Chương 952 và 953

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được câu trả lời, khóe miệng Ninh Tịch giật giật, hết nói nổi luôn. Có điều, sau này mới biết nguyên nhân thực Sự đúng là có chút quan hệ Với khuôn mặt quá đẹp trai của Lục Đình Kiêu. Vì khuôn mặt thật của Lục Đình Kiêu có hình khối và đường nét khá rõ ràng, nên sau khi thử đi thử lại với vô số lần thất bại thì chỉ có gương mặt của Kha Minh Vũ là trông tự nhiên nhất.

Ôi, đúng là đẹp đến nỗi hết sống nổi mà.

Cũng may giờ Ninh Tịch đang mặc đồ nam, Lục Đình Kiêu thì mang khuôn mặt của Kha Minh Vũ. Vậy cho nên trước khi phim được chiếu thì sẽ chẳng có ai nhận ra hai người.

Cũng chính vì thế cho nên hiếm khi được dịp quanh minh chính đại dắt tay Tiểu Bảo đi dạo siêu thị.

"Anh yêu, buổi tối muốn ăn lẩu không? Lần trước Tiểu Đào từ quê lên có mang cho em mấy gói gia vị lẩu đấy!" Ninh Tịch hỏi.

Lục Đình Kiêu: "Nghe em." Tiểu Bảo cũng gật đầu liên tục.

Vì vậy ba người lại cũng nhau đi tới khu bán rau củ cùng thực phẩm tươi sống để chọn nguyên liệu.

Chẳng qua là trên đường đi, dường như phát hiện ngày càng nhiều ánh mắt nhìn về phía ba người.

Lại có chỗ nào không đúng sao? Đầu óc Ninh Tịch mơ hồ.

"A a a a! Đây là một nhà ba người trong truyền thuyết sao? Đúng là thật là đẹp nha!"

"Nhưng tớ cứ cảm thấy người kia hơi bình thường quá, có chút không Xứng đôi Với anh chàng đẹp trai bên cạnh!"

"Ai ui, cậu thì biết cái gì, đây gọi là "ôn nhu hiên lành thụ", kiêu này cực Xứng đôi. Với "lưu manh công" đó!"

"Ôn nhu hiền lành thụ là cái gì?" Lục Đình Kiêu đột nhiên nghiêng đầu hỏi Ninh Tịch một câu.

Ninh Tịch suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài: "Cái này anh không cần biết!"

Nhưng mà thật là Sướng nha! Đại ma Vương là thụ, cô là công, á há há há há •

Cái sai lầm của Ninh Tịch là ở chỗ cô không ngờ được chuyện hai người đàn ông Vác theo một đứa con nít đi siêu thị sẽ càng bị chú ý, vì vậy bọn họ vội vàng mua hết nguyên liệu nấu ăn rồi trở về căn hộ.

Về đến nhà, Lục Đình Kiêu dùng loại thuốc nước đặc biệt tháo mặt nạ trên mặt ra.

Ninh Tịch nhìn da mặt của anh hơi ửng đỏ thì đưa tay sờ một cái, đau lòng không chịu được.

"Không sao, để một lát là được rồi, huống hồ anh là đàn ông." Lục Đình Kiêu an ủi.

"Vậy cũng không được, mặt của đàn ông cũng rất quan trọng mà, chưa kể đây là chuyện liên quan đến phúc lợi sau này của em! Anh đến đây!"

Ninh Tịch kéo Lục Đình Kiêu ngồi xuống bàn trang điểm của mình, sau đó mở mấy cái chai chai lọ lọ ra: "Đừng động, để em dưỡng da cho anh!"

Vợ chăm sóc cho mình thì đương nhiên Lục Đình Kiêu ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống

Nào là lotion, essence, Serum.

Ninh Tịch cẩn thận bôi từng lớp từng lớp lên mặt Lục Đình Kiêu: "Chờ một chút, còn phải bôi kem khóa ẩm nữa! Sau này mỗi ngày rửa mặt xong đều phải chăm sóc một ít mới được!"

Đang bôi kem cho Lục Đình Kiêu, bánh bao nhỏ không biết chui từ đâu ra cũng lạch bạch chạy tới, cái ngón tay ngắn ngủn cũng chỉa chỉa vào gương mặt nhỏ nhắn của mình, tỏ ý nhóc cũng muốn bôi bôi.

Ninh Tịch cười khẽ: "Ba của con phải bôi vì ba con không đủ đẹp trai, còn con đã quá đẹp trai rồi nên không cần bôi."

Bánh bao nhỏ gật gật đầu, hài lòng đón nhận cách nói này.

Một nhà ba người sau khi ăn cơm tối xong thì phân ra làm việc. Lục Đình Kiêu do có công vụ gấp cần phải xử lý cho nên vào thư phòng, bánh bao nhỏ thì được Ninh Tịch giục đi tắm.

"Cục cưng, cần mẹ giúp một tay không?"

Bánh bao nhỏ có chút xấu hổ lắc lắc đầu, sau đó bày tỏ tự nhóc cũng làm được.

Ninh Tịch xoa Xoa đầu của nhóc: "Ai nha, bánh bao nhỏ nhà ta lớn thật rồi... Vậy con cứ từ từ, cân thận không trượt chân té nha!"

Xả nước cho bánh bao nhỏ xong, Ninh Tịch ngồi nghỉ trên ghế salon trong phòng khách. Cô đắp một cái chăn lên người rồi bật một bộ nhạc kịch kinh điển của nước ngoài có chút tuổi đời ra xem.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng sâu lắng hòa vào làm một với không khí ban đêm, cả phòng rất yên tĩnh.

Lúc này tiếng chuông của đột nhiên vang lên.

Trễ thế này ai còn đến vậy nhỉ?

Bánh bao nhỏ với Lục Đình Kiêu đều ở đây rồi mà.

Ninh Tịch có chút khẩn trương nhìn qua mắt mèo một cái. Sau khi nhìn rõ người bên ngoài là ai thì vẻ mặt như thể không tin nổi, lập tức mở cửa ra.

Cửa vừa bật mở ra. cô gái đang đứng trước cửa cũng nhảy cỡn lên nhào vào lòng Ninh Tịch: "Anh Tịchhhhh..."


Chương 953

Cô gái nọ nhào vào lòng Ninh Tịch xong thì bắt đầu khóc, trong chốc lát thì bả vai của Ninh Tịch đã ướt đẫm nước mắt.

Ninh Tịch lúc này cũng trăm mối cảm xúc đan xen, cô vỗ vỗ bả vai của cô gái trong lòng: "Được rồi, được rồi! Vào đã rồi nói sau!"

Đưa cô gái vào nhà đổi dép rồi ngồi xuống ghế salon ổn thỏa xong xuôi, Ninh Tịch mới vội vàng đi rót một ly trà nóng.

Cô bé ngồi trên ghế salon ủ rũ cúi đầu rơi nước mắt lén lút nhìn Ninh Tịch, trông cứ như một chú cún con phải chịu trăm cay ngàn đắng mới tìm lại được người chủ đã nhẫn tâm vứt bỏ mình.

"Uống chút trà đi." Ninh Tịch để ly trà vào tay cô bé, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

Đến cả Annie cũng xuất hiện... xem ra Nhị sư huynh nói không sai, tên kia thật sự chuyển hướng về trong nước.

"Cám ơn anh Tịch!" Cô gái vừa rơi nước mắt vừa nhận lấy ly trà.

Cầm cốc trà lên, cô bé ngẩng đầu nhìn Ninh Tịch, nước mắt càng rơi dữ dội hơn: "Anh Tịch mặc đồ nữ thật xinh đẹp hu hu hu hu hu..."

Ninh Tịch đỡ trán: "Haiz, gặp mặt khóc, anh đưa trà cũng khóc, anh đẹp em cũng khóc! Sao cái tật xấu này chả thay đổi chút nào hả?"

"Nhưng mà... hức... anh.... thay đổi nhiều quá..." Vẻ mặt Annie ảm đạm nhìn xung quanh một vòng.

Các vật dụng trong nhà đều thiên về những màu sắc ấm áp, bố cục cũng được bố trí thoải mái dễ chịu.

Mà, Ninh Tịch lúc này đang mặc một cái váy ngủ dễ thương màu hồng san hô, mái tóc quăn tự nhiên được buộc một cách tùy ý sau gáy, hoàn toàn là cách ăn mặc thoái mái tùy ý khi ở nhà. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Annie thấy Ninh Tịch mặc đồ nữ nhưng cũng thiếu chút nữa nhận không ra.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi mà bất kể là bề ngoài hay khí chất đều thay đổi trời long đất lở.

Loại cảm giác xa lạ này khiến Annie cảm thấy không thoải mái, thậm chí hoảng hốt lo sợ. Cảm giác này giống như là người mà cô biết trước kia đã hoàn toàn biến mất rồi...

"Con bé ngốc này, là người ai cũng sẽ thay đổi thôi, có lẽ đây mới chính là bộ dạng chân thực của anh?" Ninh Tịch xoa xoa đầu Annie, sau đó hỏi: "Đừng nói về anh nữa, em thì sao? Sao tự dưng lại về nước thế này? Là tạm thời, hay là..."

Vẻ mặt của Annie có chút buồn bã: "Em cũng không biết nữa, mọi chuyện đều nghe Lão đại sắp xếp thôi. Nói không chừng bất chợt hôm nào đó phải chạy vòng quanh khắp thế giới ý chứ, cho nên em mới tranh thủ tới gặp anh."

Ninh Tịch biết bọn họ có quy định về bảo mật thông tin của tổ chức, mà chính cô cũng không muốn biết quá nhiều về, cho nên chỉ thuận miệng hỏi một câu lấy lệ chứ cũng không hỏi nhiều, chẳng qua là chút quan tâm của cô dành cho Annie thôi: "Dạo này em có khỏe không?"

Annie vừa nghe liền lập tức ngẩng đầu lên tố khổ: "Chẳng khỏe một chút nào! Anh vừa đi thì Lão đại tính khí ngày càng kém, cả ngày cứ kiếm em xả giận, đánh em mắng em còn không cho em ăn cơm nữa. Thậm chí còn nói sẽ ném em cho lão quái vật cách vách làm vợ nữa! Anh Tịch, anh mau về đi! Em thật sự rất nhớ anh!"

"Ây..." Ninh Tịch có hơi bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào.

Mặc dù tính tình tên kia có chút thối nát thật, nhưng cùng lắm chỉ là nói miệng chút thôi. Nói là đánh rồi mắng lại còn cho không ăn cơm thì hình như hơi khoa trương thì phải?

Cô cũng biết Annie cố ý nói quá như vậy là vì thật sự mong muốn mình trở về.

Hồi trước khi cô mới cứu Annie về tổ chức, lúc đó con bé thực sự rất yếu, tay trói gà còn không chặt, gan thì nhát như chuột lại còn thích khóc nên khiến tên kia thấy rất phiền phức. Vậy nên cứ động một chút là tên đó lại muốn ném Annie xuống biển, may mà cuối cùng Ninh Tịch cũng phát hiện ra sở trường của cô nhóc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro