107. SỰ THẬT ĐƯỢC PHƠI BÀY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Toàn và Trác Tư Sở ngồi trước két sắt đã được mở toang. Cầm từng thứ chỉ là đọc lướt qua mà cả da đầu của Văn Toàn run lên. Thật ngoài sức tưởng tượng của cậu rất nhiều, quả nhiên bây giờ cậu hiểu rõ vì sao Ngọc Hải phải hi sinh cả bản thân để tìm kiếm những thứ này. Thì ra năm ấy ba cậu đã nắm trong tay chứng cứ phạm tội của Arthit và Chai Charoen cùng Trác Cửu. Nên bọn chúng mới nhẫn tâm ra tay sát hại cả gia đình cậu. Đây là tất cả bằng chứng phạm tội của bọn chúng, chắc chắn năm ấy Bạch Thiển đã lấy được từ nhà cậu.

Bàn tay Văn Toàn run run lấy một túi nhựa bỏ vào. Chỉ cần nghĩ đến nỗi căm hận đã lên đến đỉnh điểm, đôi mắt xinh đẹp ngấm lệ nhưng cậu không cho phép mình yếu lòng trong giây phút này. Rồi bọn chúng sẽ phải trả giá, Trác Tư Sở thật không ngờ mọi thứ quá đổi kinh khủng như thế, cô ta nghẹn đắng thì thào.

*Xin lỗi*

*Ai làm người đó sẽ nhận tội*Văn Toàn lắc đầu, cậu quệt lấy nước mắt.

Nói đúng ra Trác Tư Sở không liên quan, cô ta cũng như cậu là những người vô tình bị cuốn vào cuộc chiến tham vọng đầy tàn ác này mà thôi.

*Đi thôi*Văn Toàn đứng dậy.

Hai người vừa rời khỏi phòng trên tay là sấp tài liệu, lúc này Xuân Trường chạy lên.

*Đi nhanh, thuộc hạ của Bạch Thiển quay về quá đông chúng tôi không chống đỡ nổi*

Trác Tư Sở và Văn Toàn nhìn xuống lầu quả nhiên thuộc hạ của Bạch Thiển xuất hiện ngày càng đông. A Nhất bị dồn ép đến kiệt sức rồi. Trác Tư Sở vui mừng khi thấy A Nhất còn sống.

*A Nhất...A Nhất...chạy đi...chạy đi*

A Nhất nghe tiếng của Trác Tư Sở, anh ta bị đạp ngã xuống sàn, mắt thấy Bạch Thiển đang đi vào.

*Các người chạy đi, đừng lo cho tôi*Hét ngược lên cầu thang.

Xuân Trường mồ hôi ứa trên trán, gân xanh nổi cợm, anh ta nhanh tay đẩy Văn Toàn và Trác Tư Sở lên lối cầu thang.

*Hai người đi trước đi*

*Nhưng mà*

Văn Toàn lo lắng cho bọn họ sẽ xảy ra chuyện.

*Đi đi, anh Hải sắp đến rồi, tôi sẽ tự kéo dài thời gian, đừng lo*Xuân Trường nói nhanh không cho hai người họ nấn ná quá lâu.

Văn Toàn nhìn tập hồ sơ trên tay mình, cắn răng gật đầu kéo tay Trác Tư Sở chạy về phía sân thượng. Lúc cậu và Trác Tư Sở chạy đến sân thượng, bên ngoài trời mưa rất lớn. Vì sợ tập hồ sơ ướt dù bên ngoài đã có túi nhựa, cậu lấy thẻ nhớ bỏ vào chung. Chưa an tâm Văn Toàn cởi áo khoác quấn chặt lại tập hồ sơ rồi nhìn xung quanh, nhanh mắt cậu đến ném vào thùng rác đậy nắp lại, kéo sát lại lang cang có mái che chắn.

*A Nhất và Xuân Trường có sao không?*Trác Tư Sở run rẩy.

*Cô ở đây đi, tôi xuống dưới tìm họ*Văn Toàn nắm vai cô ta.

*Không được...không được nguy hiểm lắm*Trác Tư Sở lắc đầu.

*Ông ta sẽ không ra tay với tôi*Văn Toàn vội nói.

Đúng vậy có phải vì quá sợ hãi mà Trác Tư Sở quên mất sự quan trọng của Văn Toàn trong lòng Bạch Thiển. Có thể ông ta là ác ma máu lạnh, giết không từ một ai nhưng lại trùng bước vì Văn Toàn. Đời này cái sai của ông ta là từ khi bắt đầu đã là nghiệt duyên, dù cho rằng ông ta có móc tim mình ra để đánh đổi chỉ để cầu xin có được tình yêu của Văn Toàn. Chắc chắn chỉ đổi lại thương đau.

*Cẩn thận*Cô ta miễn cưỡng gật đầu.

Văn Toàn gật đầu mở cửa chạy đi*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro