm vào cổ tay Tiểu Yêu. Một lúc sau, Tiểu Yêu cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng không nói gì, tất cả những gì nàng muốn là làm cho hắn sớm khỏe lại.

Một lúc sau, Tương Liễu ngừng hút máu, hắn nhẹ nhàng liếm vết thương của Tiểu Yêu, không chớp mắt nhìn Tiểu Yêu.

“Từ giờ trở đi, ta sẽ chế độc cho chàng.” Tiểu Yêu rút tay lại, vuốt ve mặt hắn, “chàng dưỡng thương xong nên nghỉ ngơi thật tốt, sau khi khỏi thì lập tức rời đi, hiểu không? "

Tương Liễu gật đầu, nhẹ nhõm nhắm mắt lại.
Tiểu Yêu nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, vội vàng nói: "Ta phải đi ra ngoài ngăn cản một người, chàng trước nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng cho ta."

Tương Liễu đột nhiên mở mắt ra.

Tiểu Yêu bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ chàng muốn A Niệm nhìn thấy chàng nằm trên giường của ta sao?”

Trong mắt Tương Liễu hiện lên một nụ cười, y lại nhắm mắt lại.
-------------------------
Khi Tiểu Yêu vội vàng mở cửa, A Niệm cũng đẩy cửa bước vào, hai chị em vẫn không dừng động tác, cả hai va vào nhau, ôm nhau cùng ngã xuống đất.
Tỳ nữ vội vàng chạy tới đỡ cả hai , A Niệm quấn mình trong một chiếc chăn mỏng và đứng dậy với nụ cười: "Chị, đến giờ để kể chuyện rồi?"

Tiểu Yêu cảm thấy da đầu tê dại khi A Niệm cười, Nàng ra hiệu cho tỳ nữ lùi lại và nhanh chóng kéo A Niệm đi.

Tỳ nữ lùi xuống liếc vào phòng Tiểu Yêu, rút lui vào chỗ tối thả một con chim màu xanh.

Hai chị em không hề hay biết hành động của nàng, một người kéo người kia đi.

“Làm sao vậy?” A Niệm quay đầu lại, “ tới đây làm gì?”

Tiểu Yêu kéo A Niệm ngồi xuống chiếc bàn đá ngoài sảnh, cắn răng nói: “Muốn nghe kể chuyện thì ra ngoài nghe.” Nàng chỉ vầng trăng trên đầu, “Trăng sáng gió trong phù hợp với câu chuyện, được chứ?"

A Niệm cảm thấy chị thật biết chơi, vội vàng gọi nha hoàn bưng rượu lên, sau đó đi đến bên cạnh Tiểu Yêu: “Chị, trước nói cho em biết vì sao chị trốn hôn đi.”

Tiểu Yêu kinh ngạc: "Ta còn tưởng rằng ngươi tới hỏi ta chuyện của Phòng Phong Bội! Sao đột nhiên lại hỏi chạy trốn hôn sự?"

A Niệm mỉm cười: “Là bởi vì Phòng Phong Bội sao?” Nàng nghiêng đầu, “Ta nghe những thị nữ kia nói, Phòng Phong Bội bị lính Hiên Viên giết chết nên tỷ đã cãi vã nảy lửa với Hắc đế Bệ hạ, sau đó, tỷ tức giận bỏ về Ngũ Thần Sơn. Thời gian qua, tỷ ra sức tìm kiếm và thu thập rất nhiều loại linh dược, còn mượn cả thần khí Thanh Mộc Đỉnh của Thanh Long Bộ về để luyện thuốc cải tử hoàn sinh, cứu Phòng Phong Bội. A Niệm chớp chớp mắt: “Họ còn đồn rằng, đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể của Phòng Phong Bội là vì tỷ đã giấu xác hắn ta đi …”

Tiểu Yêu ngẩn người: “Đây là lời đồn từ bên ngoài sao?”

A Niệm kích động nói: "Đúng vậy đấy!"
"Muội tin chứ?"

“Trước đây ta không tin, nhưng khi ta nhìn thấy… ta liền tin.” A Niệm chỉ vào ngực Tiểu Yêu, “ tỷ muội tốt mau nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Tiểu Yêu nghĩ đến Tương Liễu lúc này đang tĩnh dưỡng trong phòng, nhất thời thẹn thùng, nhìn bộ dạng của A Niệm, suy nghĩ một chút, cảm thấy không khí tâm sự hai chị em lúc này rất tốt, không thể giấu được nàng vậy tại sao không cho A Niệm biết trước, có lẽ còn có thể cầu xin sự giúp đỡ của cha, quyết định như vậy Tiểu Yêu kể câu chuyện của mình và Phòng Phong Bội .

Tất nhiên, nàng cũng kể những gì Tương Liễu đã làm cho nàng lên đầu Phòng Phong Bội, nhưng nàng đã khéo léo che giấu thân phận của Tương Liễu và kể cả chuyện họ đã gần gũi. A Niệm thích thú lắng nghe, khi nghe Tiểu Yêu nói rằng Nàng đã đợi Phòng Phong Bội bảy ngày trước hôn lễ ở Xích Thủy, rốt cuộc Nàng cũng hiểu ra.

“Khó trách, những ngày đó ngày nào tỷ cũng ở bên bờ biển, chỉ đợi Phòng Phong Bội.” A Niệm thở dài, “Như vậy, hai người đúng là một đôi trời định.”

Tiểu Yêu dở khóc dở cười, vươn tay xoa đầu A Niệm:

"Vậy bây giờ muội đã biết vì sao tỷ muốn trốn hôn rồi chứ."

A Niệm gật đầu, chú ý tới chiếc vòng trên tay Tiểu Yêu: “Đây cũng là quà của Phòng Phong Bội sao?” Nàng ghé sát vào nhìn: “Đẹp quá, nhưng làm bằng chất liệu gì vậy, nhìn như bạc mà không phải bạc."
Tiểu Yêu nhìn theo tay Nàng: “Hắn làm cái này bằng cùng chất liệu làm chiếc cung nhỏ bằng bạc đó.”

A Niệm kêu lên một tiếng dài, lúc này mới nhớ tới một chuyện: "Tiểu Cung kia, ngươi không phải nói cần máu của Cửu Đầu Yêu Vương sao? Cửu Đầu Yêu Vương ở nơi hoang dã ta biết... là Tương Liễu phải không? Phòng Phong Bội bây giờ như thế nào?"

Tiểu Yêu sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt đau lòng nói: " Bội Bội bị thương nặng, bị binh lính của ca ca đánh ngã, cả người và thú cưỡi đều mất tích."

"Tỷ, tỷ có nhớ hắn không?"

Nhớ hắn?

Tiểu Yêu cũng tự hỏi lòng mình.

Tương Liễu đã nói, vô luận là Phòng Phong Bội, Tương Liễu, hay là Cửu Mệnh, đều là hắn, vô luận như thế nào, hắn đều là hắn. Chỉ là, Tương Liễu hắn mặc áo giáp, chiến đấu trên chiến trường , mà Phòng Phong Bội giống như hắn không mặc áo giáp, chơi đùa trong thế giới phàm trần náo nhiệt.
Dù thế nào đi chăng nữa... Tiểu Yêu nghĩ, thật tốt nếu đó đều là hắn.

Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của chị mình khi nàng nhắc đến Phòng Phong Bội, A Niệm cũng nghĩ đến Thương Huyền. Nàng an ủi chị mình vài câu, rồi bắt đầu huyên thuyên về những mối bận tâm của mình, trò chuyện đến khi buồn ngủ, rồi mê man thiếp đi.
Thấy còn một tiếng nữa trời mới sáng, Tiểu Yêu mím chặt mi gọi thị nữ đưa A Niệm về phòng, sau đó đứng dậy trở về phòng của mình.

Trên giường, Tương Liễu vẫn đang nhắm mắt dưỡng thương, bất động. Tiểu Yêu buồn ngủ vô cùng, tung chăn ra nằm xuống, hôn nhẹ lên khóe miệng Tương Liễu, sau đó dựa vào cánh tay của hắn, cuối cùng chìm vào giấc ngủ sâu.
-------------------------
Rạng sáng hôm sau, Tiểu Yêu bị tiếng đánh nhau náo nhiệt bên ngoài đánh thức, chợt mở mắt ra.
Nàng nhìn sang bên cạnh, Tương Liễu đã không còn ở đó. Không sao, không sao... Nàng vuốt ve trái tim mình, sau đó chợt nhớ tới giọng nói bên ngoài, vội quay người lại.

Khi nàng chạy đến cửa, A Niệm cũng chạy tới nắm lấy tay của Tiểu Yêu: "Chị! Thương Huyền đến rồi! Hắn... hắn đang đánh với Quỷ chín đầu bên ngoài Nhà tù Long Cốt!"

Thương Huyền ở Ngũ Thần Sơn?

Nhà tù long cốt? ! Tương Liễu?

Tiểu Yêu cảm thấy nàng gần như muốn ngất .
-------------------------
Từ xưa đến nay, Hoàng Đế một nước không đặt chân lên chỗ ở của Hoàng Đế nước khác. 
Nhưng ngay bây giờ, Thương Huyền đã tới, hắn mặc dù đã cải trang, chỉ mang theo một ít ám vệ, nhưng vẫn xông vào lãnh thổ của một quốc gia khác.
Vua Cao Tân không xuất hiện, Nhục Thu dẫn đầu một nhóm người cảnh giác theo dõi người của Thương Huyền đang giao tranh ác liệt với Tương Liễu, không giúp đỡ cũng không rút lui, hàng chục con ngựa các loại giương đôi cánh che trời.
Tương Liễu đứng trên đại bàng hoàng kim lông trắng, xét về số lượng thì hắn không có chút ưu thế nào, nhưng dù sao hắn cũng là thủ lĩnh Cửu Kiếp Ma Vương trong truyền thuyết hung hãn, hung ác, mỗi một chiêu thức đều có vẻ đẹp đẽ nhưng lại lấy đi tính mạng một cách lạnh lùng và tàn nhẫn.
Một tiếng nổ lớn, một quả cầu tuyết khổng lồ đập vào một người, và ngay cả thú cưỡi cũng biến thành tinh thể băng. Một lúc sau, một người khác bị thanh kiếm băng khổng lồ chém làm đôi, con ngựa của hắn kêu lên thảm thiết.

Thương Huyền còn lại bốn vệ sĩ giấu mặt. Bốn người chiếm giữ bốn phương vây công hắn, đều là cao thủ linh lực hạng nhất .

Tương Liễu nhìn bọn họ, trong mắt dưới mặt nạ thoáng qua một tia khinh thường, sau đó trực tiếp tiến lên, chỉ công không thủ.

Trường đao uốn cong như trăng lưỡi liềm trong suốt như pha lê, như thể bị đóng băng trong sương, khi thân hình hắn bay phấp phới, lưỡi đao cong tỏa ra ánh sáng trắng, như hoa sương bay lượn trên bầu trời.

Một đạo bạch quang chói mắt lóe lên, hai người đầu liền rời khỏi cổ, Tương Liễu sau lưng bị băng đao đâm thủng, máu tươi tuôn ra. Băng đao áp đảo hướng về phía hắn, Tương Liễu không chút nào né tránh, đem bạch ưng hướng về phía băng đao, vung tay chém xuống, nhưng Tương Liễu cũng bị thương, khóe miệng chảy máu. Lá bay tứ phía, tạo thành mộc linh sát trận, Tương Liễu không kiên nhẫn phá trận, lao thẳng về phía người bố trận, liều mạng đả thương linh lực của hắn, chặt đầu hắn.

Cuối cùng, Tương Liễu tấn công về phía Thương Huyền, nhưng hắn đã bị thương mất hơn một nửa sức mạnh của mình, trong khi Thương Huyền không bị tổn thương và tràn đầy sức mạnh .

Ở phía bên kia Nhục Thu, hàng chục cao thủ linh lực nhân cơ hội nhanh chóng xếp đội hình, ngựa xếp thành hàng hùng dũng tạo thành bức tường thành, bảo vệ Thương Huyền bên trong, ngăn cách Tương Liễu với bên ngoài.

Thương Huyền nhìn Tương Liễu, sự thù địch giữa hai lông mày của hắn dồn lại như một ngọn núi, và dường như hắn sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Hắn gật đầu với Nhục Thu, Nhục Thu hiểu ra, chậm rãi giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, ra hiệu cho binh lính của mình chuẩn bị sẵn sàng, rút hết cung tên, tản ra linh lực, chuẩn bị trực tiếp giết chết Tương Liễu.

Đúng lúc này, một mũi tên nhỏ màu bạc từ trên bờ bay ra, xé toạc bầu trời, bắn trúng thú cưỡi của Lý Thọ, giết chết thu cưỡi chỉ bằng một đòn.

May mắn thay, một người bảo vệ bên cạnh Lý Thọ đã phản ứng nhanh chóng và ngay lập tức kéo Lý Thọ lên thú cưỡi của mình.

Lúc này mọi người mới hướng ánh mắt về hướng mũi tên nhỏ bay tới, chỉ thấy từng đợt sóng đập vào đá ngầm, một nữ nhân đứng trên đá ngầm với mái tóc dài xõa tung, góc áo tung bay, tay cầm một chiếc cung bạc nhỏ hướng thẳng phía bên này.
Nhục Thu không thể tin được: "Đại Vương Cơ ?"
-------------------------
Lúc này, sắc mặt Tiểu Yêu tái nhợt, nhìn máu tươi rỉ ra từ trên người Tương Liễu, toàn thân run rẩy, nhưng nàng vẫn kiên trì rút cung tên ra, run giọng hét lên trời: “Thả hắn ra! "

Lý Thọ không biết chuyện của nàng và Tương Liễu, chỉ là tưởng Tiểu Yêu hiểu nhầm nàng muốn giết Thương Huyền, nhưng khi trong nháy mắt nhìn thấy cảnh vệ đối đầu với Tương Liễu, trong lòng nàng khựng lại, rồi nhìn sắc mặt Thương Huyền với vẻ mặt kinh hãi.

Lúc này trong mắt Thương Huyền tràn ngập lửa giận, như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả.

“Lý Thọ, ta lấy thân phận Vương Cơ Cao Tân ra lệnh cho ngươi !” Tiểu Yêu thanh âm lại truyền đến, “Thả Tương Liễu đi!”

Lý Thọ sững sờ ở đó một lúc.

"Tiểu Yêu!" Thương Huyền không cách nào che giấu lửa giận,

"Ngươi biết mình đang làm gì sao? Tương Liễu là địch nhân của chúng ta!"

Tiểu Yêu nhìn chằm chằm Thương Huyền, cơ thể nàng lắc lư, trong tay đã sẵn mũi tên, nàng nhìn chằm chằm Thương Huyền dường như bị chặn bởi cánh của các loại thú cưỡi, cắn môi, máu từ khóe miệng rỉ ra.

Tiểu Yêu nghĩ rằng nàng đã trải qua tất cả nỗi đau trên đời, nàng sẽ không đau đớn như vậy nữa, nhưng vào lúc này, nàng nhìn người nam nhân nàng yêu nhất và người thân nhất của nàng đối mặt với nhau một cách tuyệt vọng,  trái tim của nàng đang bị tổn thương.

Mọi người nhìn Tiểu Yêu, sau đó nhìn Thương Huyền, và cuối cùng là Tương Liễu.

Thương Huyền ngồi trên hắc điểu, từ xa nhìn vết máu đỏ tươi trên khóe môi Tiểu Yêu, suy đoán nực cười trong lòng cuối cùng cũng được xác nhận. Sau cơn thịnh nộ, trái tim hắn thắt lại, hắn nghĩ rằng hắn có thể đợi cho đến khi Tiểu Yêu quay đầu lại và nhìn thấy hắn. Sau nhiều năm chờ đợi, cho đến khi Tiểu Yêu và Cảnh chia tay, cho đến khi Tiểu Yêu hối hận về cuộc hôn nhân của mình với Phong Long, nhưng không ngờ, Tiểu Yêu đã trao toàn bộ trái tim và cơ thể cho yêu quái chín đầu.

Vừa nghĩ tới đây, hắn liền hận không thể xé xác Tương Liễu ra từng mảnh.

Sau một thời gian dài yên tĩnh đến kỳ lạ, Tiểu Yêu cuối cùng cũng đưa mắt nhìn về phía Tương Liễu, người được bao quanh bởi rất nhiều cao thủ , lúc này hắn đang ngồi trên lưng Mao Cầu trên người đầy ắp vết thương.

Cảm xúc căng thẳng của Tiểu Yêu lúc chạm phải ánh mắt của Tương Liễu liền sụp đổ, nước mắt lập tức trào ra, nhưng nàng chỉ có thể đau lòng nhìn Tương Liễu, không dám buông cây cung trong tay dù chỉ một giây. Nàng sợ, sợ ca ca của mình thật sự không khống chế được giết chết hắn, cho dù linh lực thấp như vậy, nàng cũng dùng chút sức lực nhỏ nhất cố gắng bảo vệ hắn.

Đột nhiên, trong lồng ngực Nàng truyền đến một nhịp tim đập mạnh, thịch thịch, thịch thịch, Tiểu Yêu cảm thấy trong cơ thể có một luồng hơi ấm chạy qua, Tương Liễu đang an ủi Nàng.

“Tiểu Yêu…” Tương Liễu lúc này thoạt nhìn rất chật vật, nhưng trong mắt lại tràn đầy nhu tình, “Đừng khóc.”

Tiểu Yêu nhìn Tương Liễu bật khóc.

Thương Huyền nhìn hai người, tức giận điều khiển Hắc ưng xông vào đội hình của Cao Tân, tay trái là cây roi dài Mộc Linh, tay phải là thanh đoản kiếm Kim linh, gầm lên với Tương Liễu, hắn có thể điều khiển được hai loại linh lực, cây roi dài uốn lượn như rắn, sẵn sàng cuốn chặt Tương Liễu bất cứ lúc nào, thanh đoản kiếm như loài hổ báo, đang há rộng cái miệng ngập máu, chầu chực vồ mồi.

Con đại bàng trắng phía dưới vội vã gầm lên, nhưng Tương Liễu vẫn nhìn Tiểu Yêu, không quay đầu lại, cũng không trốn tránh.

Hai luồng sáng xanh và vàng lần lượt đánh vào Tương Liễu, Tương Liễu chịu một đòn nặng nề, toàn thân run rẩy như một chiếc lá khô, quỳ rạp xuống trên lưng đại bàng trắng, nhưng vẫn nhìn Tiểu Yêu trên bờ.

"Khônggggg!"

Tiểu Yêu cảm giác nội tạng như bị mổ xẻ, máu của Tương Liễu đỏ rực, nhuộm đỏ cả lưng mao cầu, mắt nàng như bị kim châm k thể mở nổi.

Tương Liễu vẫn từ xa nhìn nàng, khóe miệng tựa hồ đang thì thào điều gì đó.

Lại có một nhịp tim ấm áp Tiểu Yêu, người có linh lực thấp, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tương Liễu.

"Bắn ta."

Tiểu Yêu đã rất ngạc nhiên.

“Bắn ta , Tiểu Yêu…” Tương Liễu nằm trên lưng Mao Cầu , dùng hết linh lực còn sót lại để xua cổ trùng đến tim đập thình thịch, “Dưới chân… là biển.”

Tiểu Yêu chợt hiểu ra.

Bên ngoài nhà tù xương rồng, có một vùng biển rộng lớn vô cùng. Hắn là chủ nhân của biển cả.
Đúng lúc này, Thương Huyền lại lao lên, cây roi vàng trong tay hóa thành một con rồng, gầm lên một tiếng, chuẩn bị xông về phía Tương Liễu.
Vào thời khắc quan trọng, Tiểu Yêu kéo mạnh cây cung, và một mũi tên nhỏ bằng bạc bắn thẳng vào Tương Liễu,  đầu ngón tay Nàng bị dây cung làm chảy máu.

Tương Liễu mỉm cười nhắm mắt lại.

Mọi người giật mình, Miêu Phủ lại càng bối rối. Vốn tưởng rằng Vương Cơ muốn cứu Tương Liễu, nhưng nàng lại bắn một mũi tên thẳng vào ngực Tương Liễu, lại nhìn thấy bạch ưng nhảy lên, Tương Liễu ngã xuống, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khi hắn định kéo Tương Liễu lại, nước biển dưới thân Tương Liễu đã mở ra một khe hở để hắn chạy trốn.
Roi vàng của Thương Huyền gầm lên và đuổi theo Tương Liễu.

Vừa chạm vào nước biển, Tương Liễu liền lộn ngược, lộ ra một đôi con ngươi quỷ dị. Tất cả những người không kịp phản ứng đều bị ánh sáng đỏ bao phủ, thân thể như bị một cỗ lực lượng vô hình ép chặt, căn bản không thể động đậy, mũi của mấy tên thị vệ bắt đầu chảy máu, thậm chí còn có máu chảy ra từ móng tay của họ.

Con rồng vàng cũng hét lên và rơi xuống.

Con quái vật biển quay trở lại mặt nước, vùng biển yên tĩnh trước đó ngay lập tức biến thành một vùng biển giông bão, một số linh thú cưỡi gần biển hơn, cùng với chủ nhân trên lưng của chúng, đã bị vòi nước dâng cao hút vào máu thịt bay tứ tung.
Lúc này, biển cả mới hoàn toàn bộc lộ ra uy năng tuyệt đối, bị yêu lực của Tương Liễu điều khiển, thật quá đáng sợ, linh lực cường đại đến đâu cũng không ai dám địch lại.

Xuyên qua gào thét biển rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy một đầu tuyết trắng  khổng lồ chín đầu , hướng về biển sâu cho đến khi biến mất.
-------------------------
Sau một thời gian, mọi thứ đã yên tĩnh.
Tiểu Yêu ngơ ngác nhìn đại dương gào thét rồi trở về yên bình , đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cung tên trong tay dần dần biến mất, thẳng tắp ngã về phía sau.

A Niệm ở bên cạnh sững sờ, lập tức hoàn hồn, đỡ lấy nàng.

Nhược Nhược thua mấy binh sĩ, đang định quay người gọi mấy vị thủy sư xuống nước, lại bị Thương Huyền vươn tay ngăn lại: “Không cần.” Nhục Thu nhìn về phía Thương Huyền, chỉ thấy hắn đang nhìn phía sau,Tiểu Yêu được A niệm ôm vào lòng, hắn không cảm xúc trả lời "Không đuổi kịp."

Hắn miễn cưỡng trả lời.

“Tiêu Tiêu, Miêu Phủ.” Thương Huyền truyền âm nói, “Đi đón Vương Cơ theo ta trở về.”

Cách bọn họ rất xa, Cao Tân vương đứng ở trước cửa cung Thừa Ân, chắp tay sau lưng, trầm mặc, vận dụng linh lực nhìn toàn cảnh sự việc.
Biển xanh, in sâu trong mắt là một sự trống trải và nỗi cô đơn vô tận.

Hình ảnh người con gái áo xanh và chàng trai áo đỏ cứ hiện lên trong tâm trí. Cao Tân vương thở dài một hơi, chậm rãi đi trở về đại sảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fic