Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Quế Gia*                 

"Vợ, vợ tôi đâu rồi, mau bảo cô ấy về nhà cho tôi."_ Ngọc Hải như một người điên loạn, đập đồ không ngừng kèm theo đó là một giọng nói vô cùng tức giận.                    

Ông Quế cũng rất lo lắng cho cô, cô đã không về nhà hai ngày một đêm rồi. Còn Ngọc Hải con ông như mất đi thứ gì đó, điên cuồng la hét. Khuôn mặt không còn ngây thơ nữa, mà đổi lại là một gương mặt băng lãnh.                  

Ông  nhìn anh, dịu dàng nói:

"Hải, đừng quậy nữa, có thể Toàn nó bận việc nên không về được."                   

"Lừa người, tất cả đều lừa người, vợ đã nói sẽ về cùng tôi đi chơi nhưng đã là hai ngày một đêm rồi lại không thấy, các người lừa tôi sao ?"                  

"Ta, ta không lừa con đâu ?"_ Ông Quế rũ mặt xuống.                    

"Cậu đủ rồi đó, làm cho cha mình buồn cậu vui lắm sao ?"        

Ngọc Hải chuyển dời ánh mắt về phía Bà Kim Ánh, căm ghét:

"Bà im ngay cho tôi, một người đàn bà độc ác như phù thủy."                 

"Quế Ngọc Hải, không được mắng mẹ em."_ Quế Phúc Hưng hung hăng phản bác.                  

"Vợ tôi nói không nên mắng người nhưng mẹ con bà là ngoại lệ."_ Ngọc Hải không tia cảm xúc. Như thể anh biến thành một con người mới vậy.                    

"Cậu, cậu."_ Bà ta không tự chủ được, xô anh ngã xuống không may đầu đập vào cạnh bàn. Máu chảy ra nhưng anh không lấy làm đau đớn, nhưng sau đó lại ngất đi.                   

"Bà làm gì vậy hả, bà biết Hải nó bị ngốc rồi nên mới nói vậy, bây giờ bà làm nó bị thương rồi, bà làm tôi thất vọng quá."__ ông Quế tức giận lên tiếng.                   

Đỡ Ngọc Hải vào phòng, gọi bác sĩ đến.                    

"Thiếu gia hiện tại chỉ bị thương ngoài da, và hiện tại não bộ của thiếu gia đã trở lại bình thường."_ Bác sĩ cất đồ dùng vào trong, mỉm cười nói.                      

"Ý ông là nó không còn bị ngốc và có thể trở lại bình thường ?"                 

Bác sĩ tao nhã gật đầu và lịch sự chào tạm biệt rời đi. Ông Quế vui mừng. Còn Bà ta nghe vậy, hai tay run lên, không tin vào tai mình.                    

Nhờ bà ta mà Quế Ngọc Hải mới trở lại bình thường, không chịu nổi nữa bà ta nhanh chóng rời khỏi căn phòng lạnh lẽo này.
                  
Giờ trong phòng chỉ còn mỗi Ông và Hải.                   

Ông lấy điện thoại, ấn vào số:

"Cậu mau tìm ngay xem Văn Toàn hiện giờ đang ở đâu, tôi cần kết quả nhanh nhất."
                     
"Vâng, thưa bang chủ."_ Đầu dây bên kia nhận lệnh, bàn tay linh hoạt gõ bàn phím, thoạt sau hiện ra một số tư liệu nhanh chóng báo lại cho ông Quế.                   

"Thưa bang chủ, tiểu thư hiện giờ ở đường XYZ, trong một căn nhà bỏ hoang."                 

"Được tôi biết rồi."                   

Ông rất hài lòng với tốc độ điều tra của Minh, quả thật ông rất tin cậy vào cậu ta.                   

"Ngọc Hải, sau này con sẽ là bang chủ của Hắc Long bang, ta cũng nên nghỉ hưu rồi! "_Ông nhìn anh đang nằm trên giường, có phần cưng chiều.
                     
Tại sao Quế Ngọc Phát lại đối tốt với Ngọc Hải như vậy? Còn Phúc Hưng lại không được ông quan tâm ?                  

___________________________

End chap 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro