7979'52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe bảo mã có bốn cái bánh, ngựa bảo mã có bốn cái chân, tính ra thì cũng coi như giống nhau. (Xe bảo mã = xế hộp BMW)
Bì Tu tự an ủi bản thân, Văn Hi nhảy xuống khỏi xe giơ hợp đồng trong tay cho hắn, nói lớn: "Cái xe em ưng vẫn chưa có hàng, đợi hai hôm nữa đến nhận xe là xong."
Một câu nói này kéo Bì Tu về từ bờ vực tử ong, hắn nắm tay Văn Hi, gật đầu nói: "Vậy bốn con ngựa này là sao?"
Văn Hi cười gượng: "Em thuê đó, trên xe kéo đều là sính lễ của em dành cho anh đấy."

Bì Tu tiến tới gần, kéo Văn Hi đi vào phòng: "Tôi cũng có thứ này muốn cho em xem......"
Khi nhìn thấy thân thể của mình, Văn Hi ngây ngẩn cả người, y sờ gương mặt rồi lại sờ cơ thể, cất giọng xuýt xoa: "Đúng là giống y như đúc."
Hầu Nhị cầm camera đến, cho Văn Hi xem vlog: "Tất nhiên rồi, trình độ nặn người của Nữ Oa nương nương cứ phải gọi là đỉnh của chóp."
Thân thể có rồi, bảo mã cũng có rồi, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ kết hôn nữa thôi!
Bây giờ khác ngày xưa, thần tiên yêu quái kết hôn là việc náo nhiệt, mà lão già theo chủ nghĩa độc thân suốt mấy ngàn năm như Bì Tu kết hôn thì là một việc cực kỳ náo nhiệt.
Ngày Bì Tu chính thức công khai phát thiệp mời đám cưới, diễn đàn yên lặng trong hai giây, sau đó hoàn toàn bùng nổ.
"Em cứ ngỡ rằng mình có thể chờ, cuối cùng em lại chờ được một tờ giấy đăng ký kết hôn! Phắc!"
"Yêu một người thích về nhà thì kết cục của thím chỉ là sự chờ đợi đằng đẵng không hồi kết mà thôi."
"Thảo luận, lần này kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thật sự bầu hai đứa sao?"
Quỷ khóc sói tru chim kêu vượn rú, ngàn vạn lời ấp ủ chỉ hội tụ thành một câu nói ——
Mẹ ơi hôm nay con thất tình thật rồi!
Sự nghiệp chụp lén của Tô An lần đầu tiên nghênh đón cơ hội trời ban, thế nhưng cậu chẳng có lòng dạ nào mà quan tâm nữa, lão già họ Bì soi mói đủ đường về lễ cưới, cậu đã vạch ra mấy phương án rồi mà đều bị bác bỏ.
Trong cơn tức giận, Tô An lấy ra con bài chưa lật của mình – bản kế hoạch Tây Tàu kết hợp, phải nói là đại phú đại quý xa loa lộng lẫy, không có chỗ nào là không đốt tiền.
Bất ngờ là, Bì Tu lại gật đầu đồng ý.
Bì Tu: "Ngay từ đầu đã bảo mày cứ lên kế hoạch thỏa thích mà, chúng ta không thiếu tiền."
Ông chủ Bì vỗ vai bàn tính tinh, còn đâu dáng dấp kẹt xỉn vắt cổ chày ra nước thưở nào.
Tô An chớp chớp mắt, cảm thấy đây quả là cơ hội tốt để đục nước béo cò, nếu Bì Tu bị choáng đầu thật thì cuộc sống sắp tới của cậu sẽ chính là cánh đồng hi vọng tràn ngập ánh dương rực rỡ.
Tô An hắng giọng, lên tiếng nhắc nhở ông chủ: "Ông chủ à, lương của bọn em đã mười năm chưa tăng rồi, vừa khéo đến dịp đại hỉ của anh, hay là......"
Bì Tu: "Tô An này."
Tô An vội vàng đáp dạ.
Bì Tu quay đầu nhìn cậu: "Có phải mày cảm thấy anh rất ngu không?"
Ngu đến mức vì mình kết hôn mà tăng lương cho nhân viên á hả?
Tô An lập tức câm miệng, chôn chặt ham muốn tăng lương của mình, dồn toàn bộ thân tâm vào việc chuẩn bị đám cưới. Nhưng đêm trước đám cưới, cậu vẫn canh cánh nghĩ tới sự keo kiệt của Bì Tu, bèn giở trò ngáng chân hắn.
Ba ngày trước khi diễn ra lễ cưới, hai người phải chia phòng, không được gặp nhau.
Bì Tu đen mặt nhìn tiểu giao nhân hoàng đến dự đám cưới và Chổi Nhỏ chiếm cứ phòng ngủ của mình, ông chủ Bì bị Văn Hi cười đuổi ra ngoài, liền gạt tay y thể hiện rằng ông đây tự mình đi! Sau đó ôm chăn gối hằm hằm đi xuống lầu.
Chỉ ba ngày thôi chứ gì, hắn nhịn được.
Chờ ba ngày sau thì mãnh hổ sổ lồng, lũ oắt con đó đều cút đi cho khuất mắt ông đây.
Trong sự mong đợi của mọi người, ngày cưới rốt cuộc cũng đến, vừa đến 0 giờ, trong diễn đàn topic livestream đám cưới của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy treo cao lên hàng nhất, toàn bộ quy trình hôn lễ cũng đều được đăng lên.
8 giờ, hai chú rể sẽ xuất phát, đi một vòng theo hướng khác nhau rồi quay về quán cơm.
Sau đó Bì Tu sẽ lên lầu đón Văn Hi, hai người lại lên xe đi một vòng nữa rồi cuối cùng quay về quán cơm cử hành nghi thức khai tiệc.
Phùng Đô không bỏ qua bất cứ cơ hội làm ăn nào, thậm chí còn tìm Bì Tu xin ký hợp đồng phát sóng trực tiếp, hắn phát thề với Thiên Đạo rằng sau lễ cưới sẽ cắt ra một đoạn làm phim tài liệu để đưa lên Phẩm Chất Trung Quốc.
Họ Bì đương nhiên đồng ý, đồng thời còn nhận cơ hội ép Phùng Đô dâng ra một khoản phí livestream để bù đắp tổn thất những ngày qua.
8 giờ sáng, hôn lễ chính thức bắt đầu, Bì Tu mặc một bộ lễ phục được may đo vừa vặn, xuất phát từ quán cơm, ngồi lên con Rolls-Royce Phantom mới mua hôm qua dẫn xe của đoàn phù rể đi khoe khoang một vòng quanh thành phố.
BMW bốn vó tuy tốt, thế nhưng Rolls-Royce tên dài hơn nghe khí thế hơn, oai phong hơn.
Đoàn phù rể bao gồm Dương Tiễn, Na Tra và Nhậm Kiêu, ai nấy vuốt tóc tai chỉnh tề, mặc lễ phục lịch lãm, hôm nay bọn họ còn đẹp trai hơn cả tưởng tượng.
Bình luận trong livestream hú hét đến đoạn sau cũng mệt rồi nên chỉ có thể gõ mấy chữ nói bọn họ thật sự đã hết lời để khen ngợi rồi, làm ơn hãy ngừng tỏa ra cái mị lực chết tiệt của các người lại!
Xe thể thao cao cấp được Tô An chịu trách nhiệm, đèn xe dán một vòng giao châu, thân xe thì dán đầy chữ "Hỉ" màu đỏ và cả những đóa hồng đỏ được chọn lựa kỹ càng, nhìn lướt qua còn tưởng là trên đường đốt pháo đỏ.
Sau khi Bì Tu xuất phát lái xe dạo quanh thành phố thì Văn Hi cũng rời giường sửa soạn, tiểu giao nhân lo nhiệm vụ cầm hoa cũng bị gọi đến để rửa mặt đánh răng, rồi được Văn Hi xịt nước giữ ẩm lên mặt.
Tiểu giao nhân nhắm mắt xoa xoa nước thơm, Văn Hi cũng thay một bộ lễ phục giống Bì Tu, mái tóc dài buộc cao, trong tóc đen xen lẫn những sợi kim tuyến xâu trân châu ẩn hiện ở sau lưng.
Bì Tu lái xe còn y cưỡi ngựa, hai người xuất phát theo hai hướng khác nhau, mà đích đến cuối cùng đều là trở lại quán cơm.
Hai người rõ ràng hoàn trái ngược nhau, lại được duyên phận đưa đẩy, cuối cùng về chung một nhà, nằm chung một giường, đắp chung một chăn.
Các yêu quái cũng chia thành hai nhóm để chụp hình, thể hiện 360° không góc chết của Bì Tu và vị nam quỷ đẹp đẽ bị hắn giấu suốt trên lầu hai quán cơm.
Khi nhìn thấy Văn Hi, bình luận livestream yên lặng một thoáng, sau đó nổ ra một tràng thét gào mẹ ơi tại sao.
"Mẹ ơi, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không xứng!"
"Mãnh nam không biết thương người khác đâu! Mỹ nhân chỉ xứng để mỹ nữ sở hữu! Xin vị mỹ nhân này hãy lập tức bỏ chính theo tà, liên hệ với mị!"
"Đẹp quá mẹ ơi quá đẹp!"
"Ảnh cưỡi ngựa ôm con đi bỏ trốn với tui đó, cám ơn!"
Gương mặt của Bì Tu tuy rất điển trai, nhưng nhìn nhiều thì cũng mất đi cảm giác mới mẻ, đám yêu quái có mới nới cũ, đồng loạt đổ dồn sang bài livestream của Văn Hi để trút bầu tâm sự.
Cuối cùng Bì Tu hào hứng quá mà vượt đèn đỏ, bị cảnh sát giao thông giữ lại răn dạy và ghi biên bản phạt. Cho nên Văn Hi trở lại tới quán cơm trước, ngồi trong phòng chờ Bì Tu về.
Cánh cửa phòng mới lắp vào và tấm rèm trân châu đều bị Tô An khóa tận mấy lớp, Tây Vương Mẫu dẫn đám con gái nuôi từ Dao Trì và hai tướng Hanh Cáp tới dự đám cưới đứng canh giữ trước cửa, chờ Bì Tu tới gõ cửa.
Nhìn động tác của bọn họ, Văn Hi buồn cười hỏi: "Có cần tôi hỗ trợ không?"
"Không cần, hôm nay cậu chỉ cần ngồi là được rồi." Tây Vương Mẫu dúi kẹo cho Văn Hi bảo y ngồi xuống mà ăn, tiểu giao nhân chạy lăng xăng theo chân Bì Tụ Bảo, lầu bầu than quần vải cọ vào chân khó chịu.
Tây Vương Mẫu bỗng nhiên kêu "Suỵt", tiếng bước chân truyền đến, người trong phòng lập tức tiến vào trạng thái báo động cấp một.
Bì Tu không mở được cửa, bèn dùng yêu lực đẩy một cái, nghe thấy tiếng của Hanh Cáp nhị tướng vang lên bên trong phòng, cửa bị chặn kỹ cố đẩy cách mấy cũng không ra.
Tây Vương Mẫu hắng giọng: "Lão Bì, làm bạn nhiều năm, ngày cưới của anh bọn tôi cũng không làm khó anh, chỉ cần trả lời được mấy câu là bọn tôi sẽ mở cửa."
Bì Tu dùng sức đẩy cửa: "Tôi mời cô tới để làm nội ứng chứ đâu mời cô tới để làm phản ngáng chân tôi."
Hanh Cáp nhị tướng đấu sức với hắn: "Bì Tu, Đường Tăng lấy kinh còn phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, anh lấy vợ hỏi có ba câu thì có làm sao?"
Na Tra nhíu mày: "Người ta đón vợ mà còn phải trả lời câu hỏi nữa hả? Ngăn cản người khác kết hôn cẩn thận ra ngoài bị lừa đá đấy nhá."
Tây Vương Mẫu cười: "Con lừa của Trương Quả Lão đã bị mấy người kéo đến sân sau bắt say đậu nành rồi, lẽ nào trên đời còn có con lừa thứ hai đá được bọn tôi sao?"
Nhậm Kiêu am hiểu phong tục nhân gian, vội vàng ngắt lời bọn họ, nhét một cái phong bao đỏ qua khe cửa rồi nói: "Rồi rồi rồi, Tây Vương Mẫu nương nương à, xem như nể mặt lão Bì nhà chúng tôi luống tuổi mới cưới vợ, làm ơn hỏi câu nào đơn giản thôi, đừng làm khó người khác."
"Thế còn tạm được." Tây Vương Mẫu hắng giọng một cái rồi lớn tiếng hỏi: "Câu hỏi thứ nhất! Trên đầu Thích Ca có bao nhiêu búi tóc?"
Trước mắt Bì Tu hiện ra gương mặt "Du lịch Tây Thiên giảm giá mời thí chủ mau tới" của Thích Ca, tức thì nổi đóa lên: "Đệt mợ bố ai mà biết? Tôi mắc chứng sợ lỗ tròn! Vừa nhìn tóc ổng là nổi hết da gà da vịt rồi!"
"Vậy câu hỏi thứ hai!" Tây Vương Mẫu kéo dài giọng: "Một năm Tinh Vệ phải kêu bao nhiêu tiếng "Tinh Vệ"?"
Bì Tu hít thở không thông: "Đến Tinh Vệ còn chả biết một năm mình nhại lại bao nhiêu lần đâu! Cô nói thẳng đi, có phải cô không muốn cho tôi kết hôn không?"
"Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ nữa, câu cuối cùng nè! Không trả lời được thì dẹp đi!" Tây Vương Mẫu vỗ cửa nhắc nhở, Bì Tu sầm mặt bắt đầu lấy sức, nếu Tây Vương Mẫu còn nhây nữa thì hắn thề sẽ tung quyền đấm vỡ cửa, mang Văn Hi ra ngoài.
Song hắn vừa mới khởi động thì chợt nghe thấy giọng Văn Hi vang lên sau cánh cửa.
Văn Hi: "Câu hỏi cuối cùng, từ ngày đầu đến nay em đã dùng hết tổng cộng bao nhiêu tiền của anh?"
Bì Tu: .......
Na Tra cau mày: "Cái này thì ai mà nhớ được, Bì Tu à anh nói cậu ấy......"
Bì Tu đột nhiên lên tiếng cắt lời Na Tra, đáp ra một con số rất lớn chính xác đến tận hai chữ số sau dấu phẩy.
Na Tra: .......
Đội ngũ đón dâu đều lặng thinh, không ai nghĩ Bì Tu trả lời được thật, thế nhưng hắn lại dùng thực lực vả mặt bọn họ, hắn thật sự làm được.
Không hổ là anh! Ông tổ bủn xỉn Bì Tu!
Hai giây sau, cửa phòng mở ra.
Tây Vương Mẫu giơ ngón cái với Bì Tu, khen ngợi thật lòng: "Lợi hại thiệt đó."
Bì Tu mặc kệ bà, bế bổng Văn Hi định đi xuống, thế nhưng Văn Hi lại cản hắn lại.
Văn Hi nhìn hắn: "Em muốn đi tiếp cùng anh."
Bì Tu đồng ý, sau đó nâng mặt y, trao cho Văn Hi một nụ hôn dài ngay trước mặt mọi người.
Camera livestream quay cận cảnh nụ hôn này ở đủ mọi góc độ, cố gắng phô này toàn bộ hình ảnh về nụ hôn một cách hoàn mỹ.
Khu bình luận nhiệt tình thảo luận:
"Mấy người có thấy không, cái mặt tam thái tử chua lét luôn kìa."
"Tam thái tử đầy đủ bộ phận cơ thể mà vẫn cô đơn lẻ bỏng mấy ngàn năm, ngay cả kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng kết hôn rồi, thế mà ảnh vẫn FA, đúng là thảm quá thảm."
"Nói thật, tự dưng tôi chả biết nên ghen tị với ai nữa."
"Chồng em hôn chồng em, tính ra cũng coi như hôn em."
Hai người nắm tay nhau đi xuống lầu, vừa mới tới đại sảnh, một tràng pháo tai vang dội liền cất lên.
Các giao nhân giơ ống pháo hướng lên trời, người ta bắn pháo thì bắn giấy bóng kính ánh vàng ánh bạc, bọn họ bắn pháo là bắn hẳn giấy thếp vàng, còn chơi cả hạt vàng nữa.
Biểu hiện vô cùng nhấn mạnh một kẻ có tiền.
Đám hầu tinh vừa thấy ông chủ nhà mình thành công đón dâu xuống lầu thì lập tức thổi kèn gõ chiêng, tung ra bản lĩnh bán nghệ đầu đường năm xưa, đích thân xuất trận chơi một khúc nhạc tết xuân để hâm nóng bầu không khí cho họ Bì.
Đám cưới mà, quan trọng nhất là phải tưng bừng náo nhiệt!
Khi tiểu giao nhân bắt đầu đi đằng trước rắc hoa nói lời chúc phúc, nhạc tết xuân liền chuyển thành bài "Đám cưới trong mơ", kết hợp hoàn mỹ Trung Quốc và phương Tây. (Đám cưới trong mơ: tên gốc là Mariage d'amour sáng tác bởi nghệ sĩ piano Paul De Senneville.)
Bì Tu nắm tay Văn Hi bước ra khỏi cửa, hai người ngồi lên xe dạo quanh một vòng rồi lại trở về quán cơm khai tiệc.
Ngày xưa là cưỡi ngựa, thời nay thì ngồi xe, đám cưới của Bì Tu vừa ngồi xe vừa cưỡi ngựa, kết hợp cả Tây lẫn Tàu!
Bốn con ngựa đi phía trước Rolls-Royce, cặp đôi mới cưới ngồi trong xe đi một vòng, camera quay cảnh ngựa trước, rồi sau đó đến hai người trong xe.
Bốn chữ "Tây Tàu Kết Hợp" quả thực khắc sâu vào hôn lễ này.
Sự im lặng tuyệt đối trong khu bình luận qua đi, cuối cùng cũng có người lên tiếng phá vỡ.
"Tôi cũng chẳng biết nên nói gì nữa, xin chúc bọn họ tân hôn hạnh phúc vậy."
Đi dạo một vòng xong, rốt cuộc cũng đến phần cao trào của lễ cưới, nghi lễ bái đường được đổi thành tuyên thệ, Ngọc Đế mặc bộ đồ cha sứ trắng muốt đứng trước mặt hai người, chỉ hỏi một câu đơn giản ——
"Nếu người kia không có tiền, con còn nguyện ý ở bên người ấy không?"
Sau khi nhận được câu trả lời là nguyện ý, Ngọc Đế liền hắng giọng tuyên bố: "Bây giờ hai con có thể trao nhẫn cho nhau."
Nhẫn là do Bì Tu mua, mọi người đều biết rõ trình độ thẩm mỹ của hắn, chắc chắn là chẳng liên quan tí gì đến giản dị hay khiêm tốn rồi, thế nhưng không ai ngờ được hắn lại chơi trội đến mức này.
Mười cái nhẫn, hắn đeo cho Văn Hi đủ mười cái nhẫn, xếp theo tổ hợp kim cương bảo thạch trân châu vàng ròng, chiếc nào cũng phú quý sang chảnh theo mội kiểu riêng, chiếc nào cũng to đủ để mở nắp chai.
Nhậm Kiêu đứng dưới nhìn mà choáng váng, hắn kéo Tô An hỏi: "Trước đó mày có biết không?"
Tô An uể oải xua tay: "Đừng hỏi em, em không biết gì hết."
Các nghi thức đã hoàn thành xong, cuối cùng cũng có thể khai tiệc dùng bữa, Hầu Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ phụ giúp bày đũa, Quán Quán bay trên không trung tiếp đãi quan khách bằng chất giọng tông cao của mình, sắp xếp chỉ dẫn khách khứa ngồi ngay ngắn vào chỗ, bất cứ ai chen bàn đều bị chửi cho không ngóc đầu lên nổi.
Các nhân viên quán cơm cởi âu phục tiến vào trong bếp, Tào Thảo có tay dài nên tất bật vừa chạy đi bưng món lên đại sảnh vừa xuống bếp nấu nướng. Lúc chạy gã còn phải nhắc nhở bạch tuộc tinh từ Đông Hải đến để phụ việc.
"Nhỏ lửa chút đi huynh đệ! Hai cái xúc tu của anh không ngửi được hả?"
Na Tra ba đầu sáu tay hỗ trợ xào rau, y vừa chửi rủa Bì Tu vừa thái đồ ăn, động tác phầm phập hung ác như thể miếng thịt trên thớt là Bì Tu vậy.
Vì là tiệc bên đường nên Bì Tu và Văn Hi phải đi kính rượu một vòng, nghe mọi người nhiệt tình chúc phúc, 12 kim tiên và 72 thần tướng luân phiên ra trận chuốc rượu, song không ngờ công tử Văn Hi lại uống khỏe phết, cả hai người liên thủ tung hoành ngang dọc uống cho mấy vị này gục hết cả.

(Tiệc bên đường: khá giống bên mình cơ mà to hơn thì phải, bày bàn tràn lan rất là đông.)
Ngay giữa lúc tiệc tùng đang vào hồi sung mãn thì vai Văn Hi bỗng dưng bị vỗ một cái, một người đàn ông với gương mặt lạ lẫm bưng chén rượu tới, nở nụ cười với y: "Hôm nay nghe nói Bì lão tổ kết hôn nên tới đây để xin hưởng sái chút hỉ khí."
Văn Hi ngẩn ngơ một thoáng rồi nhận ra người đứng trước mặt chính là Đào Đề.
Đào Đề uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, cười tươi với Văn Hi: "Không uống hả?"
Văn Hi vội vàng gật đầu, cũng kéo Bì Tu uống một chén.
Đào Đề gật đầu nở nụ cười, Văn Hi nghe thấy giọng của chị hai vang lên bên tai mình: "Em trai hôm nay ăn vận bảnh bao quá, có thể nhìn thấy em kết hôn lập gia đình, tâm nguyện cuối cùng của chị cũng hoàn thành rồi."
Văn Hi còn muốn nói thêm gì đó nhưng Đào Đề lại nhẹ nhàng lắc đầu với y.
"Uống thêm một chén nữa đi, tôi mời ông." Bì Tu cầm chai rượu rót cho hắn, hai người cụng chén rồi uống một hơi cạn sạch.
Đào Đề không nán lại quá lâu, chỉ âm thầm dúi cho Văn Hi một phong bao đỏ ghi hai chữ "Tiền mừng" rồi rời đi.
Bì Tu nhìn vẻ mặt mất mát của y, bèn ôm y nói nhỏ: "Sau này còn nhiều thời gian mà, không vội."
Văn Hi đáp ừm rồi lại tiếp tục đón tiếp những quan khách mới tới.
Giai đoạn bận rộn nhất của nhà bếp trôi qua, Nhậm Kiêu, Cừu Phục và Na Tra cuối cùng cũng được ngơi tay, bèn đi ra ăn cơm uống rượu với khách khứa. Đám hầu tinh phụ việc ở đại sảnh thì đã sớm uống cả bụng rượu, hiện ra nguyên hình đánh túy quyền giữa đám cưới, sau khi được mọi người khen hay thì liền cầm chiêng trống và đàn nhị bắt đầu tấu nhạc.
Mọi người bên dưới trầm trồ khen ngợi, thậm chí có người say đứ đừ nghe đám khỉ tấu nhạc xuân thì còn lên đài nhảy disco, mọi người lôi di động ra quay video đăng lên mạng ——
"Xiếc khỉ thất truyền, trăm năm khó gặp!"
Nhậm Kiêu uống đến chẳng biết trời trăng gì, hắn không muốn để đám hầu tinh chiếm hết spotlight nên liền bày thế diều hâu vươn mình, nhảy phắt lên đài bắt đầu múa quạt theo điệu nhạc, điên cuồng đá lông nheo với Bì Thiệu Đệ ngồi bên dưới, mời nó tham dự vào cuộc vũ vương thịnh yến này, cùng chơi đu quay với mình.
Bì Tụ Bảo yên lặng cúi đầu giả vờ ngắm cảnh chung quanh, mà Cừu Phục say khướt đã lao lên sân khấu, hóa thân thành chúa tể bóng tối, dùng cơ thể mình để tỏ bày thắc mắc với anh Kiêu ——

(Đây là chúa tể bóng tối, hình như tên nhóm nhảy hay sao á )
Nếu cho anh làm lại từ đầu, liệu anh có yêu em hay không?
Nhậm Kiêu đá cậu ta một phát, dùng hành động của mình để trả lời câu hỏi có tác dụng khiến người ta tỉnh rượu này.
Đéo yêu, cút!
Tiệc rượu kéo dài từ ban ngày đến tận lúc lên đèn, sau khi tiễn vị khách cuối cùng rời đi, mọi người đều rệu rã kiệt sức, đổ gục xuống bàn, ngay cả sức nói chuyện cũng không có chứ nói chi là sức để nháo động phòng.
Tối nay lầu hai được Bì Tu và Văn Hi bao trọn, cả hai nắm tay đi lên lầu, bắt đầu hưởng thụ khoảng thời gian chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Đêm động phòng hoa chúc của họ.
Hai người đã ngủ trên chiếc giường ở lầu hai không biết bao nhiêu lần, thế nhưng đây là lần đầu tiên hồi hộp căng thẳng như vậy.

Chăn cưới màu đỏ và chữ "Hỉ" ở đầu giường khiến Văn Hi không khỏi bật cười, có lẽ vì uống rượu và đã có lại thân thể cho nên sắc đỏ trên gương mặt y hiện rất rõ, mùi hương trên người tỏa ra ngào ngạt, khiến cho Bì Tu ngửi mà lòng lâng lâng ấm áp.

Hai người ngồi trên giường cười ngây ngô một hồi, sau đó đi về phía buồng tắm.

Nước trong bồn tràn ra ngoài, Văn Hi tựa vào lòng Bì Tu, ngửa đầu đón nhận một nụ hôn từ hắn.

Bì Tu hôn xuống từ tai y, lúc hôn đến bờ vai, hắn há miệng khẽ cắn: "Người em thơm quá."

"Không phải trước giờ vẫn luôn là mùi này sao?" Văn Hi giơ tay ngửi thử mùi của mình, nhíu mày nói: "Em cứ có cảm giác như từ sau khi lấy lại thân thể, mùi trên người cũng thay đổi một chút."

Bì Tu ngửi thấy mùi hương đào xen lẫn, bèn ôm chặt hông y, kéo y vào trong ngực mình, mở miệng mút ra một dấu hôn đỏ.

Văn Hi vỗ vỗ chân hắn: "Vừa phải thôi nha, lần trước anh hôn nhiều như thế, Hầu Nhị còn hỏi là có phải em đi......"

"Để ý lời bọn nó nói làm gì?" Bì Tu xoay mặt y lại hôn một cái, dán vào môi y nói: "Tôi đảm bảo lúc em đi ra khỏi cửa, mấy vết này sẽ biến mất hết."

Văn Hi đáp ừm rồi chủ động vươn tay ôm lấy cổ hắn, mặc cho Bì Tu cuốn lấy đầu lưỡi mình làm xằng làm bậy.

Con ngươi Bì Tu biến thành sắc vàng, hắn áp trán mình lên trán nhóc con, hỏi: "Ngâm xong chưa?"

Dứt lời, hắn cũng chẳng thèm đợi Văn Hi trả lời mà trực tiếp bế y từ bồn tắm lên, bước ra bên ngoài.

Hai người ngả mình xuống chiếc giường màu đỏ, Văn Hi bị đè xuống giường vừa hôn vừa lau khô tóc, môi lưỡi cả hai tách ra rồi chạm mắt một thoáng chốc, Bì Tu lại đè y xuống, nụ hôn của hắn chứa đựng dương khí, lan tràn khắp mọi ngóc ngách toàn thân Văn Hi.

Văn Hi duỗi tay nắm đầu hắn rồi lại kéo kéo tóc hắn: ".......Anh phạm quy rồi."

"Phạm quy cái gì?" Bì Tu kéo chân y vòng lấy hông mình, dùng cái thứ đã cương cứng kia huých huých vào miệng lỗ của Văn Hi, hỏi: "Mới kết hôn, tôi chịch bà xã của mình thì sao lại phạm quy hử?"

Ngón tay hắn quệt một ít mỡ rồi chậm rãi cắm vào trong cơ thể Văn Hi, vừa bôi vừa hôn y, hỏi: "Em nói xem, tôi phạm quy gì?"

Văn Hi nắm vai hắn, trừng mắt lườm hắn, không nói gì.

Họ Bì phía dưới to mà ngón tay cũng to, vừa to vừa dài, hai ngón tay khuấy đảo trong cơ thể khiến Văn Hi kẹp chặt chân, đến khi ba ngón tay của Bì Tu chơi đùa khiến phía sau Văn Hi chảy nước thì cái thứ đồ của chính hắn cũng đã cương cứng nhễu nước.

Hắn kéo tay Văn Hi cầm lấy thứ đó của mình, bảo y sờ cho mình.

Văn Hi giạng chân bị ngón tay của hắn trêu đùa, tay còn phải sờ cho hắn, từ trước tới giờ Văn công tử đâu từng làm loại chuyện như vậy, đôi mắt y đỏ lên, nhìn mặt hắn gượng gạo mắng: "Anh đúng là đồ không biết xấu hổ."

"Tôi không biết xấu hổ ấy hả?" Bì Tu nhéo nhéo hông y, vuốt ve vật nhỏ đã dựng thẳng của Văn Hi, vừa mân mê vừa nói: "Tôi thấy em cũng chẳng kém cạnh đâu."

Văn Hi được hắn mơn trớn, phía sau co rút lại, cắn chặt lấy ngón tay Bì Tu, hắn lại nhân cơ hội cắm thêm vào một ngón nữa.

Ngón tay trong cơ thể cuối cùng cũng rút ra ngoài, Văn Hi ngước nhìn Bì Tu, chỉ thấy hắn đưa một tay đỡ y, một tay còn lại nắm lấy chân y, cắm vào bên trong.

Văn công tử cuống quít kêu lên, vừa nhìn lão yêu quái vừa lắp bắp nói: "Anh còn chưa có đeo áo mưa mà."

Bì Tu bật cười: "Áo mưa cái gì, có mang thai được đâu chứ."

Hắn nắm chân Văn Hi, thắt lưng chầm chậm đẩy vào. Văn Hi ngửa cổ rên lên một tiếng, cảm giác cơ thể mình đang bị mở ra từng chút từng chút một.

Thân nhiệt của y thấp, thân nhiệt của Bì Tu thì lại cao, cái thứ phía dưới càng nóng hơn, từng chút từng chút đâm vào trong cơ thể y, bên trong dường như cũng nóng lên.

Văn Hi vô thức cắn tỳ hưu ngọc trên cổ mình, ngăn lại thanh âm sắp bật ra khỏi cổ họng. Nhưng mới ngậm tỳ hưu ngọc chưa bao lâu thì đã bị Bì Tu lấy ra.

Bì Tu kéo tay y sờ vào chỗ hai người liên kết nhau, khiến ngón tay của Văn Hi vuốt ve một phần dương vật còn lộ ra bên ngoài, Bì Tu hơi cúi người, hỏi với vẻ tự hào: "Dài không?"

Văn Hi mở miệng chuẩn bị nói, Bì Tu lại nhân cơ hội đẩy hông cắm toàn bộ vào.

Câu trả lời biến thành tiếng rên rỉ, Bì Tu nắm hông y kéo hướng về phía dương vật của mình, hắn hôn lên môi y, nói: "Em rên khiến xương tôi như muốn nhũn ra rồi."

Chân Văn Hi gác lên cánh tay hắn, vì động tác của hai người mà cứ đung đưa, mông cũng bị va chạm ra tiếng, âm thanh rên rỉ trong cổ họng không kiềm chế được nữa, y ôm lấy bả vai Bì Tu, kêu nấc ra từng tiếng.

Môi bị chặn bởi nụ hôn, âm thanh trong cổ họng vẫn không đứt đoạn.

Phía sau bị lấp căng đầy, phía trước của Văn Hi cũng được bàn tay Bì Tu chăm sóc ân cần, hắn dùng ngón cái thô ráp cọ xát lỗ nhỏ đằng trước, có lúc được hầu hạ quá sảng khoái, bên trong Văn Hi siết chặt, bắn lên bụng của Bì Tu và mình.

Bì Tu bị y kẹp chặt, vảy trên người lộ ra, hai tay trực tiếp ôm lấy chân y, không giữ lại chút dịu dàng nào mà cứ thế húc mạnh vài chục cái, sau đó cũng bắn vào bên trong.

Phía sau Văn Hi bị làm chảy ra vài giọt nước, còn chưa kịp đưa tay lau sạch thì đã bị Bì Tu lật người lại nằm sấp trên giường.

Bởi vì vừa rồi bắn vào quá sâu, cho nên lúc Bì Tu rút ra, tinh dịch cũng chưa kịp chảy ra ngoài.

Lão yêu quái vỗ mông Văn Hi: "Kẹp chặt chút, đừng để chảy ra, đều là thứ tốt cho cơ thể em đấy."

Văn Hi kêu lên một tiếng nghẹn ngào, quay đầu nhìn hắn: "Có phải anh lại xem mấy cái linh ta linh tinh gì rồi không?"

"Có mang theo dương khí mà, tôi không lừa em đâu." Bì Tu vén lọn tóc đen rủ trên mặt y, để lộ gương mặt bị làm đến ửng đỏ, hắn ghé tới hôn đi những giọt nước mắt còn vương trên gò má, rồi lại ngậm môi Văn Hi hôn một hồi.

Tay Bì Tu cũng không đàng hoàng, hết nắn rồi lại bóp trên ngực Văn Hi, nhưng mãi chẳng giúp y nắm đầu vú ẩn bên trong ra.

Văn Hi vặn vẹo cơ thể trao nụ hôn cùng hắn, túm lấy cổ tay Bì Tu ra sức gạt đi, song cố nắm đến mức vòng tay trân châu va chạm ra tiếng mà vẫn không kéo tay Bì Tu ra được.

"Chớ gấp, tôi liếm ra cho em." Bì Tu buông tha đôi môi y, dọc theo khuôn cằm hôn xuống dưới, hôn từ cổ đến ngực, cuối cùng miệng dừng ở đầu vú, mút một cái.

Đầu vú ẩn bên trong bị lưỡi của lão yêu quái hết gẩy rồi liếm, khó khăn lắm mới nhô ra thì lại bị đầu lưỡi đè ép xuống, nhiều lần như vậy khiến Văn Hi bực bội gọi Bì Tu một tiếng, hắn mới nhả đầu vú bị ngậm đến sưng đỏ ra, chuyển sang hầu hạ một cái khác bị bỏ mặc nãy giờ.

Liếm đến khi hai bên đều căng ra, dương vật của Bì Tu cũng cương lên một lần nữa.

Tay hắn áp lên bụng Văn Hi, dẫn dắt thứ bên trong tiêu hóa sạch sẽ, đoạn nâng hông Văn Hi lên cao, cắm vào từ phía sau.

Bì Tu vốn là thú, tư thế như vậy gần với bản tính của hắn nhất, hắn đè lên con mồi của mình rồi cắn phần gáy trắng nõn của y, bên dưới cũng huých vào vừa sâu vừa mạnh, mỗi lần huých đều khiến Văn Hi nhướn ra phía trước một chút rồi lại kéo y về.

Văn Hi vốn cứ tưởng hai người đều là lần đầu thì sẽ không làm quá lắm, đâu biết vì ngày hôm nay mà Bì Tu đã đọc bao nhiêu cuốn sách, xem bao nhiêu bộ phim để học tập.

Mái tóc đen bung xõa trên tấm lưng Văn Hi, bởi vì mặt rúc vào trong gối nên âm thanh cũng nghèn nghẹn không rõ.

Bì Tu ve vuốt hông y, con ngươi màu vàng tràn đầy tham lam.

"Cục cưng, bỏ gối ra, cho tôi nghe tiếng của em."

Văn Hi lắc đầu, nhưng giây tiếp theo y liền cảm giác có một thứ lành lạnh chà xát qua bắp đùi mình, đảo quanh trên bụng mình. Y còn chưa kịp hỏi Bì Tu đó là cái gì thì đã cảm thấy da đầu tê rần.

Một tay Bì Tu nắm lấy mái tóc dài của nhóc con, khẽ khàng dùng sức kéo y dậy.

Tiếng rên rỉ trở nên lớn hơn, thứ lạnh lẽo kia cũng đột nhiên quấn lấy dương vật của y, siết chặt ma sát trên dưới.

Bì Tu nắm tóc Văn Hi đẩy lên trước rồi thả tay ra, cúi người bảo y nhìn xuống hạ thân mình.

Chiếc đuôi mang theo lớp vảy màu mực đang vuốt ve dương vật màu thịt hồng của nhân loại, Văn Hi nín thở, lại siết chặt hơn một chút.

Bì Tu thở hổn hển, vừa chịch y vừa hỏi: "Đuôi của tôi cọ em có sướng không?"

Văn Hi nhìn chằm chằm dương vật của mình, trông thấy chóp đuôi Bì Tu chọc nhẹ vào lỗ nhỏ trên quy đầu, y rốt cuộc nhịn không nổi, bật khóc thành tiếng, bên dưới cũng bắn ra.

Từng giọt trăng trắng, bắn lên trên chiếc chăn cưới màu đỏ, cũng giống như sự đối lập khi da thịt trắng nõn của Văn Hi ửng lên sắc đỏ.

Bì Tu vẫn không chịu buông tha y, chiếc đuôi siết chặt phần dưới dương vật của Văn Hi, rồi trườn lên trên từng chút từng chút một, tựa như muốn vắt ra giọt cuối cùng bên trong.

"Đừng cọ, đừng cọ nữa....." Văn Hi nghẹn ngào nắm chăn muốn bò về phía trước, Bì Tu hơi buông tay để cho y tránh đi, thế nhưng hắn cũng quỳ gối bám theo sau, khiến thằng nhóc của mình vẫn cắm trong cơ thể y, y chạy đằng nào hắn đuổi theo chịch đằng ấy.

Văn Hi bò được một đoạn thì chợt kêu lên, Bì Tu kéo vai y để y thẳng người dậy, tựa vào bức tường phía đầu giường.

Bì Tu ôm chặt hông y, vừa ngậm tai y vừa nói: "Hoài Ngọc nghe lời, mau tách chân ra."

Văn Hi lắc đầu, nguẩy mông muốn hắn tránh ra.

Bì Tu nở nụ cười, lại ưỡn thắt lưng đâm vào trong mông y, nhưng nghe tiếng y nức nở thì lại chẳng nỡ, bèn xoay cằm Văn Hi lại, dùng môi mình lấp lấy môi y, yên tâm hưởng dụng tân nương của mình.

Văn Hi lại bị đuôi của hắn vuốt ve đến bắn một lần nữa, Bì Tu cũng bắn ra trong cơ thể y.

"Đủ, đủ chưa?" Văn Hi lau nước mắt, cả người còn đang run run trong dư vị lên đỉnh, nếu không có Bì Tu ôm từ phía sau thì y đã sớm ngã quỵ xuống giường rồi.

"Thế này sao mà đủ?" Bàn tay to lớn của Bì Tu áp lên bụng y, dẫn dắt dương khí khuếch tán tiêu hóa trong cơ thể nhóc con, hắn hôn lên đôi môi còn đang run của Văn Hi, lại truyền cho y thêm chút dương khí nữa.

Bờ mi Văn Hi run run, y liếm miệng hắn lấy lòng, nũng nịu nói: "Tối nay tha cho em nhé, ngày mai mình lại tiếp tục được không?"

Bì Tu nhìn đồng hồ không nói gì, chờ đến khi thứ trong bụng Văn Hi biến mất hết, hắn cũng chầm chậm rút ra.

Vết bẩn trên giường được pháp thuật dọn dẹp sạch sẽ, Bì Tu dùng khăn ẩm lau người cho Văn Hi rồi ôm y nằm rúc trong chăn.

Văn Hi tưởng là mình tránh được một kiếp, còn chủ động dựa vào sau, quay đầu hôn lên khóe môi Bì Tu.

Bì Tu ôm hông y bật cười, nhịn không được lại nhéo nhéo ngực y, hỏi: "Mệt đến thế cơ à?"

Văn Hi gạt tay hắn ra, cất giọng oán giận: "Đừng nhéo nữa, đau."

"Để tôi xem xem có phải bị trầy da không nào." Bì Tu nhìn kỹ, phát hiện chỉ bị sưng đỏ một chút thôi, bấy giờ mới thở phào cắn cổ Văn Hi một cái: "Nhóc xấu xa, cố ý dọa tôi sợ."

Văn Hi cười khúc khích, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Bì Tử nghe tiếng thở của y chậm dần, dường như là thiu thiu sắp ngủ, bèn nâng cái thứ kia của mình cắm vào.

Văn Hi choàng tỉnh, thế nhưng Bì Tu đã nắm chân y bắt đầu làm việc.

"Không phải đã, đã nói là ngày mai hẵng làm sao?' Văn Hi khóc không ra nước mắt.

Bì Tu ngóc đầu dậy, biến ra một mặt đồng hồ xuất hiện trước mắt y: "Em xem, qua mười hai giờ rồi, giờ đã sang hôm sau rồi đấy."

Hắn nở nụ cười, hôn lên bả vai Văn Hi, thấp giọng nói: "Nghỉ giữa hiệp kết thúc, bắt đầu nửa hiệp sau."

Editor: Ây da edit H ngại chết đi được =3=" Còn một chap H nữa cũng hùng hục không kém nữa nhé bà con, ở cuối truyện ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#00