115. ỨC HIẾP EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn làm chuyện xấu, vừa hướng đến lỗ tai của cậu thổi khí nóng, vừa đem tay lần xuống thăm dò phía dưới cơ thể cậu.  Nơi nào đó của Văn Toàn đã bao giờ chịu được sự trêu chọc như vậy, da thịt non mềm bị bàn tay anh chà đạp, điểm mẫn cảm trên cơ thể cũng bị anh nắm giữ, khắp cả người đều đang bị thiêu đốt, cậu cảm thấy trong thân thể trống rỗng.

*Ngọc Hải anh...anh...ức hiếp em*

Nhìn dáng vẻ như ăn vạ của cậu khiến anh hận không được lập tức giương súng ra trận. Ngọc Hải cũng căng cứng thân người, anh hôn lên gương mặt phấn nộm.

*Vậy em nói anh nghe xem, sau này có khó chịu chuyện gì phải nói anh nghe không được giận hờn vô cớ*

Biết mà, người đàn ông xấu xa này.  Văn Toàn bây giờ không.có tâm trí đôi co với anh, cậu choàng tay qua cổ anh nũng nịu.

*Em hứa, hứa mà...sẽ không giận vô cớ nữa*

Khóe miệng Ngọc Hải vươn lên, anh có cách dạy vợ của anh, vừa ngọt ngào lại hiệu quả. Vừa lòng ngậm lấy môi cậu, mạnh mẽ tách hai đùi của cậu ra, đem toàn bộ cơ thể của cậu mở rộng, đối với anh đây là một tuyệt tác đối với thị giác, cảnh đẹp trước mắt khiến hô hấp của anh trở nên nặng nhọc khác thường, trên trán cũng rịn một tầng mồ hôi. Thấy anh cứ ngưng đọng không đi vào, bàn tay Văn Toàn sờ soạng trên người anh, sờ đến cơ bụng sáu múi liền dừng lại, cứ liên tục vuốt ve, giống như đứa bé tìm được đồ chơi yêu thể thích của mình.

*Bảo bối à em là đang quyến rũ anh sao?*

Đây là trắng trợn quyến rủ! Anh còn có thể nhịn sao? Mồ hôi Ngọc Hải từng giọt từng giọt rơi trên người Văn Toàn tựa như có thể đốt cháy cả làn da cậu. Anh đỡ hông của cậu, động một cái liền đâm thẳng vào.

*A*

Kéo hai bắp đùi trắng nõn bóng loáng của cậu, để lại dấu tay lên trên da thịt non mềm, bàn tay cũng không nhàn rỗi, hai luồng mềm mại bị anh xoa nắn. Dưới sự vuốt ve của anh, thân thể bắt đầu uốn éo, trong miệng cũng thoát ra lời rên rỉ.

*Ư...a*

Anh không cần nhẹ nhàng nữa, đem hai đùi của cậu vòng qua bên hông mình, dùng sức đụng mạnh.

*A*

Khoái cảm mãnh liệt đột nhiên ập tới khiến Văn Toàn không thể chịu nổi, cậu ngửa đầu rên rỉ, ánh mắt mông lung nhìn người đàn ông trên người, bắt lấy cánh tay anh, giống như đang tìm lấy cảm giác an toàn.

*Nói em yêu anh đi*Ngọc Hải khàn giọng.

Người trước mặt động tác mãnh liệt, lời nói ra lại hết sức dịu dàng, anh cúi đầu ngậm lấy lưỡi, hôn cậu thật sâu, trao đổi hơi thở cho nhau, Văn Toàn vòng tay lên lưng anh, xem anh như chỗ dựa duy nhất.

*Chậm...chậm một chút...yêu...yêu anh...mà*

Ngọc Hải nhíu mày, ôm cậu ngồi dậy để cậu dựa vào ngực, để cậu ngồi trên đùi mình.

*Em thích không, hửm?*

Bộ ngực của Văn Toàn theo động tác của Ngọc Hải mà run rẩy không ngừng, thân thể uyển chuyển mềm mại, nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Hải như thêm bùng cháy, một bên anh ra sức đụng mạnh vào cơ thể cậu, lại vừa hôn khắp trên người bàn tay nắm thật chặt, đè ép hai bờ mông, dùng sức ép cậu vào phía anh, dán chặt vào anh không chừa một kẻ hở, thân thể theo tiết tấu của anh mà đong đưa.

*Nói! Nói em yêu anh*

Anh vô lại ra lệnh, phần dưới không ngừng ra vào bên trong cơ thể.

*Em...em yêu...A...a...anh...em...yêu anh*

Trong phòng chỉ còn lại tiếng rên mềm mại của cậu và tiếng thở dốc của anh, xen vào đó thỉnh thoảng là lời tâm tình khiến người khác phải đỏ mặt. Hòa vào tiếng sóng biển khiến anh và cậu quên đi thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro