Thất tình và không ai biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Hai có thể là một trong những tháng Suguru không thích nhất. Nó chỉ ấm hơn tháng Giêng vài độ, thời tiết vẫn lạnh thấu xương. Kỳ thi đang đến gần đi kèm với mùa cúm, điều đó có nghĩa là cậu phải hết sức cẩn thận để không bị ốm trong lúc chết chìm với núi bài ôn tập. Bên cạnh đó, cậu cũng có cảm giác kỳ lạ về ngày sinh nhật của bản thân.

Nhưng nếu có một điều Suguru ghét nhất vào tháng Hai, đó chính là ngày Lễ tình nhân. Mặc dù cậu ít có định kiến hơn Shoko về ngày lễ này nhưng cũng không phủ nhận cách cô gọi nó – một kỳ nghỉ tư bản. Chỉ cần tản bộ quanh Harajuku đã rành rành trước mắt: các tiệm bánh bán macaron hình trái tim là món đặc biệt của tháng, các quán cà phê bán đồ ngọt nhiều đường được ngụy trang dưới dạng latte màu hồng, các linh vật phát tờ rơi và la hét kêu gọi nhanh chóng đặt chỗ tại nhà hàng XXX vào ngày 14 tháng 2 này!

Dù sao thì cũng có chút dễ thương khi nhìn những đứa em họ nhỏ bé của mình đổ socola tan chảy vào những chiếc khuôn hình trái tim, lông mày chúng nhíu lại vì sự tập trung tuyệt đối. Mimiko dùng thìa làm phẳng những chỗ lồi lõm và Nanako cẩn thận phủ lên từng khuôn một ít kẹo cốm vừa đủ, ngón tay của họ nhuộm thứ màu ngọt ngào mà dính dính. Bỏ định kiến của Suguru về ngày này sang một bên, phải thừa nhận rằng thật vui khi được chứng kiến những ​​khía cạnh này của các em, những người đang dồn cả tâm huyết vào việc làm socola Valentine cho các bạn cùng lớp.

Khi các khay đã được cho vào tủ lạnh, Suguru giúp họ dọn dẹp, tỉ mỉ lau sạch mọi vết bẩn bám dai dẳng vào tay và khuỷu tay của họ.

"Anh Geto ơi," Mimiko hỏi, "anh có tặng socola cho ai vào Valentine này không?"

"Anh không có," cậu thành thật trả lời, "nhưng nhìn các em làm quà tặng bạn bè của mình, anh vui lắm."

Nanako nói thêm: "Nếu buộc phải làm vậy, anh sẽ tặng cho ai ạ?"

Một câu hỏi ngây thơ nhưng Suguru ngay lập tức gạt nó qua một bên. Bởi nếu cậu thực sự dừng lại để suy nghĩ về nó, câu trả lời sẽ hiển hiện trông giống một nước da nhợt nhạt và đôi tay khỏe mạnh. Giống như mái tóc kẹo râu rồng được làm từ đường trắng như tuyết, giống như đôi mắt tựa đại dương không đáy phản chiếu bầu trời trong như pha lê.

Có một cái tên treo trên đầu lưỡi. Cậu nuốt nó xuống, lời được nói ra cũng chỉ để bản thân thất vọng.

"Làm gì có ai." Cậu nói dối.




Nết Satoru có thể ghi thành một danh sách dài các khuyết điểm, trong đó sẽ bao gồm việc coi thường không gian cá nhân của bạn bè một cách trắng trợn và xuất hiện tại nhà họ dù không hề được mời. Suguru quá quen với việc này luôn rồi— cậu thậm chí còn có một bộ sưu tập đồ ăn nhẹ dành riêng cho Satoru trong nhà, sau khi anh luôn miệng phàn nàn Suguru chỉ có 'đồ ăn người lớn nhàm chán' suốt cả một năm đầu. Giờ thì mỗi lần Suguru đi tạp hóa, việc lấy senbei và dorayaki đã trở thành bản năng tự nhiên ngay cả khi cậu còn không đụng vào bất kỳ cái nào trong số đó. Cậu không để bản thân suy ngẫm về lý do tại sao mình lại có thể đọc thuộc lòng những nhãn hiệu yêu thích của Satoru trong khi ngủ, hay tại sao họ lại gặp nhau trên trường năm ngày một tuần và dù thế nào thì Satoru vẫn quyết định dành những ngày cuối tuần ở đây.

(Hoặc tại sao những việc này lại khiến cậu cảm thấy như một mặt trời được đặt ngay sau ngực, truyền hơi ấm ngọt ngào vào máu)

Đôi chân co ro dưới chiếc kotatsu, Suguru đang cố gắng hết sức để làm bài tập về nhà và không nhìn chằm chằm vào Satoru, người ngủ quên bên cạnh mình. Một cánh tay dang dài trên bàn, chống lên một bên mặt, miệng hơi há hốc, một vệt nước dãi chảy xuống cằm anh. Suguru nhanh chóng chụp một bức ảnh, vì một khi bạn đã là bạn của Gojo Satoru, có một quy tắc bất thành văn rằng bạn phải thu thập bằng chứng tống tiền người này càng nhiều càng tốt.

Hoàng hôn đầu đông nhấn chìm ngôi nhà trong sắc cam, tô điểm mọi thứ trong ánh sáng rực rỡ của nó. Satoru không hề bị ảnh hưởng, những đường cong và góc cạnh của anh nhuốm màu hổ phách của những ánh hoàng hôn đầu tiên. Bộ ngực phập phồng nhẹ nhàng, hàng mi xòe ra xinh xắn trên đôi mi khép kín. Satoru như thế này trông thật bình yên và an toàn. Thể xác cậu bị dày vò khi nhìn anh. Bàn tay cầm bút chì của Suguru biến thành một tay cầm ngược, trắng bệch. Hai tai nóng bừng, cậu trở lại với bài tập về nhà, quyết tâm lờ đi cơn đau nhói trong lồng ngực.

Ánh sáng ban ngày dần chuyển thành màu quả mận; tiếng ngáy biến thành âm thanh giữa tiếng thở dài và tiếng ngáp. Satoru tỉnh dậy, đứng dậy duỗi chân tay. Cúi xuống và nhìn qua vai Suguru, mặt họ gần như chạm vào nhau, bởi vì nhắc lại một lần nữa, anh không có khái niệm về không gian cá nhân. Hoặc có thể anh có nhưng vẫn làm vậy.

"Su-gu-ru."

"Ừm?"

"Để ý đến tớ i."

"Không được, tớ đang làm bài tập lượng giác."

"Nghe chán vậy."

"Cậu cũng nên bắt đầu làm đi. Thầy Yaga sẽ không vì cậu là thiên tài mà bỏ qua đâu."

"Tất cả những gì tớ nghe được là cậu nghĩ tớ là thiên tài á."

Suguru đảo mắt. Phía sau cậu, Satoru đứng thẳng lên và tiến lại gần. Vài ồn ào vang lên và Suguru tưởng Satoru đã đi vào bếp để tìm đồ ăn vặt, nhưng sau đó lưng cậu chạm vào thứ gì đó ấm áp. Đột nhiên, có hai chân ôm lấy hai bên, cánh tay quàng quanh vai anh. Thứ gì đó ấm áp hóa ra là ngực của Satoru áp vào lưng cậu. Anh quấn quanh Suguru như một cái kén, môi gần chạm vào gáy cậu.

Suguru ngừng thở. Cậu phải dùng một cách để duy trì bộ mặt tổng tài băng lãnh của mình và không tan chảy hoàn toàn như một vũng kem bị phơi ngoài nắng. Cây bút trong tay cậu bật chế độ auto chuyển động, nguệch ngoạc mấy con số mà não cậu chạy theo không kịp. Nó kẹt ở điểm tiếp xúc giữa trái tim đang đập của Satoru và cột sống của cậu, đùi ngoài của cậu và đùi trong của Satoru, mặt sau khuỷu tay của cậu gập vào trũng cơ duỗi của bắp tay Satoru. Một bầu không khí bập bùng rợn ngợp trong bụng Suguru và thật vô ích nếu cậu ước đôi tai mình không tự phản pháo chính chủ - chúng cháy và cháy khét như ngọn lửa đốt trong lồng ngực.

"Thoải mái." Satoru nói. Anh nói như thể đó chỉ là một sự quan sát khách quan chứ không phải thứ đã khiến thế giới của Suguru quay cuồng. Có lẽ đó chính là điều đau đớn nhất, anh chạm vào Suguru như thể nó chẳng có ý nghĩa gì sất.

"Mình nên luôn ngồi như thế này."

"Tuyệt đối không."

Mọi thứ thuộc về Satoru đều rất ấm áp — những ngón tay luồn vào tóc Suguru, hơi thở vuốt ve gáy Suguru. Không thể thoát ra, Suguru chịu thua sự ấm áp của anh, để nó bao phủ lấy cậu như một tấm chăn trong khi cố hoàn thành nốt vài câu hỏi cuối cùng của bài tập về nhà.

"À mà tớ có chụp hình cậu ngủ chảy nước dãi xấu ói."

"Gì cơ!?"

Cậu ghét phải thừa nhận nhưng ngồi như thế này có vẻ không tồi.




Nếu có một điều Suguru ghét nhất vào tháng Hai thì đó là ngày lễ tình nhân. Và nếu có thêm một điều nữa khiến cậu không ưa nổi ngày Valentine thì đó là—

Việc xem đống socola và mớ thư tình rơi ra từ tủ đựng đồ của Satoru là sự kiện thường niên. Miệng Suguru đắng nghét. Lần đầu gặp Satoru, cậu thừa biết người này sẽ trở nên nổi tiếng. Satoru tiến vào lớp học như một trận cuồng phong— giả sử một trận cuồng phong nào đó trông giống nam chính truyện tranh shoujo. Nhận socola từ một nửa học sinh trong trường là điều hiển nhiên nếu bạn trông như thế.

Không phải là Suguru không nhận được sô-cô-la hay lời tỏ tình nhưng cậu chưa bao giờ có lý do để nhận chúng, luôn đánh trống lảng với một nụ cười lịch sự. Cậu thậm chí còn không thích đồ ngọt hay con gái nhưng cậu sẽ không để mình mắc kẹt với những suy nghĩ đó.

Bữa trưa, cậu và Shoko cùng xem Satoru mở từng gói hàng như xem video haul của một influencer nào đó.

"Chà, Godiva," Satoru kêu lên, ngay lập tức nhét năm viên praline hạt phỉ vào miệng, "gu đàn ông và socola của cô này được à."

"Đừng vừa ăn vừa nói nữa, đồ con lợn. Đi lấy đồ ăn nhanh đi trước khi chuông reo. Cậu không thể thay bữa trưa bằng đường được đâu."

"Ỏ, cậu lo cho tui hả Suguru?"

Ngồi đối diện họ, Shoko nhặt một tấm thiệp được trang trí lấp lánh đến mức ngón tay cô nhanh chóng bị nhuộm màu hồng lấp lánh. "Là Aishido Yumi này, không ngờ cô ấy lại tỏ tình với cậu," cô chế giễu, "cô ấy đỉnh quá cậu không xứng đâu."

"Nếu mà so về độ nóng bỏng thì tụi này cũng sêm sêm nha, hèn chi cô ấy muốn tớ," Satoru nháy mắt phản bác.

Bóng tối cuộn xoáy bên trong Suguru. Món yakisoba ăn dở đột nhiên không còn hấp dẫn nữa. Và đó là một cảm giác xấu xí cậu ước có thể loại nó khỏi cơ thể mình, trái tim cậu chìm xuống như một tảng đá bị ném ra biển. Nhưng chương trình vẫn phải tiếp diễn, cậu làm mặt nhăn nhó với Satoru, tất cả đều là giả dối và cố nhét thêm mì vào miệng.

Ashido Yumi à. Hoàn toàn hợp lý, cô ấy là mẫu người của Satoru— như một trong những thần tượng trên tấm áp phích dán trong phòng của Satoru. Nhân vật nữ chính trong một bộ manga shoujo.

Mẹ của Suguru từng nói rằng ghen tuông là một căn bệnh, và giờ đây cậu cảm nhận được nó nguyện vào máu mình như một căn bệnh. Dưới gầm bàn, cậu cào vào lòng mình, không đủ mạnh để xé rách quần nhưng đủ mạnh để cảm thấy âm ỉ. Thay vào đó, cậu tưởng tượng mình đang vuốt ve một con quái vật đang cố đập mạnh dưới da, sẵn sàng phủ nhận nó vì nó đang thể hiện điều gì, cậu cảm thấy buồn bã khi người bạn thân nhất của mình được một cô gái cực kỳ hấp dẫn tỏ tình? Họ chính là như vậy, người bạn thân nhất. Và cảm giác xấu xí này lẽ ra không nên tồn tại, vậy nên cậu nheo mắt thành hình lưỡi liềm, mỉm cười như thể mạng sống phụ thuộc vào nó và Satoru tiếp tục lục lọi đống quà của mình.

Mỉm cười như thể chỉ cần cậu cố hơn nữa, cậu có thể giả vờ như mình không yêu.




tới: ba đứa lính ngự lâm

từ: shoko

>>> tối nay ko đi chung được, cứ đi tự nhiên

tới: ba đứa lính ngự lâm

từ: suguru

>>> ??? cậu có cuộc hẹn nào mà bọn tớ không biết á?

tới: ba đứa lính ngự lâm

từ: shoko

>>> no comment

tới: ba đứa lính ngự lâm

từ: satoru

>>> dị chắc chỉ có anh với iem hoi á suguru (づ ̄ ³ ̄)づ


Trớ trêu khi Suguru vẫn giữ được tâm hồn thuần khiết và trải qua Lễ tình nhân với người bạn thân nhất của mình, nhưng cậu nghĩ bản thân đã bị tư bản tẩy não – rằng ngày 14 tháng 2 nên được tổ chức cùng với người đặc biệt của bạn. Đối với cậu và Satoru thì ngày này cũng không khác ngày thường là bao. Cùng nhau rời trường, ăn tối trên đường về nhà. Satoru kéo cậu đến quán konbini gần nhất để ăn đồ ngọt sau bữa tối hoặc đến công viên ngồi trên bãi cỏ và tám chuyện đủ thứ.

Suguru đi dọc hành lang dẫn đến lớp học ở phía bên phải, nơi cậu biết Satoru sẽ đợi mình. Hầu hết học sinh đã về nhà vào chiều muộn thế này. Yên tĩnh đúng kiểu cậu thích. Nếu Suguru nhìn xuống, cậu có thể thấy các cặp đôi song hành khỏi cổng trường. Trên tay đầy ấp kẹo, thiệp và hoa nhưng đống đồ không thể cản họ tìm cách chạm vào nhau, khuỷu tay chạm vào nhau, vai áp vào nhau. Có lẽ buổi hẹn hò sẽ diễn ra ở nhà hàng tầm trung nào đó trên phố Harajuku hoặc Shibuya. Lời tỏ tình, lời hồi đáp.

Đến gần lớp học, cậu nghe thấy tiếng nói. Chúng mềm mại và bị bóp nghẹt, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra một trong số đó là giọng của Satoru—nhịp điệu êm dịu đặc trưng ngay cả ở âm lượng thấp. Suguru bước chậm lại, không muốn xen vào cuộc trò chuyện của họ.

Và đó là nơi cậu nhìn thấy họ.

Đèn tắt nhưng Suguru có thể nhận ra bóng của họ. Đứng đối diện là Satoru và Aishido Yumi. Khuôn mặt bị che khuất bởi bóng các bức tường trải dài nhưng dù vậy, mọi đường nét của họ đều họa lên nhẹ nhàng. Sự mềm mại mà Suguru đã ngu ngốc tin tưởng chỉ có cậu mới được biết. Mềm mại như cách Satoru ôm cậu chiều hôm đó, bao bọc từng centimet vuông trên cơ thể cậu, ngực áp lưng, lưng áp ngực.

Trong một giây, Suguru đứng chôn chân trên mặt đất, không thể cử động. Nhưng rồi bản năng bỏ chạy của cậu trỗi dậy và tất cả những gì đọng lại trong đầu cậu là không được đứng ở đây. Vì vậy, cậu bỏ chạy, quay lại con đường mình đã xuất phát, lao lên những bậc thang mà không có đích đến.

Cậu hụt hơi khi lên tới đỉnh, tấm bảng "Cấm vào" treo trước cửa đập vào mắt. Suguru vẫn đẩy nó mở bằng vai. Cậu chưa vi phạm nội quy của trường— nếu có thì do Satoru lôi kéo cậu vào những trò nghịch ngu, chẳng hạn như trốn học hoặc mò vào khu vực cấm. Mày là học sinh ngoan, cậu tự bảo bản thân như vậy. Nhưng hiện tại, Suguru không có thời gian để nghĩ đến hậu quả nếu bị tóm tại đây. Cơn đau sau xương ức nở thành một thứ gì đó nhức nhối không thể chịu nổi; cảnh Satoru và Aishido trong lớp học in sâu vào sau mí mắt như một vết thương. Và Suguru chỉ muốn nó biến mất.

Cánh cửa mở ra không gian cậu chưa từng thấy trước đây. Bên dưới là bê tông vô tận và phía trên là bầu trời không điểm dừng, điểm xuyết những màu hồng, đỏ và cam từ mặt trời đang lặn. Tâm trí Suguru trở lại ngày hôm đó trong ngôi nhà của cậu—Satoru ngủ ngon lành bên cạnh cậu ở bàn kotatsu, tắm mình trong ánh hoàng hôn. Cậu nhắm mắt, bấm móng tay vào lòng bàn tay, sẵn sàng xóa bỏ hình ảnh đó khỏi tâm trí.

Trên đây trời lạnh cóng và lần đầu tiên, trời lạnh khiến cậu khuây khỏa. Suguru để nó cắn vào da, đâm vào tận xương. Khi thở ra, hơi thở của cậu thoát ra khỏi miệng thành những đám mây có thể nhìn thấy.

Điện thoại rung lên trong túi quần cậu. Cậu rút nó ra, cau mày khi nhìn thấy tin nhắn từ Satoru trên màn hình.

từ: satoru

>>> cậu ở đâu??

Cơn đau phía sau xương ức của cậu lại dữ dội hơn khiến cậu không thở được. Có một con quái vật mắt xanh cư trú dưới lớp da của Suguru, đe dọa sẽ khai quật hết nơi cậu đã cố gắng chôn giấu. Cậu mường tượng Satoru sẽ tìm mình chỉ để nói, ê Suguru, xin lỗi nhưng tối nay sủi kèo nha, tớ phải đi hẹn hò òi. Và Suguru biết lúc này mình thật sự rất trẻ con, biết việc này đi ngược lại mọi bài học đối nhân xử thế mà gia đình đã dạy, nhưng cậu chọn phớt lờ tin nhắn của Satoru. Cậu chọn dựa lưng vào bể nước của trường và nhìn lên bầu trời đang chạng vạng.

Một loạt tiếng rung ùa tới, theo sau là nhạc chuông cuộc gọi tới. Tên của Satoru lại xuất hiện trên màn hình. Suguru tắt điện thoại.

Cậu không rõ bao nhiêu tiếng đã trôi qua khi chỉ ngồi đó. Bầu trời lúc này đã tối sầm, chỉ lốm đốm những đám mây nhỏ, không có nổi một ngôi sao trong tầm mắt. Rất lạnh. Má Suguru đỏ bừng, xương bắt đầu đau nhức. Cậu sẽ không ngạc nhiên mấy nếu ngày mai đổ bệnh. Bài tập về nhà và bài ôn tập còn dang dở đang lẩn quẩn trong đầu cậu nhưng cơ thể cậu không nghe lời. Đây là lần vô trách nhiệm nhất mà cậu từng trải qua, tính cả quãng thời gian làm bạn với Satoru và mặc định phải làm những điều ngu ngốc với anh.

Bản lề kêu cót két, cửa mở ra. Bước chân vội vã bước trên nền bê tông. Suguru giật mình, tim đập thình thịch. Đó có thể là nhân viên bảo vệ, hoặc tệ hơn nữa là giáo viên. Ồ, tới lúc phải trả giá rồi. Đây sẽ là lần đầu tiên cậu nhận cảnh cáo từ nhà trường. Cậu thậm chí có thể phải ngồi tù. Suguru siết chặt nắm tay, chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.

Nhưng rồi bóng người hiện ra từ khóe mắt, đó không phải là nhân viên bảo vệ của trường hay một trong những giáo viên của cậu. Đó là Satoru.

Trông anh có vẻ rối bời, má đỏ bừng và hơi thở khó nhọc, cổ áo xộc xệch và bộ đồng phục nhàu nhĩ, như thể anh vừa chạy khắp nơi. Tiến về phía Suguru trong cơn cuồng loạn, đôi mắt anh ánh lên vẻ vừa tức giận vừa nhẹ nhõm.

"Cậu chạy đi đâu vậy hả?"

"Tớ-"

"Tớ đã tìm cậu trong lớp học, chạy khắp cái trường này rồi đến nhà cậu nhưng chả thấy cậu đâu hết!"

Đã lâu rồi cậu chưa nghe Satoru tức giận như vậy. Cảm giác tội lỗi quấn quanh xương ức của Suguru như một cây nho độc. Satoru đã chạy một mạch về nhà rồi quay lại đây. Suguru không xứng đáng với anh.

"Cậu còn không thèm trả lời tin nhắn của tớ! Cậu tắt luôn cuộc gọi của tớ!"

Suguru không biết phải nói gì. Satoru tức giận vì cái gì chứ? Lông mày nhíu lại, khóe môi run run. Ngay cả bây giờ, tay Suguru vẫn thôi thúc được đưa lên để vuốt phẳng những nếp nhăn giữa hai mắt mình. Bình thường cậu sẽ là người xoa dịu tình hình giữa họ. Thế nên cậu nhếch miệng cười, mí mắt cong lên thành hình mặt trăng. Cười thật ngọt ngào ngay cả khi cổ họng bị bơm đầy nọc độc.

"Còn cậu thì đang làm gì ở đây thế, Satoru? Đáng lẽ bây giờ cậu nên đi hẹn hò với Aishido. Đừng để tớ níu cậu ở đây."

Im lặng kéo dài một hồi, Suguru chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng trống sau vai Satoru. Các đồ đạc ở hậu cảnh mờ đi thành một mớ màu sắc trừu tượng. Và rồi đột nhiên, Satoru nghiêng người về phía trước, túm lấy gáy Suguru, ép cơ thể họ sát vào nhau. Ngực kề ngực, mặt Suguru rúc vào hõm cổ Satoru. Thế giới ngừng quay; mọi thứ đều bị cuốn phăng khỏi Suguru chỉ trong một lần— từ ngữ, hơi thở trữ trong phổi cậu. Những ngón tay của Satoru luồn vào tóc Suguru, ấn nhẹ vào da đầu cậu, và chúa ơi— cậu không thể tiếp tục làm thế này nữa. Đây không phải lúc, khi anh có một cuộc hẹn với một cô gái xinh đẹp, khi hôm nay là ngày Lễ tình nhân và họ— chỉ là bạn thân.

"Suguru, cậu đúng là đồ ngốc."

"Người bước vào cửa hàng mua bùa Sanrio dán lên điện thoại không có tư cách nói câu này với tớ."

"Im coi. Cậu đúng là như vậy."

Giọng của Satoru tựa như một hơi thở run rẩy bên tai Suguru, khiến cậu nổi da gà. Và nó mềm mại, dịu dàng, êm ả như phần còn lại của anh. Mềm mại như khoảnh khắc này, một con dao cùn, và Suguru tự hỏi làm sao nó lại có thể đau hơn một lưỡi dao sắc bén. Trái với mong muốn của cậu, một giọt nước mắt chảy dài xuống má. Cậu ấn mặt mạnh hơn vào tay áo Satoru, phi tang chứng cứ.

"Tớ muốn đi chơi với cậu." Satoru nói. Lần thứ một triệu, trái tim Suguru đập thình thịch trong lồng ngực.

"Hôm nay Yumi tìm tớ sau giờ học để tỏ tình lần thứ hai. Nhưng tớ đã từ chối."

"Cậu không cần phải giải thích gì đâu, Satoru."

"Biết mà, nhưng dù sao tớ cũng chỉ là— muốn cậu biết."

Suguru không biết phải làm gì với đôi tay của mình. Để cánh tay buông thõng vô dụng bên hông có vẻ không ổn, cậu nắm chiếc eo đang run rẩy của Satoru, bó chặt chất liệu áo sơ mi của anh. Như thể họ chưa ép đủ gần, Satoru nghiêng người vào cái chạm, một bên cằm của anh giờ sượt qua thái dương của Suguru.

"Tớ đã nói với cô ấy rằng tớ thích một người khác," anh thừa nhận và lúc này đây, Suguru nín thở, "một tên ngốc nào đó."

Sự hy vọng thật đáng sợ, nhưng dù sao trái tim Suguru cũng đã rung động vì nó. Được ôm trong vòng tay của Satoru, cậu tạm thời quên đi cái lạnh.




Satoru đưa cậu đến một nhà hàng bán zaru soba.

Nó phải có ý nghĩa gì đó, ý nghĩa việc anh chọn món yêu thích của Suguru cho bữa tối. Vào ngày lễ tình nhân. Nhưng Suguru ngại đọc ẩn ý, ​​không muốn gọi tên nó cho đến khi nó được xác nhận. Hiện tại, cậu hài lòng với việc dành buổi tối của mình với Satoru như mọi ngày.

Nhà hàng nằm sâu trong tường, chỉ có 10 ghế ở quầy bar nhỏ bao quanh quầy và một bếp mở phía sau, nơi họ có thể xem đầu bếp chuẩn bị món soba. Chỉ có một món trong thực đơn, song đó lại là tip để bạn biết món đó ổn áp. Không gian có thể chật chội, đổi lại có thể ngồi thật gần với Satoru— đầu gối và mắt cá chân của họ chạm nhau, khuỷu tay cắm vào nhau khi họ cuộn mì quanh đũa— và Suguru sẽ không thừa nhận điều đó, nhưng hiện tại cảm giác ấy lấn át sự khó chịu khi dùng bữa trong không gian chật hẹp.

"Cậu thích dùng kem đánh răng vị tôm hay chất khử mùi có mùi phô mai hơn?"

"Satoru, hỏi cái quái gì vậy."

"Chuyện hệ trọng đấy. Cậu sẽ không bao giờ biết khi nào thế giới cạn kiệt mùi bạc hà hay cam quýt, và chúng ta buộc phải lựa chọn giữa— kem đánh răng vị tôm hoặc chất khử mùi có mùi phô mai."

"Cậu lạ thật, nhưng tớ chọn loại kem đánh răng có hương vị tôm. Tớ không muốn mọi người ngửi thấy mùi phô mai trên người tớ và ghê tởm nó."

"Tớ đồng tình với cậu. Với lại kem đánh răng vị tôm nghe có vẻ ngon hơn mà."

Bên dưới bàn, Satoru đặt lòng bàn tay lên đùi Suguru, tạo ra một điểm tiếp xúc khác giữa họ. Cùng với hơi nước bốc lên từ nồi mì sôi phía sau quầy, nó làm Suguru ấm lên đến tận ngón chân.

"Oke tiếp, cậu muốn mọc thêm một ngón chân hay núm vú thứ ba?"

Nhân viên văn phòng ngồi cạnh nghi quặc liếc nhìn họ. Suguru vỗ vào vai Satoru, cười lớn, "Bớt nói lại." Nhưng dù sao cậu vẫn nghiêng người lén lút trả lời, "Chắc chắn là một ngón chân thừa. Ít nhất tớ cũng có thể giấu nó trong tất của mình."

"Tớ chả biết nữa," Satoru phản bác, chớp chớp lông mi, "núm vú thứ ba cũng khá là quyến rũ á, cậu có nghĩ vậy không?"

Suguru cười khúc khích đến mức suýt sặc mì.

Sau bữa tối, cậu bị kéo đến một khu trò chơi điện tử ở góc phố. Ngay khi cậu chắc chắn rằng mình sắp dành nguyên một tiếng đồng hồ tiếp theo để xem Satoru vung tiền tiết kiệm vào những chiếc máy gachapon của Sanrio, Satoru dẫn cậu lên tầng hai, một tầng được bày trí bằng các quầy chụp ảnh.

Lần cuối họ chụp ảnh purikura là với Shoko vào năm đầu tiên. Suguru vẫn còn dán tấm ảnh ấy lên tường— mắt họ mở to kinh ngạc, cặp sừng quỷ mà Shoko đã vẽ nhô ra khỏi đầu họ. Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ chụp riêng như thế này chỉ với Satoru.

Họ cãi nhau về việc nên chụp bao nhiêu bức ảnh cho một dải. Satoru muốn tám pose nhưng Suguru thậm chí còn không nghĩ ra được nhiều tư thế như vậy. Họ chốt bốn pose. Và sau đó họ tiếp tục cãi nhau về việc nên chọn nền nào— Satoru muốn thứ gì đó dễ thương và tươi sáng như màu hồng đậm có in hình quả anh đào rải rác khắp nơi, trong khi Suguru muốn thứ gì đó đơn giản hơn như nền trắng trơn. Họ chốt một màu hồng nhạt.

Chỉ cần nhấn nút và trả năm đồng xu một trăm yên, bộ đếm thời gian bắt đầu.


Một, họ lè lưỡi trước ống kính.


Hai, Satoru nghiêng đầu sang phải và giơ peace sign lên mặt; Suguru giữ tư thế cũ.


Ba, Satoru tính làm một nửa trái tim còn Suguru vẫn giữ tư thế giơ ngón tay cái uy tín của mình. Ngay khi Satoru hét vào mặt Suguru đòi tạo một trái tim trọn vẹn, đèn flash của máy ảnh chớp tắt, chụp ngay khoảnh khắc đó— lông mày nhíu lại và cái miệng nghẹn lại khi đang hét lên.


Bốn, Suguru vẫn còn cười với cảnh quay trước đó của họ. Satoru quay lại nhìn cậu trong giây lát, khóe miệng cong lên một nụ cười dịu dàng. Và rồi anh nắm lấy cằm Suguru và áp má họ vào nhau. Ngạc nhiên trước hành động đột ngột đó, Suguru cũng quay lại. Máy ảnh nháy lên khi môi hai đứa chạm nhau.




Khi họ bước tới sân ga, không khí được bao phủ bởi một lớp căng thẳng nhẹ nhàng, Suguru kết luận rằng lần đầu tiên Satoru đã đúng— cậu là một tên ngốc. Và có một dải ảnh bao gồm hình hai đứa hôn nhau được nhét an toàn vào ống tay áo giữ làm bằng chứng. Suguru đang suy nghĩ xem nên trưng bày nó ở đâu trong phòng mình.

Vẫn còn rất nhiều điều mơ hồ nhưng Suguru nghĩ có lẽ bây giờ chuyện gì tới cũng sẽ tới. Thứ mong manh giữa họ nhức như vết bầm tím nhưng cũng tỏa sáng như mặt trời.

"Suguru."

"Ừm?"

"Chuyến tàu của cậu sắp đến rồi kìa."

"Xời, tớ thấy mà."

"Trước khi cậu đi, tớ—"

Satoru lục tung balo, lấy thứ gì đó và đặt nó vào tay Suguru.

"Valentine vui vẻ nhé," anh khẽ nói.

Suguru nhìn xuống. Nằm trong lòng bàn tay cậu không gì khác chính là một hộp socola.


--- 

Valentine ngọt ngào nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro