🤍

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Lúc Cố Lâm dụi tàn thuốc còn đỏ lửa vào xương quai xanh của tôi, tôi ngửi thấy mùi da thịt mình cháy khét.

Tôi thở hổn hển vì đau, run rẩy hỏi anh:

"Tại sao?"

Tôi không hiểu

Cố Lâm, người luôn miệng nói không quan tâm đến giới tính, sẽ luôn yêu tôi.

Khi tôi bị bọn côn đồ bắt nạt, Cố Lâm đã đứng trước mặt tôi, bảo vệ tôi không chút do dự.

Tại sao bỗng nhiên trở thành chủ mưu bắt nạt tôi?

Đôi mắt đen của Cố Lâm lạnh như đầm nước, anh cười mỉa mai:

"Hahaha, cậu thật sự cho rằng tôi thích cậu sao? Tôi làm sao có thể rung động với một tên đồng tính luyến ái buồn nôn được chứ?"

"Cậu có biết rằng khi cậu nắm tay tôi, tôi chỉ muốn lột da bàn tay của mình ra không?"

"Dù chỉ nhìn cậu một giây thôi tôi cũng sợ làm bẩn mắt mình"

Nỗi buồn cuộn trào trong lồng ngực, thanh âm tôi nghẹn ngào nức nở:

"Tôi đã làm gì sai? Tại sao cậu lại làm điều này với tôi?"

Anh nhìn tôi như thể rác rưởi, lạnh lùng nói:

"Cha cậu mãn hạn tù rồi ra ngoài vẫn có thể hãm hại những cô gái khác, nhưng Khương Miên cô ấy sau này chỉ có thể sống trong bóng tối!"

"Lộ Phóng, cậu nói cho tôi nghe, tôi làm sao có thể buông tha cho cậu?"

Tôi ngơ ngác nhìn anh, tim đau đến thắt lại.

Khương Miên, hóa ra người anh thích chính là Khương Miên.

Vậy ra, ngay từ đầu anh ấy chủ động tiếp cận tôi chỉ để trả thù cho Khương Miên.

Những ngày tiếp theo, tôi dường như rơi vào địa ngục, mỗi ngày càng tệ hơn cả cái chết.

Nhà họ Cố giàu có và quyền lực, Cố Lâm ở Đại học A gần như là nhất hô bách ứng (gọi một tiếng trăm người nghe).

Mọi người đều biết anh ấy ghét tôi đến tận xương tủy.

Những kẻ bắt nạt tôi lúc trước quay trở lại, ra tay còn tàn nhẫn hơn trước.

Họ nhổ vào đĩa của tôi và ép tôi ăn.

Nhấn đầu tôi cưỡng ép tôi phải liếm sạch phần mũi giày bẩn thỉu của họ.

Thậm chí còn dồn tôi vào góc nhà vệ sinh rồi tè vào người tôi.

Cố Lâm lười biếng tựa vào tường hút thuốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn hết thảy.

Khi tôi bị sỉ nhục đến mức không thể ngẩng đầu lên, anh ta dúi tàn thuốc vào người tôi và lạnh lùng hỏi tôi:

"Cậu còn dám phản kháng nữa không?"

Đau.

Đau quá.

Đau da thịt.

Đau cả lòng, đau thấu tâm can.

Nước mắt lưng tròng, tôi run rẩy cầu xin anh:

"Không dám nữa, tôi không dám nữa. Cố Lâm, xin anh, làm ơn để cho tôi một con đường sống, được không?"

Anh đột nhiên cười khúc khích, nhưng nụ cười không lan đến đáy mắt.

"Cậu đi đâu vậy? Thủ đoạn còn rất nhiều, cứ từ từ mà tiếp nhận."

Ảo tưởng cuối cùng trong lòng tôi cũng nứt ra rồi vỡ tan.

Sao tôi có thể ngây thơ đến mức vẫn kỳ vọng vào anh, anh chưa bao giờ yêu tôi.

Anh căm ghét tôi nhiều như thế.

Anh dập hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác trên người tôi, để lại vô số vết sẹo.

Lúc tắm, tôi không cầm được nước mắt khi nhìn những vết sẹo đó.

Tôi lớn lên mà không có nổi một người bạn.

Vì vẻ ngoài thanh tú và tính cách nhu nhược nên các bạn cùng lớp cười nhạo sau lưng tôi, gọi tôi là kẻ yếu đuối, dở con dở thằng.

Khi tôi học năm thứ hai trung học, sau khi bố tôi bị kết án vì tội hiếp dâm, tôi trở thành mục tiêu ở trường.

Ban đầu tôi hy vọng rằng sau khi vào đại học, tôi có thể thay đổi môi trường và bắt đầu lại.

Tuy nhiên, chưa đầy một tuần sau khi tôi nhập học, tin tức tôi là con của kẻ hiếp dâm được đăng ẩn danh trên diễn đàn của trường.

Một nhóm người chặn tôi trong nhà vệ sinh, kéo mạnh cạp quần tôi xuống và nói:

"Cha mày là kẻ hiếp dâm, thằng con ông ta chắc cũng không phải thứ tốt lành gì!"

"Có điều bộ dạng bất nam bất nữ này của mày, có cứng được không vậy? Đến, để bọn này kiểm tra hộ mày!"

Tôi hoảng sợ đẩy chúng ra nhưng không thể đẩy nổi.

Trong lúc giằng co, cửa nhà vệ sinh bị đá văng từ bên ngoài.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Lâm sắc mặt âm trầm, sải bước về phía trước, đá bay đám người.

Anh đưa tay về phía tôi, giọng nói dịu dàng mà kiên định:

"Đừng sợ, tôi đưa cậu đi."

Khi đó, tôi thực sự nghĩ rằng anh là ánh sáng duy nhất trong thế giới đen tối của tôi.

Nhưng sự thực thì sao? nhóm người đó chỉ đơn giản làm theo mệnh lệnh của anh đến bắt nạt tôi.

Anh ta dàn dựng vở kịch cứu người chỉ để có được sự tin tưởng của tôi.

Bởi vì anh ta tin rằng tra tấn thể xác thôi chưa đủ, giết người phải xuyên tim.

Cho nên, anh biết tôi là người đồng tính, cố tình tiếp cận tôi, đối xử tốt với tôi và khiến tôi phải lòng anh.

Sau đó, đẩy tôi xuống vực thẳm và nhìn tôi ngày đêm chịu đựng nỗi đau như bị moi tim, bào mòn xương cốt.

Anh ấy làm được rồi.

Tôi thực sự rất đau.

Đau đến mức ban đêm không thể đưa mình vào giấc ngủ.

Đau đến mức khiến tôi gần như ngã gục.

Đau đến mức ước gì có thể chết đi.

Tôi không cách nào không hận bố tôi.

Trong ký ức của tôi, ông luôn là người hiền lành, dịu dàng.

Mẹ tôi mất sớm, một mình ông nuôi tôi khôn lớn.

Tuy phải gánh vác tôi một mình, nhưng vẻ điềm tĩnh, tài giỏi khiến ông được không ít phụ nữ theo đuổi.

Nhiều người điên cuồng đến mức xông thẳng vào nhà tôi nhưng bố tôi đều từ chối.

Ngoại trừ mẹ tôi, ông chưa từng động tâm với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Mọi người xung quanh đều hết lời khen ngợi khi nhắc đến ông.

Vì vậy, không ai có thể tưởng tượng rằng ông sẽ tấn công tình dục một sinh viên trong studio của mình trong khi say rượu, thậm chí còn khiến cô có thai.

Tôi còn nhớ ngày ông bị công an bắt đi, ông nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi và nói với giọng run run:

"Tiểu Phóng, con phải tin bố, bố thật sự không làm những chuyện vô đạo đức đó đâu."

Tôi muốn tin ông ấy.

Tôi thực sự muốn tin ông ấy.

Nhưng ngoài Khương Miên, một cô gái khác cũng lên tiếng nói rằng cô ấy đã bị bố tôi quấy rối tình dục.

Còn có người tận mắt chứng kiến bố tôi cố tình bắt Khương Miên uống rượu vào đêm cô ấy bị cưỡng hiếp.

Nhân chứng và vật chứng đầy đủ, bố tôi không thể tự bào chữa cho mình, rồi bị kết án.

Tôi chưa hề đến thăm ông ấy một lần nào kể từ khi ông ấy bị giam giữ.

Tôi không biết ông ấy có bao giờ hối hận về việc mình đã làm hay không.

Nhưng tôi thực sự hận ông.

Hận ông vì đã hủy hoại cuộc đời của Khương Miên.

Cũng hận ông đã hủy hoại tương lai của tôi.




2.

Cố Lâm bắt nạt tôi ngày càng mạnh tay hơn.
Vào ngày sinh nhật của tôi, có người bắt tôi phải quỳ xuống sàn phòng KTV.

Cố Lâm trên mặt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng:

"Lộ Phóng, sinh nhật vui vẻ, tôi đã chuẩn bị quà cho cậu, cậu nhất định sẽ thích đấy."

Tôi vừa dứt lời thì đột nhiên có người cởi quần áo của tôi từ phía sau.

Mặt tôi lập tức trắng bệch, tôi hoảng sợ vùng vẫy nhưng bị đá xuống đất.

Lưng tôi đau dữ dội, còn chân tay bị giữ chặt không thể động đậy.

Tôi không thể cử động, chỉ có thể run rẩy kêu la:

"Cố Lâm, bọn họ muốn làm gì? Bảo bọn họ dừng lại, mau dừng lại --"

Giọng nói của anh lạnh lùng mà nghiêm túc:

"Bố cậu thích làm cái trò gì, cậu không biết sao?"

Tôi không thể tin được nhìn anh, lòng chùng xuống, thanh âm nghẹn ngào:

"Không được! Cố Lâm, sao anh có thể làm vậy với tôi? Anh không thể làm vậy với tôi..."

Anh phớt lờ lời cầu xin của tôi, lấy điện thoại di động ra, bật camera và chĩa ống kính vào tôi.

"Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu ghi lại để lưu giữ nó làm kỷ niệm."

Quần bị cởi ra, tôi giống như một miếng cá trên thớt, sẵn sàng bị làm thịt.

Khi tôi nghe thấy tiếng khóa thắt lưng kim loại vang lên từ phía sau, nỗi sợ hãi, đau buồn và tức giận trong lòng tôi lập tức lên đến đỉnh điểm.

Tôi tuyệt vọng, đau khổ cầu xin Cố Lâm:

"Tôi biết anh chán ghét tôi, từ nay về sau tôi sẽ cách anh thật xa, sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa!"

"Cố Lâm, tôi cầu xin anh, hãy để tôi đi..."

Anh ta khinh thường tôi, ánh mắt hiện lên vẻ căm hận mãnh liệt, giọng điệu lạnh lùng:

"Tôi thả cậu đi? Vậy có ai thả Khương Miên đi? Khi cô ấy khóc lóc cầu xin cha cậu buông tha, cha cậu có đồng ý không?"

"Lộ Phóng, món nợ của cha cậu thì cậu phải trả !"

Tôi biết cha tôi có lỗi với Khương Miên.

Nhưng tôi có tội tình gì?

Vì cha tôi đã phạm tội nên tôi chỉ có thể bị chà đạp dưới chân người ta, tôi không cần có lòng tự trọng sao?

Tên côn đồ phía sau đã cởi quần áo rồi bắt đầu leo lên thân thể trần trụi của tôi.

Tôi dựng tóc gáy, bụng cồn cào muốn nôn ra, cuối cùng suy sụp hét lên:

"Cố Lâm, anh không thể làm như vậy với tôi! Anh giết tôi đi!"

"Cứ giết tôi luôn đi!

"Tôi sắp chết rồi, tôi thực sự sắp chết rồi!"

Tôi thà chết còn hơn bị sỉ nhục như thế này.

Chữ "chết" của tôi cuối cùng cũng chạm đến khuôn mặt lạnh lùng của Cố Lâm .

Anh ta giơ tay ra hiệu cho những người đàn ông dừng lại, nghiêm túc nhìn tôi một lúc lâu, khóe môi nhếch lên chế nhạo:

"Chết thì có nghĩa lý gì? Lộ Phóng, cậu phải sống thật tốt. Cuộc đời dài như vậy, tôi còn muốn chậm rãi mà chơi đùa với cậu."

Anh ta cúi xuống, co chân rút con dao găm rồi đặt lên khóe mắt tôi.

Nốt ruồi ở khóe mắt của cậu quá giống bố cậu, khiến tôi thấy khó chịu, tôi phải làm sao đây nhỉ?

Tôi chưa kịp phản ứng thì lưỡi dao đã đâm vào da khóe mắt tôi.

Đau.

Nó đau quá.

Tôi đau đến mức toàn thân co giật.

Anh ta vẫn không dừng tay lại, giễu cợt đe dọa tôi:

"Đừng cử động, nếu không mắt bị mù, tôi cũng không chịu trách nhiệm".

Nốt ruồi bị anh ta dùng dao khoét ra.

Dòng máu đỏ tươi gần như che mờ tầm mắt, tôi đau đến muốn chết.

Anh ta giơ chân giẫm lên má tôi, giọng lạnh như băng:

"Con trai của kẻ hiếp dâm nên có kết cục như thế này, không phải sao ?"

Tôi ôm vết thương rướm máu, không ngăn nổi hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Nếu trước nay tôi chưa từng yêu Cố Lâm thì tốt rồi.

Nếu tôi không có một người cha phạm tội thì tốt rồi.

Nếu tôi chưa từng được sinh ra trên cõi đời này thì tốt rồi.




3.

Khóe mắt bị lưỡi dao đâm vào dù đã được điều trị vẫn để lại sẹo.

Dù vậy, Cố Lâm vẫn khó chịu.

Nửa tháng sau, bức ảnh tôi bị lột sạch quần áo và bị đẩy xuống đất được ghép lại rồi đăng lên diễn đàn của trường.

Qua một đêm, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt khinh thường cùng chế giễu.

Tôi trốn trong ký túc xá, không dám đặt chân ra ngoài.

Bạn cùng phòng cười nham hiểm móc mỉa tôi:

"Lộ Phóng, không nhìn ra đấy, cậu làm trai bao cơ à ? Bán mông kiếm tiền à?"

"Cha là kẻ hiếp dâm, con là trai bao, nhà cậu đúng là có ý tứ thật!"

Tôi run rẩy trên giường, gối đầu ướt đẫm nước mắt.

Cố Lâm, cậu thực sự hận tôi đến vậy sao?

Hận đến mức hủy hoại sự trong sạch của tôi.
Đến mức đập nát lòng tự trọng của tôi.

Tôi không có gia đình, không có bạn bè, cũng chẳng có ai để yêu thương.

Người tôi yêu chỉ muốn hạ nhục, hành hạ tôi.

Tình hình còn có thể tồi tệ đến mức nào? Vì ảnh hưởng tiêu cực của vụ việc lộ ảnh khỏa thân, tôi thậm chí còn bị buộc phải nghỉ học.

Những người xung quanh liên tục oanh tạc Wechat của tôi, thóa mạ tôi bằng những lời lẽ kinh khủng nhất.

"Nghe nói cậu làm điều đó với giá 300 nhân dân tệ à?"

"Nhiều người như thế, có cần hẹn lịch trước không?"

"Cậu bẩn như thế, sẽ không có bệnh gì chứ!"

Tôi cố gắng tranh luận.

Nhưng không một ai tin.

Trong mắt mọi người, tôi chỉ là một đứa bẩn thỉu, hèn hạ, kiếm tiền bằng cách bán thân.

Dần dần, ngay cả tôi cũng bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thực sự bẩn thỉu hay không, nếu không thì tại sao không ai tin tôi?

Tinh thần tôi có lẽ đang có vấn đề, tôi luôn có thể nghe thấy những giọng nói khác nhau đang cười nhạo bên tai mình:

"Lộ Phóng, mày thật bẩn."

"Làm người như thế thật là xấu hổ."

"Mày thật đáng thương, không ai yêu mày."

"Sao mày không đi chết đi?"

Đúng.

Tôi có thể chết.

Chỉ cần tôi chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc phải không?

Tôi không cần phải chịu đựng ác ý nữa.

Cũng coi như trả giá cho tội lỗi của bố tôi.

Đứng trên cầu, tôi bấm số điện thoại của Cố Lâm.

"Cố Lâm, tôi bồi mạng cho Khương Miên của anh, anh có thể trả lại sự trong sạch cho tôi được không?"

Giọng anh vẫn lạnh lùng như thường:

"Lộ Phóng, tôi cho phép cậu chết sao?"

Ồ.

Tôi nhớ rồi.

Anh ta không cho phép tôi chết.

Bởi vì anh ta còn chưa chơi đủ.

Nhưng tôi mệt.

Tôi không còn sức để cho anh ta chơi đùa nữa.

Gió lạnh thổi qua, tôi ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng trên bầu trời.

Tại sao vầng trăng sáng ngời như vậy lại không thể soi sáng thế giới của tôi?

Nước mắt lăn dài, tôi nuốt chửng nỗi đau vào trong cổ họng:

"Cố Lâm, tôi sẽ không cho anh cơ hội tra tấn tôi nữa."

Người bên kia điện thoại ngừng thở, gằn giọng hỏi:

"Cậu ở đâu?"

Không đợi tôi trả lời, anh ta đột nhiên lên tiếng:

"Lộ Phóng, cậu đang ở chỗ quái quỷ nào?"

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại:

"Cố Lâm, nếu có kiếp sau, tôi không muốn gặp lại anh nữa."

Tiếng gầm giận dữ của Cố Lâm phát ra từ ống nghe:

"Lộ Phóng, tôi không cho phép cậu chết, cậu nghe rõ chưa! Lộ Phóng!"

Rồi tôi ném điện thoại của mình qua thành cầu, rơi xuống dòng nước chảy xiết bên dưới.

Sau đó, nắm lấy lan can bằng cả hai tay và nhảy qua.

Thật tốt.

Mọi chuyện cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.




4.

Tôi đã nghĩ lần này bản thân chắc chắn sẽ chết.

Thế nhưng khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đang nằm trong một căn phòng sáng sủa.

Cây dành dành ở đầu giường tỏa hương hoa thật nhẹ nhàng.

Gió mát thổi qua cửa sổ, tôi ôm lấy lồng ngực đau nhức của mình, không kìm được mà ho liên tục.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, thấy tôi ho dữ dội, người vừa bước vào lập tức chạy tới đóng cửa sổ lại.

"Thật xin lỗi, tôi sợ không khí ngột ngạt, ảnh hưởng đến khả năng hồi phục của cơ thể cậu nên đã khẽ mở một chút để thông gió."

"Xin chờ một lát, để tôi báo cho cậu chủ biết cậu đã tỉnh, cậu ấy nhất định rất vui!"

Cậu chủ? Tim tôi đập mạnh, chẳng lẽ tôi lại rơi vào tay Cố Lâm lần nữa? Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, tôi chỉ muốn trốn thoát.

Tôi vùng dậy, vì cơ thể còn yếu nên chỉ có thể cố gắng nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn.

Nhưng khi chân vừa trèo lên mép cửa sổ, thắt lưng đã bị một cánh tay khỏe mạnh quấn lấy.

"Tôi chẳng dễ dàng gì mới cứu được cậu, cậu cho tôi chút mặt mũi, đừng cố tìm chết nữa được không?"

Đó là một giọng nam xa lạ.

Không phải Cố Lâm.

Trái tim treo trên cuống họng cuối cùng cũng xuống được dạ dày, cơ thể cũng thả lỏng.

Sau đó tôi nhận ra người phía sau ôm tôi quá chặt, tôi vùng vẫy khó chịu.

Anh buông tôi ra rồi tôi mới từ từ quay người lại.

Không giống như sự bối rối của tôi, vẻ mặt của anh ấy rất cởi mở:

"Xin chào, tôi là Mộ Thừa."

Trong lúc nói chuyện, tôi biết được anh hơn tôi ba tuổi, vừa mới tốt nghiệp ở Anh.

Không ngờ ngay ngày đầu tiên về Trung Quốc, lại vô tình bắt gặp tôi nhảy xuống sông.

Khi anh ấy lao tới ngăn tôi lại thì đã quá muộn.

Không ngần ngại, anh lao xuống theo tôi luôn.

Mặc dù tôi biết bản thân mình chẳng có gì đặc biệt, Mộ Thừa chỉ là quá tốt bụng khi mạo hiểm mạng sống của mình để cứu tôi.

Nếu là người khác nhảy xuống sông, anh cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy ấm áp.

Anh lưỡng lự mấy lần rồi mới hỏi:

"Tại sao lại muốn tìm đến cái chết?"

Tôi không thể trả lời.

Tôi không thể nói những điều bẩn thỉu đó được.
Nhớ đến thái độ thù địch của Cố Lâm, tôi vẫn không khỏi run rẩy.

Mộ Thừa thấy mặt tôi tái nhợt, cũng không tiếp tục hỏi:

"Không phải anh có ý dò xét cuộc sống riêng tư của em đâu. Anh chỉ muốn xem mình có thể giúp được gì cho em không thôi, em không muốn nói cũng không sao"

Em hôn mê ba ngày ba đêm, vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn chưa hồi phục, đừng nghĩ tới những chuyện không vui đó nữa.

"Em muốn ăn gì? Anh nhờ dì giúp việc mang qua."

Tôi lắc đầu:

"Cám ơn anh, không cần đâu."

Vừa dứt lời, bụng tôi lại réo lên.

Tôi xấu hổ vô cùng.

Mộ Thừa cười nói:

"Đừng khách khí, anh nhắn dì mang Tiểu Long Bao và cháo kê tới."

"Cảm ơn anh."



5.

Chi phí điều trị ở bệnh viện tư quá đắt đỏ, ban đầu tôi định xuất viện ngay lập tức.

Nhưng Mộ Thừa đã ngăn cản tôi, nhất quyết không cho tôi rời đi:

"Lộ Phóng, em bị viêm phổi, vừa sốt lại xuất viện, lỡ như lại xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Em có biết lúc anh nhảy xuống cứu em, chân anh còn bị chuột rút suýt mất mạng không?"

"Anh mạo hiểm tính mạng mới cứu được em đó, hãy trân trọng mạng sống của mình, nhé? "

Nghe anh nói xong, tôi không còn can đảm từ chối nên đành phải đồng ý ở lại bệnh viện điều trị.

Mộ Thừa thở phào nhẹ nhõm, lại mỉm cười:

"Tiền thuốc men em đừng lo lắng, bệnh viện này là do ông nội anh đứng tên, em muốn ở đây nửa năm một năm gì đều được."

Nói xong, anh lại vỗ vào miệng một cách bực bội:

"Xem anh nói bậy gì này? Em sẽ sớm khỏi bệnh, sẽ sống thật lâu!"

Sống lâu ư?

Tôi mỉm cười cay đắng.

Tôi không dám nói với Mộ Thừa rằng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định tìm đến cái chết.

Tôi không muốn làm anh ấy thất vọng hay khiến anh ấy cảm thấy nỗ lực của mình là vô ích.

Tôi dự định đợi anh cho tôi xuất viện, rồi lặng lẽ tìm một nơi yên tĩnh để kết liễu cuộc đời mình.

Tôi ở lại bệnh viện khoảng hai mươi ngày.

Mộ Thừa mỗi ngày đều mang hoa đến để trang trí trong phòng.

Anh thường nhờ dì giúp việc ở nhà nấu một bữa ăn nhẹ và đủ dinh dưỡng cho tôi.

Anh ấy sẽ chơi game di động với tôi để giết thời gian.

Thấy tôi thường xuyên chán nản, anh luôn sưu tầm nhiều câu chuyện cười để làm tôi vui.

Anh ấy lớn lên thật duyên dáng, đẹp mắt không thua gì ngôi sao cả.

Mấy cô y tá cứ có cơ hôi là lại hối hả đến gặp anh.

Nhưng anh thậm chí còn không buồn liếc nhìn họ.

Tôi nghiêng đầu len lén nhìn anh.

Anh ấy đang cúi đầu gọt cam cho tôi, khi nhận ra ánh mắt của tôi, anh ấy đột ngột ngẩng đầu lên nhìn lại tôi.

Bị bắt gặp nhìn lén thật quá xấu hổ.

Vẻ mặt anh không thay đổi:

"Sao vậy? Trên mặt anh dính cái gì à?"

Tôi lắc đầu

"không."

Chỉ là anh ấy luôn tỏ ra tốt bụng và vui vẻ trước mặt tôi nên tôi tưởng anh ấy cũng như vậy với mọi người.

Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng anh ấy rất thiếu kiên nhẫn với những cô gái vây quanh mình.

Ngoài những lời nhắc nhở, anh ấy chỉ giữ một thái độ lịch sự mà xa cách với họ.

Nghe hết những điều tôi nghi hoặc, Mộ Thừa cũng không nói gì, chỉ đưa quả cam đã gọt vỏ cho tôi, cười nói:

"Thử đi, có ngọt không?"

Tôi nhét vào miệng nhai mấy múi:

"Thật ngọt."

Mộ Thừa kiên nhẫn xé đi những sợi trắng trên quả cam, đưa thêm mấy múi nữa:

"Ngọt thì ăn thêm."

Một lúc sau, bạn anh đột nhiên gọi điện thoại đến.

Tôi nghe thấy người ở đầu bên kia phàn nàn:

"Mộ thiếu gia, từ lúc trở về Trung Quốc đến giờ còn chưa thể gặp được ngài. Khi nào ngài mới có thể ra ngoài uống rượu được đây?"

Mộ Thừa liếc nhìn tôi:

"Không phải tôi không muốn đi, là do bận quá chưa đi được."

Người ở bên kia điện thoại không chịu buông tha:

"Hừ, cậu kim ốc tàng kiều giấu người đẹp trong nhà hay gì? Tiểu gia tôi tổ chức sinh nhật, cậu không định nể chút mặt mũi mà đến dự luôn hả?"

"Hôm nay cậu mà không đến, tôi mang người tới nhà lôi cậu ra ngoài đấy!"

Mộ Thừa cười nhạo người kia:

"Được rồi, cậu đi chơi cùng bọn họ trước đi, có thời gian tôi sẽ qua."

Tôi không muốn làm mất quá nhiều thời gian của Mộ Thừa nên đợi anh cúp máy xong liền nói:

"Bạn của anh mời anh đến tiệc sinh nhật anh ấy. Anh không đi thì không tốt lắm đâu? Em ở đây một mình cũng không sao mà."

Anh nhìn tôi trầm ngâm một lúc rồi thở dài:
"Chuyện này thì anh không yên tâm."

Tôi sững sờ trong giây lát, sau đó nhận ra rằng những ngày này anh ấy không hề tách rời tôi, hóa ra anh ấy sợ tôi sẽ lại tìm đến cái chết.

Tôi biết ơn sự quan tâm của anh ấy dành cho tôi.

Nhưng tôi không khỏi lo lắng, nếu một ngày nào đó tôi t* s*t thành công, anh ấy nhận được tin tức có thấy buồn nhiều không.

Anh ngập ngừng hỏi tôi:
"Hay là em đi chơi với anh nhé? Bạn anh đều rất tốt bụng".

"Cả ngày buồn chán trong bệnh viện, chi bằng ra ngoài hít thở chút không khí trong lành cũng tốt."

Vốn dĩ tôi không muốn tiếp xúc với người ngoài.
Nhưng nhìn thấy sự mong chờ trong mắt Mộ Thừa, lại không nỡ từ chối.

Mặc dù biết Mộ Thừa có xuất thân phi thường, nhưng cho đến khi nhìn thấy cách mà những người giàu có thế hệ thứ hai đối xử với anh ấy một cách tôn trọng tôi mới nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp gia đình anh ấy.

Người duy nhất dám mắng Mộ Thừa chính là chàng trai có sinh nhật ngày hôm nay, Bùi Triệt.

Có thể thấy mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
Lúc Bùi Triệt rót rượu cho tôi, Mộ Thừa liền đưa tay chặn lại: "Cậu ấy không thể uống rượu."

Bùi Triệt nhìn tôi đầy ẩn ý, cong môi cười tinh quái:

"Ồ, bảo vệ nhau đồ đó."

Mộ Thừa giơ chân đá anh ta một cước:

"Đừng chọc tức lão tử!"

Nụ cười của Bùi Triệt càng rộng hơn,

"Tôi có nói gì đâu, cậu khẩn trương gì chứ?"

Tôi luôn cảm thấy nụ cười của Bùi Triệt có chút khác thường, nhưng không thể nói rõ ra được.



6.

Sau bữa tối, tôi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Ở hành lang, tôi vô tình đụng phải một người đàn ông say rượu đang bước đi loạng choạng.
Phản ứng đầu tiên của tôi là xin lỗi,

"Tôi xin lỗi."
Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt nóng bỏng nhìn tôi.

"Lộ Phóng, em còn sống!"

Khoảnh khắc tôi nghe thấy giọng nói của Cố Lâm, tôi đứng hình, tim như ngừng đập.

Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh ta một chút nào,

"Anh nhận nhầm người rồi."

Tôi lo lắng lùi lại, cố gắng tránh xa anh ta nhưng cổ tay bị kéo lại thật mạnh.

Anh ta dùng sức kéo tôi vào lòng, thanh âm tràn đầy vui mừng:

"Lộ Phóng, tôi biết là em không chết mà! Em biết tôi đi tìm em đã bao lâu rồi không!"

Anh ta tìm tôi ư?

Vẫn còn muốn tiếp tục hành hạ tôi nữa sao?

Là thấy tôi chưa đủ khốn khổ phải không?

Nỗi sợ hãi cuộn trào trong lòng, tôi không khỏi run rẩy toàn thân, hoảng loạn đẩy anh ta ra.

"Thả tôi ra! Anh nhìn nhầm người rồi. Tôi không phải Lộ Phóng! Tôi không phải!"

Anh ôm tôi thật chặt không chịu buông.

"Là em! Em là Lộ Phóng! Ngay cả trong mơ tôi cũng nghĩ đến em, làm sao có thể nhận sai được?"

Tại sao ông trời không buông tha cho tôi?

Tại sao còn khiến tôi gặp lại con quỷ này? tôi lo lắng đến suýt khóc.

Khi nhìn thấy Mộ Thừa từ cuối hành lang đi tới, tôi như nhìn thấy một vị cứu tinh.

Tôi lo lắng gọi to tên anh ấy:

"Mộ Thừa, giúp em——"

Mộ Thừa vội vàng chạy tới, vẻ mặt lạnh lùng kéo Cố Lâm ra, quay đầu hỏi tôi:

"Em ổn chứ?"

Tôi lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe,

"Chúng ta đi thôi nhé? Em không muốn nhìn thấy anh ta."

Mộ Thừa lo lắng cau mày:

"Được, anh đưa em đi."

Cố Lâm lo lắng tiến lên, chặn đường, lại nắm lấy cổ tay tôi.

"Lộ Phóng, em lại muốn đi đâu? Em không được đi! Tôi không cho em đi!"

Mặt tôi đột nhiên tái nhợt, chân tay run rẩy không ngừng.

Nhận thấy sự kỳ lạ của tôi, Mộ Thừa nghiêm mặt, trầm giọng nói:

"Bỏ em ấy ra."

Cố Lâm hất cằm, tức giận nói:

"Anh là thứ gì chứ? Đến lượt anh can thiệp vào chuyện của tôi và Lộ Phóng sao?"

Mộ Thừa nheo lại đôi mắt đen, lạnh lùng nói:

"Cậu không nhận ra rằng Lộ Phóng đang run rẩy sao? Cậu làm em ấy sợ hãi, chính cậu mới không xứng!"

Cố Lâm nhìn tôi, trong mắt có chút mê man, nhưng lực tay lại chẳng giảm đi chút nào.

Đôi mắt Mộ Thừa tối sầm lại, siết chặt tay đấm vào mặt Cố Lâm.

Hai người lao vào đánh nhau.

Cố Lâm bị đánh lùi lại cho đến khi máu rỉ ra từ khóe miệng.

Anh ta sờ đến vết máu, cau mày chửi bới:

"Mẹ kiếp, anh dám đánh tôi?"

Mộ Thừa cười lạnh:

"Lão tử chính là muốn đánh cậu đấy!"

Bởi vì tức giận, ngực Cố Lâm kịch liệt phập phồng, gân xanh trên trán gồ lên.

Anh ta đột nhiên rút con dao quân dụng mang theo bên mình ra muốn đâm Mộ Thừa.

Tim tôi chợt thắt lại.

Ánh sáng từ lưỡi dao lóe lên, tôi không kịp suy nghĩ nhiều đã đứng trước mặt Mộ Thừa.

Con dao đâm vào bụng tôi, tôi nhíu mày đau đớn, cơ thể không thể đứng vững ngã về phía sau.

Mộ Thừa sắc mặt tái nhợt ôm lấy tôi, đôi mắt đen đầy kinh hãi.

Giọng nói của anh càng hoảng sợ hơn:

"Em ngốc à? Còn dám đỡ dao cho tôi?"

Cố Lâm khó tin nhìn tôi, sau đó cụp mắt nhìn đôi tay đang run rẩy của mình.

Con dao găm từ tay hắn rơi xuống đất, phát ra âm thanh bén nhọn.

Mắt hắn đỏ lên một cách khủng khiếp, run rẩy nói:

"Thật xin lỗi, Lộ Phóng, tôi không cố ý làm tổn thương em..."

Anh ta thực sự đang xin lỗi tôi sao?

Chẳng phải anh ta hận nhất là tôi sao?

Chính anh là người đã làm tôi tổn thương nặng nề như vậy.

Cũng chính anh đã hủy hoại nhân phẩm của tôi, khiến tôi sống không nổi.

Bây giờ tỏ vẻ tiếc nuối như thế này, là cho ai xem đây?

Thật nực cười.



7.

Lần đầu tiên tôi nhận ra cuộc sống của mình khó khăn đến vậy.

Bị đâm lần nữa, mà vẫn không chết.

Tôi vừa mở mắt ra, Mộ Thừa liền vội vã nói:

"Lộ Phóng, cuối cùng em cũng tỉnh lại, làm anh lo lắng quá rồi."

"Sau này đừng ngu ngốc như vậy, gặp nguy hiểm đừng cắm đầu xông lên trước, ngoan ngoãn trốn sau lưng anh, hiểu chưa?"

Mắt anh đỏ hoe, giọng khàn khàn như thể vừa khóc một trận vậy.

Tôi yếu ớt mím môi mỉm cười:

"Em không sao, Mộ Thừa, anh đừng thấy có lỗi, dù sao em..."

Dù sao thì tôi cũng không có ý định sống tiếp.
Anh ấy rất tử tế.

Thật xứng đáng đánh đổi cuộc sống khốn khổ của tôi để anh ấy sống khỏe mạnh.

Cổ họng anh khô khốc, giọng nói khàn khàn có chút run rẩy:

"Anh biết em chưa từng từ bỏ ý định tìm đến cái chết, cho nên anh mỗi ngày đều ở bên em, khiến em vui vẻ."

"Lộ Phóng, anh không muốn em chết, anh muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em, có thể cùng em nói chuyện, chơi game."

Tôi chậm rãi hỏi: "Tại sao thế?"

Anh chậm rãi nắm tay tôi và nói với giọng trầm ấm du dương:

"Em thực sự không cảm nhận được tình cảm của anh dành cho em sao?"

Tim tôi chợt đập nhanh, hoảng hốt rút tay lại, quay đầu sang một bên, không dám nhìn vào đôi mắt rực lửa của anh.

Không cảm nhận được ư? Không phải đâu.
Thực sự là có cảm nhận được.

Suy cho cùng, anh ấy đã quá chu đáo, quá nhẫn nại với tôi.

Nhưng tôi không chắc xu hướng tính dục của anh ấy có thực sự giống tôi hay không.

Hơn nữa, ngay cả khi anh ấy có quan tâm đến tôi, chúng tôi cũng không hợp nhau.

Bởi vì anh ấy quá tốt còn tôi thì quá tệ.

Mộ Thừa lại nắm lấy tay tôi, tôi giãy giụa mấy lần đều không thể thoát ra được, đành để anh ấy nắm.

Đôi mắt anh long lanh, giọng nói thì dịu dàng:

"Anh không thích đàn ông, Lộ Phóng, anh chỉ là yêu em, em vừa lúc là đàn ông thôi."

"Em không tệ chút nào, trong mắt anh, em rất, vô cùng, cực kỳ tốt."

"Tính cách nhẹ nhàng, không phải vì em yếu đuối, chỉ là do em quá tốt bụng thôi."

"Bị bắt nạt không phải lỗi của em, lỗi là của những người đã làm tổn thương em."

Chưa từng có ai nói những lời như vậy với tôi, mắt tôi nóng bừng và nước mắt lã chã rơi xuống.

Mộ Thừa nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, "Đừng buồn, từ giờ trở đi anh sẽ ở bên em, chăm sóc em."

Hạ mắt xuống nhìn bàn tay đang nắm lại của chúng tôi, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp,

"Thật vậy à... sẽ luôn ở bên em à?"

Anh cong môi nói:

"Đương nhiên, cho dù em thấy anh phiền phức đuổi anh đi, anh vẫn sẽ bám lấy em."

Tôi cũng cười:

"Em sẽ không thấy anh phiền phức đâu."

Anh rất tốt.

Giống như ánh trăng trên bầu trời.

Nó soi sáng cuộc đời tăm tối của tôi, cho tôi dũng khí để tiếp tục sống.

Nghĩ đến Cố Lâm, tôi không khỏi lo lắng:

"Hắn hiện tại ở đâu?"

Nhắc đến anh ta, ánh mắt Mộ Thừa lạnh đi.

"Anh đã gọi cảnh sát bắt giam anh ta rồi, anh ta làm tổn thương em, đương nhiên phải trả giá."



8.

Cố Lâm sở dĩ kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn là bởi được bố anh ta hậu thuẫn.

Quả nhiên, chỉ mới vài ngày, ông ta đã dùng mối quan hệ của mình đưa con trai ra ngoài.

Sau khi xuất viện, tôi sống trong một biệt thự của Mộ Thừa ở ngoại ô để hồi phục sức khỏe.
Thời điểm mà cuối cùng Cố Lâm cũng tìm được tôi, đã là một tháng sau.

Vừa nhìn thấy tôi, anh ta háo hức bước tới bày tỏ nỗi lòng:

"Lộ Phóng, may mà em không sao, mấy ngày nay tôi ăn không ngon ngủ không yên vì quá nhớ em!"

Tôi lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn anh ta.
Nhìn thấy sự đề phòng của tôi, anh tỏ vẻ thất vọng, khàn giọng nói:

"Đừng sợ, tôi thật sự sẽ không làm tổn thương em nữa đâu."

"Hai tháng trước em nói muốn tự tử, trong đời tôi chưa bao giờ sợ hãi đến thế."

"Ý nghĩ có thể không bao giờ được gặp em nữa khiến tim tôi đau như nghẹt thở."

"Tôi nhận ra rằng bất tri bất giác em sớm đã ở trong trái tim tôi rồi."

"Lộ Phóng, tôi xin lỗi. Trải qua bao nhiêu chuyện, tôi thực sự xin lỗi em"

Lẽ ra tôi không nên trút nỗi oán hận với bố em lên đầu em, rõ ràng em không làm gì sai cả.

"Sau này tôi sẽ đối xử thật tốt với em. Chúng ta hãy quên đi quá khứ và bắt đầu lại nhé, được không em?"

Anh nói nhẹ nhàng thế.

Quá khứ?

Cố Lâm, tôi vượt qua không nổi.

Tôi kéo cổ áo ra để lộ vết sẹo do bỏng thuốc lá trên xương đòn, cố kìm nén cơn đau nhức ở mũi và hỏi:

"Nói cho tôi biết, tôi có thể đi qua bằng cách nào?"

Ánh mắt Cố Lâm đau nhói , hối hận nói:

"Thực xin lỗi, lúc đó tôi chỉ là quá đau lòng vì Khương Miên."

"Cô ấy là người bạn cùng tôi lớn lên, tôi không thể chỉ nhìn cô ấy bị bắt nạt mà không đứng lên bảo vệ cô ấy."

"Em không biết đâu, cô ấy thực sự rất đáng thương..."

Còn chưa nói xong đã bị Mộ Thừa vội vã cắt ngang:

"Cô ta đáng thương sao?"

Mộ Thừa đi tới, đứng trước mặt tôi, lạnh lùng liếc nhìn Cố Lâm,

"Anh xác định Khương Miên là nạn nhân trong vụ án đó à?"

Ánh mắt Cố Lâm lập tức bừng lên, tức giận nói:

"Anh nói vậy là có ý gì? Lộ Kiện Minh đã bị tuyên án, còn muốn vu khống Miên Miên? Anh có còn là người không?"

Mộ Thừa thờ ơ liếc anh ta một cái:

"Tôi có nói bậy hay không, nhìn vào chứng cứ chẳng phải sẽ biết hay sao?"

Tôi lo lắng hỏi Mộ Thừa:

"Anh đang nói bằng chứng gì...?"

Mộ Thừa nắm tay tôi, giọng đầy ấm áp:

"Bằng chứng có thể chứng minh bố em vô tội."

Mắt tôi mở thật to.

Thì ra sau khi nghe tin về vụ án của bố tôi một tháng trước, Mộ Thừa cảm thấy có điều mờ ám nên đã bí mật thuê người điều tra.

Cuộc điều tra này đã tìm ra được nhân chứng năm đó, người đàn ông đã làm chứng trước tòa rằng bố tôi đã bắt Khương Miên uống rượu.

Người đàn ông tên là Bành Địch, một tay xã hội đen nhỏ mắc nợ rất nhiều kẻ cho vay nặng lãi và đang bị bọn cho vay nặng lãi truy lùng.

Người của Mộ Thừa đã sử dụng một số thủ đoạn phi thường, khiến Bành Địch sợ hãi khai ra bằng sạch.

Năm đó, Khương Miên rất thích bố tôi, cô ta nhiều lần dụ dỗ ông, cố ý chuốc say bố tôi, nghĩ muốn cùng ông phát sinh quan hệ rồi bắt ông chịu trách nhiệm.

Nhưng cô ta không ngờ là sau khi say rượu, bố tôi căn bản là không cứng được .

Cô ta tức giận, trong cơn say không khống chế được mà phát sinh quan hệ với Bành Địch.

Hai tháng sau, bố mẹ cô phát hiện cô ta có thai, cho rằng cô ta không tuân theo lễ giáo gia đình nên đánh cô ta thừa sống thiếu chết.
Khương Miên bị đánh đến chảy máu đầm đìa, không những mất đi đứa con mà tử cung của cô ta cũng bị cắt bỏ.

Cô ta hoang tưởng tin rằng nếu bố tôi không từ chối cô ta thì cô đã không vô tình ngủ với Bành Địch, cũng không có thai, cũng không bị bố mẹ đánh đến nhập viện, mất đi cơ hội được làm mẹ.

Vì vậy, cô ta quay sang trả tiền cho Bành Địch, rồi hợp tác với một cô gái khác để vu oan cho bố tôi.

Sau khi nghe tất cả những điều này, tôi run rẩy toàn than, chân nhũn ra gần như không thể đứng vững.

Mộ Thừa ôm tôi an ủi nói:

"Đừng lo lắng, anh sẽ giúp chú Lộ lật ngược vụ án này, tìm lại công bằng."

Hai má đẫm nước mắt, tôi nghẹn ngào nói:

"Bố em nhiều lần cầu xin em hãy tin tưởng ông vô tội, nhưng... em đã không tin ông ấy."

Sau khi bị gài bẫy và giam cầm, sự trong sạch của ông bị hủy hoại, đứa con trai duy nhất của ông cũng tin rằng ông là kẻ xấu, ông phải buồn đến mức nào?

Đôi mắt Mộ Thừa đầy đau khổ, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

"Đừng tự trách mình, đây không phải lỗi của em, bao nhiêu nhân viên chuyên nghiệp như thế còn bị qua mặt, làm sao trách em không nhìn ra sự thật?"

Tôi vẫn cứ khóc.

Sự thật bày ra trước mắt khiến Cố Lâm gần như suy sụp tinh thần.

Anh ta không chịu tin rằng mình đã tin nhầm người và hét lên mất kiểm soát:

"Không thể nào! Anh lừa tôi!"

Mãi đến ngày Khương Miên bị cảnh sát bắt, Cố Lâm mới phải thừa nhận mình đã trả thù sai người, làm tôi bị thương.

Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, thú nhận với tôi vô cùng hối hận:

"Thật xin lỗi, Lộ Phóng, tất cả là lỗi của tôi, tôi không nên tin lầm Khương Miên, cũng không nên làm tổn thương em."

Anh nắm lấy tay tôi, tự tát vào mặt mình rồi nói trong đau đớn:

"Em có thể đánh tôi, có thể mắng tôi! Chỉ cần em chịu tha thứ cho tôi, muốn tôi làm gì cũng được!"

Tôi dửng dưng rút tay lại rồi nói:

"Cố Lâm, tôi chỉ hy vọng anh có thể cách tôi thật xa."

"Nhìn thấy anh, tôi lại nhớ những gì anh đã làm với tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng chán ghét."

Nhưng anh ta vẫn ngoan cố không chịu rời đi, hèn mọncầu xin tôi cho anh ta thêm một cơ hội khác.

Tôi lắc đầu cười:

"Tôi dù yếu đuối nhưng không hèn hạ, tôi sẽ không bao giờ thích người từng bắt nạt mình."

Ánh mắt anh ta tối sầm, im lặng một lát, lại nắm chặt bàn tay, như thể đã hạ quyết tâm nói:

"Nếu tôi trả lại cho em tất cả những gì tôi đã làm với em thì sao?"

"Lúc ấy, mọi chuyện lại trở về như cũ, tôi vẫn có thể theo đuổi em lần nữa, phải không?"

Không đợi tôi trả lời, anh ta rút dao quân dụng ra đặt vào tay tôi.

Sau đó, anh ta nắm lấy tay tôi và tự đâm vào bụng mình.

Máu chảy ra, nhưng anh ta dường như không biết đau mà vẫn mỉm cười:

"Lộ Phóng, trước hết tôi trả lại vết dao đâm này cho em, em bớt giận một chút có được không?"

Tôi muốn rút tay ra, nhưng anh ta cứng rắn không chịu buông, còn muốn đâm lưỡi dao vào sâu hơn. Tôi không nhịn được hét vào mặt anh ta:

"Cố Lâm, anh điên à?"

Sự thật chứng minh, anh ta thực sự điên rồi.

Sau khi tự đâm mình, vết thương còn chưa lành, anh ta lại dùng tàn thuốc lá đốt hết vết sẹo này đến vết sẹo khác trên cơ thể
.
Sau đó chụp ảnh và gửi cho tôi.

"Lộ Phóng, em tha thứ cho tôi một chút được không? Nếu em còn chưa hài lòng, tôi lại tiếp tục."

Tôi không thấy nhẹ nhõm chút nào, chỉ cảm thấy anh ta cực đoan đến đáng sợ.

Khoảng một tuần sau, tôi lại nghe tin của anh ta.

Để đền bù cho vết thương do khoét nốt ruồi ở khóe mắt tôi, anh ta dùng lưỡi dao tự đâm vào khóe mắt mình, khi thực hiện lại vô tình khiến bản thân bị mù.

Tay tôi run lên, cốc nước rơi xuống đất.
Mộ Thừa sợ tôi bị mảnh kính vỡ làm tổn thương, liền vòng tay qua eo, kéo tôi sang một bên, ấm áp hỏi:

"Dọa em sợ rồi?"

"Không,"

tôi thở dài,

"Em chỉ không ngờ anh ta lại có kết cục như thế này thôi."

Mộ Thừa khinh thường hừ một tiếng: "Hắn đáng đời."



9.

Sau khi bản án lật lại, Khương Miên và Bành Địch bị kết án, còn bố tôi được tuyên trắng án và được trả tự do.

Ngày ông được thả, Mộ Thừa cùng tôi đến đón ông.

Bố tôi ngày trước vô cùng đẹp trai, chỉ cần đứng đó, mọi người đều cảm thán một câu 'ngọc thụ lâm phong'.

Vậy mà giờ tóc ông đã bạc trắng, sức lực cũng không còn bao nhiêu, trông như già đi hai mươi tuổi.

Mũi tôi đau nhức, nước mắt tôi trào ra không kiểm soát được.

"Bố, con xin lỗi"

Tôi cúi đầu khóc nức nở:

"Xin lỗi, lẽ ra con không nên nghi ngờ bố."

Nếu bố đánh mắng trách cứ tôi, tôi còn cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng ông ấy chẳng nói gì cả, thậm chí còn an ủi tôi.

Ông ấy nói ở trong tù ông ấy không quá khổ sở, bảo tôi đừng tự trách mình.

Ông ấy cũng cảm ơn Mộ Thừa và tôi vì đã lật lại vụ án, minh oan cho ông ấy.

Sao ông ấy lại không phải chịu khổ chứ, tôi nhìn thấy hết những vết sẹo trên cánh tay ông.
Ông ấy còn giấu diếm tôi:

"Bố vô tình ngã thôi, con đừng suy nghĩ lung tung."

Con hồi bé chẳng phải cũng thường xuyên bị ngã sao?

Con đau lắm, còn khóc nấc lên nữa.

"Nhưng chỉ cần bố cho con kẹo sữa Thỏ Trắng, con sẽ nín ngay lập tức."

Bố tôi là một người tốt bụng hiền lành.

Nhưng tôi đã không tin tưởng ông ấy.

Tôi hối hận đến mức ban đêm nằm trên giường chỉ muốn tự tát mình hai cái.

Mộ Thừa sẽ luôn ôm tôi khi tâm trạng tôi dao động, nhẹ nhàng an ủi:

"Hãy để quá khứ trôi qua. Tương lai còn dài, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội để bù đắp cho chú Lộ."

Mộ Thừa đặc biệt giỏi làm bố tôi vui vẻ.

Những lúc rảnh rỗi, anh thường chơi cờ với bố tôi, thỉnh thoảng còn cố tình thua ông ấy.

Anh còn chọn những dụng cụ vẽ cực kỳ đắt tiền tặng cho bố tôi, nhưng bố tôi không chịu nhận, Mộ Thừa đã phải cố gắng hết sức để thuyết phục ông.

Bố tôi rất tôn trọng xu hướng tính dục của tôi, ông ấy nói chỉ cần Mộ Thừa đối xử tốt với tôi là ông ấy hài lòng.

Điều làm tôi ngạc nhiên là nhà họ Mộ không hề phản đối việc tôi yêu Mộ Thừa.

Đối với một gia đình giàu có như nhà họ Mộ, tôi còn tưởng ông nội Mộ sẽ cầm gậy đánh uyên ương cơ.

Mộ Thừa cười, xoa đầu tôi nói:

"Lão gia tử nhà chúng ta còn lớn hơn ông trời, ông ấy chiều anh nhất, chỉ cần anh vui vẻ, chuyện gì ông cũng ủng hộ."

"Mặc dù nhà họ Mộ có "ngai vàng" kế thừa, nhưng anh vẫn còn có hai người anh em ruột, cho nên anh không nối dõi tông đường cũng không sao. "

Ngừng một chút, anh lại hỏi tôi:

"Em còn muốn quay lại đại học A để học không?"

"Anh đã chào hỏi hiệu trưởng rồi. Nếu em muốn quay lại trường học có thể đến bất cứ lúc nào."

"Nhóm người ức hiếp em lúc trước đã bị đuổi học rồi, sau này sẽ không còn ai bắt nạt em nữa."

Anh luôn âm thầm giúp tôi lên kế hoạch cho mọi thứ.

Tôi cảm động ôm lấy anh ấy và nói:

"Mộ Thừa, cảm ơn anh."

"Khách khí thế với anh làm gì?"

Anh mỉm cười nói:

"Chỉ cần em hạnh phúc thì mọi việc anh làm đều đáng giá."



10.

Sau khi Cố Lâm mất đi thị giác, lòng tự trọng của anh ta trở nên đặc biệt thấp.

Anh cảm thấy mình tàn tật, không xứng đáng với tôi, không dám công khai xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Luôn ẩn mình trong bóng tối và lặng lẽ quan sát tôi.

Thỉnh thoảng nhờ mọi người gửi quà và thư cho tôi.

Những lá thư đó không gì khác hơn là những lời tỏ tình với tôi, cầu xin sự tha thứ của tôi và mong tôi hạnh phúc.

Tôi chưa đọc những bức thư đó, tất cả đều được trả lại cùng với những món quà.

Mộ Thừa chán ghét việc Cố Lâm luôn quanh quẩn xung quanh tôi, thế nên gây ra khá nhiều rắc rối cho gia đình họ Cố trong làm ăn.

Sau khi Cố gia thua thiệt mấy thương vụ lớn, cha của Cố Lâm quyết đoán chọn cách từ bỏ Cố Lâm để bắt tay làm hòa với nhà họ Mộ.

Ông ta ôm trở về một đứa con ngoài giá thú và nuôi nấng nó làm người thừa kế, đồng thời ném Cố Lâm ra nước ngoài tự sinh tự diệt.

Kể từ đó, Cố Lâm hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.

Mộ Thừa cực kỳ yên tâm,

"Không có bụi bẩn, ngay cả không khí cũng trở nên trong lành hơn rồi."

Bình thường anh ấy điềm tĩnh lắm, vậy mà lúc này lại cư xử hệt như trẻ con.

Tôi không thể nhịn được cười.

Anh nhướng mày:

"Em cười gì chứ?"

Tôi lắc đầu:
"Không có gì đâu mà."

Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi trong hai giây, rồi vươn đôi tay dài ôm tôi thật chặt, đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Tôi bị hôn đến đỏ bừng cả mặt không dám ngẩng đầu lên.

Trên môi anh hiện lên một nụ cười nhẹ:

"Sao mà dễ xấu hổ như vậy?"

Tôi chớp mắt,

"Còn không phải lỗi của anh."

Anh bày tỏ tán thành:

"Ừ, trách anh, trách anh hôn em quá ít, không để em quen dần một cách tự nhiên".

Nói xong, anh lại cúi đầu hôn.

Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, mọi thứ đều tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#keueu