000000000000000000000AAAAAAAAAAMMMMMMMMMMMM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án:

Ta từ trước giờ đều tự ti, nói ra chắc không ai tin, ba mẹ ta đều là phần tử trí thức cao cấp, ba là viện trưởng bệnh viện, mẹ là giáo viên đại học. Hơn nữa, ngoại hình của ta là điển hình của người phương Nam, không dám nói tuấn mỹ, nhưng cũng là thanh tú mảnh mai. Ta tứ chi khỏe mạnh, chí ít nhìn như người bình thường.

Ta ghét hòa người khác tiếp xúc, vì ta sợ bọn họ phát hiện bí mật của ta.Ta ghét uống nước, vì ta không thích nhà công cộng của nhà trường, ta ghét mùa hè, vì mùa hè y phục mỏng manh, ta ghét nói chuyện, vì thanh âm ta vĩnh viễn không phải nam thanh trầm thấp, ta ghét về nhà, vì ta vô pháp đối mặt cha mẹ.

Trên là nhật ký trước đây của ta...

Chủ Nhật bệnh viện có rất nhiều người, bệnh nhân cùng người nhà, thêm tiếng khóc ầm ĩ của trẻ con hỗn loạn cùng một chỗ, làm cho tâm tình người thêm phiền muộn.

Thế nhưng tầng cao nhất phòng phẫu thuật lại im ắng, viện trưởng đã phân phó không cho bất luận kẻ nào quấy rối.

Run rẩy nhìn kim tiêm hướng tới mình, sợ hãi hòa hổ thẹn lan khắp toàn thân!

“Con sợ…Ba… Con … Sợ” Ta sợ hãi nhìn ba ba. Khả dĩ nhìn thấy kính của ba đã tràn ngập nước mắt.

“Không phải sợ … Chỉ là một ca tiểu phẫu, rất nhanh sẽ khỏi rồi.” Tay cầm kim tiêm run rẩy, ta biết ba cũng rất căng thẳng, thân là một chủ nhiệm ngoại khoa, lại để một ca tiểu phẫu làm cho lo lắng, bởi vì bệnh nhân, chính là con y… Hơn nữa là phá thai giải phẫu…

Nghiệt chủng trong cơ thể có lẽ tự biết mình số phận, bất an động đậy. Bụng có chút đau rồi…

Nhắm mắt lại, ta quyết tâm “Cha … Làm đi … Con không sợ “

Giết chết hắn ! Giết chết nghiệt chủng ! Mẫy năm nữa ta đã có thể sang Mỹ giải phẫu, không ai biết ta thân thể dơ bẩn, sẽ không ai biết !

Gây tê rất nhanh có hiệu quả, ý thức cũng mờ mịt. Vốn là không cần gây mê toàn thân, thế nhưng, ta không muốn nhìn thấy ba ba vì mình làm giải phẫu, không muốn a! Ta không muốn suy nghĩ ! Chỉ cần tỉnh lại là coi như mình nằm mơ, tỉnh mộng, bụng sẽ bằng phẳng rồi, cũng sẽ không phải ăn trái cây chua chua…

……………………………………..

“Tiện nhân… Ngươi này tiện nhân… Giết con ta…” Trên mặt đã sưng lên, trên người bị đánh cho mình đầy thương tích… Thế nhưng ta đã không cảm thấy đau rồi, chỉ là run rẩy không ngừng… Vì sao… Rõ ràng đã trốn thoát khỏi hắn rồi…

Khuôn mặt tràn đầy mị lực, tại mắt ta lại đúng ác mộng !… Khuôn mặt này, gây cho ta vô pháp phai mờ ác ý, ta bất tự giác sờ bụng….Nếu như không phải do hắn… Đồng môn của ta…Ác mộng của ta….

Vì sao ta lại gặp phải hắn, nước mắt của ta chảy không ngừng, mặc dù trước đây ta đã khóc không ít …

“Tiện nhân, ngươi cư nhiên lại dám giết hài tử của ta…” Cuồng bạo nắm đấm lại vung lên, chuẩn bị đánh ta, ta kinh sợ nhắm mắt lại.

“Không việc gì” Hắn đột nhiên nâng mặt ta lên, ta run run mở hé mắt, thấy hắn hé ra ôn nhu tươi cười, lòng ta phát lạnh, hắn như vậy cười… chắc chắn không phải chuyện tốt !

“Không việc gì… Hài tử không có, còn có ngươi… Chỉ cần có ngươi… Còn có thể tái sinh… Một ngày nào đó lại có hài tử!”

“Không… Ta là nam nhân… Không muốn… Ngươi đi tìm nữ nhân… Rất nhiều nữ nhân nguyện ý vì ngươi sinh hài tử” Tuy rằng sợ nhưng ta vẫn nói ra, thân thể ta như vậy, ngươi vì sao còn muốn… Ta không muốn tái hiện cơn ác mộng… Ta muốn phẫu thuật… Vì sao lại như vậy…

“Ngươi đùa cái gì, trước mặt ta ngươi chính là nữ nhân…” Hắn kéo tóc ta, da đầu truyền đến một cơn thống khổ “…Ngươi là của ta, chỉ có ta không muốn, không có chuyện ngươi tự mình ly khai!”

“Ngươi thả ta… Van cầu ngươi, nghĩ trước đây ta với ngươi là đồng môn…” Ta gần như là cầu xin rồi.

“…” Hắn không trả lời, bắt đầu đem ta về hướng phòng ngủ, thấy giường ngủ rộng lớn xa hoa kia, ta hiểu sắp phát sinh chuyện gì, vô pháp khống chế tiếng hét chói tai…

“Ta không muốn ! Không muốn ! ” Ta không muốn bị một nam nhân đặt dưới thân, không muốn sinh hài tử! … Ta có một mong muốn rất nhỏ bé, đơn giản là lấy một người vợ ôn nhu, có một đứa con xinh xắn, thanh bình sống hết cuộc đời… “Buông ra… Ta không muốn sinh tạp chủng!”

“Chát” Dùng toàn lực tát vào mặt ta. Mặt đã sưng đến không thể nói được rồi…

“Không phải do ngươi… Chỉ cần làm vài lần… Sinh hay không sinh không phải do ngươi quyết định… Đây là cách làm của nam nhân” Liếm khuôn mặt đầy vết thương của ta, kia là tuấn mỹ khuôn mặt, trong mắt nữ nhân chính là vô cùng mị hoặc! Trong mắt ta, lại là hận vĩnh viễn không muốn thấy…

Giãy giụa không thoát, ta bị ném lên giường, nhìn hắn tới gần, bắt đầu cởi quần áo, ta run rẩy từ trên giường chạy đến cửa phòng, cửa khóa rồi… Hắn cứ thế dùng ánh mắt châm chọc nhìn ta, thật không biết tự lượng sức mình…

Gục bên cửa, dùng tuyệt vọng nhãn thần nhìn hắn toàn mỹ thân thể, sợ hãi tình trạng trước mắt, ta ngất đi….

Chap I :

"Tiểu Thụy, con thực sự quyết định ghi danh trường Tam Trung sao? " Ba ba vừa ăn sáng vừa hỏi ta, mẹ một bên đang pha cafe.

"Ân, Tam Trung cho phép ngoại trú, thuận tiện hơn nhiều." Ta nhỏ giọng đáp.

"Như vậy cũng tốt, đỡ phải ở bên ngoài bất tiện..." Mẹ ngừng nói, liếc nhìn ta.

"Ai..." Ba ba thở dài, ta khẽ run, thanh âm thở dài tràn ngập đau xót.

Tuy rằng Tam Trung cao đẳng nằm trong thành phố, cũng không phải cao đẳng tốt nhất, cao đẳng thượng đẳng là ở ngoại ô thành phố. Các giáo sư cũng khuyên ta đừng tự đánh giá thấp mình, nên dùng cơ hội tốt nhất. Thế nhưng, ta thì có cái gì cơ hội? Ta làm sao có thể ở ký túc xá?... Ta không muốn cùng người khác tiếp xúc, giống như học trung học như nhau, không giao lưu, không quan hệ, chỉ cần nhất tâm học tập là được rồi. Vô pháp cùng giáo sư nói ra khó xử của bản thân, ta chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, kết quả, các giáo sư đều cho rằng ta không muốn xa nhà, bất đắc dĩ thay ta tiếc nuối...

"Con no rồi!" Buông đũa, ta chuẩn bị lên phòng.

Mẹ nhìn cơm còn trong bát, nhíu mày "Nam hài tử cần ăn nhiều một chút, ăn ít làm sao cao lớn được."

"..." Nam hài tử ! Ta lúc nào không mong muốn ta là chân chính nam hài tử, khỏe mạnh, vui vẻ, mà không phải là một âm u lão thử <con chuột>! Ta trầm mặc cầm đũa lên...

Mẹ tựa hồ phát hiện nói lỡ lời, xoa đầu ta, "Tiểu Thụy, mau ăn, không phải mẹ làm trúc duẩn thiêu nhục <măng xào thịt> ngươi thích ăn nhất sao?"

"Ân" Ta nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt lại muốn trào ra, tay mẹ nhè nhẹ xoa xoa ta,ta biết nàng chán ghét ta! Đúng vậy, có một phế hài tử như thể, làm sao có thể thích được!...Phụ mẫu đều mong muốn có một khỏe mạnh, ưu tú, có tiền đồ nhi tử. Thế nhưng, ta ngay cả điều cơ bản nhất cũng không làm được, phụ mẫu có thể dung dưỡng ta nhiều năm như vậy là quá may mắn rồi.

Nỗ lực hô hấp cho nước mắt không tràn ra, ở nhà đã đủ áp lực rồi, nếu như ta còn khóc, càng khiến mọi người thêm xấu hổ! Nuốt cho xong từng hạt cơm, ta lên phòng. Lần này mẹ không nói thêm gì nữa...

Cởi y phục, ta vào phòng tắm, kỳ thực ta chán ghét chạm vào cơ thể mình, đặc biệt là nửa người dưới, không trọn vẹn bộ phận, dư thừa mật hoa , mỏng manh thể mao <mao = lông -> tự hiểu> ... Không giống một nam nhân, mặc dù niên thiếu rất nhiều người cũng như vậy, nhưng ta biết, cả đời này ta cũng không thay đổi được. Ta đã thử dùng một ít thuốc kích thích, nhưng cũng không có hiệu quả.

Nhìn nửa cơ thể dưới đã đủ khiến ta muốn nôn, ta vội vàng mặc áo ngủ rồi lên giường, mỉa mai, ngay cả chính mình còn chán ghét bản thân, huống hồ người khác!

Một tháng sau, là ngày chính thức khai giảng, ta xách hành lý tới trường.

"Đừng sợ! Ba ba đã sắp xếp ổn thỏa rồi!" Vỗ vai ta, phụ thân an ủi.

Đáng lẽ ta sinh hoạt ở nhà, nhưng lại xảy ra sự cố, phụ thân ta phải đi Anh học bổ túc ngoại khoa não, mẫu thân đương nhiên là phải đi theo chăm sóc phụ thân, bởi vì phụ thân lúc nào cũng chỉ lo nghiên cứu, tại phương diện sinh hoạt chính là vô cùng tùy tiện. Nhưng lý do chính là, trường học vì an toàn của học sinh, bắt đầu từ năm nay, bắt buộc học sinh không được ngoại trú! Đây thật sự là cả ta cũng không ngờ đến.

"Không có việc gì đâu, ba ba đã cùng hiệu trưởng giàn xếp rồi, cho con ở một mình trong ký túc xá! ... Con cũng nên tập sống độc lập a, Tiểu Thụy!" Ba ba nói thành khẩn. Ta biết, ba ba cũng là vì ta.

"Ân" Ta không biết nói gì, chỉ là lúng túng trả lời. Một người ở, chỉ cần ta cẩn thận chút là ổn rồi.

Vào ký túc xá, ta may mắn ở một phòng rất hiện đại, phòng tắm riêng cũng có, hơn nữa ký túc xá dành cho 4 người lại chỉ có một mình ta ở.

"Ba ba về đi, ngày mai bay rồi, ba ba phải về chuẩn bị hành lý nữa." Ta vừa lôi hành lý, vừa đối ba ba nói.

"Không việc gì, ba ba giúp con sắp xếp hành lý." Nhìn ba ba bận rộn qua lại, ta viền mắt lại muốn đỏ, ba ba đi Anh không biết lúc nào gặp lại.

Kết quả, đến tận lúc ăn cơm tối, ba ba mới ly khai, trước khi đi, ba ba dặn dò ta phải hảo hảo tự chiếu cố mình, có việc gì phải gọi điện cho phụ mẫu.

Mấy ngày sau, ta cũng yên bình vượt qua... Trường học rất an tĩnh, phần lớn đều chưa đến trường học quá sớm, toàn bộ ký túc xá chỉ có rất ít người.

" Ngô Thụy, có ở đây không?" Khai giảng vài ngày sau, có một giáo sư bên ngoài gọi ta, ta buông sách, nghi hoặc ra ngoài.

"Có thể đến phòng hiệu trưởng không? Hiệu trưởng tìm trò có việc!"

"Vâng, cảm ơn thầy!"

Trên đường có vài nữ sinh cởi mở hỏi lớp ta, ta mơ hồ hoảng lên, nghe giọng điệu các nàng trêu đùa "Xem, đỏ mặt rồi.", ta không biết mình thực sự có đỏ mặt hay không, thế nhưng nói chuyện với các nàng ta thực sự căng thẳng.

" Ngô Thụy đúng không?"

"Ân"

"Có chuyện muốn cùng trò thương lượng..." Hiệu trưởng có chút do dự hỏi ta.

"Thầy cứ nói ạ..."

"Nghe phụ thân trò nói, trò có bệnh khiết phích, không thể cùng người khác tiếp xúc ?"

"Ân" Ba ba đã cùng thầy nói vậy sao?

"Có thể hay không giúp thầy một chút? ... Năm nay ký túc xá có khá nhiều học sinh, hơn nữa phòng tốt cũng đầy người rồi, ... Nếu an bài một học sinh nữa cùng trò sinh hoạt, không biết Ngô Thụy có thể chấp nhận không?" Hiệu trưởng vẻ mặt khó xử nhìn ta.

Ta lập tức ngẩng đầu, kinh sợ nhìn thầy... Muốn ta cùng người khác ở chung!

"Ta biết ta đã đáp ứng phụ thân trò, chỉ là tạm thời thôi, chờ thêm một khoản thời gian nữa tái bàn giao ký túc xá. ... Hơn nữa các trò tuy cùng ở, ta sẽ nói hắn đừng ảnh hưởng đến trò, đươc không? Ngô Thụy... Nếu không thực sự thiếu phòng ta cũng sẽ không phải làm cách này..."

Ta có thể nói gì nữa? ... Ta luôn luôn không biết cách giao tiếp, huống chi trước lời đề nghị nhẹ nhàng này... Chỉ có thể hy vọng, tự mình cẩn thận, thận trọng cùng hắn sinh hoạt. Hy vọng hiệu trưởng có thể sớm có phòng bàn giao cho hắn.

----------------------------------------------

Chap II:

Lần đầu tiên thấy hắn, ta biết, hắn thuộc về loại cả đời cũng không cùng ta giao thiệp nam sinh! Tuy rằng không giống các nam sinh khác nhuộm kỳ quái màu sắc, thế nhưng độ dài mái tóc tuyệt đối vi phạm nội quy. Tóc dài mất trật tự che khuất cả trán. Ngũ quan rất đẹp nhưng không nữ tính, nói đơn giản, tuấn mỹ hai chữ là đủ rồi. Nhìn hắn độ cao trên giường, vóc người chắc cũng rất chuẩn... Có cảm giác cường liệt, không hoàn toàn từ dung mạo hắn, mà là ở khí chất.. Áp bức mà không lỗ mãng...

Nằm ở trên giường, ta nhìn xuyên qua lớp sách vở trước mắt, lặng lẽ quan sát hắn... Lại một lần nữa xác định thêm, nếu như không phải ta cùng hắn sinh hoạt, ta sẽ thậm chí không liếc hắn một cái.

"Uy... Nghe nói ngươi bệnh khiết phích?" Nam thanh rất dễ nghe, có điểm đường hoàng.

"A?... Ân" Bị hắn hỏi, ta giật mình, theo thói quen liền thấp đầu xuống.

Hạ đôi mắt vẫn luôn quan sát ta, tuy rằng minh bạch chỉ là cùng sinh hoạt sẽ không bị phát hiện, ta vẫn có chút sợ hãi.

"Biến thái!" Tại thời khắc ta đang căng thẳng, thanh âm lạnh lùng của hắn phun ra hai chữ đầy khinh thường, âm thanh tuy không lớn, như là lẩm bẩm. Nhưng ký túc xá an tĩnh vẫn nghe được rất rõ ràng.

Biết hắn là đang nói ta bệnh "Khiết phích", thế nhưng lần đầu tiên gặp ta, hơn nữa là ở tạm phòng ta, cư nhiên đã kiêu ngạo đến mức này, ta oán hận cắn môi. "Biến thái" này hai chữ, ta phi thường chán ghét, nói trắng ra, tựa như người hói đầu bị người khác nói bóng đèn như nhau!

Đem chăn kéo cao, hoàn toàn đem mình vây bọc lại, không nhìn nữa, không nghĩ nữa. Nghe MP3, đem thanh âm hắn hoàn toàn cắt đứt, tâm tình cũng từ từ an tĩnh lại.

Bất quá hắn cùng ta học khác ban. Chúng ta ngoại trừ cùng chung ký túc xá, không chạm mặt nhiều lắm, ban ta cùng ban hắn cách nhau một rẽ nhỏ, thỉnh thoảng cũng thấy nhau. Nhưng, thời điểm sinh hoạt khác biệt, cơ hội gặp mặt của chúng ta không quá năm đốt ngón tay, đây không phải do ta tận lực lảng tránh, mà là, hắn gần như rất ít đi học, hơn nữa, hắn sinh hoạt ban đêm, thông thường trời sáng hắn mới về, thậm chí có vài ngày cũng không về.

Đối với ta tình hình thế này là phi thường tốt.

..................................

Sớm biết thế này, đã không ăn nhiều vậy, bình thường không uống nhiều nước lắm, nhưng hiện tại mùa hè, lúc nào cũng khó chịu, thấy bán dưa hấu ướp lạnh, lại nhịn không được ăn hơn một nửa. Kết quả, cả đêm đi WC hơn hai lần rồi, ta bất đắc dĩ chuẩn bị đi lần nữa, nhìn đồng hồ dạ quang, đã 3 giờ đêm rồi...

Mới từ toilet đi ra, "A!" Ta ôm ngực, nguyên do là tên đồng môn kia. Hắn thế nào vào phòng cũng không phát ra thanh âm. Bóng người cao to tại trống vắng căn phòng có phần quỷ dị.

"Gọi quỷ cái gì" Thanh âm khó chịu vang lên, hắn tựa hồ cũng bị ta dọa rồi.

Cũng không phải ta muốn hô, là do ngươi dọa ta giật mình nga. Nghĩ thầm trong đầu, ta yên lặng bò lên giường mình.

Ngày thứ hai, lúc ta thức giấc, hắn đã trong toilet rồi, ta cũng định chờ hắn xong mới vào, thế nhưng hôm nay có tiết của thầy số học rất nghiêm... Không thể làm gì khác là cố gắng đứng cách xa cùng hắn dùng toilet, thế nhưng lúc ta chuẩn bị đánh răng, có thể là do khẩn trương, bàn chải theo tay ta rơi xuống, rơi vào bồn toilet.

Hắn nhìn ta liếc mắt, đưa bàn chải đánh răng gần đó cho ta, ta hoảng sợ cầm lấy mà bắt đầu xát. Xong xuôi, chuẩn bị rời đi, lại phát hiện hắn vẫn đang gắt gao nhìn ta, như là mèo vờn chuột, ta ngơ ngác lui về phía sau...

"Ngươi không mắc bệnh khiết phích" Hắn tuyên bố.

"Không, ta có."

"Ngươi cho rằng ta ngớ ngẩn sao? Khiết phích phản ứng cũng không biết? " Hắn tựa hồ tức giận phản bảc lại, thanh âm cũng cao lên.

"Ta thực sự bệnh khiết phích, ta vừa rồi chỉ vì căng thẳng..." Ta ngập ngừng giải thích.

"Căng thẳng?" Hắn hừ lạnh, "Thế nào? Sợ ta?"

"Không" Ta cúi đầu, nhìn ngón chân. =_=

"Đau quá!" Hàm dưới như bị bóp nát, hắn giơ tay chế trụ cằm ta.

"Ta rất dọa người sao?" Lực tay lại tăng lên, ta khó khăn hô hấp, hắn so với ta cao hơn một cái đầu, thế nhưng vóc người mảnh khảnh, không ngờ thể lực lại hơn ta rất nhiều lần.

Ta chỉ có thể run rẩy, giãy dụa bất lực...

Chap III:

Ta trầm mặc, không biết có đúng hay không ta thực sự sợ hắn, dù ta không bị khiết phích, thì phản ứng của hắn cũng quá đáng rồi. Tựa hồ bất cứ ai cũng không được phép lừa gạt hắn, loại ánh mắt hung hiểm từ trên cao nhìn xuống làm ta cảm thấy rất tự ti…

“Nói!”

Mãi không thấy ta trả lời, hắn lại gia tăng khí lực, tuy rằng hắn so với ta khỏe, nhưng khí lực đã quá mạnh rồi.

Ta đau đến mặt mũi trắng bệch, cũng không muốn tỏ ra khiếp nhược, hắn, thực sự quá đáng rồi! Ta thật tình ghét hắn, cũng là lần đầu tiên ta ghét một người. Phẫn nộ nhìn hắn, không quan tâm đau đớn trên mặt.

Cảm nhận được ta căm ghét, hắn buông tay ra, ném lại cho ta hai chữ “Biến thái”, rồi ngông nghênh đi… Để lại ta với cái cằm đỏ bừng, một thời gian sau là sưng lên. Không có đá chườm lạnh, ta chỉ có thể sử dụng nước lạnh rửa qua. Ủy khuất càng lúc càng tăng, ta cái gì cũng không làm sai, vì sao bị người khác ức hiếp… Nhìn trong gương, mặt ta vốn trắng trắng lại nổi bật hồng hồng mắt cùng cằm, quả có chút hài hước, vừa nhìn là biết dễ khi dễ dáng dấp!

Liên tục rửa mặt mấy lần, đến lúc vết sưng trên cằm không còn quá rõ ràng, ta mới cầm sách vở đi học.

Có gì đó chạm vào cánh tay ta, nghiêng đầu nhình, là người ngồi cùng bàn với ta. Hắn hỏi “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao! Không cẩn thận đụng vào cửa thôi…” Ta nói, không nghĩ sẽ có người quan tâm. Nhớ lại mình còn không chủ động hòa hắn nói chuyện, có chút vô ý.

“Có cần đi y tế không?” Hắn quan sát cằm ta, đề nghị.

“Không cần, cảm ơn ngươi…” Đối với hắn hảo ý, ta có chút vui vẻ. Tâm tình bị đả kích cũng tốt lên rất nhiều.

“…” Hắn tựa hồ còn muốn nói gì đó, bỗng vang lên tiếng chuông . Ta nhìn hắn cười cười, mở ra sách vở. Hắn kinh ngạc biểu tình làm ta tự hỏi mình thường ngày đến mức nào lạnh lùng… Lập tức, hắn cùng đối ta tươi cười.

Giờ nghỉ cuối cùng cũng tới, ta lên sân thượng nghỉ ngơi, thuận tiện xoa xoa mặt, mùa hè nóng, quạt máy trong phòng học mặc dù bật nhưng không có tác dụng lắm.

Có cái gì lạnh lẽo chạm vào ta, ta ngẩng đầu lên nhìn, là người ngồi cùng bàn với ta, trên tay hắn đang cầm một chai suối khoáng bị đóng băng.

“Này, cho ngươi!”

“…” Ta ngạc nhiên nhìn hắn mồ hôi đầm đìa, ta thậm chí không biết tên hắn!

“Nhanh a! Sắp lên lớp rồi!” Đem chai nước đặt vào tay ta, hắn cấp tốc trở về.

“Cảm tạ…” Hắn thực sự là người tốt, ta đem chai nước lạnh, đặt tại cằm.

“Đồng môn mà, có gì đâu” Sang sảng tiếng cười vang lên.

Ta thật may mắn khi có một người thiện ý như thế ngồi cạnh. Ta cảm nhận được từ hơi lạnh trong nước một chút vui vẻ… Vào giờ, ta len lén nhìn sách vở hắn, mới biết được tên hắn.

Lưu Khải Ninh … Lưu Khải Ninh…. Lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, đã khai giảng lâu như vậy còn không biết tên quả thật thất lễ.

Buổi trưa tan học, cangtin đầy người rồi, giáo sư chỉ cần dạy quá giờ một chút, đã rất đông rồi. Ngồi một góc khuất, ta ăn chút đồ ăn vặt, ngày hôm nay không ăn cơm vậy.

Đọc sách giáo khoa, nhìn ở trước đoàn người đông đúc xếp hàng mua bữa trưa, ta cúi đầu học công thức.

” Ngô Thụy! Ngươi cũng đến ăn trưa a!” Người ngồi cùng bàn với ta lại gần ta chào hỏi.

“Ân!”

“Ngươi thật là, định đợi đến khi nào…Ta giúp ngươi mua ba”

Nói xong, đem mình thực hạp đặt lên bàn, một tay đoạt lấy ta thực hạp, chen vào bên trong, rất nhanh thì hắn đã mua xong cơm đi ra, ta cảm kích đối hắn nói “Cảm tạ”

Hắn có chút mất hứng “Đừng có khách khí như vậy a! … Ngươi nói vậy ta rất không tự nhiên a”

“..Xin lỗi…” Ta cúi đầu cắn môi, ta thật không biết cảm tạ cũng sẽ đắc tội với người khác.

“Này… Ngươi không hiểu… Ta đều không phải đang trách ngươi, chỉ là, bằng hữu giúp nhau là chuyện rất bình thường a” Hắn lo lắng giải thích.

“…” Ta là hắn bằng hữu sao?

“Quên đi, tính tình ngươi quá ôn hòa, làm ta cảm giác giống như đang khi dễ ngươi, cái này cho ngươi, mau ăn đi.”

Tiếp nhận thực hạp, ta chuẩn bị rời đi, nhìn hắn vẫn đứng chỗ cũ, ta hướng hắn nói “Xin lỗi, ta kỳ thực là thật tâm cảm tạ ngươi…” Tuy rằng hắn không thích ta nói vậy, ta vẫn là cảm kích nói ra, ta không có thói quen được người khác giúp đỡ.Chap IV:

Trở lại ký túc xá, kẻ đáng ghét kia không đi ra ngoài, mà nằm trên giường xem tạp chí.

Ta tiếp tục động tác, lẳng lặng đóng cửa lại,định ngồi trên giường mình chuẩn bị ăn.

Thế nhưng ta không muốn hắn chú ý, hắn hết lần này đến lần khác hắn lại chú ý “Kẹt!” một tiếng, hắn rất nhanh ngẩng đầu lên, khinh miệt nhìn ta… Ta bị hắn nhìn đến sợ hãi.

“…Da thịt trắng nõn mịn màng a… Tiểu bạch kiểm <tiểu = nhỏ, bạch = trắng, kiểm = mặt> “

Thanh âm kỳ quái châm chọc làm mặt ta đỏ lên. Ta cũng không cùng hắn tranh luận, chỉ mở thực hạp, mùi thơm lập tức tản ra. Nhìn cửa sổ, tận lực không suy nghĩ đến hắn…

Vừa ăn được mấy miếng, “Ba” muôi trong tay bị đánh rơi, ta nhìn thân ảnh cao gầy của hắn ngay trước mắt, sao lại cận quá, khống chế hành động mình, ta lập tức đứng vọt lên, nhưng tay lại bị hắn nắm.

“Cổ tay rất thanh mảnh.” Thật không nghĩ âm thanh này là của một học sinh cao trung, thanh âm rất có từ tính.

Ta cố sức giãy dụa muốn thoát ra, thế nhưng hắn lại càng dùng sức chế trụ.

“…Trách trách, ngươi làm sao phải khẩn trương?… Chẳng lẽ, ngươi kỳ thật là nữ a!…” Ngả ngớn kề sát tai ta nói.

Ta sợ hãi, viền mắt bắt đầu đỏ. Khiếp sợ nói ” Nói càn cái gì! Buông, buông ra!” Lại càng cố sức giãy dụa.

Hắn cũng không nghĩ ta sẽ kịch liệt phản kháng, tay ta thoát được, nhìn hắn nhất thời âm trầm lại, ta theo phản xạ chạy ra ngoài. Trên thực tế, ta đã làm như vậy rồi, chỉ là, hắn tốc độ so với ta rất nhanh, ta hối hận vì cái gì không tập luyện thân thể.

“Phản ứng của ngươi là sao?” Hắn phẫn nộ đem ta đẩy vào tường.

“…” Ta biết mình phản ứng thái quá, nhưng ta không thể khống chế, ta không chịu được người khác tiếp cận quá gần, hơn nữa hắn lại là một người nguy hiểm, cơ thể ta theo bản năng mà hành động.

“Hay, ngươi chính là nữ a”

Lời vừa nói ra, ta chợt nghe hắn cười lớn, ngay cả hắn cũng nghĩ khó tin. Ta tức giận đến run rẩy, hắn như thế nào lại có thể vũ nhục ta…

“Ngươi đừng quá đáng!” Tuy rằng tức giận, ta thanh âm vẫn như cũ rất nhỏ, cảm giác tự ti đã khắc vào tâm tủy ta.

“..Ta quá đáng? Ta thế nào quá đáng rồi?” Hắn thiêu mi, chậm rãi cười “..Ta còn thật muốn quá đáng một lần a.”

Hắn đang nói cái gì? Ta còn chưa kịp phản ứng, người đã bị hắn đặt lên giường, sau đó bị hắn đẩy ngã nằm xuống, tất cả chỉ trong một khoảng khắc.

“Để ta kiểm tra xem.” Hắn hứng thú bắt đầu cởi y phục ta.

Ta rốt cuộc ý thức được hắn đối với ta làm gì rồi, liều mạng giãy dụa thoát ra. Mùa hè mỏng manh y phục rất nhanh bị xé rách, cơ thể trắng nõn bị lộ ra, hắn áp vào ta một hơi thở gấp, trong mắt chợt hiện tia kinh ngạc, sau đó, chính là kinh hồn táng đảm nhiệt độ.

“Ta thật là nam sinh, ngươi buông!” Tuy biết rằng hắn chỉ là trêu cợt ta, thế nhưng nếu tái kiểm tra xuống phía dưới, bí mật của ta… Tất cả mọi thứ cũng sụp đổ…

“Đừng nhúc nhích” Hắn thanh âm khàn khàn vang lên, ta lúc này không biết cái gì gọi là tình dục, tự nhiên không phát hiện loại tình huống này có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ là phi thường bất an, nghe hắn nói chỉ sợ bí mật bị lộ.

Tay hắn bắt đầu thoát quần ta, ta lúc này cả ý nghĩ cũng bắt đầu co giật, gắt gao hô lên “Buông.. Buông ra…A A “

Điên cuồng đánh đấm cùng tiếng thét rốt cuộc chọc giận hắn, một cái tát giáng lên mặt ta, ta lập tức bị đánh nghiêng về một bên, nước mắt rốt cuộc chảy xuống rồi, trong miệng đều là máu tanh, trộn lẫn với nước mắt… Hắn giống như ác ma kinh nhân. Đến khi quần sắp sửa bị hạ xuống, ta nhắm hai mắt lại.

Hắn ngừng lại, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, tự nhìn hai tay mình. Ta không biết mình như thế nào nhìn hắn, cũng không biết trông mình đến tột cùng hình dạng như thế nào thống khổ, nói chung, hắn là dừng lại rồi. Trong một lúc, căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng.

Một lát, hắn mở miệng “Ta chỉ… Chỉ là nói đùa..Thực sư, ngay từ đầu chỉ là nói đùa… Thế nhưng… Ta đối nam nhân không có hứng thú… Đều tại ngươi không khác gì đàn bà mà la hét…”

Ta không rõ đùa vui lại có thể đến trình độ này, mà khiến ta khó chịu là hắn cư nhiên lại trách ta, ta khó tin nhìn hắn, lẽ nào tất cả đều là tại ta, ta kéo ra giường che khuất thân trên.

Hắn càng nói càng nhỏ giọng, rốt cuộc cũng im lặng rồi… Sau đó hắn đối ta nói “Yêu

quái” rồi tiêu sái ra ngoài.

Ta không nhịn được khóc lớn, nhìn đống hỗn độn trên giường, cũng không quản máu miệng, cứ mặc nước mắt tuôn ra…

————————————————� �——————–

__________________

~ Yokins ~

  #7    

05-29-2010, 10:43 PM

yokins

Thành viên

Gia nhập: May 2009

Bài gởi: 80

Chap V

_Tiếp tục PR cho nhà nguồn thân yêu :http://thienhuyentu.wordpress.com/ _

Ác mộng

Chap V:

Ngày thứ hai, ta không đi học, vì mặt ta sưng ngay cả mình cùng nhìn không được, khi rửa mặt khăn mặt cùng vết sưng tiếp xúc đều là một loại dằn vặt. Mà ta càng cảm thấy sợ hãi hắn sức lực…

Hắn từ ngày hôm qua, đã không trở về… Chờ đến ngày thứ ba, trên mặt vết sưng cũng đã lành rất nhiều, xác định đã có thể ra ngoài, ta kiên quyết sẽ đến phòng hiệu trưởng làm việc!

Khi ta dùng dũng khí hướng hiệu trưởng đưa ra yêu cầu, thấy ta vẻ mặt tiều tụy, hiệu trưởng trầm tư rồi cuối cùng đáp ứng yêu cầu của ta.

Đi trên đường về, tâm tình chán nản mấy ngày nay dần dần chuyển biến tốt đẹp. Ta vô tình chạm mặt Khải Ninh, bất quá hắn tựa hồ không thấy ta, mà ta vội trốn tại góc khuất ven đường, sợ lại bị hắn hỏi han…

Tới buổi tối, kẻ đáng ghét đã trở về, ta run rẩy, dùng toàn sức đem thân thể lui vào trong chăn, làm như đang ngủ say hình dạng. Giường lõm xuống, ta biết hắn đang ngồi lên giường ta. Tim đập mau như muốn nhảy ra ngoài, ta căng thẳng hô hấp.

Trên mặt trọng lượng bỗng nhiên biến mất, hắn kéo chăn của ta ra, ta tận lực đóng giả người đang ngủ, hô hấp trầm ổn.. Đi nhanh đi, đi mau, ta thầm lặng yêu cầu. Đợi một thời gian sau, ta nghĩ một thế kỷ cũng không như vậy dài đằng đặc…

Có cái gì chạm lên mặt ta.. Một hồi lâu, ta mới biết đó là tay hắn, ta chưa bao giờ bị ai chạm, ta kiềm chế suy nghĩ muốn vùng lên. Trên người bắt đầu phản ứng bài xích… Không muốn ai chạm ta!!! Hắn hô hấp càng ngày càng gần, ta do dự, có hay không mở mắt ra.

Đột nhiên môi bị cái gì ướt át bao trùm, ta trong nháy mắt cứng ngắc, như là ếch bị rắn nhìn. Sau đó, rốt cuộc khống chế không nổi, đẩy ra hắn, ta ngồi dậy, dùng nhãn thần hoảng loạn mà nhìn hắn. Hắn tựa hồ không ngờ ta giả vờ ngủ, trên mặt âm trầm, dùng loại tà ma nhãn thần quan sát ta… Ta giữ chặt y phục, bất an cắn môi!

“Hừ… Ngô Thụy khiết phích thật sự là thương cảm, nhìn hắn như vậy mệt mỏi hình dạng, thực sự không đành lòng, cho nên, thầy đã chuẩn bị cho trò một gian phòng khác… Lão nhân kia nói như vậy, vì ngươi tìm hắn a!” Hắn lãnh khốc nói.

“…” Ta len lén nhìn hắn, sắc mặt hắn càng ngày càng kém, ta hấp tấp cúi đầu nhìn hình hoa trên chăn.

“Thế nào? Dám làm mà không dám nhận?” Hắn mạnh mẽ tới gần, ta bất đắc dĩ lui vào sát tường phòng bị, bị hắn chế trụ cằm quá khứ lại tái hiện…

Đau… Đau quá, vết sưng trên mặt còn chưa lành hẳn, bị hắn bóp, ta hàm răng cũng muốn gãy rồi, nước mắt không kiềm nổi rơi xuống. Thấy hắn lộ ra một tà mị khuôn mặt, đối với ta có chút xung kích, nhưng đa phần đều là sợ hãi.

“Vừa chạm một chút, đã khóc rồi?” Hắn nâng cao thanh âm “Thật là nũng nịu a”

“Ngươi buông ta ra! …Không thì ta gọi người!” Ta còn nhớ hành động quá đáng của hắn lần trước, hắn không phải là một người đơn giản buông tay.

Hắn như thể nghe thấy truyện cười, khoa trương cười lớn, ngay lúc ta còn đang nghi hoặc, hắn lại đột nhiên đem ta đặt dưới thân, lúc ta còn chưa kịp kêu lên, hắn đã xé gối, nhét vào miệng ta…

“Như vậy, sẽ không có ai quấy rối chúng ta rồi…” Hắn tươi cười lúc này thập phần quỷ dị.

Ta lắc lắc đầu, trong miệng nức nở… Hắn rốt cuộc bị sao vậy…

“Ta muốn đi tắm, ngươi ngoan ngoãn nằm ở chỗ này!… A, được rồi, phải trói chặt một chút..” Dứt lời, rút ra dây lưng đem ta trói ở trên giường… Ta liều mạng giãy dụa cổ tay, hành vi của hắn đã vượt quá bình thường… Rất nhanh, cổ tay bắt đầu đỏ lên, nhưng dây trói không chút nào thả lỏng!

“Bảo bối! … Như vậy chỉ biết tự làm thương mình mà thôi…” Hắn mặc áo ngủ còn chút ẩm ướt đi ra.

Đây là lần đâu tiên ta bị một ngoại nhân như vậy thân thiết gọi, thật ác tâm.. Ta mở to hai mắt nhìn.

“Ngươi sợ ta thượng ngươi là nam nhân sao, không việc gì, ta kỹ thuật rất tốt!..” Hắn vuốt vuốt mặt ta, nhìn ánh mắt ta đầy khiếp sợ “Thế nào? Ta thượng ngươi là phúc khí của ngươi… Không được bày ra bộ dạng này…”

Thiên a, hắn đang nói cái gì… Cái gì gọi phúc khí… Ta liều mạng lắc đầu, buông a…

“Da của ngươi so với nữ nhân còn nhẵn nhụi, khuôn mặt cũng thế, trên người không có thể mao ta chán ghét, cho nên ta có thể chấp nhận được.. Ta sẽ đem ngươi huấn luyện thành sủng vật, chỉ thuộc về ta…”

Ta gần như muốn ngất đi rồi, người này hóa ra, lại là một kẻ biến thái… Ta không muốn…

Ta sợ hãi nhìn hắn kéo ra chăn trên người ta, nước mắt – vì sợ hãi cực độ, cũng đã rơi khắp mặt ta, vì sao lại như vậy a….

————————————————� �————————–

__________________

~ Yokins ~

  #8    

05-29-2010, 10:45 PM

yokins

Thành viên

Gia nhập: May 2009

Bài gởi: 80

Chap VI

Ác mộng

Chap VI:

Cúc áo từng chiếc từng chiếc bị giải khai, ta càng ngày càng liều mạng giãy dụa, mặc kệ đau đớn truyền từ cổ tay… Miệng bị nén chặt khó chịu, muốn kêu to lại chỉ có thể phát sinh “Ô ô ” âm thanh. Đá động chân tay dễ dàng bị hắn chế trụ, áo ngủ rất nhanh bị cởi ra, nhãn thần hắn càng làm ta thêm sợ hãi…

Hắn xoay người ngồi sát cạnh ta, dùng tay xoa xoa ngực ta, da giống như bị loài bò sát bò lên chuyển động, thân thể căng thẳng, thật đáng ghét…

Ta chỉ có thể mặc hắn vuốt ve da thịt ta, cảm giác bất lực khiến ta tuyệt vọng…

“A..” Đau quá a, hắn hung hăng bóp hai điểm nhảy cảm trước ngực ta. Mẫn cảm thần kinh lập tức làm ta thống khổ!

“Phải… Biểu tình thật thú vị..” Hắn thở dốc, cúi đầu xuống, cư nhiên ngậm hai điểm bị hắn đùa nghịch đến sưng đỏ. Ta thì dù không hiểu chuyện, cũng đã minh bạch hắn định làm gì.. Ta dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn hắn…

Nước mắt ngày một dâng, ta xem tay hắn càng ngày càng xuống thấp, cả người run rẩy không kiềm được…

“Hảo tiểu…” Hắn cầm hạ thân ta, “Nhưng rất khả ái…”

Chưa bị phát hiện… Không muốn…. Phân thân bị hắn nắm, như vật gì yếu ớt bị hắn chế trụ.

………………………………………..

“Đây là cái gì…” Hắn nghi hoặc nhìn ta hạ thể, ta nghe rõ ràng âm thanh hắn hô hấp, vẻ mặt hắn kỳ quái hòa lẫn kinh ngạc, giờ khắc này, ta chỉ hận tài sao không sớm chết đi…

Hạ thể bị lộ ra, ngay cả nơi mà chính ta cũng chưa từng chạm bị hắn dùng ngón tay đùa nghịch.

Ta hoảng hốt, nước mắt chảy đầy mặt.

“Ta sẽ bỏ khăn ra, nếu như ngươi dám hô người, để mọi người thấy ngươi thân thể!” Hắn uy hiếp, thỏa mãn nhìn ta thống khổ gật đầu.

“Ngươi là song tính nhân?…”Hắn do dự hỏi.

“…”Ta không trả lời.

“Ha ha … Ha ha ha a…”

Hắn cười càng lúc càng lớn “Khán khán, ta tìm được một hiếm có bảo bối…Thật không ngờ ta sẽ gặp được, lại là một vật rất xinh đẹp..Sau đó ngươi là người của ta rồi” Hắn liếm nước mắt nghẹn ngào của ta.

“…” Ta không muốn! Thế nhưng, ta không dám hô lên, như vậy thân thể không thể để người khác thấy…

Hắn tách ra hai chân ta, đem nơi ta luôn cảm thấy hổ thẹn bày ra trước mắt hắn, ta thân thể run rẩy, vô pháp ngăn cản hắn nhìn.

Có cái gì đó đi vào hạ thể, đó là ngón tay hắn, cảm giác thô ráp ma sát cơ thể ta, tựa như một hạt cát trong vết thương, tay hắn bên trong liên tục ma sát, hai chân ta cũng hắn áp chế đến tê cứng rồi.

Ta vô lực thở dốc, đau quá, hắn lại cho thêm một ngón tay, tiếp tục ở bên trong khai thác không ngừng…

————————————————� �————————–

__________________

~ Yokins ~

  #9    

05-30-2010, 12:42 PM

yokins

Thành viên

Gia nhập: May 2009

Bài gởi: 80

Chap VII

Ác mộng

Chap VII :

“Ngươi thả ta!… Van cầu ngươi… Cầu ngươi…” Ta cúi đầu cầu xin.

Hắn không nhìn ta liếc mắt, như cũ ở bên trong ta đùa giỡn. Giống như một tiểu hài tử đang xem xét một món đồ chơi hiếm lạ, hắn nghịch ngợm tiểu đệ đệ của ta, hướng nơi cấm kỵ kia thâm nhập.

“Van cầu ngươi… Ngươi buông ta ra… Ngươi muốn cái gì cũng được… Ta sẽ nói ba ba cho ngươi tiền… Ngươi buông ta ra…” Ta nức nở, mong muốn có thể thuyết phục hắn, thế nào cũng được, ngươi buông tha ta a!

“Ba” Bắp đùi non mềm bị hắn hung hăng đánh vài cái, “Ta để ý chuyện đó sao? …Muốn tiền, hừ, ngươi muốn bao nhiêu ta cũng có thể cho ngươi… Ngươi thông minh một chút đi…”

Nhìn hắn mỉa mai cười, ta minh bạch hắn đều không phải kẻ cần tiền. Ta không biết dũng khí từ đâu, có lẽ là do sợ hãi khí lực, ta bắt đầu giãy dụa, mà hắn cũng không chịu được, một đấm đánh vào bụng ta, dù không xuất toàn lực khiến ta ngất đi, nhưng cũng đủ làm ta tiêu tán mọi phản kháng!

Ta yếu ớt nằm, nhìn hắn tại hạ thân ta đùa giỡn..

Ngẩng đầu lên, hắn cười “Rất đẹp, thanh tú vô cùng… So với xử nữ còn tuyệt mỹ hơn! Cũng rất sạch sẽ…” Nói xong, lại cầm phân thân ta tỉ mỉ quan sát “Phải, phía trước bị động, ở đây cũng phản ứng không tệ!”

Ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua như thế dâm loạn ngôn ngữ, bụng đau đến mức không thể phản kháng rồi… Ta tự hận mình bất bình thường, nếu là người khác, đã khả dĩ kêu cứu, mà ta lại không thể, tượng như thanh oa <ếch nhái> mở hai chân, mặc người thao túng… Có lẽ, nếu như là người thường, hắn cũng không như thế hứng thú rồi!

Không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng rút ngón tay ra.

Ta chán ghét quay đầu đi, hắn cư nhiên lại đưa ngón tay vào miệng ta, kia ngón tay vừa chạm nơi dơ bẩn…

“Thế nào? Chính mình cũng ghét bỏ?…” Hắn châm biếm tại miệng ta càn quấy, móng tay cọ xát niêm mạc khoang miệng gây đau nhức ! Một hồi sau, khẩu thủy <khẩu = miệng, thủy = nước> tràn ra, hắn mới bỏ tay ra, lần thứ hai sờ soạng chỗ dơ bẩn kia.

Có nước bọt bôi trơn, lần này tay hắn càng thêm thuận lợi tiến sâu vào, sau đó tiếp ngón

hai, ngón ba… Cảm giác bị khai thác thật khó chịu.

“Lần này là đặc biệt, sau này ngươi muốn học cách thả lỏng, ta cũng không giúp ngươi, nhớ kỹ” Hắn nâng mặt ta “Nghe rõ rồi chứ, làm người của ta, ngươi phải học rất nhiều…

Đây là vinh hạnh của ngươi…”

“Con mẹ nhà ngươi vinh hạnh…” Ta run run nhục mạ hắn, đây là lần đầu tiên ta chửi mắng ai đó. Ta khóc, loại này vinh hạnh, ai muốn chứ…

Sắc mặt hắn lập tức trở nên xấu xí, lòng ta chợt hiện lên một tia khoái ý. Nhưng rất nhanh đã bị hắn phẫn nộ dập tắt.

“Ngươi dám nói như vậy!” Hắn mạnh mẽ rút tay ra. Cái gì đó cứng rắn như thép đặt giữa hai chân ta!

“A…” Thanh âm đau đớn cũng phát không ra. Căng cứng, tê liệt đau đớn, khuất nhục thống khổ, hỗn loạn trong đầu ta, làm cho ta tựa như gặp ác mộng.

————————————————� �-

__________________

~ Yokins ~

  #10    

05-30-2010, 12:45 PM

yokins

Thành viên

Gia nhập: May 2009

Bài gởi: 80

Chap VIII

Ác mộng

Chap VIII :

Thân thể tựa như không thuộc về ta nữa, ta ngửa đầu, vật căng cứng của hắn đang điên cuồng đâm vào. Nếu ta biết làm hắn tức giận phải đổi lấy như thế thống khổ, ta có lẽ đã nhẫn nại rồi…

“A a….” Ta rên rỉ, đau quá, phía dưới nhỏ hẹp làm sao có thể tiếp nhận vật to lớn kia. Có cái gì chảy xuống, mùi máu nhàn nhạt liền lan đi. Ta biết đó là máu của ta…

“Ngươi buông ta ra…” Ta nghĩ toàn thân ta bắt đầu phát lạnh rồi.

Hắn hừ lạnh, nâng người ta lên, càng cố sức mà đâm vào. Dường như có một ống sắt đang càn quấy nội tạng ta, ta nhìn hắn tàn nhẫn không thương tiếc, tuyệt vọng nhắm lại mắt.

“Ngươi bên trong hảo chặt!” Hắn dâm mi nói ” …Bất quá, có không ít nam nhân thích cô trụ cảm giác… Tỷ như, ta!”

“A a … A…” Thực tế, ta đã bị hắn dằn vặt đến choáng váng rồi, ngay cả rên rỉ cũng chỉ là do vô thức.

Ta thừa dịp thời gian hắn trì hoãn, nhích cơ thể ra ly khai, mong muốn có thể giảm chút thống khổ, hắn lại nâng người ta lên, càng làm ta gần kề, cảm thụ rõ ràng vật cứng rắn đang ở bên trong thâm nhập, ta ngừng hô hấp… Hắn cũng rên rỉ ra, vẻ mặt đều là khoái cảm…

Chuyện này, sao có người thích làm a, ta khóc, cảm thấy hoang mang, lẽ nào ta thật sự không được chiếu cố sao, lão thiên a, ngươi đã cho ta không trọn vẹn thân thể, sao còn muốn ta bị người khác ức hiếp a…

…Có cái gì nóng rực bắn vào thân thể, suy nghĩ một hồi, ta mới biết đó là gì…Chờ đợi hắn rút ra, nhưng hắn lại đem cái kia khí quan chỉ mềm đi một chút đặt vào thân thể ta.

“Ngươi rất tuyệt, bảo bối!…Ngươi xem, đây là máu của ngươi, huyết trinh thuần khiết của nữ xử, không nghĩ ngươi cũng có…” Hắn liên tiếp đâm vào hạ thể ta, liền từ đó tơ máu trào ra!

Kể cả không phải xử nữ, bị như vậy đâm xuyên cũng sẽ chảy máu! Huống hồ chỗ ấy của ta vốn cấm kỵ, lại thêm phân thân trời sinh so với người thường cũng nhỏ hơn.

Tay hắn với trước mặt ta, đỏ tươi một màu đâm vào mắt ta. Hắn lại vung tay, đem huyết tanh vẫy lên mặt ta, mùi tanh ngập khoang mũi, dạ dày khó chịu muốn nôn….

“Ác …. Ác…” Ta giãy dụa, bò đến đầu giường, ngập ngụa như muốn nôn.

“Thế nào? Đừng nói ngươi cũng có thể sinh hài tử ? Ân? Mang thai rồi? … Hanh,nhanh quá rồi…Hồi nãy vừa xuyên qua thì có rồi?” Hắn ngả ngớn đem ta đặt trên giường, ta mắt ngấn nước nhìn hắn.

“Ngươi làm xong rồi…Thả ta đi….”

“Thả ngươi đi?….Ngươi đã là người của ta rồi! Trừ phi ta chán ghét ngươi, không đến lượt ngươi nói!… Hơn nữa, cùng phòng, muốn thượng thì thượng, đừng nghĩ đến chuyện đổi phòng.” Hắn rút ra dục vọng.

“A a…” Ta một trận co rút, tựa hồ nội tạng cũng bị hắn lôi đi rồi.

Trên ngực sức ép đột ngột tăng, hắn chế trụ vai ta, đưa khổng lồ dục vọng còn lẫn trong huyết cùng dịch trắng đến trước mặt ta.”Ngậm, bị ngươi làm bẩn rồi.”

Trước mắt kích thước quả thật khủng khiếp, cùng ta phân thân quá sức bất đồng. Ta hạ mắt tận lực không nhìn đến nó.

“Đến, tự mình làm sạch, tự mình giải quyết.” Hắn cầm dục vọng đưa đến khóe miệng ta, ta kinh ngạc cắn chặt khớp hàm.

“Đến , há miệng…” Hắn nói ôn nhu, tay lại gắt gao mở hàm ta, đau đến mức không thở nổi…

“Đau…đau..”Mắt mở trừng trừng nhìn hắn đem cái kia đáng ghét, ghê tởm hạ thể đặt trong miệng ta. Hàm cứng, kia dị vật thẳng đến thực quản, cái miệng cũng đã đến cực hạn, khổng lồ khí quang ngay trước mắt, thô ráp thể mao ma sát mặt ta đau đớn.

Nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, lúc này đây, khuất nhục càng thêm rõ ràng rồi…Khẩu thủy theo khóe miệng chảy xuống, men đến cái cổ, bị hắn dùng ngón tay lau, sau đó, hắn cư nhiên lau lên ngực ta.

“…Động đầu lưỡi, nhanh lên!” Hắn mệnh lệnh nói rất tự nhiên, ta tuy rằng không phải được nuông chiều từ bé, thế nhưng, chí ít cũng là cơm ăn áo mặc đầy đủ. Không bao giờ trải qua ủy khuất đến mức này. Cái miệng cứng ngắt rồi, toàn bộ khoang miệng đều bị chèn ép, ngay cả hô hấp cũng miễn cưỡng, hắn còn muốn ta động đầu lưỡi, sao có thể!

Ai oán nhìn hắn, hy vọng hết đêm nay hắn sẽ buông tha ta, không, qua đêm nay, ta sẽ tận lực nhất định lẩn tránh hắn…

————————————————� �—————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro