Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôn anh ấy...và anh ấy sẽ trở lại."

Rukawa Kaede ngơ ngác đạp xe, hiếm khi lộ ra vẻ lo lắng, vẫn đang suy nghĩ về những gì Ayako nói.

Không phải là họ chưa bao giờ hôn nhau. Đúng như những gì Rukawa đã nói với Akagi và Kogure, cậu và Sendōh Akira chuyện gì cũng làm rồi. Vào trận một chọi một cuối tuần nào đó, sau khi nói "thích" thì họ bắt đầu "hẹn hò", sau đó không biết là cậu hay Sendoh chủ động nắm lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi của đối phương. Rukawa không thích tiếp xúc cơ thể cho lắm - nhưng bóng rổ là môn thể thao có tính cạnh tranh khốc liệt nên việc tiếp xúc cơ thể là không thể tránh khỏi, vì vậy việc "không thích" Rukawa Kaede chỉ giới hạn ở ngoài bóng rổ.

Nhưng nếu là Sendoh Akira, có vẻ như cậu sẽ không phản kháng đến thế.

Ngay cả một nụ hôn cũng không có cảm giác bài xích. Rukawa nghĩ đến cảnh cậu và Sendōh Akira hôn nhau dưới ánh đèn đường, vào một ngày một chọi một đến khi trời tối, khi Sendōh ôm cậu, cậu cảm thấy bụng mình trống rỗng. Khi nắm tay Sendoh lại có cảm giác kỳ lạ, như thể lòng bàn tay cậu đang chạm vào một quả bóng rổ - Rukawa chưa bao giờ nói với Sendoh về điều này, và Sendoh cũng chưa bao giờ hỏi về điều đó; cậu biết rằng tên ngốc này sẽ làm điều gì đó kỳ lạ. Rukawa Kaede, người tương đối thiếu trí tưởng tượng, cũng lười suy đoán Sendōh Akira sẽ chuẩn bị "bất ngờ" gì cho mình. Rukawa dường như đã ngủ quên, ký ức dường như bị gián đoạn trong chốc lát, cậu bối rối lê bước đi theo Sendoh, để bạn trai dẫn mình đến quán mì mà anh ấy nhắc đến.

Tuy nhiên, niềm tin cậu đặt vào đã bị Sendoh phản bội. Rukawa bị đánh thức một cách khó hiểu, và cơn tức giận tự nhiên bùng lên dần dần biến mất khi ánh mắt cậu tập trung vào khuôn mặt của Sendōh Akira. Cậu miễn cưỡng mắng "đại ngốc", nhưng Sendoh Akira chỉ nhìn cậu, nhếch mép cười, nụ cười khác hẳn thường ngày.

Sendoh vuốt ve khuôn mặt cậu. Rukawa biết rằng hành động này có vẻ như là lấy sự dịu dàng để vỗ về, và cách Sendō Akira nhìn cậu có lẽ cũng khá rõ ràng . Điểm quốc ngữ của Rukawa cũng không cao lắm, cậu cũng không buồn nghĩ mấy chuyện không đâu vào đâu.

Trực giác như động vật mách bảo cậu rằng có điều gì đó không ổn, Rukawa gần như theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, nhưng đáy lòng cậu lại nổi lên một sự kỳ vọng kỳ lạ.

"Anh muốn làm gì?" cậu hỏi.

Sau đó Sendōh Akira mỉm cười và rướn người hôn lên đôi môi cậu, thuần khiết và thành kính.

...Nhưng mỗi khi Rukawa nghĩ đến điều đó liền cảm thấy xấu hổ. Không phải vì nụ hôn mà chỉ là do cậu hành động quá trẻ con, chậm chạp và ngượng ngùng. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến má cậu nóng bừng, Rukawa luôn cảm thấy như mình đã bỏ lỡ khoảng thời gian đó.

Cơ thể cậu gần như có ký ức, cậu vô thức nhấn phanh tay và dừng xe lại. Lúc này Rukawa mới nhận ra mình đã đến mục tiêu.

Một con chó to trông có vẻ thừa cân từ xa chạy tới, ủy khuất gầm gừ. Rukawa chỉ tập trung vào việc đạp xe một mình và rõ ràng đã quên mất điều đó. Con chó lớn nghiêng người về phía trước nhìn Rukawa dừng lại trước căn hộ của Sendōh Akira, quay người bước xuống xe rồi đứng ngốc không nói một lời, sau đó lặng lẽ dụi đầu vào mông Rukawa, lén lút ngửi ngửi.

Rukawa bị con chó lớn dọa sợ, hơi thở ấm áp cùng sự đụng chạm vào mông khiến mặt cậu nóng bừng. Cậu vô thức muốn hành động và gần như nhấc tay đang giữ xe đạp đập một cái.

Khi định thần lại chiếc xe đạp đã cách mặt đất ba cm.

Cậu cố nén cảm xúc và quay lại nhìn con chó lớn - thủ phạm vẫn có vẻ bối rối, thậm chí đôi mắt xanh sáng của nó cũng ánh lên tia sáng đáng thương và ngây thơ.

"Đừng giở trò, Sendoh." Rukawa nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn con chó lớn, sau đó quay người nhanh chóng đẩy chiếc xe đạp sang một bên và khóa lại.

Con chó rên rỉ hai lần, đầy bất bình, đuôi rũ xuống ủ rũ. Thái độ của Rukawa khiến nó bị tổn thương, con chó lớn khịt mũi và làm điệu bộ, đi vòng qua Rukawa, ngẩng đầu nhìn cậu, dường như đang cố gắng lao vào Rukawa và đẩy cậu xuống.

Rukawa thờ ơ đi qua nó rồi chạy lên cầu thang, vội vàng như một kẻ đào ngũ với lương tâm cắn rứt.

Cậu đã đến căn hộ của Sendoh nhiều lần, không lớn lắm nhưng lại đầy đủ tiện nghi. Cậu đã ở đó một đêm, chiếc giường đơn gần như không thể chứa nổi hai người, làn da chạm vào nhau và hơi thở đan xen luôn tạo ra những ảo mộng vô tận—

Ngoại trừ ôm và hôn, thì không có chuyện gì khác xảy ra cả.

Rukawa nghe thấy tiếng bước chân nặng nề phía sau, con chó lớn theo cậu từng bước một lên cầu thang, tiếng động mạnh như voi chạy, cậu không khỏi lo lắng cầu thang hẹp sẽ bị nó đè gãy.

May mắn thay không có gì xảy ra. Mặc dù loài chó rất ngu ngốc nhưng Rukawa xoa cằm và nghĩ, nếu là Sendoh Akira thì cho dù có trở thành một con chó thì anh ta cũng sẽ là một kẻ rất mạnh mẽ trong số bọn chúng.

Cậu dừng lại trước cửa phòng Sendoh Akira, do dự nửa phút nhưng vẫn không giơ tay gõ cửa. Sendoh sống một mình, nếu anh ta biến thành một con chó và tự mình chạy ra ngoài, có lẽ lúc này trong nhà sẽ không có người.

Cậu nghĩ bản thân cũng không mang theo chìa khóa.

Rukawa cúi người, dời chậu cỏ mèo bên cạnh cửa, nhặt chiếc chìa khóa dự phòng phía dưới lên.

Mặc dù không nuôi mèo nhưng tên khốn đó không biết từ đâu lại trồng một chậu cỏ mèo và vẽ một khuôn mặt cười thật to lên chiếc chậu nhựa trắng. Cỏ mèo mọc um tùm, rễ cây dựng đứng, cỏ và chậu cây (khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch đó) luôn khiến Rukawa Kaede nhớ đến Sendoh Akira.

Cậu cũng từng có ý định sẽ cắt trọc chậu cỏ đó, nhưng mỗi khi đứng trước chậu cỏ mèo, trước khi kịp làm gì, cậu lại thấy Sendoh Akira đang nhìn cậu với một nụ cười. Rukawa không đoán được Sendoh đang nghĩ gì, khi được hỏi về chuyện này, tên đó chỉ cười nói: "Rukawa cũng là một con mèo mà."

Dù không hiểu nhưng cũng không thèm hỏi, Rukawa cũng cảm thấy buồn bực và tức giận nên kéo người đó lại và bắt đầu hôn, cắn cắn lên môi như muốn trút giận.

Sendoh thực sự là một tên không tồi.

Rukawa chưa từng hẹn hò với ai trước đây và có lẽ cậu cũng sẽ không hẹn hò trong tương lai. Sendōh Akira rất tốt và cậu thực sự không thể tưởng tượng được bản thân có thể hôn hay ôm ai khác nữa.

...Nhưng bây giờ Sendōh Akira đã trở thành một con chó.

Chìa khóa được tra vào lỗ khóa, dừng lại động tác, Rukawa liếc nhìn con chó lớn đang ủ rũ bên cạnh.

Cậu đã hôn lên trán con chó này, và trước đó, ở phòng tập của Shohoku, con chó cũng đã liếm nước bọt lên mặt cậu - nhưng không có chuyện gì xảy ra. Chó vẫn là chó, Sendoh Akira  không thể trở về được nữa.

Tại sao chứ?

Rukawa suy nghĩ rất nhiều nhưng không nghĩ ra được điều gì.

Gần cửa có tiếng bước chân nặng nề, giống như có người đang uể oải bước ra ngoài. Tay nắm cửa xoay, với một tiếng cạch, cánh cửa mở ra.

"Ơ-Rukawa?"

Là Sendōh Akira ở hình dạng con người, mặc áo phông trắng bình thường và quần jean, tóc chưa chải chuốt cẩn thận và hơi lộn xộn.

Nhưng rõ ràng đó là Sendōh Akira.

Rukawa sửng sốt, nghiêng đầu nhìn con chó lớn dưới chân mình.

Con chó sủa "gâu" với Sendoh,  bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, vẫy đuôi bước vào nhà.

"Anh ổn chứ?" Rukawa lạnh lùng hỏi.

Sendoh ngơ ngác chớp mắt: "Trước đó anh chỉ cảm sốt một chút thôi... Ừm, sao em biết anh không khỏe?"

"Ngốc." Rukawa nói với vẻ mặt giận dữ, "Anh nuôi chó khi nào vậy?"

"Tên nó là Aki, dễ thương không? Nó lớn lên ở Tokyo quê anh đấy. Hôm qua, bố mẹ anh nhờ anh chăm sóc nó  hai ngày... Sáng nay, thừa lúc không để ý thì Aki đã chạy ra ngoài, anh đã tìm nó rất lâu, hóa ra nó trốn đi để tìm em." Sendoh gãi đầu cười, đột nhiên nhận ra tâm trạng của Rukawa  không tốt, "Rukawa, em sao thế? Mặt em đỏ như vậy, có phải là bị bệnh không..."

Rukawa đẩy anh vào nhà một cách mạnh bạo, sắc đỏ lan khắp cổ cậu. Cậu hôn anh một cách mãnh liệt và hung hãn, không biết là để che đậy sự xấu hổ hay là thỏa sự thương nhớ trong lòng.

"Kaede?" Sendoh vỗ nhẹ lưng Rukawa an ủi.

"Im đi, đồ ngốc."

Hết.

————————————————————
Lời Editor: Chúc mừng các bạn đã bị lừa nhé =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro