11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chú có thấy kỳ không?"

Tuấn Tài ngước lên trong lòng Duy Cương và cắn nhẹ vào cằm anh làm anh ta khẽ giật mình.

Có lẽ tắt hết đèn phòng không phải là ý kiến hay, mặc dù ánh sáng từ laptop cũng đủ để anh thấy rõ sự nhăn nhó trên khuôn mặt phúng phính của thằng nhóc.

"Sao người ta không mặc áo?"

Anh cúi đầu nhìn đứa nhỏ lọt thỏm giữa lồng ngực mình, tự hỏi có nên che mắt nó lại trước cái cảnh bạo lực có nhạy cảm này không?

"Mày không thấy họ vừa mới cởi ra à?"

"Sao họ phải cởi ra, chú nhìn biểu cảm của họ kìa"

Nó vẫn thắc mắc với vẻ ngơ ngác khiến Duy Cương bất lực thở dài thườn thượt.

Không phải đầu óc thằng nhỏ còn non nớt quá chứ? Nhưng so với mấy trò đùa nghịch của mày thì nhóc con, trông mày láu cá lắm cơ mà?

"Không cởi ra còn đòi làm ăn gì?"

Anh tằng hắng, véo nhẹ chóp mũi Tuấn Tài.

Với lại đó cũng chẳng phải chuyện của mày, mày có ngồi im cho ông xem phim không?

"Người này có vẻ rất đau ấy, chú nhìn xem, người ta rên rỉ nãy giờ"

Lương Duy Cương đơ ra một lát, lông mày anh khó hiểu nhăn chặt lại thành hàng, anh cúi đầu, Tuấn Tài ngước lên, hai người cứ chằm chằm nhìn nhau như thế, mãi đến khi tiếng động trong phim đều khiến họ giật mình.

"Sao chú cho Tài xem phim người lớn?"

"Tại tao tưởng phim đánh nhau thì ai coi chả được."
____

Chap 11 fic gốc:
https://www.wattpad.com/story/151709515?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share_reading&wp_page=reading&wp_uname=dccittk&wp_originator=zVe%2BDzNw6JB7XrWqDAbfzGlz4MDT%2Fp%2Bq%2BfkJSIJ8zdWcqdVoPVuV8cbbMw%2FMoqd6t%2F9Fyll51ayDFTXcylqPziyu5CUgzOwYcL%2FKyr5JCef3VVJpmes3h08PbbqVkWjp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro